Chương 24: Tìm kiếm Swamp Thing
Selina không hổ là Siêu trộm tương lai của DC Comic, chẳng mấy chốc mà đem về cho cả bọn tất cả những gì chúng nó cần. Có vẻ cô nàng đã chụp hết toàn bộ các tìa liệu mà bên cảnh sát thu thập được. Đã vậy, cô nàng còn cất công đi vào khu đầm lầy theo sự nhờ vả của Pamela để kiểm tra tình hình.
Edward như vớ được vàng, bắt đầu trổ tài xây dựng một bảng điều tra như của mấy ông cảnh sát.Trên tấm bảng, từng tư liệu cần kíp được trích dẫn, cắm thêm những cây đinh nhỏ, gắn những sợi chỉ đỏ. Trong nó như một tấm mạng nhện cực to vậy.
– Cảnh sát thu thập cũng được kha khá thứ đấy chứ?
– Có lẽ điều duy nhất ngăn họ bước tới sự thật, chính là áp lực kết thúc nhanh vụ án mà thôi.
Dựa theo tất cả hồ sơ mà Selina trộm lấy, cả bọn đã khái quát được vài việc. Đầu tiên, hai vợ chồng Tiến sĩ Alex Holland đang nghiên cứu một đề tài gì đó. Dù nó là gì, thứ đó cũng liên quan tới thực vật: các khoản chi cực lớn để mua các loại hóa chất, hạt giống, chậu cây nhỏ, thiết bị thí nghiệm,… Thứ hai, người chi tiền cho việc nghiên cứu này là Avery Sunderland, Chủ tịch Tập đoàn Sunderland. Cái này họ kiểm chứng quá những giao dịch ngân hàng. Hai vợ chồng Alex là những người rất chuyên tâm công tác, nên mọi thứ đều lộ rõ. Vì thế, quan hệ giữa Tập đoàn Sunderland và hai vợ chồng Alex Holland đơn giản là người tài trợ và nhà khoa học nghiên cứu thôi.
– Liệu có khi nào Tập đoàn Sunderland định quỵt tiền không?- Selina búng tay cái chách. Là người sống một cuộc sống đầu trộm đuôi cướp, ý nghĩ của cô nàng quả thực rất là kinh khủng.
– Thú thực thì không có ai làm trò đó cả!- Edward nhún vai- Vì thứ mà được nghiên cứu thì sẽ cần được chứng minh bản quyền, thông qua một quá trình đánh giá khá nghiêm ngặt: quá trình lên ý tưởng, quá trình sáng tạo, việc vay mượn tài liệu,… Nếu như họ giết hai vợ chồng kia, đánh cắp công thức hay ý tưởng gì đó về, thì họ phải chuẩn bị xây dựng lại mọi thứ từ đầu đó.
– Có thể họ sẽ lập một tên khoa học bù nhìn nào đó.
– Điều đó sẽ gây nguy hiểm vô cùng. Mọi tập đoàn đều có nguy cơ bị gián điệp thương nghiệp, và điều này chỉ cần lộ ra thì ôi thôi thôi.- Jame giải thích.
– Vậy là ta có thể bỏ qua tập đoàn Sunderland ha!
– Đâu ai nói thế đâu!- Edward – Ta chỉ không thấy được động cơ rõ ràng của Tập đoàn Sunderland, không có nghĩa không có động cơ ra tay. Muốn nghe vài thuyết âm mưu không?
– Nói thử coi!
– Thuyết đầu tiên, kẻ ra tay là đối thủ Tập đoàn Sunderland. Thuyết thứ hai, nội bộ tập đoàn này đang mâu thuẫn, có kẻ không muốn nghiên cứu thành công. Thuyết thứ ba, giống như Selina nói, nhưng nguyên nhân là do vợ chồng Holland bị đối thủ của Tập đoàn Sunderland mua chuộc, buộc họ phải ra tay trước.
– Wow!
– Vậy là bó tay hả?
– Không, cách chứng minh rất đơn giản, ta cần phải gặp được sinh vật lần trước đã khóc lóc trên xác của Linda Holland.
– Cái gì chứ?
– Bên cảnh sát đã truy tìm rồi, họ không tài nào tìm được nó, nói gì đến chúng ta chứ. Cái ông cảnh sát Matt Cable đó, suýt bị đi trại thương điên vì mải mê tìm kiếm nó.
– Đúng thật, không hiểu sao nó có thể tránh khỏi cuộc truy quét đó nhỉ?
Trong những tài liệu Selina mang về, có cả thông tin cuộc truy tìm con quái vật nọ. Cảnh sát đã khoanh vùng, đánh dấu phương hướng để bao vây truy quét, vậy mà vẫn không bắt nổi nó, cứ như nó thật sự không tồn tại vậy.
– Cái này thì không khó giải thích, nếu nó là quái vật, vậy thì sẽ có năng lực đặc biệt!- Jame nói- Vừa hay, tớ cũng có siêu năng lực.
– Yeah. Nhưng cậu đâu có thời gian rỗi chứ!
– Có ngày chủ nhật, tôi nghĩ mình nên đi xin phép bố mẹ và ông bác sĩ tâm lý dị dị đó, rồi chúng ta cũng đi săn quái vật.
– Được thì hãy nói nhá.
Ngay khi về nhà, Jame nói thẳng với bố mẹ việc cậu định làm. Dù gì, việc lũ bạn tới nhà cậu, và những thứ bọn nó làm cũng chẳng thế dấu diếm được gì. Nghe con trai giải thích thứ nó định làm, bố mẹ cậu ta suy nghĩ một hồi liền đồng ý. Bây lâu nay họ biết Jame rất khó chịu, nhưng vì họ cậu vẫn đi nhà thờ và đi bác sĩ tâm lý, chứng tỏ Jame không điên, cậu cũng biết khắc chế mình.
Xin phép bố mẹ thì dễ, xin hoãn lịch với ông bác sĩ tâm lý có vẻ hơi khó. Người bác sĩ tâm lý này là người mà trường học chỉ định cho Jame, có trách nhiệm kiểm tra, giám sát cậu, đề phòng tâm lý cậu ta bất ổn do việc giết người. Ông ta tên là Hugo Strange.
– Chào bác sĩ Strange!
– Jame, ta thấy cậu đến không đúng lịch. Lịch của cậu là mỗi chiều chủ nhật, 2 tiếng.
– Dạ, em cũng biết thế, nhưng bác sĩ biết đó, đôi khi người ta cũng có việc bận đột xuất.
– Việc gì vậy Jame, ý tôi là em biết đấy. Để đề phòng tâm lý ám ảnh do việc giết người dẫn tới bệnh tâm lý cho em, tôi cần gặp em thật đều đặn.
– Dạ, em có hẹn bạn đi chơi. Em rất hi vọng sẽ về được vào giữa trưa, nhưng đôi khi việc sẽ không quá thuận lợi, nên em đánh tiếng trước, mong bác sĩ giúp đỡ.
– Hừm, việc này thật sự rất khó. Em biết đấy, lương tâm nghề nghiệp không cho phép tôi lơ là trách nhiệm. Nhất là khi em mới chỉ là trẻ vị thành niên. Rất xin lỗi, ta không thể đồng ý việc này.
– Vâng, nếu vậy thì em sẽ cố gắng về trước buổi phụ đạo tâm lý.
– Vậy là tốt nhất!
Sau khi Jame đi rồi, Bác sĩ Hugo Strange mới lấy ra một cuốn sổ ghi chép, trong đó là ghi chép nhận xét của ông ta sau những lần phụ đạo tâm lý cho Jame. Trong đó không ghi nhiều, nhưng nếu Jame đọc được, hẳn sẽ rất ngạc nhiên, vì nó nói rất chuẩn xác về cậu ta:
– Tính tình hiền lành nhưng có điểm mấu chốt, chạm vào đó thì tính hiền lành sẽ không còn, mà là sự tàn nhẫn
– Không quá để ý tới thế giới, trừ người thân
– Có sự xa cách với thế giới
– Cực kỳ tự tin vào bản thân
– Lễ phép nhưng cũng cứng rắn kiên trì lập trường
– Xem ra, tên nhóc này thực sự quá bình thường. Rốt cục, làm thế nào nó có thể…- Hugo Strange nhẹ nhàng xoa cằm
Ngày chủ nhật, Jame và các bạn, kể cả Selina đi nhờ xe bố cậu tới thị trấn Marais. Lần này họ không vào thị trấn, mà lao nhanh vào khu đầm lầy. Nơi đầu tiên họ tới, chính là căn nhà nơi vợ chồng Holland sinh sống và bị giết hại.
– Chúng ta tìm từ đây hả?
– Đây là nơi mọi thứ bắt đầu, ta cùng phân tích qua một chút. Sinh vật kỳ dị đó giết hết những kẻ giết hại Linda Holland và ôm xác cô ta khóc lóc, như thể nó là một con người vậy.
– Ta đã giả định nó là Alex Holland.
– Nếu là Alex, thì ông ta sẽ đi đâu trong mấy tháng qua.
– Sống ở trong rừng chả hạn.
– Cảnh sát đã đã truy quét một thời gian, ban đầu họ còn thấy dấu chân, nhưng sau đó không phát hiện nổi nữa.
– Chứng tỏ con quái vật đó đã thông minh hơn, biết che dấu tung tích!- Selina phân tích- Giống kẻ trộm vậy, mới đầu còn để lại dấu vết, sau tinh hơn.
– Hoặc là nó đã có năng lực mới chăng? Vì cảnh sát đã bao vây, nhưng không thấy được nó, đành phải bỏ qua.
– Dù gì, đi mãi ở đây cũng thực quá là khổ đi.
Cả bọn lần theo con đường truy vết đầu tiên của cảnh sát. Theo Jame, hiện tại cảnh sát đã bỏ truy lùng hai tháng, rất có thể sinh vật kia sẽ dần mất cảnh giác. Và con đường truy vết đầu tiên, là cơ hội khá lớn, bởi đây là con đường mà sinh vật kia đã đi khi nó vẫn chưa có quá nhiều kinh nghiệm gì- cũng tức đó là bản năng của nó, không phải kinh nghiệm học được.
Đi đến khoảng 10 giờ trưa, cả bọn ngồi xuống nghỉ. Quả thực lúc này không còn ai đi nổi nữa, thậm chí, nhiều đứa đã bắt đầu muốn dừng cuộc tìm kiếm này. Dù gì cả bọn cũng chỉ làm vì sự tò mò của một đám thanh thiếu niên, chứ chưa xác định được mục tiêu sâu xa gì.
– Ôi ôi, mệt chết mất thôi. Ai nghĩ ra cái trò đi săn quái thú này vậy.
– Cả bọn cùng đồng ý đó, đừng hòng trốn trách nhiệm. Nhưng mà đây là trò trinh thám chứ không phải đi săn quái thú.
– Như nhau cả thôi mà.
– Mà này, sao hai người kiếm được thứ thuốc xịt hay vậy, không con côn trùng nào dám tới luôn à.
– Chứ cậu nghĩ kiến thức bọn này là để chơi à.
– Thuốc này nếu đem bán cho mấy người định đi dã ngoại chắc sẽ cá kiếm lắm đó.
– Đúng ha!
Mọi người quay sang tán dóc, và cũng tính chuyện quay về luôn. Chiều nay Jame cần gặp ông bác sĩ tâm lý.
– Ê, mà lạ ha, cái cây này làm sao mọc được ở đây nhỉ?- Đột nhiên, Pamela kêu to
– Cái gì là ạ?
– Cây hoa này này. Nó không thể mọc ở đây được.
– Tại sao chứ?
– Vì cậu nhìn xem, cây to ở trên che hết bóng râm, làm sao cây hoa này này có thể mọc được chứ.
– Hể. Có việc đó hả.
– Để tớ xem thử chút.- Jame biết Pamela rất mê thực vật, nếu cô nói vậy, thì hẳn phải có lý do gì đó. Jame quan sát một chút, rồi nhảy lên trên một cánh cây cao để nhìn xuống, nhưng không ích gì, cậu không có kiến thức về thực vật đủ sâu để biết về sự khác lạ của chúng. Sau đó, Jame nhảy xuống, hỏi Pamela xem có gì khác lạ nữa không, nhưng cô nàng nói không thấy gì cả.
Đường cùng, Jame quyết định đánh cược một lần, cậu lấy ra một bộ bài và dùng chiêu Định Mệnh ( R của Twisted Fate), tuy vậy không ăn thua, lại thử một chiêu Nguyện Ước ( R của Soraka) như lần trước tìm Selina, cũng vô tác dụng- thực ra thì có tác dụng làm cả bọn hồi sức ngay lập tức, và dù kinh ngạc, Pamela cũng không hỏi nhiều. Có lẽ, sinh vật kia không có địch ý hay hảo cảm với cậu ta rồi. Jame quyết định thử lần cuối Định Mệnh.
– Dù sao hoa cũng rất đẹp, tớ nhổ về nhé.- Harleen trong lúc nhàm chán, quyết định lấy bông hoa về làm kỷ niệm, bèn nhón tay nhổ nó. Jame cũng nhún vai, Pamela định khuyên bạn mình nên để bông hoa yên, nhưng chưa kịp nói thì Harleen đã nhổ nó lên.
Cùng lúc cô nàng nhổ hoa, Jame dùng Định Mệnh, và cậu ta phát hiện ra một kẻ địch. Hắn, đang không ở quá gần, nhưng Jame biết hắn có sự tực giận với cậu hoặc bạn cậu. Và dưới tác dụng của Định Mệnh, Jame thấy được kẻ đó là ai: sinh vật lần trước cậu chạm chán ở nhà vợ chồng Holland. Không chút chần chừ, Jame bay ngay tới chỗ nó, chỉ kịp nói cậu đã tìm thấy sinh vật kia.
Và khi cậu tới nơi dù cũng không ở quá gần, thậm chí cậu còn định chọn một chỗ khuất để tiện theo dõi, nó vẫn nhìn thẳng vào cậu.
– Ra đi!
– Mi biết nói hả?
– Nhóc con, mi tìm tới ta bằng cách nào thế?
– Cái đó thì ta cũng chịu, nhưng mà mi là ai vậy!
– Cút khỏi đây đi, trước khi ta cáu!- Sinh vật kia càu nhàu.
– Thế hả, thử xem!