Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic – Chương 29 Thắt chặt tổ đội – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic - Chương 29 Thắt chặt tổ đội

Chương 29: Thắt chặt tổ đội

Khoản tiền mà chúng nhận được, cả bọn không dám tiêu ngay, mà đi mời ông anh khóa trên Harvey Dent đi kiểm tra. Sau một hồi nghe hết câu chuyện, Harvey Dent thẩm tra thêm một chút, rồi xác nhận chỉ cần đóng thuế 10% xong là ổn. Lúc này, cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, cái bọn nó lo nhất là khoản tiền có bẫy rập chứ con thuế thì ở nước Mỹ, chỉ cần không chết, hễ có thu nhập, nhất định phải đóng thuế. Tính ra, mỗi đứa còn lại 1800 USD, một khoản tiền tính ra cũng khá, ngoài ra đây còn là số tiền kiếm được công khai nữa chứ.

Số tiền kiếm được nhờ thắng giải- khoảng 2000 USD mỗi thằng của Jame và Edward, tuy hợp pháp song không đứa nào muốn lộ ra. Thắng xổ số nhiều một cách bất thường như thế thì sẽ dễ bị chú ý, nhất là với Jame- cậu không ngần ngại chia sẻ nó với cha mẹ, nhưng lại sợ họ sa đà vào cờ bạc, chứ Edward thì chẳng có nỗi lo đó vì cậu ta giấu tiệt khoản tiền đó khỏi cha mình mà.

– Thằng nhóc khốn kiếp này, con thật sự giỏi ghê đó!-

Bố của Jame, ông Stone khen lấy khen để khi Jame giải thích cách cậu kiếm ra số tiền này- tất nhiên có cách dấu diếm sao cho nghe hợp lý, đâu thể khơi khơi nói chuyện Alec Holland đội mồ sống dậy dưới nhân dạng Swamp Thing được.

– Thôi nào, hai bố con nhanh ăn cơm đi!

– Bố mẹ, con mua tặng hai người một chút quà.- Jame cười, và lấy ra. Bố cậu được một cái đồng hồ quả quýt khá đẹp còn mẹ thì là một bộ quần áo đẹp để đi lễ nhà thờ hôm chủ nhật. Tính ra chỉ mất khoảng 227 USD, là gần hơn 10% số tiền cậu kiếm được, song cũng làm cha và mẹ cậu ta vui vẻ, cười không ngậm được miệng.

– Con trai à, làm gì thì làm, con cũng phải chú ý tới việc học tập. Con học rất giỏi, cho nên nếu cố gắng và kiếm được học bổng để học đại học thì vẫn tốt hơn là đi kiếm tiền như vậy. Mẹ thấy nó thật không có chắc chắn.

– Con biết mà mẹ! Cho nên con đang làm một bài tập nhóm mà con chắc sẽ cho con rất nhiều điểm đó.

– Chắc thế à.

– Bố không thấy sao, con có cả một điều khoản về việc sử dụng một phần công thức khoa học ở đây nè.- Jame nhắc lại về lời hứa của Avery Sunderland

– Đúng ha. Ha ha, thằng nhóc này giờ còn quen cả Avery Sunderland, sau này bố có thể đem chuyện này ra mà dọa hết đám quản đốc rồi.

– Vậy thì thôi đi, con nghĩ bố không nên liều lĩnh làm vậy đâu, vì như thế là khiến ông Sunderland khó xử đó. Công nhận điều đó quá dễ thì không còn quyền uy, mà phủ nhận nó chẳng may con nói ra thì lại bị chê trách. Ta nên giữ uy quyền giùm ông ta, thì ân tình này mới có sức nặng.

– Con nó biết suy nghĩ hơn anh rồi đó, cục đá ngốc kia.- Mẹ của Jame véo vào đùi chồng nhắc nhở.

– Tôi biết rồi mà bà xã.

Sau bữa cơm với bố mẹ, Jame xin phép được đi gặp các bạn. Dù gì đi nữa, vụ làm ăn lần này có sự hỗ trợ của tất cả, cậu phải mời cả bọn đi ăn nhẹ và xem phim thay cho một bữa khao. Nơi đầu tiên cậu ta tới, chính là nhà của Edward. Bố của Edward đang say xỉn, và song ông ta chẳng cản trở việc Jame cùng Edward đi chơi, hai thằng đều đã 17 tuổi, có một số quyền lợi nhất định.

– Nếu ông ta nói không thì sao?- Edward nhìn Jame và hỏi.

– Thì tớ sẽ giúp ông ấy ngủ gật một thoáng và ta đi chơi tiếp chứ sao nữa. Sức mạnh không phải để dùng thì là để giấu ư?

Hai thằng cùng cười to, rồi đi tới điểm hẹn. Pamela cùng Harleen đã đợi họ. Harleen lãnh nhiệm vụ xin phép cho Pamela- do Pamela sống cùng những người họ hàng xấu tính. Tất nhiên, Harleen tới trước là để tiền lễ hậu binh, nếu họ không chịu thả người, Jame sẽ tới, cho họ ngủ và cả bọn đi như cậu định làm với bố của Edward vậy.

– Nhưng chúng ta có cần mời Selina đi thật không vậy?

– Dù gì, cô ấy không từ chối ngay tắp lự, thì hẳn vẫn có thể thu xếp.- Jame cười

– Bạn ấy dù gì cũng đã cùng chúng ta vào sinh ra tử mà.- Pamela đồng tình

Vậy là cả bọn chờ, và không lâu sau đó, thì Selina xuất hiện, không phải một mình, mà là với một bé gái khác, trông có lẽ khoảng 8- 9 tuổi gì đó.

– Ai vậy, em gái bà hả Selina!- Harleen giỡn

– Ờ, thực ra điều đó gần như không thể đâu, vì biểu hiện gen di truyền không giống chị em ruột lắm, tất nhiên cái này cũng sẽ có sai sót.- Edward quan sát hai người một hồi rồi nói. Cái này là một mớ kiến thức về biểu hiện của gen ra tính trạng cơ thể, nên không đứa nào muốn nghe.

– Đây là Holly Robinson!- Selina giới thiệu

– Yo! Vậy là rõ, hai người không cùng huyết thống, và tuổi của cô cũng không cho phép nhận con nuôi. Chắc là bắt cóc hả?- Edward vừa phân tích vừa đùa cợt

– Chào em!- Nhìn con bé không có vẻ gì sợ sệt, mà suốt 1 tháng sống cùng, họ đều biết Selina không phải kẻ ác, cô chỉ là một thiếu nữ sống trong hoàn cảnh xấu, cần chút năng lực tự vệ thôi. Vì thế, dù đứa bé này có thân phận gì, cũng không phải do Selina làm điều xấu.

– Con bé cũng là một trẻ mồ côi, ở chung trại trẻ mồ côi ngày trước tôi từng ở. Cực thông minh!

– Thật sao?

– Nó đang ở với cậu hả?

– Đúng vậy!

– Hai người sống cùng ai thế? Ý tớ là hai người đều chưa đủ tuổi trưởng thành, phải có người giám hộ chứ, sao họ lại để cậu đi tới quán bar làm trò nhảy nhót kia vậy!- Pamela bực tức nói

– Ở nơi khác, có lẽ thế, nhưng ở thành phố Gotham, trẻ con sống vô gia cư trong các bãi rác đâu ai để ý tới chứ!

– Kể từ khi ông bà Wayne chết đi thôi!- Edward bổ sung- Ngày xưa họ vào lễ giáng sinh là cho bọn trẻ con ở Gotham đến dinh thự Wayne ăn một bữa ngon lành lắm. Hồi đó ông già tôi tẩn tôi một trận, thế là mặt mũi húp híp lại, không dám về nhà, đành bôi bẩn quần áo đi ăn một bữa và tránh rét nữa.

– Chà, ông cũng giỏi nhỉ?

– Tôi không quá giỏi giao tiếp, nhưng khi muốn sống thì cũng biết phải biến tấu mà mấy má.

– Ê, khoan, Selina đang ở cùng Holly, không có người giám hộ. Vậy đó là lý do cậu đi làm gái nhảy hả?- Harleen đột nhiên rơm rớm nước mắt. So với cô, Selina quả thực đã phải trưởng thành quá sớm.

Cả Pamela cũng lặng người, cô luôn oán trách những người họ hàng đã luôn bòn rút tiền bạc của mẹ cô cùng người đàn ông kia, nhưng chí ít họ cho cô một mái nhà. Còn Selina, cô ấy đang nuôi một đứa nhỏ và phải đi làm những việc thật sự quá kinh khủng. Nếu là mình, Pamela không biết liệu cô có thể tồn tại được không nữa.

– Thôi đi, không có con nhóc này tôi sẽ vẫn đi làm vụ đó thôi, với cả trộm đồ nữa. Tôi là một con mèo sinh ra ở đường phố mà. Con mèo đường phố sẽ bắt chuột, ăn rác, rình mò ăn cắp.

– Ê Selina, đừng bi quan, cô nhất định sẽ tìm được một con sen tốt.- Jame vỗ vai Selina, tiết lộ chút thiên cơ. Ngày sau cô nàng mà cùng Batman thành đôi, trong lễ cưới mà cậu ta nhắc lại buổi đi chơi hôm nay, chắc chắn là một kỷ niệm khó quên.

– Hả? Con sen là cái gì?

– Ý tôi là một người thích mèo tới mức cung phụng nó như cung phụng chủ nhân, mình thì thành người hầu ấy.- Jame chợt nhớ ra là thời này tuy cũng quý thú cưng, nhưng do internet chưa có, những hình ảnh người cung phụng mèo chó như boss chưa rải khắp, ít người biết cũng dễ hiểu.

– Ể, cậu biết coi bói hả?

– Không cần coi bói cũng đoán được ra mà! Cậu có biết rằng loài mèo tìm tới con người chứ con người không chủ động thuần hóa chúng nó không?

– Có chuyện đó sao?

– Có, một số nghiên cứu chỉ ra rằng mèo thấy quanh khu người sống- do có kho thức ăn nên hay có chuột, nên tìm tới để bắt chuột. Chúng nhận ra việc con người không thích chúng hung hăng, nên tỏ ra dịu dàng, rồi dần dần sống cùng con người!- Edward bổ sung

– Thôi đi nào, hôm nay chúng ta đi chơi, nhanh lên không muộn giờ xem phim mất!- Harleen thấy cuộc nói chuyện có vẻ dông dài, liền hô hào tất cả đi xem phim

Nơi bọn nó xem phim, không phải trong rạp, mà là một rạp chiếu ngoài trời. Ở chỗ này, ai muốn tới xem thường lái ô tô tới, hoặc không đặt một chỗ trước, là một cái nệm bơm hơi lớn. Họ sẽ ngồi trong xe, trên nệm và nhìn vào một cái màn hình cực lớn. Phim sẽ được chiếu lên trên đó thông qua máy chiếu, âm thanh thì có những bộ loa lớn đặt bên cạnh. Giá vé khá rẻ, nhưng chất lượng phim, âm thanh tất nhiên chả thể bằng rạp.

Quanh bãi đỗ xe này, người qua kẻ lại hỗn tạp vô cùng, gây nên náo nhiệt. Do buổi xem phim hôm nay là phim kinh dị “ Friday the 13th: Final Chapter”, người tới xem đa số là người trẻ tuổi. Cả bọn đi quanh kiếm mấy quán phục vụ nơi đó để chuẩn bị đồ ăn vặt: kẹo dẻo, bánh mặn, bỏng ngô, nước ngọt, …

Do hôm nay rủng rỉnh tiền, Jame hào phóng tặng cô bé mới quen Holly Robinson một con thú nhồi bông. Dù tỏ ra cực thích thú, nhưng Holly liên tục từ chối. Hỏi ra, là vì nơi hai người ở an ninh rất là kém, đem thứ này về hôm sau là mất ngay. Như vậy thì thật phí tiền.

– Này, thế rốt cục hai người ở khu vực nào vậy!

– Bí mật, nếu như nói cho anh biết, anh sẽ đến tìm chị Selina thì sao?

– Thì anh đôi khi cũng cần tìm cô ấy mà. Như lần này đó, nhờ tìm cô ấy mà bọn anh mới là xong việc, Selina mới có một khoản thu nhập nhỏ nhỏ đó. Mà bọn anh đâu thể lúc nào cũng tới mấy quán bar tìm cổ được.

– Ừm!- Holly suy nghĩ một lúc, rồi lại thở dài- Nhưng vô ích thôi, chị ấy hay đổi nhà thường xuyên lắm.

– Có nhiều nơi ở đến thế ư?

– Khu ổ chuột, chỉ cần anh đủ mạnh, đâu cũng có thể là nhà.

– Vậy thì thế này đi, đây là địa chỉ của anh, em xem một ngày đi qua một lần để anh có thể đưa thông tin cho Selina nếu cần. Mỗi lần anh trả em 2 USD, được không?

– Nhưng như thế thì anh chỉ mất khoảng hơn 2 năm là hết tiền thôi!

– Này cô bé, anh đã từng kiếm cả 1 triệu USD và tiêu nó trong 1 ngày, anh cũng sẽ kiếm hàng tỉ USD nữa. Đừng lo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.