Chương 17: Pamela Isley
Sau bữa ăn trưa đầu tiên ở trường mới, được đàn anh Dent giới thiệu hết các thế lực máu mặt trong trường, kèm lời dặn dò về cách ứng xử với mỗi thế lực: cẩn thận ứng phó với đám gốc Ý, dè dặt với những con em thế gia bậc một của Gotham, hòa thuận với những người còn lại. Sau khi nhận được lời hứa nghiêm túc làm theo từ nhóm của Jame , Dent kiếm cho bọn nó một chỗ ngồi phù hợp trước khi biến ra khỏi bọn nhóc để nhanh chóng ăn cơm rồi còn đi làm nốt việc đang làm dở. Dent đang cố học tập và làm những việc ngoại khóa để có thể cơ hội nhận học bổng đi học trong một trường luật, rồi có thể tiến thân theo đường Công tố viên, giữ gìn luật pháp, để cho mọi người có thể được hưởng sự công bằng. Hôm nay anh ta đi dẫn đường cho bọn Jame cũng là vì thế. Ở trường này, hoạt động ngoại khóa là một cách để đánh giá học sinh và có điểm thưởng.
Ngồi chung một bàn rồi, 4 đứa bắt đầu nhìn nhau. Jame, Edward và Harleen thì do đã quen rồi nên không sao, chỉ có Pamela Isley thì không quá quen thân với cả bọn, cộng thêm việc cô nàng này vốn quen nói chuyện với cây hơn nói chuyện với người, nên gần như không nói được câu gì.
– Chào bạn, tên bạn hẳn là Pamela Isley hả?- Harleen gợi chuyện trước, cùng là con gái và lại ngày trước cô cũng từng trải nghiệm cảm giác cô độc, khi mà trong nhà không một ai bênh vực hay giúp đỡ mình, nên Harleen quyết định làm quen.
– Minh là Pamela Isley.
– Mình là Harleen Quinzel. Đây là bạn trai mình, Jame Stone, còn đây là bạn thân của ảnh, Edward Noshton- một tên mọt sách.
– Này, bạn trai của cô cũng là một tên mọt sách không kém tôi đâu nhé, nếu không bọn này đã chẳng thể làm bạn.- Edward phản bác
Hai người lập tức quay sang cà khịa nhau, trong khi Pamela lần nữa bị ngó lơ. Dường như đã quá quen với việc này, cô nàng toan cắm đầu ăn xong bữa trưa để lảng đi chỗ khác thì chợt Jame hỏi:
– Bạn có vẻ thích thực vật nhỉ?
– Sao bạn biết!- Pamela tròn mắt. Pamela Isley sinh ra trong một gia đình có chút khá giả. Mẹ cô là một người phụ. Mỗi khi bố cô hành hạ mẹ và cô xong, bà đều dẫn cô vào khu vườn của bà để hai mẹ con tâm tình. Nhưng rồi, mẹ cô biến mất, và không lâu sau, cảnh sát tìm thấy bà bị chôn ở trong khu vườn. Cha của cô vào tù vì tội giết vợ, Pamela thành một đứa trẻ mồ côi, tài sản của ông ta được tòa án kiểm kê để trích ra khoản tiền nuôi Pamela tới khi cô đủ 18 tuổi và một phần để giúp cô có cuộc sống sau này. Số tiền này hóa ra cũng không quá nhiều, cha Pamela không có quá nhiều tích cóp, làm đồng nào là xào đồng ấy, nhưng vì là công nhân bậc cao nên thu nhập cao.
Từ đây, Pamela biết được nguyên do khiến mẹ của Pamela không rời khỏi người chồng vũ phu, là vì ông ta là lao động chính, là nguồn tiền để cho hai mẹ con cuộc sống sung túc. Kế đó, Pamela không thể tiếp tục ở lại căn nhà cũ, mà phải chuyển tới nhà họ hàng để ở, và đám này cũng tìm mọi cách để bòn rút số tiền Pamela có, thậm chí họ sẵn sàng đe dọa Pamela nếu không đưa tiền ra.
Điều này khiến Pamela bị những đả kích tâm lý nhất định. Thế rồi, những lúc cảm thấy như sắp phát điên, Pamela lại tìm tới nhà cũ, hay đúng hơn là khu vườn nhà cô khi trước. Giờ thì nó bị bỏ hoang, không ai dám tới khi biết nó từng chôn một xác người- mẹ của cô. Và Pamela tới đó, nằm lên trên đám cỏ rậm rạp đó, cảm nhận từng cành cây cọng cỏ ở đó chạm vào, như thể mẹ cô đang ôm cô vào lòng vậy. Sở dĩ Pamela có cảm giác đó, vì cô nghĩ rằng, những cái cây ở đây đã có lúc hút chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ cô, nên như vậy cũng có nghĩa là chúng mang một phần của mẹ cô bên trong mình, và chạm vào chúng như cô được chạm vào mẹ. Tất nhiên, khi tới trường, Pamela sẽ không để lại dấu vết về những loại cây cỏ, một vài nhành hoa trên áo, cỏ trên đầu,… để bọn bạn khốn kiếp
– Mùi hương trên người bạn!- Jame cười. Warwick, bất kể là sói hay là chó, thì mũi nó đều thính. Và một loạt các tướng như Maokai, Ivern hoặc Zyra, nhất là Ivern với nội tại Bạn Của Rừng Già, cho phép Jame nhạy với thực vật.
Nghe Jame nói, Pamela hơi đỏ mặt. Kiểu nói này gây liên tưởng bậy bạ cực kỳ. Nhưng chỉ mình Pamela thấy phiền chút, chứ Harleen và Edward thì đã biết về năng lực của Jame, nên họ không quá chú ý.
– Anh ấy nói thật đó!- Harleen cười- Mũi ảnh cực kỳ thình, giống mũi chó vậy.
Dù biết phương tây chó được coi là một thú cưng, Jame cũng hơi nhột nhẹ. Linh hồn của cậu vấn hơi nhớ kiếp trước, nơi mà việc so sánh với chó là một cách để miệt thị, sỉ nhục nhau.
– Cậu được tuyển bằng cách nào vậy. Bốc thăm trúng thưởng hay là do tài năng đặc biệt.
– Tớ là do được bốc thăm.- Pamela dè dặt đáp lại. Thực tế, đúng là Pamela được chọn bằng cách này
– Vậy thì giống tớ và Jame rồi, hai chúng tớ cũng là may mắn được chọn.
– Hai bạn học cùng trường à? Vì cùng trường thì đâu có thể…
– Không, tớ và Jame khác trường, Edward mới là bạn học cùng trường.
– Và cậu ấy được chọn bởi trí tuệ của mình!- Jame bổ sung thêm cho ông bạn thân.
– Cậu thích thực vật thật hả? Kiến thức của bạn về thực vật tốt chứ?- Edward đột nhiên hỏi Pamela. Tính cách thích khoe khoang của Edward bộc phát khi mà tìm được người để khoe. Harleen thì gần như chả bao giờ thèm để ý tới năng lực của Edward, cô quá chú tâm tới bạn trai. Trong khi Jame thì kiến thức tuy không bằng Edward, nhưng kinh nghiệm sống cộng thêm việc đọc nhiều truyện tranh, truyện mạng khiến mấy câu chém gió đủ để giữ thế hòa. Vì thế, ở hội bạn cũ, cậu ta không thể khoe khoang quá nhiều.
– Ừ!- Pamela đáp lại. Edward liền hỏi vài câu, và Pamela dễ dàng giải đáp chúng. Ngay tức thì, giống như lần bắt chuyện với Jame, Edward liền thi vấn đáp với Pamela về kiến thức thực vật, và dần lấn lượt Pamela trong khoản này.
Tính tình Pamela tuy hiền lành, nhưng không có nghĩa cô nàng không biết tranh đấu, nhất là khi bị đụng tới lĩnh vực mà tạo nên gắn kết giữa cô với người mẹ của mình- người duy nhất có thể cho cô một cuộc sống đúng nghĩa. Và cô quyết đấu tới khi bị Edward đánh cho không còn manh giáp nào nữa. Pamela yêu thực vật, nhưng kiến thức cô nàng tiếp xúc chưa sâu rộng như Edward.
Trước khi mọi thứ tiến xa hơn, hoặc là Pamela nổi điên lên phang Edward, hoặc là cô nàng suy sụp tâm tình, Harleen đã ngăn cản. Vốn là người hay bị bắt nạt ở nhà bởi các anh và sự bỏ bê của cha mẹ, Harleen đã luyện cho bản thân khả năng phân tích cảm xúc người khác, để biết rằng lúc nào cô sắp bị bắt nạt, lúc nào không và cách làm sao để ứng phó với cảm xúc người khác, khiến cảm xúc đó có lợi cho mình. Vì thế, cô nhận ra sự bùng nổ của Pamela.
– Này Edward, bắt nạt người khác thì hay hớm lắm đó.
– Không, không phỉa bắt nạt, chỉ là, ừ, tớ muốn giới thiệu một ít kiến thức ấy mà.- Edward gãi đầu gãi tai. Cậu ta ghét việc bắt nạt, vì Edward chính là nạn nhân của sự bắt nạt, từ người cha của mình. Vì thế, muốn dừng cậu ta lại, đơn giản là nhắc cậu ta rằng việc cậu ta làm là bắt nạt. Edward rất thông minh, cậu ta biết được điều đó là đúng hay sai ngay, và sẽ dừng lại nếu đúng là đang khiến người khác bị tổn thương thật sự.
– Bạn đừng trách nó, IQ của nó thì cao, mà EQ thì âm vô cực.- Harleen cười làm lành.
– Nó sẽ tặng bạn một ít cây cảnh, bạn thích cây gì nào?- Jame huých vai Edward một cái, rồi an ủi Pamela.
– Mình xin lỗi, nhưng đúng là kiến thức mình về thực vật kém thật. Nếu bạn vui lòng chỉ dạy, mình sẽ coi đó như lời xin lồi.
– Thật hả, hì hì.- Edward tỏ ra cao hứng, làm thầy người ta, được cầm đầu thiên hạ, được người ta hỏi, xin ý kiến là đam mê bất tận của Edward.
– Thật!- Pamela được ổn định cảm xúc, và nhận ra Edward cũng chỉ là một tên biết nhiều và cố chứng tỏ, thì cũng không còn thấy tức tối nữa. Cô quyết định nhờ tới sự giúp đỡ của cậu ta để chăm sóc cho khu vườn.
– Vậy bọn này tham gia cùng có được không?- Harleen ôm vai bá cổ Pamela- Dù gì Edward cũng là một con mọt sách chính hiệu, hắn làm việc tay chân tệ lắm, mà việc chăm chút cây cối thì đâu chỉ nói mồm được.
– Hoan nghênh mọi người tham gia, nhưng mà chỗ đó xa đây lắm!- Pamela nghĩ một tí, rồi đồng ý. Cô nghĩ rằng nếu mẹ biết cô có thêm bạn, bà hẳn sẽ rất vui mừng.
– Ê, sắp tới giờ vào học buổi chiều rồi kìa!- Jame búng ngón tay cái mấy cái, kêu mọi người chú ý tới giờ giấc. Đúng lúc đó, chuông cũng reo, báo hiệu giờ ăn trưa đã kết thúc, chuẩn bị giờ học chiều. Cả bọn vội mở thời khóa biểu, xem lại một tí rồi nhanh chóng đi vào lớp của mình. Để đảm bảo học sinh mới hòa đồng với môi trường mới, họ được chia đều ra các lớp, theo thứ tự ngẫu nhiên, Jame học lớp 11 A, trong khi Harleen ở lớp 11B, Edward ở 11 C. Jame tiến về lớp 11A, và nhận thấ Pamela cũng đi tới lớp đó.
– Cũng học ở đây hả?
– Ừ!- Pamela cười đáp lại. Sau bữa cơm trưa, cô nàng đã cởi mở hơn. Hơn nữa, Pamela cũng tò mò về chiếc mũi thính của Jame.
Hai đứa bước vào lớp, và được chia chỗ ngồi bởi giáo viên. Sau đó, là màn giới thiệu. Do tính kiệm lời, Jame chỉ giới thiệu tên tuổi cùng với chút sở thích: học võ và rèn luyện thân thể. Những tưởng thế đã là mà giới thiệu vắn tắt rồi, nhưng mà Pamela thì còn ngắn hơn khi kể mỗi tên tuổi và sở thích “chăm sóc thực vật”. Đám tinh anh nhà giàu ngồi nhìn hai đứa như hai sinh vật ngoài hành tinh vậy đó. Có lẽ vì màn giới thiệu, hoặc vì thân phận được vào học từ sự may mắn bốc thăm. Dẫu sao, thái độ lạnh nhạt ban đầu này cũng chả khiến Jame hoặc Pamela thấy lạ.