Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic – Chương 18 Nhóm nghiên cứu khoa học – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 2 năm trước

Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic - Chương 18 Nhóm nghiên cứu khoa học

Chương 18: Nhóm nghiên cứu khoa học

– Chắc các em đã biết, trường ta năm nay đón thêm các học sinh mới. Và lớp ta có hai em, các em tự giới thiệu chứ nhỉ?

– Em là Jame Stone, em thích học tất cả mọi thứ, nhưng không giỏi bất kỳ thứ gì. Nhưng em sẽ luôn cố gắng hết mình.

– Em là Pamela Isley. Em thích thực vật, và giao tiếp hơi kém, nên có gì mọi người bỏ qua.

Sau màn giới thiệu cũng quy củ, không ai bắt bẻ gì cả, giáo viên bắt đầu giới thiệu về chương trình học, trong đó quan trọng nhất là việc tạo một nhóm nghiên cứu khoa học. Nghiên cứu khoa học ở đây gần giống như là làm khóa luận tốt nghiệp ở đại học, có điều mức độ chuyên nghiệp thấp hơn một ít. Nhưng mà phải công nhận là độ chuyên nghiệp cực kỳ cao, không ai lơ là cả.

Bình thường thì một nhóm nghiên cứu khoa học sẽ có 2 thành viên, tuy nhiên, do cả Pamela lẫn Jame đều là học sinh được chọn ngẫu nhiên, như các năm khác thì không có hiện tượng này, số học sinh tuyển vào không nhiều, mà lớp của vị giáo viên này phụ trách cũng không tới lượt được đón, nên các nhóm khoa học đã được phân xong từ lâu, vì thế giáo viên lo hai đứa không làm kịp tiến độ. Vị giáo viên liền phân công một học sinh khác hỗ trợ hai đứa, đó là Helena Rosa Bertinelli. Nhiệm vụ của cô ta là giúp bọn nó trong việc tìm kiếm tư liệu, đồng thời đốc thúc bọn nó khi bọn nó lười. Bù lại cho công việc này, Helena được cộng điểm ngoại khóa.

– Mấy cậu thích chọn đề tài gì nào?- Halena dẫn Jame và Pamela tới nơi đăng kỳ đề tài nghiên cứu khoa học, bình thường thì trường giao gì học sinh làm nấy, nhưng do bọn nó là học sinh chuyển lên từ trường thấp hơn, lại là học sinh theo kiểu ăn may, nên coi như ưu tiên cho chót.

– Cho bọn mình đề tài gì liên quan tới thực vật đi!- Jame nói hộ Pamela.

– Vậy hả, vậy thì đề tài nghiên cứu khoa học “Phương thức canh tác ở đầm lầy” đi!

– Cám ơn bạn nhiều!- Jame cười rồi nhận lấy bút từ tay của Helana để ký nhận đề tài.

Sau khi Helan đi rồi, Pamela mới khẽ khàng vỗ vai của Jame: “ Cám ơn”.

– Tớ thì thích làm mọi thứ, bạn thì thích thực vật, nên chọn cho bạn dễ hơn chọn cho tớ. Thử nghĩ xem, nếu tớ nói chọn gì cũng được, cô kia chắc là thấy tớ bất lịch sự lắm á.- Jame giải thích.

– Dù gì, cũng cảm ơn!- Pamela vẫn tiếp tục.

– Vậy mình quay lại lớp luôn chứ hả?

– Ừ!

Buổi học vẫn tiếp diễn, nói chung với năng lực của Jame thì cũng không khó tiếp thu, Pamela cũng tạm được, dù còn nhiều mắc mứu những khi Jame chỉ bảo một hồi là làm được liền. Có lẽ không phải cô bé ngốc, mà là do thầy cô giáo trường cũ không quan tâm dạy dỗ. Khi tiếng chuông báo tan trường vang lên, Jame cùng Pamela đi ra khỏi lớp, và nhanh chóng tìm chỗ của Harleen và Edward đang đợi hai người.

– Hôm nay các cậu đã nhận đề tài nghiên cứu khoa học chưa?

– Bọn này chung nhóm, đề tài “Phương thức canh tác ở đầm lầy”.- Jame kể lại

– Thế là vớ bẫm rồi Pamela!- Harleen cười và lắc tay Pamela.

– Ừ! Cảm ơn bạn Jame đã xung phong hộ tớ nữa.

– Hì hì, Jame là thế mà. Rất giỏi giúp người ta! Và làm những điều tốt!- Harleen quàng tay lên cổ bạn trai, thơm lên má cậu ta.

– Tớ thì được giao nhiệm vụ chung với một tên ăn chơi! Thằng cha vừa bỏ đi uống với đám bạn hắn!- Edward kể lể, song không tỏ ra sợ lắm, vì nó thừa sức làm hết mọi việc một mình.

– Đề tài gì vậy!

– Nghiên cứu về nền tảng của chụp ảnh! Chắc là họ muốn đùa tớ rồi.

– Vậy em có đề tài gì?- Jame quay sang hỏi bạn gái mình

– Làm một bài giới thiệu về thuốc nổ đen.

– Đáng lẽ họ nên đổi chỗ cho hai người!- Jame cười

– Thực ra thì cũng chả liên quan, ý tớ là tớ thì cái gì cũng xong, còn Harleen thì…

– Đừng nghĩ mình thông minh hơn tôi quá nhiều, mọt sách ạ!- Harleen cười- Vì biết đâu tôi sẽ chế ra thuốc nổ rồi đặt nó vào nhà vệ sinh của cậu thì sao?

– Thế là tuyệt nhất!- Edward nói- Làm ơn chế nó ra nhanh nhanh nhé, nhất là trong thời gian tôi còn học bán trú ở trường này.

– Đùa vừa thôi!- Jame cắt ngang, cũng không có ý nói cho Pamela biết điều Edward vừa nói. Nhưng Pamela chả mất mấy thời gian để hiểu được cái ý mà Edward ngầm ám chỉ, cậu ta muốn Harleen giết hộ một người thân mà cậu ta căm ghét. Giống như cô chăng.

Edward đã báo là nó đã đang ký trọ tại trường, nên sẽ không đi về nhà, nhà của Harleen thì ở hướng ngược với nhà của Jame, mà trường này có xe bus rất tiện, nên cô sẽ đi luôn hôm nay, còn đường về nhàu cả Jame và Pamela có một đoạn đi chung. Thành ra, Jame và Pamela lên chuyến xe về nhà, ngồi cạnh nhau một đoạn.

Trên đường về, cả hai bàn luận về thực vật, nhưng không như Edward vốn cực giỏi nên khiến Pamela bị rơi vào chiếu dưới, Jame gần như là một người mới, nên cô nàng thoải mái thế hiện. Cô nàng nói tía lia tới mức mấy đứa ngồi quanh phải nhắc nhở. Tới lúc này, Pamela mới đỏ mặt mà thôi không nói nữa. Rất nhanh, đã tới chỗ Pamela cần xuống, nên cô chào tạm biệt Jame rồi xuống xe đi về nhà. Jame ngồi trên xe bus, tranh thủ làm bài tập trên lớp. Với khả năng của mình, chỉ một lát là cậu ta làm xong hết, và xe còn chưa kịp tới được nhà cậu.

Jame về nhà, và cậu để ý trước cửa nhà mình có mấy cái xe bán tải trong khá cáu bẩn, không khó để nhận ra đó là loại mà mấy ông bạn thân của bố cậu hay đi. Cậu vào nhà thì thấy bố và mấy ông bạn kia cùng cơ quan đang ngồi uống bia. Bố Jame vừa được thăng chức lên làm quản lý công trường, cho nên hôm nay mấy ông bạn tới nhậu và chúc mừng. Việc bố cậu được thăng chức là chuyện sớm muộn, khi mà từ lâu tính cách thẳng thắn, sự trung thực của bố cậu đã luôn làm các ông chủ hài lòng.

Nhân cuộc vui, Jame biết được thêm là mọi người cũng đang chuẩn bị nhận thầu một công việc mới. Đó là đi tới khu đầm lầy rìa thành phố, xây dựng một khu nhà nghỉ. Nghe vậy, Jame hỏi thêm về khu đầm lầy và việc ông cần làm.

– Họ yêu cầu phá bớt cây, làm một đoạn đập nhỏ, hút bùn, đóng cọc móng chắc chắn để chuẩn bị làm một khu giải trí. Con biết đấy, mấy năm nay kinh tế ở cả nước đang đi lên, bất động sản rất hot.

– Giá mà họ có thể tập trung mà xây dựng thành phố này!- Một người bạn của bố cậu phàn nàn.

– Quy hoạch và xây dựng thành phố này làm sao kiếm tiền nhanh bằng xây ngoài thành phố chứ: tiền giải phóng mặt bằng thấp, dễ thuê nhân công giá rẻ, dễ đổ chất thải xây dựng,… Ôi chao, tôi mà là đám chủ, tôi cũng làm thế.

– Ai mà chả biết thế, nhưng mà cứ như thế mãi, đám dân nghèo bọn mình sẽ càng ngày càng khổ. Ông biết không, hiện tại nhà mà bọn tôi ở thật sự xuống cấp.

– Giá mà vợ chồng Wayne không có chết đêm đó!

Jame ngồi cạnh họ, nghe những lời than phiền, và uống chút bia. So với coca, bia rẻ hơn, và với sức mạnh của bản thân, nếu muốn cậu sẽ không bao giờ bị say cả. Nhưng rồi, đột nhiên, Jame nghĩ tới bài nghiên cứu khoa học với Pamela.

– Vậy con và mấy người bạn đi tới chỗ bố làm việc được không, ngày chủ nhật ấy.

– Chủ nhật thì bố nghỉ, nhưng nếu con cần thì cứ báo, bố sẽ chở đi.

Được sự đồng thuận của bố, chủ nhật, thay vì đi nhà thờ, Jame cùng ba người bạn đi tới khu đầm lầy. Gọi là khu đầm lầy, thực ra nơi này cũng khá rộng, và có những cánh rừng khá đẹp, chúng được bồi đắp dần dần bởi những cái cây đã giữ đất không sụt lún như khu vực ở giữa. Dựa theo tính toán, nếu cứ để tự nhiên, khu đầm lầy cũng sẽ tự biến mất do cây cối phát triển và cố định đất đai. Điều duy nhất dở tệ, là sẽ mất tới hàng trăm năm nữa, với tốc độ thế này. Bên cnahj khu đầm lầy, là một thị trấn. Có vẻ như ông chủ thuê công ty bố Jame tới làm là người có máu mặt ở thị trấn này. Vì dựa theo khoảng cách giữa nơi mà chuẩn bị thi công khu nghỉ dưỡng với cả thị trấn, dân ở đây không phản đối vì tiếng ồn và ô nhiễm trong tương lai mới gọi là lạ.

Dạo quanh khu rừng bao quanh đầm lầy, kiểm tra vài mẫu thực vật, đồng thời kiểm tra luôn vùng đất mà bố Jame sắp được lệnh thi công rồi, cả bọn liền trải mấy tấm khăn ra để ăn picnic.

– Đây là một khu vực tuyệt hảo để nghiên cứu đề tài của bọn mình đó!- Pamela xúc động nói. Ở trong Gotham, gia cảnh từ khi mẹ chết bố bị bắt trở nên quá nghèo, nên cô không thể đi xa tới thế này. Nơi duy nhất mà cô có thể tới để chơi với thực vật là căn nhà kính cũ của mẹ mình ngày trước, và dù là một nhà kính, thực vật ở đó cũng không thể phong phú như ngoài thiên nhiên.

– Chúng ta có thể nghiên cứu đủ thử ở đây!- Jame nói- Cả nghiên cứu của hai người nữa. Khu đầm lầy này sẽ cho ta nguồn nguyên liệu phong phú để chế thuốc nổ, phim chụp ảnh.

– Dù thế, tớ thấy cũng nên cẩn thận. Đầm lầy này khá nguy hiểm đấy!- Edward chỉ cho cả bọn những dấu tích của nền móng không chắc chắn, những nơi đó hoặc có những cái hố, hoặc sẽ bị lún chân. Không chỉ thế, lũ côn trùng hay động thực vật lạ đều là những thứ khó lường.

– Vậy thì càng vui chứ sao?- Harleen nhồm nhoàm nhai thức ăn, uống nước ngọt rồi nhận xét.- Các cậu không thấy một cuộc phiêu lưu thì cần phải có sự nguy hiểm hả.

– Nhưng bọn mình đâu có đi phiêu lưu, tới đây là nghiên cứu khoa học mà.

– Hôm nay là chủ nhật, cứ đi chơi cho đã đi.

– Được rồi!

Cả bọn đi vào thị trấn, thuê một cái thuyền nhỏ, rồi bơi dọc theo luồng nước ở đầm lầy. Không hẳn là dễ đi, nhưng cũng đỡ hơn cứ phải đi bộ trên những mố đất có thể lún xuống bất cứ khi nào, hoặc phải đi bộ trên những rễ cây cho chắc nhưng mệt mỏi hơn.

Chú thích: Đầm lầy cạnh Gotham, vâng, mình đang liên hệ tới Swamp Thing đó mọi người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.