Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic – Chương 21 Điều quái dị ở khu đầm lầy Marais – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 2 năm trước

Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic - Chương 21 Điều quái dị ở khu đầm lầy Marais

Chương 21: Điều quái dị ở khu đầm lầy Marais

Đảm nhiệm việc hỏi cung bọn nhóc là những người cảnh sát khu Marais. Sau khi nhận được tin báo của đám Jame, họ một mặt giữ chúng lại, một mặt cho người tới điều tra, và đã phát hiện ra căn nhà của hai vợ chồng Tiến sĩ Thực vật học Holland bị cháy, đồng thời cũng thấy Linda Holland- người vợ đang bị thương và nằm thoi thóp bên ngoài căn nhà cháy. Họ lập tức đưa cô tới bệnh viện ngay rồi quay lại thẩm vấn lũ nhóc.

Lúc này bọn nhóc được chia ra 4 phòng riêng biệt, tránh bọn nó thông cung hoặc chia sẻ thông tin đã nói để khớp cung, và lần lượt từng đứa từng đứa được đưa vào phòng hỏi cung để hỏi chuyện đã xảy ra. Vì không có lý do gì để nói dối ngoài phần Jame có siêu năng lực, cả bọn kể lại mọi thứ hết sức nhất quán, vì sự thật thì chính là vậy. Đến phần Jame sử dụng Lời nguyền màn sương đen, thì cả bọn chỉ nó là bọn người kia đã không nhìn thấy vì trời quá đen rồi, mà ở đầm lầy này thì như thế cũng quá bình thường, trời tối nhanh và đen đặc, do không có đèn điện gì cả, nên không phát hiện ra là bình thường.

– Vậy nên từ nay mấy đứa nên thật sự cẩn thận, những kẻ đó dù gì cũng đã gây ra một vụ tấn công, có thể là giết người, và chúng không thích nhân chứng đâu!- Người cảnh sát trẻ tuổi có tên Matt Cable dặn dò bọn nhóc trước khi cho chúng ra về cùng với ông Stone. Do nơi đây ở khá xa Gotham City, bố mẹ lũ nhóc chưa thể tới ngay, mà trừ bố Jame ra thì e rằng không ai muốn tới hỗ trợ lũ trẻ cả, nên Jame đề nghị ông Stone sẽ cùng cảnh sát nghe cung, đảm bảo rằng không có sự sai trái thôi. Sau khi biết hoàn cảnh bọn nhóc, cảnh sát Marais chấp nhận làm vậy.

Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, trời cũng đã gần sáng, ông Stone bảo ông sẽ đưa bọn nó tới trường, rồi quay lại công trường làm việc tiếp. Bọn nhóc thì hôm qua không được về nhà mà phải khai khẩu cung khá nhiều, may mà vẫn có thể nằm ra bàn mà ngủ chút chút, không thì hôm nay sẽ mệt chết mất. Dẫu vậy, cả bọn đứa nào cũng phải làm một cốc cà phê lớn để uống vào bữa sáng, thậm chí cả Jame lẫn Edward. Là những nhà khoa học, bọn nó hiểu rõ chất kích thích như rượu, thuốc lá, cà phê,… là có hại thế nào tới não bộ, và vì thế luôn hạn chế hết mức có thể việc đụng tới chúng. Tu ừng ực cốc cà phê lớn, ăn thêm chút bánh ngọt nhiều đường để bộ não hoạt động mạnh một chút, tránh ngủ gật, thế mà trong suốt buổi học sáng, ai cũng ngáp sái quai hàm, mắt chỉ chực híp lại.

Buổi học sáng tưởng chừng dài vô tận cuối cùng cũng đã kết thúc khi mà tiếng chuông báo giờ ăn trưa điểm. Cả bọn ùa ra căng tin, chọn đại vài món, ăn thật nhanh rồi kiếm chỗ chợp mắt thêm một lúc nữa, trước khi buổi học chiều bắt đầu. Đúng là mệt mỏi thật. Sau bao gian truân, cuối cùng thì một ngày học trong mệt mỏi cũng trôi qua, hội bạn không nói nhiều, ai về nhà nấy, ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ như bình thường, những mong ngày mai lại sức mới bàn chuyện được.

Sau một ngày nghỉ ngơi, trông đứa nào đứa nấy mặt cũng tỉnh táo hẳn. Buổi học hôm thứ ba không còn diễn ra trong sự mệt mỏi hay dài đằng đẵng nữa, cả đám quay lại guồng học bình thường. Dù vậy, khi bữa trưa ở căng tin diễn ra, chuyện ở Marais vẫn được đem ra bàn bạc. Có điều, với năng lực của bọn nó, câu chuyện có lẽ chỉ là chuyện trà dư tửu hậu thôi, chứ không còn làm được gì nữa rồi.

– Này, liệu bọn mình có phải sợ những kẻ giết vợ chồng Tiến sĩ Holland tới tìm giết không?- Harleen hỏi nhỏ, nhưng giọng không chút sợ hãi nào. Với cô, Jame là chỗ dựa vững chắc vô cùng.

– Khó mà nói chắc được, vì hiện tại ta cũng không biết được ai ra tay với họ!- Edward phân tích.- Theo những gì mà tên canh gác nói, chúng muốn lấy một thông tin gì đó từ vợ chồng Tiến sĩ Holland, và cái chết của Tiến sĩ Alec có vẻ như là một sự cố ngoài ý muốn hơn là giết người diệt khẩu.

– Sao cậu dám chắc vậy?- Pamela nghe Edward phân tích xong, tò mò hỏi

– Ánh lửa và tiếng la hét. Chúng đã không chế tốt hai vợ chồng họ, lại bố trí canh phòng cẩn mật, vậy mà vẫn để những thứ đó diễn ra, thì quả thực chỉ có thể là do sơ suất mà thôi. Hơn nữa, ta cũng nghe họ nói rồi đó, người vợ vẫn sống mà.

– Phải ha! Thế hay là hôm nào bọn mình tới thăm cô ấy đi!- Pamela đột nhiên đề nghị.

Nghe đề nghị này, Jame, Edward cùng Harleen đều nhìn nhau. Không như Pamela thân thiết với hai vợ chồng Tiến sĩ Holland ngay từ lần gặp đầu tiên, 3 người họ cơ bản cũng chỉ là người qua đường, mà hiện tại vụ án này đang tra rất nghiêm ngặt, đâu thể cứ khơi khơi tới thăm được. Nhưng điều này không dễ nói ra, hơn nữa dù gì cũng có duyên gặp gỡ, quá vô tình thì không nên, Jame nhẹ nhàng gật đầu, hai người còn lại cũng đành đồng ý. Đồng ý đi thăm là một chuyện, nhưng thời gian đi thăm cũng phải đợi tới tận cuối tuần, vì cả bọn đều là học sinh mới, đâu thể tùy tiện nghỉ học.

Lần này do muốn tới thăm một người có thể đang được cảnh sát bảo vệ, bọn nhóc quyết định tới thẳng đồn cảnh sát để hỏi. Việc bọn nó làm là quang minh chính đại, càng nhiều người biết càng đỡ bị hiểu lầm. Thấy bọn nhóc này tới, lại nói ra việc muốn tới thăm Linda Holland, mấy người cảnh sát cũng không hỏi nhiều, cho bọn nó số phòng bệnh, dặn không nên thăm quá lâu thôi.

Cả bọn nhìn nhau một hồi, rồi tự cười bản thân đã quá mức coi trọng, đây là đời thật chứ có phải phim đâu mà cảnh sát phải phong tỏa bệnh viện để bảo vệ nhân chứng. Ở nước Mỹ hay bất kỳ đâu cũng vậy, trừ phi vụ án này thực sự nghiêm trọng, nhân chứng có thể bị hại bất kỳ lúc nào, và những kẻ liên quan thực sự đáng để ra tay, còn không thì đừng hòng có cảnh kia.

Bệnh viện Marais là một bệnh viện tầm trung, không quá nhiều phòng, chỉ mất một lúc là tìm thấy Linda Holland. Khi bọn nó bước vào, Linda đang đi lại trong phòng, trông hết sức khỏe khoắn. Cô không còn mặc áo bệnh nhân, mà mặc quần áo bình thường, trên giường bệnh có một cái va li nhỏ, có lẽ là chuẩn bị ra viện chăng.

– Cô Linda, cô khỏe nhanh vậy!- Pamela chạy vào nắm tay Linda, hỏi thăm tới tấp

– Mấy đứa sao lại tới đây?- Nhìn thấy lũ trẻ lần trước, Linda hết sức ngạc nhiên.

– Bọn em tới thăm cô.

Hai bên ngồi xuống bên giường bệnh trò chuyện. Hỏi thăm một hồi, hóa ra Linda Holland cũng đã khỏe lên rất nhiều, và hôm nay sẽ làm thủ tục xuất viện.

– May mà bọn em quyết định tới thăm cô hôm nay!

– Mà sao mấy đứa biết tin vậy!

– Thì hỏi mấy ông cảnh sát.

– Chà, họ cũng thật là. Không có ý gì đâu, nhưng mấy đứa hỏi vậy mà họ nói hết ra ư? Không biết nếu là lũ người kia thì…

– Đó là vì họ biết bọn em không thể hại cô mà! Tối chủ nhật trước chính là bọn em báo án.

– Các em báo án!- Linda ngạc nhiên khi nghe Pamela nói vậy.

– Vâng, lần trước khi bọn em quay về tới trung tâm Marais thì thấy cảnh người ta đang biểu tình không cho tập đoàn Sunderland cải tạo đầm lầy, bố của Jame bảo rằng nếu cứ thế này, họ sẽ tìm cách hủy hoại khu đầm lầy để buộc người dân phải nghe theo. Vì không có chứng cớ rõ rệt, bọn em đã quay lại để nhờ hai người cũng nghĩ cách. Tới khi quay lại tới gần thì thấy những kẻ tấn công hai người, nên bọn em phải quay về. Bọn em rất xin lỗi vì đã không thể làm gì để cứu hai người sớm, nên Tiến sĩ Alec mới.

– Không, không, các em làm đúng lắm. Nếu như 4 đứa vì chúng tôi mà gặp nguy hiểm thì còn tệ hơn nữa cơ.- Linda mắt đỏ hoe, nhưng cô an ủi Pamela. Con người ai chẳng phải suy nghĩ cho mình, cô không thể trách tụi nhỏ này vì đã không liều mạng mình cứu hai người họ được

Nghe hai người Pamela và Linda đối đáp, Jame hơi hổ thẹn chút chút. Với năng lực của cậu, có lẽ ra tay giúp hai người bọn họ không phải là không thể, chỉ có điều sẽ nguy hiểm một chút khi mà không như lần trước, cậu không có vũ khí trong tay. Và cậu đang ở cạnh Harleen, nếu thất thủ, cô sẽ gặp nguy mất. Vì thế, lúc ở con kênh, Jame đã quyết định rút lui chứ không ra tay.

– Cốc cốc!- Tiếng gõ cửa vang lên, mọi người trong phong quay lại, thấy người cảnh sát trẻ là Matt Cable đang đứng đó.

– Anh Cable, đợi tôi chút!- Linda nói với ra, rồi vội hít thở đều đặn, lấy khăn mặt lau mặt cho hết nước mắt, rồi lấy cái vali.- Thôi mấy đứa, cô xuất viện rồi. Hẹn khi nào ta nói chuyện tiếp nhé!

– Khoan đã, cô sẽ đi đâu!

– Cô định quay lại căn nhà cũ. Cô muốn nhìn lại nơi đó một chút, rồi sẽ rời về nhà mình ở bang khác sinh sống. Nơi đây, cô thật sự không đủ sức để nhìn nó nữa.

– Cô hãy cố nén bi thương, người chết đã chết, người sống vẫn cần phải sống. Cô sống tốt cũng chính là sống thêm phần của Tiến sĩ Alec nữa mà.- Jame nhớ tới những lời động viên cậu hay nghe trong đám tang ở Việt Nam, bèn nói lại như vậy để động viên người góa phụ trẻ.

– Cảm ơn em!

Nhìn Linda Holland lên xe của anh cảnh sát để về nhìn lại căn nhà cũ của hai vợ chồng họ, cả bọn bùi ngùi nhìn nhau. Thế rồi chúng kéo nhau về, hiện tại thì chúng đã biết đường, nên chỉ cần đi xe bus chứ không cần chở đi, nên khi về cũng dùng xe bus. Đang trên đường ra bến đợi xe bus, chợt có một tên thuộc băng đảng đua xe nào đó phóng ngang qua, và thấy Harleen thì hắn liền dừng xe lại, huýt sáo, và toan đưa tay ra vỗ mông cô.

Jame lại nhanh tay lẹ mắt nắm tay hắn lại, song tên đua xe rút từ đâu ra một khẩu súng, chĩa vào bụng Jame và bóp cò. Tiếng súng nổ vang lên thật chát chúa, nhưng viên đạn không trúng. Với chiêu Bẻ Cong Thời Gian ( chiêu E của Zilean), Jame đã khiến tên đua xe bị chậm lại, đủ thời gian để cậu né khỏi hướng nòng súng trước khi hắn kịp xiết cò. Kế đó, cậu ta tiếp tục dùng Võ Gấu ( Đòn W của Udyr) làm choáng tên này và tước súng của hắn luôn.

– Èn èn èn!- Thấy tên này bị tước súng và ngã ra, thêm nhiều tiếng nẹt pô khác vang lên, và nhiều tên khác tới tiếp viện. Tất cả chúng đồng loạt rút súng chĩa vào phía cả nhóm

– Aaaaaaahhhhhhhhh!- Pamela hét lên, trong khi Harleen nhảy vọt tới ôm chầm lấy cô và lăn nhanh vào một chỗ kín kín. Edward cũng rất biết thân biết phận lủi nhanh, không làm vướng tay chân ông bạn mình.

– Đoàng! Đoàng! Đoàng!- Jame bắn liền ba phát súng vào những kẻ đang lao tới, mỗi viên đều nhắm chuẩn đầu mỗi tên còn lại. Khả năng thiện xạ của Jame khiến những kẻ còn lại kinh hoàng vô cùng, vội chạy rẽ đất.

– Nói, tại sao muốn giết tao?- Jame dựng tên tấn công cậu ta dậy. Hắn may mắn là Jame còn cần cung khai, nên đã không nổ vỡ đầu của hắn.

– Con mẹ mày!

Jame không nói nhiều nữa, nhấc cái xe máy lật ngửa ra, rồi kêu Edward vít một bên ga. Ga vít lên, bánh sau quay tít, Jame dí sát mặt tên này vào, khiến hắn cảm nhận luồng gió thổi từ cái bánh xe.

– Trả lời!

– Bọn tao nhận được lệnh giết bọn mày do bọn mày có liên quan tới vụ ở căn nhà giữa đầm lầy.

– Có cách nào khiến hắn bất tỉnh không hả Edward?

– Ấn tay cậu vào động mạch của hắn như thế này này!- Edward dùng tay chặn động mạch chủ dẫn máu lên não của gã kia một hồi, hắn ta rất nhanh trợn mắt ngất xỉu luôn.

– Báo cảnh sát đi thôi, cô Linda gặp nguy hiểm rồi. Bảo với họ rằng rất có thể người cảnh sát đi theo cũng sẽ gặp nguy hiểm nữa.

– Sao cậu nghĩ vậy chứ!

– Chúng muốn giết chúng ta, chứng tỏ chúng biết ta là người báo án. Mà ta đến đây có báo với ai không?

– Bọn nó trực ở bệnh viện!

– Vậy cô Linda sẽ chết mất, Jame, cậu hãy cứu…

– Đó không phải việc của mình, là việc của cảnh sát.

– Nhưng cậu có năng lực mà, cậu đã giết bọn chúng chỉ với vài phát đạn!

– Đó là vì chúng định giết tôi và bạn tôi.

– Cô Linda….

– Pamela, cậu điên à, Jame và cô Linda đó đâu có quan hệ gì mà cậu ấy phải làm việc nguy hiểm vậy chứ? Cả cậu nữa, cậu không thể cứ mãi đòi hỏi như vậy được.

– Hơn nữa giờ dù Jame có tới cũng chỉ nhặt xác cho cô ấy thôi. Cậu thấy cách bọn nó rút súng bắn Jame rồi đấy, nhanh gọn lẹ lắm.- Edward phân tích.

Nghe xong, Pamela trông như suy sụp hẳn đi. Cô dường như vừa bắt đầu tình bạn với những người có cùng sở thích thì giờ đây họ lại chết hết, làm sao cô lại khổ sở như vậy chứ! Tại sao chứ? Nhìn Pamela như vậy, Jame cũng khá tội.

– Thôi nào, báo án rồi đi tới chỗ đó thôi!

– Cậu sao vậy, cứ chiều cô ta quá thế.

– Ờ ha, giờ này nếu chúng đã xong việc thì ta tới cũng đâu sao ha?- Edward đột nhiên vỗ đùi cái bốp

– Hả ?- Lần này, tới lượt Harleen đứng hình ít lâu trước khi kịp hiểu ý. Đúng vậy, mọi chuyện có lẽ khi họ tới thì đã xong rồi, cho Pamela tới cũng có sao chứ. Đỡ hơn nhìn cô bé sụt sịt.

4 người gọi điện báo cảnh sát, nói rõ hiện trường vụ việc, trói người đàn ông kia và kéo theo chúng, mượn một con thuyền nhỏ chèo tới căn nhà của vợ chồng Holland. Khi họ tới nơi, đúng như dự đoán, mọi thứ đã xong, nhưng không phải theo cách bọn nó nghĩ. Vừa đặt chân lên phần đất gần căn nhà, bọn nó thấy những vết máu chảy dài ra theo độ dốc của phần gỗ lát.

– Số máu này quá nhiều!- Edward nhìn qua phán liền- Kể cả có hai người chảy máu cũng không thể nhiều thế này được.

Tình hình bất thường nên cả bọn quyết định lên thăm dò, Jame bình tĩnh lên đạn và tháo chốt an toàn súng, Edward lấy tạm một cây gậy sắt, Harleen và Pamela tay lăm lăm cái mái chèo thuyền. Căn nhà gỗ bị cháy đã được một tuần rồi, mùi gỗ cháy bị làm ẩm bốc lên kinh thật. Tiến sâu hơn chút nữa, bọn nó suýt nôn mửa khi nhìn thấy quang cảnh bên trong: một đống thịt bầy nhầy của ít nhất là cả chục người. Gọi là đống thịt bầy nhầy là bởi nó không khác gì những người này bị cho vào một cái máy xay thịt xay nham nhở cho có vậy. Nhưng điều kinh khủng nhất chưa phải nó, mà là một thứ đang ở trung tâm ngôi nhà.

Đó là một con gấu to xù xì, đang ôm một cái gì đó. Khi có góc nhìn chuẩn hơn, thì đó là xác của Linda Holland, và thứ sinh vật xù xì kia trong không phải gấu, mà trông như một bức tượng gỗ quái vật bị dây leo chằng chịt. Dù vậy, nó đang than khóc như một con người.

– Ây da!- Tiếng rên nhè nhẹ ở đâu đó làm mọi người bừng tỉnh, cả sinh vật kia lẫn 4 người bạn. Quay lại nhìn, thì thấy ông anh Matt đang nằm một góc, bị một vết thương trên đầu, chảy máu ròng ròng.

Sinh vật kỳ dị thấy Matt Cable sắp tỉnh thì như không dám ở lại lâu, bèn để xác của Linda Holland xuống, rồi từ từ đi ra bờ sông, không ai dám cản nó cả, cứ để nó lững thững đi cho tới khi nó biến mất. Xong rồi, cả bọn mới dám quay lại sơ cứu Matt, và đợi cảnh sát Marais tới để bàn giao mọi chuyện. Bố của Jame một lần nữa phải lóc cóc tới bảo lãnh cho bọn nhỏ về để sáng sau kịp giờ học. Tuy vậy, lần này không được, vì có án giết người quá man rợ, Jame lại dùng súng bắn chết 3 người, nên vụ này mất nguyên 3 ngày mới tạm xong. Cảnh sát cũng yêu cầu bọn nó ở lại cho tới hết tuần để phục vụ điều tra.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.