Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic – Chương 14 Phản kích – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic - Chương 14 Phản kích

Chương 14: Phản kích

Sau khi hai người- Jame cùng Selina rời khỏi phòng bệnh của cậu nhân viên chuyển hàng được một tiếng, Oswald đã tới. Cầm trong tay tờ giấy nhắn của Jame để lại, và nhìn tên chuyển hàng ú ớ gật gù trước những câu hỏi của mình, Oswald nắm chặt tờ giấy lại, và quay đi.

– Có báo cho ông trùm ngay chứ ạ!

– Chớ vội, cứ để xem thế nào đã. Bọn này đã biết mình gặp phải ai rồi, nên chúng cũng sẽ cố làm chúng ta tha mạng cho chúng, hiệu suất cao hơn ta nhiều.

– Vậy anh định tha cho chúng nó?

– Cái đó là do ông trùm quyết định!

Quay lại với nhóm của Jame, họ quay về nhà, và giờ là 4 giờ sáng. Lúc này, Edward đã chỉ đạo mọi người làm cho xong cái máy liên lạc vô tuyến tầm xa. Bộ thu nhận tín hiệu to chà bá, nhưng cũng không trách được khi tất cả làm bằng tay không mà.

– Cái máy đã sẵn sàng để chạy. Khoảng cách đủ để nghe từ cách đó 1km.

– Cái ấn thật đã được chuyển đi, nhưng theo dưới ảnh hưởng của vụ cướp, chúng sẽ được chuyển đi chậm hơn, đồng thời lão Durcante đó cũng còn đang mải phát biểu những lời chia buồn sâu sắc với người mua chiếc ấn kìa!- Boring báo lại

– Ta sẽ đột nhập biệt thự đó, đặt mấy thứ này vào, đợi tên khốn Durcante tới, ép hắn nói ra sự thật, và để cho Oswald nghe, nhớ ghi âm nhé, trường hợp cần thiết ta sẽ cần bản ghi đó để làm bằng chứng.

– Cho ai!

– Cho Falcone chả hạn, trường hợp Oswald muốn nuốt hết công lao và đem cả bọn ra tế, ta còn chiêu bài cuối. Vậy là phải chế thêm một bộ nữa đấy.

– To vãi lều thế này thì!

– Đưa cho Coring cầm, nhớ cách làm chưa hả Coring.- Harleen nói.

– Dạ, nhớ chứ chị đại!- Coring nghiêm trang đáp

– Ngoài ra, để thêm phần thuyết phục, ở đây có ai có tài khoản ngân hàng không?

– Tôi!- Boring giơ tay lên.

– Còn ai không?

– Hình như tất cả chúng ta đều chưa đủ 18 tuổi.

– Tuyệt!

– Có vấn đề gì ư?

– Tôi định là để tăng niềm tin, ta sẽ bắt lão chuyển một khoản tiền vào tài khoản ngân hàng của ta để ta có tiền mà biến. Nhưng nếu thằng cha này là người duy nhất có tài khoản ngân hàng thì hơi căng nhỉ. Rút tiền là khó đây.

– Em trai tao có thể rút tiền dễ dàng, tao lập nó là người có quyền rút.

– À há, chuẩn đấy!

– Vậy là nhóm ta chia làm ba hướng: một đi đặt bẫy chỗ lão Durcante, một gặp Oswald và một thì giữ kẽ phải không?

– Đúng, tôi và Edward đi gặp Oswald. Lão già phần Selina cùng Boring, trong khi Harleen và Coring đi lĩnh tiền.

– Không!- Harleen phản đối. Anh và Selina cùng Boring là những người giỏi chiến đấu nhất, hãy tới để gặp lão Durcante, chỉ có thể khiến lão phải chịu nôn tiền nếu lão biết không thể làm gì ta cả. Em, Edward và Coring sẽ đi gặp Oswald đồng thời sẽ làm thế nào để Oswald có thể thả Edward và Coring đi lấy tiền. Như thế, ta sẽ khiến hắn phải nghĩ rằng hắn đúng là bị ta đe dọa.

– Oswald là một tên xã hội đen, mafia, anh lo rằng.

– Đừng lo, nghe Selina nói thì hắn rất ra dáng quý ông, em nghĩ để em tới gặp hắn trước sẽ có lợi với ta hơn.

– Em…

– Anh đừng lo lắng cho em thái quá, chúng ta là người yêu, ta phải cùng san sẻ gánh nặng. Phải không?

Jame cười rồi thơm lên má Harleen. Cả bọn lập tức xuất phát ngay cho còn kịp.

Đúng tới giờ hẹn, Oswald tới Bar Secret, và thấy Harleen vẫy tay chào ông ta.

– Cô là một thành viên của băng cướp hả?- Oswald cười hỏi

– Không, người tham gia là bạn trai tôi. Anh ấy không thể tới gặp ông khi mà chưa thể chứng minh rằng mình là người bị hại, giống như ông vậy.

– Hắn dám cướp đồ của ngài Falcone, và giờ thì hắn xin tha.

– Durcante mới là kẻ giật dây, bọn tôi muốn chứng minh điều đó, đồng thời giao nộp lại cái ấn cho các ngài theo phương pháp hòa bình nhất. Để đổi lại, tôi chỉ xin sự tha thứ mà thôi.

– Vậy sao, thú thực tôi không dám nói trước, vì điều này hoàn toàn phụ thuộc vào ngài Falcone.

– Bọn tôi tất nhiên biết rõ, nhưng chẳng phải ngài Falcone cũng muốn có lại được chiếc ấn sao?

– Cô bé nghĩ ngài Falcone rẻ mạt tới thế à? Vì cái ấn đó mà ngài ấy phải xuống nước.

– Ồ không không. Bọn tôi chỉ cố đưa lại vật của ngài ấy về lại đúng vị trí của nó, và chứng minh rằng bọn tôi không hề có lòng dám cướp món đồ ấy. Đến tận khi cướp bắt đầu, chúng tôi mới biết chủ nhân món đồ là ngài Falcone.- Harleen nói láo không chớp mắt.

– Vậy hai người là Nigma và Selina không nói gì ư?

– Lúc đó những người cầm đầu không cho bọn tôi cơ hội lùi bước, và bọn tôi phải làm theo. Mọi chuyện sẽ rõ ràng nếu như ngài cho phép bọn tôi được tự chứng minh.

– Được thôi.

Harleen gọi điện thoại, một lúc sau, Edward cùng Coring tiến vào, mang theo chiếc máy thu phát và bộ vô tuyến điện đàm. Sau khi giải thích xong nguyên lý và cách làm việc của hai bộ vô tuyến thu phát, Edward cùng Coring xin phép đi thực hiện kế hoạch, tới gần ngân hàng để đảm bảo tên Durcante không dám nghi ngờ gì.

– Được!- Oswald hất hàm, và vài tên đàn em đi theo- Tôi lo họ bị bắt cóc!- Hắn tươi cười.

Edward cùng Coring đi tới ngân hàng, và họ cùng chờ. Chờ liên lạc đến từ Jame.

…………………………..

Jame, Selina cùng Boring đi vào biệt thự của Durcante tương đối dễ dàng, vì Selina đã vô hiệu hóa hầu như tất cả những thiết bị báo động. Cả bọn dễ dàng đi vào nhà, và tìm hiểu sơ qua về ngôi nhà cũng như những thứ ở trong nó. Nơi bọn nó phục kích chính là văn phòng làm việc của Durcante, bởi đây là nơi bưu kiện được gửi khi lão vắng mặt. Chắc chắn thứ bưu kiện này là cái ấn.

– Chớ đụng vào bất kỳ đồ gì, ta không nên để họ nghĩ ta vào ăn trộm.- Jame nhắc nhở Boring khi thấy tay này muốn táy máy tay chân vào mấy món đồ.

– Nhưng vào đây thì bằng cách nhờ một ả trộm.

– Nè nè, tôi có thể ăn trộm, nhưng giết người thì còn xấu xa hơn thế nhiều bạn ạ.

– Tên khốn đó rốt cục là sẽ cất cái ấn ở đâu được nhỉ?

– Chờ đi, hắn đã liều lĩnh chơi Falcone chỉ vì cái ấn thì cái ấn đó với hắn phải đủ quan trọng. Và hắn nhất định sẽ phải kiểm tra lại nó khi nhận hàng.

Nghe vậy, cả bọn im lặng chờ đợi, và rồi kẻ họ cần đợi đã về. Lão già Durcante mau mắn đi vào nhà, đuổi hết bọn người làm, vệ sĩ đi, chỉ để lại mình mình. Và rồi, lão ta đi tới văn phòng, vồ lấy bưu kiện và mở vội ra. Cái ấn lại về với lão ta lần nữa, mọi kẻ ham muốn nó đều không được phép có nó.

– Tách!- Một tiếng chụp ảnh vang lên. Kiệt tay cầm cái máy ảnh chụp lấy ngay, rồi lấy cái ảnh ra, vẩy vẩy cho nó khô.

– Mày … là … ai!- Durcante khó nhọc hỏi.

– Một kẻ bị ông suýt hại chết khi ông muốn bảo quản cái ấn chết tiệt kia cho bản thân mình.

– Mày là một thằng trong bọn cướp!

– Ông hẳn nghĩ tôi đã toi rồi nhỉ? Nhưng không, tôi vẫn sống.

– Và bọn tôi cũng thế!- Selina cùng với Boring lên tiếng.

– Bọn mày muốn gì?

– Rất đơn giản, còn ở lại Gotham thì bọn này sẽ chết, bọn này phải đi. Và muốn đi thì phải có tiền.

– Bao nhiêu.

– Bằng phần ông đã hứa để bọn này giúp nâng giá cái ấn.

– Một triệu đô la, bọn mày điên à.

– Hoặc là bọn này sẽ đưa ông và cái ấn, cùng bức ảnh lên gặp ngài Falcone.

– Ai sẽ tin bọn mày chứ?

– Bọn này chả cần ai tin, nhưng với việc cái ấn đã được trả tiền bởi ngài Falcone, thì nó sẽ được trao cho đúng chủ sở hữu, và ông mất trắng.

– Bọn chó má, chúng mày. Tao thật sai lầm khi thuê lũ kia hạ tụi mày.

– Chà chà, ai mà biết được chứ, nhưng ông bạn thượng lưu thân mến, chơi nhà Falcone kiểu đó là tôi phục lăn ông đấy.

– Bọn Falcone ngu xuẩn gần như không thể nghĩ tới tao có thể sắp xếp một vụ hoàn mỹ thế này, còn dấu này là của tao. Báu vật của tao!

– Thôi thôi, bọn tôi chả muốn đôi co, dù sao thì vua thua thằng liều, bọn tôi mạt lộ rồi, nhưng ông thì không. Mất 1 triệu, quyên 5 triệu ông vẫn còn 4 triệu, và cả con ấn.

– Được, vậy cầm tiền mà cút đi. Đốt cả bức ảnh kia nữa.

– Làm luôn nè!- Selina rút bật lửa đốt luôn bức ảnh.

– Làm thế nào tao chuyển tiền.- Hành động này khiến Durcante thả lỏng, và hắn biết rằng mình đã có cơ hội đàm phán tiếp khi bọn này thực sự là lũ tham tiền.

– Đọc tài khoản của ông đi. Và bọn này muốn tiền từ tài khoản không có liên quan tới ông. Để đỡ bị tra ra bởi cảnh sát.

– Bọn mày còn sợ cảnh sát tra ra sao?

– Cẩn thận vẫn hơn mà.

– Nếu bọn mày định lừa tao, thì tao không tha đâu.- Lão chỉ tay ra cái nút báo động.

Durcante nhanh chóng gọi điện, và tiền được chuyển vào tài khoản của Boring. Ngay khi tiền được chuyển, Jame gật gù tán thưởng. Lão Durcante cũng kiểm tra ngay tài khoản kia, để biết rằng tiền được rút tắp lự. Và hai bên chia tay nhau trong hòa bình.

– Ông làm rất tốt!

– Bọn này biến đây!

Cả bọn đi khỏi tòa nhà của Durcante, tới quán Bar Secret. Edward và Coring cũng đã tới với mấy vali tiền. Rất may là nhờ có đàn em của Oswald đi theo bảo kê, không ai dám làm gì hai thằng đang cầm 1 triệu đô la cả.

– Anh đã nghe về mọi thứ, bọn tôi chỉ là con tốt thí thôi! Còn đây, là 1 triệu đô la, bọn tôi dùng nó mua mạng của mình.

– Nhóc, 1 triệu đô này mày lừa được của Durcante bằng cách lấy ông trùm ra dọa hắn rồi lại đưa lại cho ông trùm để mua mạng mình, buôn bán giỏi đấy.

– Tôi không dám biện minh gì thêm, nhưng tôi mong anh có thể nói giúp vài lời với ngài Falcone về sự hối lỗi khi chót làm một vài chuyện kinh động tới ngài ấy.

– Tốt thôi, tao chuyển lời này tới ông trùm, đợi đó.

Oswald đem toàn bộ sự việc và những đoạn ghi âm kia cho ông trùm Falcone nghe.

– Cho Durcante đi bơi một tí, lòng tham làm não hắn bốc hỏa rồi. Và nhận lấy 1 triệu kia, tha cho bọn nó, nhưng hãy nhắc bọn nó rằng, nhớ lấy ân huệ này đấy.

– Vâng, tôi sẽ nhắc nhở bọn nó.

Biết tin ông trùm Falcone đã tha mạng, cả bọn thở phào nhẹ nhõm, rồi kéo nhau biến về sào huyệt của Boring và Coring.

– Mày điên thật đấy, không ngờ dám lừa 1 triệu kia làm tiền chuộc mạng.

– Ôi, 1 triệu đô la.

– Thôi đi, còn mạng thì hãy còn rên được, mất mạng rồi thì rên rỉ ai nghe.

– Này Boring, ông anh nợ tôi 4000 đô đấy!

– Cái mẹ gì vậy chứ.

– Tôi cứu mạng ông anh mà.

– 1 triệu đô la mày không tiếc, tiếc 4000 đo vặt của tao hả?

– Phải rồi. Vì 1 triệu kia tôi đã xác định là đéo ăn ngay được, thì tiếc mà làm gì. Nhưng 4000 đô của ông anh là ăn được, nên tôi đéo nhả đâu.

– Mẹ thằng khốn nạn.- Nói rồi, Boring bảo Coring hãy nhanh chóng đi lấy một cây búa, hai anh em gã luân phiên đập tan nền nhà, lôi lên một cái hộp đựng 5000 đô la, và đưa cho Jame 4000 đô.

– 4000 đô là đó, ông định làm gì?

– Nhậu cái đã! Xả xui!- Jame cười, và cả bọn lấy tiền đi mua đồ về để nấu nướng. Bữa tiệc xả xui, diễn ra nguyên cả ngày thứ hai đó, và hai thằng đã lần đầu tiên cúp học trong suốt từ ngày đầu đi học cho tới nay.

Có bạn độc giả đưa ra ý kiến rằng mấy chương này giống như game Late Shift, và mình xin khẳng định điều đó là đúng, mình đã nảy ra ý tưởng của loạt chương này khi xem giới thiệu Late Shift của Phê Game và xem Trực Tiếp Game chơi game này, nên ý tưởng từ đó tuôn ra. Mình thành thực công nhận điều này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.