Chương 30: Thực chiến nhẹ nhàng
– Nhanh lên, phim chiếu rồi đó!- Harleen hét to từ chỗ ngồi
– Được rồi! Vậy em đồng ý chứ ha nhóc Holly!
– Dạ được! Ngoéo tay không!
– Ừ thì ngoéo.
Hai người nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, cái nệm khí khá là to, nhún nhún thích cực kỳ. Bộ phim mà cả bọn xem là “Friday th 13th: Final Chapter”, là một phim thuộc seri Thứ sáu ngày 13, kể về tên sát nhân Jason và những cuộc giết chóc của hắn nhằm vào những người đến chỗ hắn ở. Rõ ràng, bộ phim này không có cái gì quá mới mẻ, có chăng chỉ là mấy màn giết chóc có chút sáng tạo thừa thãi. Và người cảm thấy ngán mấy thứ này nhất là Edward, cậu ta liên tục chỉ ra những chỗ cần đánh hoặc không cần đánh vào để chiến thắng Jason. Selina ngồi nghe một lúc thì phản bác lại, cô cho rằng chỉ cần nhắm vào một thứ là đầu gối.
– Đánh vào đầu gối đâu kết liễu được hắn chứ?- Edward cau mày-
– Cậu đừng quên là Jason bất tử!- Selina phản bác- Cách duy nhất là một đòn đánh vào đầu gối, hạn chế tốc độ di chuyển của hắn rồi bắt đầu chạy.
– Ừ nhỉ, tớ quên!- Edward gãi gãi cằm, rồi đành phải đồng ý là Selina nói đúng.
– Cậu có vẻ biết nhiều về thực chiến nhỉ?- Harleen thắc mắc
– Nếu các cậu có một sư phụ tốt cùng một cuộc sống như tớ, các cậu nhất định sẽ có thể có khả năng chiến đấu tốt như vậy.
– Hướng dẫn tụi này được không?
– Không! Không phải tôi muốn giấu nghề đâu, nhưng thực sự thì tôi không giỏi về khoản dạy võ. Thầy tôi, người đã dạy tôi kỹ năng chiến đấu mới thực sự là người các cậu cần nếu muốn học võ.
– Ông ấy có nhận đồ đệ mới không. Bọn này rất sẵn lòng chi tiền để học võ, miễn là ông ấy dạy tốt.
– Chất lượng thì tôi đảm bảo, nhưng ông ấy đang không ở đây. Tôi không biết bao giờ mới có thể gặp lại ổng.
– Chà, quả là một sự đáng tiếc.
– Thứ phim quỷ quái này, còn không hay bằng mấy bộ phim từ xa xưa của Basil Karlo.
– Ừ, ổng dù chỉ là diễn viên hạng hai, nhưng mà phim kinh dị ổng đóng và viết kịch bản thì ăn đứt mấy thứ phim này.
– Nào chỉ phim kinh dị, mấy phim khác cũng hay hết á!
– Mấy cậu đang nói về ai vậy!
– Basil Karlo, diễn viên nổi tiếng nhất thành phố Gotham này đó. Cậu cứ như từ trên trời rơi xuống vậy á.
– Đến Edward còn biết vậy mà cậu lại không biết, thật kỳ ha!
Nhìn mấy người bạn nói với giọng ngạc nhiên, Jame cũng đành cười trừ. Cậu ta quả thực không phải tín đồ điện ảnh, mấy diễn viên thập niên 80 thì làm sao biết được, cậu cùng lắm chỉ biết mấy anh chị trong Avenger mà thôi. Mà lắm khi còn nhớ sai tên cũng là thường.
– Vậy làm thử một ván không?
– Được!
Dù khá là phí khi mới xem được có nửa bộ phim, cả bọn vẫn quyết định đi. Theo chân Selina về căn nhà mà cô sống, hóa ra cũng không xa lắm, nhưng đường đi không yên ổn, bởi nó là khu phố của người nghèo. Một đám con gái đi vào chỗ này, tất nhiên sẽ bị đám đàn ông vốn thiếu hơi gái và không có tiền chơi gái để ý. Chúng huýt sáo, làm những cử chỉ tục tĩu. Jame thấy cảnh này không nói nhiều, rút súng ra nổ cái đùng, chỉ thiên một phát. Thế là tất cả rút hết.
– Khẩu súng này kiếm đâu ra thế!
– Hỏi mượn Boring!- Jame trả lời. Tên khốn đó ăn của cậu cả trăm USD, làm vụ Swamp Thing không có nhiều thu hoạch, nên Jame lấy súng của hắn trừ nợ.
– Nếu chẳng may cảnh sát khám thì sao?
– Nếu tớ ở chỗ này, không có cảnh sát nào cả, còn khi tới trường, đâu cần nó chứ.
Cuối cùng, cũng tới nơi ở của Selina, hóa ra là một căn nhà bỏ hoang. Bước vào trong, cả bọn phải giật mình khi mà thấy rằng có hàng chục cặp mắt đang nhìn họ chằm chằm.
– Là mèo hoang!
– Nếu nói vậy cũng không hoàn toàn đúng đâu, chị Selina có cho bọn nó ăn, mèo bán hoang dã thì sao!- Holly Robinson sửa lời
Selina thấy bọn mèo thì chả màng hình tượng, nhảy vào ôm ấp vuốt ve chúng. Đúng là một con sen chính hiệu rồi.
– Vậy ta bắt đầu công việc được chứ, tớ không muốn muộn quá đâu!- Pamela hét to. Dù gì cô cũng không muốn bỏ qua một trận đấu giữa mấy người bạn này, nhưng mà mấy người họ hàng của cô sẽ cho cô ngủ ngoài đường nếu về trễ mất.
– Bắt đầu thôi!- Selina phụng phịu bỏ lũ mèo ra, rồi bảo mọi người dọn hết chỗ, lấy một khoảng không rộng rãi để họ đấu
Sau khi có được không gian đấu thích hợp, Jame và Selina bước vào vị trí. Cả hai cứ từ từ bước lại gần nhau, thật chậm, mắt nhìn thẳng vào đối phương. Trong một cuộc chiến 1 đối 1, đây là một đòn tâm lý, cân não, càng tiến lại gần ra đòn càng chính xác, xong cũng dễ ăn đòn của đối phương, ai không nhịn nổi ra tay trước tất nhiên là lộ sơ hở trước, xong cũng có thể chiếm được tiên cơ.
Selina ra tay trước, cô nàng vung chân đá cao, Jame vung tay chặn lại, cậu hất chân cô ta xuống, rồi tay kia đấm xuống. Với cú hất đó, Jame tính rằng Selina vẫn đang mất đà khó mà linh hoạt tránh đòn, và cú đấm này sẽ trúng, nhưng Selina lợi dụng lực từ cú hất đó với khả năng của mình, lộn một cái, chân bị hất chạm đất làm trụ, chân trụ bật lên đá ngược vào cằm Jame.
Jame biến chiêu, thay vì đấm vào người Selina, thì dùng nắm đấm đó là chiêu phản đòn. Hai tay cậu ta nắm chặt chân của Selina, ném mạnh cổ ra, nhưng không được. Selina lại lần nữa mượn lực của Jame, hai chân nhanh chóng kẹp đầu cậu ta, lộn một phát leo lên đầu cậu, dùng hai khuỷu tay đánh vào đỉnh đầu cậu ta.
Jame tuy ăn đòn nặng, nhưng cậu ta hít một hơi sâu, bình tình nắm lấy eo của Selina. Thấy Jame nắm lấy eo của mình Selina lập tức buông hai chân đang kẹp cổ Jame, dùng đòn đánh tiếp làm lực để đẩy bật mình ra. Không phải cô ngại khi Jame nắm eo mình, mà cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Jame sẽ giữ chặt eo cô ta, rồi tìm chỗ để đập người cô xuống. Với sức của cậu ta, đòn này sẽ đau phải biết. Không phải là một trận chiến sống còn, Selina không điên mà chịu một đòn đau thế.
Hai chân vừa chạm đất, không cho Jame cơ hội thở, Selina đấm nhanh vào mặt Jame. Tốc độ ra đòn có nhanh, song Jame lắc nhẹ cái đầu tránh được. Cậu ta vung tay đánh trả một cú, Selina chặn được. Cô nàng làm một cú đá quét tầm thấp, Jame nhấc nhanh chân lên để tránh đòn. Jame còn đang trên đà hạ chân, chuẩn bị phản kích, thì Selina đã đá vào ngực cậu một phát thật nhanh và mạnh. Hóa ra, cô nàng tuy đá quét, nhưng không xoay người một vòng, trái lại, cô ta dùng chân vừa đá quét đá ngược lại tầm cao. Cú đá bất ngờ này vừa nhanh vừa hiểm, Jame tránh không kịp.
– Hừ hừ!- Jame thở mạnh ra để giãn cơ ngực, đồng thời để máu chảy mạnh một tí, adrenalin tiết ra, giảm đau.
Selina bước tới, dấn nhẹ một bước, Jame hơi lùi lại một nhịp, nhưng đó là đòn nhử của cô nàng thôi. Jame vừa hạ lại chân, cô ta đá mạnh một cú, Jame đỡ được. Selina hạ chân xuống, dấn tới đấm nhanh, xong cũng bị chặn lại, cậu ta chặn tiếp một cú đấm từ tay kia- một cú đấm tầm thấp. Liền đó, Jame vung cánh tay đang rỗi đấm mạnh, Selina phải chặn nó, nhưng cô ta vừa chặn vừa hất nó ra thì dùng luôn cánh tay chặn đòn để tung một cú đấm vào mặt Jame. Sau đó, cô nàng vặn người đá ngược một cú đá cáo, Jame hơi ngửa người né đòn. Và khi cậu ta đưa người lại thế cân bằng, Selina đã hạ chân đá cao xuống làm trụ. Rồi hai tay cô nắm áo cậu để cố định, chân còn lại thì lên gối. Cú này mà trúng thì Jame dập bi là cái chắc.
Đứng trước nguy cơ sinh tử, Jame phản xạ nhanh, hai tay đưa xuống đỡ đòn hộ cậu em mình. Cú lên gối làm tay cậu hơi tê, chạm vào nơi đó chắc muốn xỉu. Vừa chặn được cú lên gối, Jame liền dùng tay ôm chặt đùi Selina, bốc một cú thật mạnh hất cô ra sau người.
Cú hất mạnh, dù cố hết sức, Selina cũng phải lộn thêm một vòng để giảm bớt lực. Jame lao tới thật nhanh, đá ngang bụng Selina, nhưng cô ta kịp thời vung chân lên để đá vào bụng cậu. Cú đá chặn Jame phần nào, giúp Selina tranh thủ thời gian đứng bật dậy, chuẩn bị lại cho trận đấu.
Nói thì nghe lâu, nhưng tổng thời gian đánh không quá 2 phút, bao gồm cả thời gian thủ thế của hai bên, tốc độ ra đòn và phản ứng của hai người nhanh phải biết.
– Ê khoan đã, hai người tạm dừng lại đi!- Đột nhiên Edward hét toáng lên.
– Này Edward!- Harleen giận dữ giơ nắm tay với cậu ta, trận đánh quá hay, kỹ thuật chiến đấu mãn nhãn, dù là con gái cô nàng cũng thấy thích, vậy mà lại bị cậu ta phá ngang. Pamela nhút nhát, cũng phải trừng mắt.
– Chúng ta tới đây đâu phải xem đấu võ. Với cả nhìn họ đánh thế kia, sắp tới mức đánh nhau sống chết rồi đó.- Edward nói- Nhịp tim, hô hấp và sắc mặt của họ cho thấy họ coi đối thủ như một kẻ cần bị đánh bại rồi kìa.
– Cảm ơn cậu nhiều!- Jame lập tức thở mạnh, thả lỏng cơ thể. Quả thực Selina và cậu đã bắt đầu bước vào trạng thái chiến đấu. Có lẽ vì họ đánh quá ngang tay chăng. Trước đây, với năng lực của các tướng trong LoL, Jame luôn kết thúc một trận chiến cực nhanh, lắm khi chỉ hai ba đòn là xong, nếu phải rút cũng là khi bị gặp cảnh quần đấu, lại phải lo cho bạn hữu, nên phải chạy. Hiện tại, Selina chỉ một đấu một có thể làm khó cậu ta, nên chiến ý của cậu ta lên cao. Selina cũng tương tự, kể từ khi học võ với thầy giáo tới nay, cô nàng mới gặp một đối thủ khó xơi như Jame.
– Mà này, hai người có thể diễn lại tốc độ chậm được không, tớ muốn xem kỹ lại.
– Có vấn đề gì sao?
– Ý tớ là lý giải được chiêu thức đó, để học tập!
– Vô ích thôi, lý do bọn này đánh thế là vì hoàn cảnh thực tế nó thế.
– Đúng thế đó, chỉ cần Selina đổi chiêu, thậm chí cậu ấy đánh chậm nửa nhịp, chiêu thức về sau cũng phải đổi. Cho nên với Selina, tốt nhất là lên đấu thử. Dù gì cậu cũng tập Boxing rồi mà.
– Được!- Edward hét to, hùng dũng bước lên. Cậu ta bắt chước Jame, mở mắt nhìn chằm chằm Selina và từ từ bước lại. Selina cũng thế, nhưng cô nàng vừa vung chân, Edward giơ tay ra ngăn chặn thì thế đá đã đổi, cú đá chuyển từ đá cao sang đá tầm trung, vào bụng cậu ta. Edward hộc một tiếng, quỵ luôn.
– Cậu ta bắt chước lại trận vừa rồi, đúng không?- Pamela thẽ thọt hỏi Harleen
– Ừ! Tên mọt sách ngu ngốc!- Harleen giơ tay che mắt nói
- Basil Karlo: Phản diện đối đầu với Batman, danh hiệu Clayface, có thể biến thành bùn. Là một diễn viên hạng B, sau khi một trong những bộ phim kinh điển của ông ta bị quay lại mà không mời ông ta, ổng đã phát điên, giết hết các thành viên đoàn làm phim, sau đó bị Batman truy đuổi, gặp tai nạn khiến bản thân biến thành Clayface