Chương 27: Tiến hành
Thứ hai gặp lại, Jame được biết đầy đủ về ý tưởng của cả đội lập ra, suy đi tính lại, Jame cũng thấy đây là một kế hoạch chuẩn chỉ rồi, không cần cậu ta bổ sung thêm gì nữa. Giờ, chỉ còn đợi Pamela làm sao để học lời kịch thật tốt nữa mà thôi.
Trong khi chờ đợi, Jame cũng tới gặp Swamp Thing để xin học về công thức kia. Điều này làm Swamp Thinh khá ngạc nhiên. Tuy vậy, do đã xác nhận làm đồng minh với nhau, thứ duy nhất ông ta nghi kỵ là liệu Jame có hiểu chút gì không. Câu trả lời là không, cậu ta chưa có chút kiến thức gốc nào, khiến Swamp Thing khá bực.
– Này anh bạn, như tôi đã nói đó, học một thứ như thế này không hề dễ đâu!
– Vâng. Nhưng cái này là vì bài tập nhóm.
– Hả?
– Chắc ông anh không biết rồi, vì giúp ông anh mà bài tập nhóm của Pamela đang bị trễ nải. Làm ra một công thức như ông đang làm là một cách để giúp bài tập nhóm đạt điểm tuyệt đối.
– Cậu nói đùa gì vậy? Chưa nói tới việc cậu thực sự không hiểu nổi, thì tôi nghĩ dù cậu có làm ra cũng chưa chắc những thầy cô của cậu có hiểu được hay là không?
– Cái đó tôi không nghĩ ông cần biết đâu, Swamp Thing.
– Được thôi. Dù gì, kế hoạch kia trong tháng này sẽ triển khai, công thức đó sẽ được thuộc về Avery, cậu có muốn cũng chả làm gì được nữa.
Tất nhiên, Jame cũng biết rằng mình có nhiều chỗ cần bổ sung, nên cậu ta học cả ở chỗ Edward nữa, cốt để hiểu thêm về các vấn đề cơ bản. Lý do của việc này, chính là vì Jame muốn tiết kiệm Mana hết mức có thể. Từ việc tìm hiểu, Jame biết được rằng mỗi khi sử dụng một chiêu thức nào đó thì việc có công cụ, vũ khí càng giống với các tướng sở hữu chiêu thức đó càng đỡ tốn năng lượng, còn cậu ta chỉ dùng tay không, sẽ có một món vũ khí được tạo ra, đồng thời tiêu hao thêm phần trăm năng lượng mỗi khi cậu dùng nó. Hai điều này có lợi và hại tương đương nhau. Ví dụ việc dùng các món vũ khí từ trước khiến cậu phải mang chúng, dễ lộ, song đỡ tiêu tốn năng lượng, cộng thêm đó vũ khí nào chỉ có một nhóm tướng sử dụng được: như gậy dài thì có Jax, Ngộ Không, Jarvan IV, Xin Zhao,… kiếm dài có Master Yi, Fiora, Yasuo,… và càng dùng vũ khí giống với vũ khí của tướng thì năng lượng mất càng ít . Trái lại, không mang vũ khí thì biến ra mất thêm năng lượng, song rất thuận tiện khi đi lại, không bị phát hiện, mà vũ khí biến ra có sức mạnh y hệt vũ khí của tướng.
Quay lại viện tại sao Jame muốn học về thứ công thức tăng trưởng thực vật, thì là để chuẩn bị cho các chiêu thức gây ảnh hưởng tới thực vật. Jame chưa dùng thử công thức rồi dùng chiêu, nhưng việc công thức giúp cây cối sinh trưởng phát triển, có lẽ phần nào sẽ hạn chế lượng năng lượng cậu phải bỏ ra để duy trì chúng hay thúc đẩy sự phát triển của chúng. Đây là khoản đầu tư trước thôi. Với cả, tiện đây cũng lấy được cơ hội làm bài tập nhóm, ngu sao không làm.
Sau khoảng một tháng tập luyện kịch bản, Pamela đã có thể diễn tương đối tròn vai. Cảm thấy thời gian không còn đợi nữa, cả bọn hành động. Edward cùng Jame đi bố trí mọi thứ để đảm bảo màn mở đầu: Edward dùng sức quan sát, tìm ra nơi bí mật giấu công thức của vợ chồng Holland. Dù không ai chứng kiến, vở kịch vẫn phải làm trơn tru. Sau khi Edward diễn bài tìm ra kho báu, Pamela cầm lấy công thức được chép lại bởi Selina- chỉ cô nàng này biết trò giả chữ viết tay, và gọi cho Avery Sunderland theo số mà Swapm Thing đưa. Đây là số điện thoại mà hai bên dùng để liên lạc với nhau suốt thời gian. Để đảm bảo không có gì xảy ra, cuộc điện thoại được diễn ra ở ngay trong khu đầm lầy, bên cạnh Swamp Thing để có gì còn được nhắc tuồng. Để làm điều đó vào cái thời điện thoại di động chưa có như thế này, là công lao cực lớn của Edward khi cậu ta chế ra bộ đàm kết nối, rồi lắp ghép nó với một cái điện thoại công cộng.
– Xin chào!- Ở đầu dây bên kia, một giọng đàn ông vang lên. Pamela hơi nuốt nước bọt một chút, nhìn về phía Swamp Thing. Swamp Thing giơ ngón tay cái, xác nhận rằng đó đúng là giọng Avery Sunderland.
– Chào ông, ông là ông Sunderland phải không ạ. Avery Sunderland.
– Vâng, và cô là ai vậy!
– Dạ, cháu là người quen của Alex Holland cùng Linda Holland.
– Ồ, có việc gì sao?
– Thưa ông, chuyện là thế này ạ. Tuần trước cháu có tới thăm ngôi nhà cũ của họ cùng mấy người bạn, và phát hiện ra một cái công thức gì đó được giấu ở một chỗ kín. Cháu từng nghe hai cô chú ấy kể về nó và giao dịch với ông. Cháu đã nghĩ rất lâu, giờ cháu cũng không biết thứ này có phải công thức gì đó mà chú ấy nghiên cứu cho ông không nữa, nên hôm nay mới gọi ông ạ.
– Vậy ư?- Lúc này, giọng người đàn ông có một chút biến đổi nhỏ.
– Vâng!
– Nếu thế cháu rỗi vào lúc nào và tôi có thể gặp cháu ở đâu đây!
– Dạ, cháu rảnh trong mọi sáng chủ nhật, và cháu nghĩ gặp ở Quán Finert- một quán kem tại Marais!- Pamela đọc địa chỉ luôn. Hôm nay là thứ 7, mai là chủ nhật, sáng thì Jame có thể theo được, chứ chiều cậu phải làm việc với Bác sĩ Hugo Strange rồi.
– Được thôi, dù gì cũng cảm ơn cháu.
– Dạ, không có gì đâu ạ!
Chủ nhật, một ngày nghỉ. Cả bọn đi tới Marais lần nữa, lần này không vào khu đầm lầy, mà tới quán ăn Finert thật sớm, gọi đồ ăn sáng ở đó và bắt đầu chờ đợi. Đến khoảng 8 h, một chiếc xe siêu sang bắt đầu đi tới quán ăn, cửa xe mở ra, nhưng người bước ra không phải là Avery Sunderland mà là một người phụ nữ. Bà ta là Maria Sunderland, vợ của Avery. Thời gian qua, chúng nó chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này, cũng tìm hiểu qua về đời tư của Avery rồi.
– Chào các cháu!- Maria đi tới bàn ăn của cả bọn, niềm nở chào hỏi. Đúng là phụ nữ nhà giàu, có tiền để bảo dưỡng sắc đẹp, theo tuổi thật thì bà ta cũng phải 40, nhưng da vẫn rất căng và bóng mịn, mắt không vết chân chim.
– Dạ chào bà Sunderland. Bọn cháu là người hôm qua đã gọi cho ông Sunderland về việc công thức phát hiện được ở căn nhà của vợ chồng Tiến sĩ Holland.
– Chà, các cháu không xa lạ tôi nhỉ.
– Vâng, bọn cháu cũng tìm hiểu sơ qua về ông Sunderland, biết ông ấy là một thương nhân giàu có và khẳng khái, mới dám gọi tới đấy.
– Ồ, nếu không thì sao?
– Dạ, thì ỉm luôn chứ ạ. Bọn cháu đâu biết chắc nếu chả may thứ này chỉ là đồ mà hai vợ chông Tiến sĩ Holland giấu vui, hoặc là công thức đợt đầu thì làm mất thời gian vàng ngọc của chú Sunderland. Mà người giàu như chú giận bọn cháu thì bọn cháu chết chắc.
– Cô bé thật là láu lỉnh. Hôm nay ông nhà tôi bận họp cổ đông nên nhờ cô gặp các cháu thay ông ấy. Vậy công thức đó đâu!
– Dạ đây ạ, bọn cháu gửi!- Pamela nhanh chóng chìa ra cuộn giấy.
– Phải công nhận là công thức đó thật sự khó đó! Cả Jame và Edward đều không giải được nó một cách hoàn chỉnh!- Harleen giả vờ như vô tư khoe khoang về bạn mình
– Ừ, thứ khiến cậu cũng bó tay thì quả là hiếm mà.- Selina cũng tung hứng. Đây là kế hoạch bọn nó bàn trước. Nếu thực sự Avery là hung thủ, hắn chắc chắn không muốn có kẻ nào nhìn qua thứ này.
– Ồ, cháu bó tay trước công thức này ư.
– Dạ, khi có được nó, để chắc chắn, bọn cháu đã nghiên cứu đủ thứ tài liệu mà cũng chưa hoàn toàn tìm ra được về thứ này.
– Cũng khó mà giải thích hoàn toàn được thôi, nếu bọn cháu toàn tâm nghiên cứu, nhất định sẽ thành.
– Đó là cậu thôi, vì đề tài của cậu là về cách hỗ trợ thực vật sống trong môi trường khắc nghiệt. Giải quyết được hoàn toàn công thức này có khi cậu đứng nhất trường mất.
Nghe lũ trẻ con nói truyện, mắt của Maria hơi xẹt qua sự lạnh lùng, và bị Selina bắt trọn khoảng khắc đó. Maria như không hay biết đã rơi vào tầm ngắm, lại tỏ ra niềm nở mời lũ trẻ về nhà mình dùng bữa. Bất kể điều này có là thật hay giả, bọn nó cũng đã có ý muốn giúp đỡ. Công thức này, Tập đoàn Sunderland đã đổ vào rất nhiều tiền, thật sự khó mà chịu được nếu mất trắng.
Cả bọn tất nhiên chấp nhận. Một mặt là thâm nhập tìm hiểu, mặt khác, là tội gì mà không ăn một bữa đã đời. Những tưởng chỉ là ăn nhà hàng, không ngờ Maria Sunderland lại mời chúng về nhà mình dùng bữa. Căn biệt thự to và tráng lệ, với rất nhiều người giúp việc. Maria mời lũ nhóc ở lại, tiện thể giới thiệu sơ qua về căn nhà.
Là một doanh nhân xuất thân từ quân đội, Avery có một niềm đam mê mãnh liệt với các loại vũ khí, từ cổ đến kim. Từ những khẩu súng hiện đại như AK47, M16 tới những khẩu súng trường cổ lỗ sĩ bắn phát một nạp đạn đầu nòng, hoặc cung tên của thổ dân bản địa. Tất cả chúng được trưng bày trong những tủ kính chống đạn, mà theo Maria giới thiệu, thì không hề dễ phá, kể cả dùng AK47 bắn hết 3 băng đạn cũng chưa chắc phá nổi.
Ngoài phòng trưng bày vũ khí, bà ta còn giới thiệu vườn cây, nơi mà họ trồng một ít hoa và quả để ăn cho tươi mát. Vườn cây là một nhà kính với đầy đủ công nghệ hiện đại để những loại cây được trồng ở đây có được điều kiện sinh trưởng tuyệt nhất: độ ẩm, ánh nắng, gió,… Đồng thời, bà Maria cũng dẫn cả bọn tới thăm một cây mận sai trĩu quả.
– Các cháu có biết nó được trồng cách đây bao lâu không?
– Theo cháu nghĩ là 3 năm.
– Ăn thử xem!
Mỗi người vặt một quả, ăn thử và thấy nó ngon thật sự. Tới lúc này, Maria mới nói rằng nó được trồng có 2 tháng, và phát triển như vậy là dựa vào công thức sơ khai của hai vợ chồng Holland.
– Thật đáng kinh ngạc.
Tham quan một vòng ngôi nhà xong xuôi, bữa trưa cũng được dọn xong. Thế rồi tất cả cùng ngồi vào bàn. Maria cũng đem các loại đồ uống làm từ trái cây như nước chanh, nước cam và sinh tố ra mời cả bọn. Bữa cơm diễn ra rất thân mật, và Maria đề nghị cả bọn uống một chút trà trước khi ra về. Nếu quả thực đây chính là công thức đúng, nhà Sunderland rất vui vẻ hậu ta.
– Không có gì đâu ạ!- Pamela vội xua tay, rồi cầm chén trà lên khẽ nhấp môi.
– Vậy, mấy đứa thử nói cho tôi biết, tại sao mấy nhóc tìm được cuộn giấy này vậy!
– Bà Maria, chắc bà quên rồi. Bọn cháu đã kể rồi mà, đó là nhờ Edward thấy một dấu vết lạ…
– Không phải diễn nữa đâu Pamela, người chủ mưu trong vụ ra tay với vợ chồng Holland là bà ta đấy.- Selina khẽ hạ tách trà xuống, mặt nghiêm nghị.- Hoặc không thì bà ta cũng đang định làm hại chúng ta.
– Ồ, cháu gái nói gì vậy!
– Bà vừa có chút sát ý!
– Cô bé quá tinh tường rồi. Nhưng nếu tinh tường hơn, có lẽ không nên ăn đồ người lạ cho như vậy.
– Bà…- Tất cả cùng kinh ngạc khi nghe Maria Sunderland nói, bà ta hạ độc họ chăng.
– Đừng lo, không có chất độc gì đâu, đòn tâm lý thôi ấy mà.- Maria lại cười lớn. Rồi vỗ tay, và mấy anh vệ sĩ áo đen tiến vào, tay cầm mỗi anh một khẩu súng bán tự động, chĩa vào người bọn nó.