Chương 13: Suy luận
Khi cả bọn tới được nhà của Boring thì cũng đã là 1 giờ sáng. Họ dều thấm mệt và muốn đánh một giấc cho đã đời nếu có thể. Trận chạy trốn vừa rồi đã cướp hết sức lực của họ. Đến nơi, cả bọn đỡ Boring xuống để hắn mở cổng, cừa vào dẫn chúng vào nhà.
Và ngạc nhiên chưa, Jame nhìn thấy Harleen đang còn thức, và cô đang ngồi chơi bài với Coring. Nhìn thấy Coring, Edward giờ mới nhớ tới trận bóng lúc chiều, và chả mất mấy để cậu ta đoán được tiền căn hậu quả mọi chuyện.
– Mẹ kiếp, chỉ vì chút tiền mà mém chết.
– Jame!- Harleen hét toáng lên, vui vẻ lao tới ôm chầm lấy cậu, nhưng bị một bóng người cản lại. Selina chặn đường cô lại
– Cô không định giết người mình yêu chứ hả? Anh ta không chịu nổi cú nhảy lên người đó đâu!
– Anh bị thương ư!- Lúc này, Harleen thoát khỏi cơn vui mừng để thấy tay Jame băng đầy vải đẫm máu, mặt mũi sứt sát nhiều.
– Không có gì đâu?
– Có chuyện gì vậy chứ?
– Anh ta vì cô mà bị thế đó!- Selina cười, và ngồi kết tất cả cho Harleen nghe. Cô nàng lập tức nước mắt lưng tròng, và cô dụi đầu vào bờ vai của Jame.
– Này Coring, lấy cho tôi băng gạc lại đây!
– Vâng, thưa chị!
– Mày gọi nó là chị hả?- Boring nhíu mày nhìn thằng em, thều thào hỏi
– Em thua mấy ván bài ấy mà!
– Mẹ ơi.- Boring nhắm mắt lại
– Khỏi cần, anh đỡ rồi!- Jame nói, trong khi tháo hết băng ở tay ra. Và nó gần như lành lặn. Nhưng chỉ chú ý một tí, sẽ thấy những vết thương đang lên da non.
– Anh làm thế nào vậy!- Selina nhìn chằm chằm vào Jame như thấy một con quái vật. Chính cô đã sơ cứu bước đầu cho cậu ta, và cô biết hai bàn tay đó nát tới mức nào.
– Bền Bỉ của Garen đúng không?- Edward chợt hỏi
– Đúng!- Jame gật đầu. Cậu biết không sớm thì muộn, Edward cũng sẽ đoán ra. Vì cậu ta chính là người đã cho Jame lời khuyên khi tập luyện các kỹ năng LOL này mà. Nghe Jame thú nhận, Edward không nói gì nữa, mà chú tâm uống nước. Jame không nói từ đầu, nhưng cậu không trách cậu ấy, bí mật đó là thứ mà không ai cũng nên biết.
– Vậy giờ, ta nên làm gì đây!- Selina phá vỡ sự im lặng của việc thư giãn nãy giờ.
– Giờ có lẽ ta đang bị truy gắt gao bởi bọn Oswald rồi. Nên ông anh làm ơn đưa tối ít tiền đi.- Jame nói
– Chú mày thì cần gì, bọn mình có bị biết mặt đâu!
– Cho hai người kia cơ, họ bị nhận mặt ở buổi đấu giá là cái chắc.
– Cảm ơn!
– Anh tính toán tốt đấy, nhưng giờ có muốn rời Gotham cũng chả dễ thế. Falcone không dễ chọc thế. Hắn sẽ tra ra sớm thôi.
– Vậy trả lại cái ấn thì sao?- Boring tần ngần lấy ra một cái hộp. Đó là cái hộp chứa con ấn.
– Ông anh nhanh tay đấy!
– Dù có trả, cũng chưa chắc toàn mạng đâu. Bọn mafia này đâu có cần tiền, chúng cần danh dự và uy tín cơ.
– Đưa cho tôi cái hộp!- Jame nói. Cậu mở cái hộp, lấy con ấn, nhìn nó thật kỹ một hồi, khiến tất cả chú ý nhìn theo.
– Có vấn đề gì sao?
– Liệu có khi nào có bí mật kho vàng ẩn trong đó, ta đi tìm ra không?- Coring cười- Như là Đảo Giấu Vàng.
– Có cách nào biết thứ này là thật hay giả không?
– Khó đấy, ít nhất là tớ không làm được. Nhưng ta đã có cả một hệ thống giàu có đứng ra khẳng định độ thực của nó rồi mà! Tổ chức đấu giá ấy.
– Vậy thì tại sao chúng lại tấn công ta mạnh như thế? Chúng phục kích ta ở con đường ta đi, như thể chúng biết được rõ lộ trình của ta vậy. Vậy sao không cho người tới chỗ giao dịch, khử hết đám người nhận với ta, rồi giả vờ giao dịch, nhận cái ấn, quay lại giết cả bọn.
– Đù má!- Boring chửi thề
– Mẹ kiếp!- Edward ngồi tính toán lại giả thuyết kia
– Anh thật thông minh!- Harleen thì thơm lên má người yêu để cổ vũ.
– Này, sao anh có thể nghĩ ra kịch bản chi tiết thế hả?
– Xem nhiều phim.
– Nếu chuyện này đúng là vậy, thì sợ rằng cả nhà Falcone cũng sẽ bị chơi một vố lớn đó. Chúng tạo vụ cướp, giả vờ giết ta để đảm bảo cái ấn bị phá hủy hoặc bị cướp lần nữa để nhà Falcon không tìm ra manh mối. Mục tiêu của chúng là đảm bảo cái ấn không rơi vào tay nhà Falcone chăng.
– Dù có là gì, ta cũng khó mà xác định được chuyện này. Và đừng hóng làm nhà Falcone tin vào câu chuyện.
– Vậy thì rất có thể là lão già Durcante.
– Kẻ quyên con dấu, tại sao cô đoán là hắn.
– Trước khi đấu giá con dấu, Simon đã bảo tôi nâng giá thứ này lên, và báo rằng ta sẽ được hưởng thêm phần trăm hoa hồng từ giá trị đấu giá. Kẻ duy nhất có thể trả kiểu này là người nhận được tiền, Durcante.
– Nếu vậy, thì dễ giải thích hơn rất nhiều rồi. Hắn tráo con dấu, tạo một vụ cướp rồi một vụ cướp khác để hủy con dấu giả, làm nhà Falcone mất đi ý tưởng về con dấu này còn con dấu thật lão vẫn giữ.
– Sao phải làm nhiều trò thế chứ?
– Có thể lão rất khoái con dấu nhưng bị nhà Falcone ép phải giao, nên làm trò đó chăng?
– Dù gì chăng nữa, ta cũng không có cách nào chứng thực được?
– Chưa chắc, dù lão đánh tráo con dấu như thế nào, thì ắt hản lão cũng phải tìm cách bảo vệ nó. Và cách tốt nhất để giữ con dấu, là hoặc ở một ngăn ký gửi tại ngân hàng, hoặc tại nhà.
– Nếu lão tìm cách gửi ở ngân hàng thì chịu thôi, nhưng nếu lão ta đem về nhà giấu thì ta hãy tới cướp nó đi.
– Ta phải tìm ra cách ép lão thú nhận trước mặt bọn Falcone, vì có lấy được đồ thật thì cũng chả ích gì, nói từ đầu rồi mà. Nhưng nếu ta chứng minh vụ này với ta chỉ là một con tốt thí, và nộp lên thằng Durcante, thì mọi thứ sẽ khác.
– Vậy làm gì bây giờ.
– Cậu có thể tạo một cái điện thoại di động không?
– Là cái gì?
– Bộ đàm không dây liên lạc đường dài.
– Có thể, ta tới chỗ lão già đó, tìm cái ấn, rồi bẫy lão phải trả tiền, thu trực tiếp cuộc nói chuyện đó và để bọn Falcone nghe. Đấy là cơ hội duy nhất của ta.
– Ai sẽ biết được manh mối về cái ấn đây.
– Có thể là người sống sót sau vụ cướp!- Harleen đột nhiên nói, và cô chỉ cho cả bọn bản tin Breaking News. Nó đang đưa trực tiếp về vụ cướp, và có một người may mắn sống sót, vết thương rất nặng, đó là người vận chuyển hàng xuống bãi gửi xe.
– Tên này may mắn thật đó.
– Ta phải tới gặp hắn! Selina, cô và tôi cùng đi tới bệnh viện.
– Hả, tại sao chứ?
– Hắn ta chắc cũng phải thấy qua cô ở buổi đấu giá, và hãy nói cho hắn biết cái bẫy của tên Durcante: bảo cô nâng giá, bảo hắn tráo ấn, bảo bọn tôi tới giết sạch những người ở đó, giết chúng ta. Và hắn nếu không giúp bọn mình hạ Durcante thì sớm muộn cũng tới lượt hắn thôi.
– Ta cần moi thông tin gì đây?- Selina nghe xong liền gật đầu tán thành.
– Ta cần biết rằng cái ấn thực ở đâu, ít nhất là phải biết nó sẽ được chuyển đi đâu.
– Nhưng tôi bị biết mặt rồi!
– Dùng mặt mộc của cô đi! Trang điểm đậm như ở kia thì cô trông già đi nhiều mà, nên để mặt mộc cho trẻ trung cũng tốt. Hơn nữa hợp với bệnh viện hơn.
– Vậy bọn em ở nhà làm gì?
– Edward, cậu giao việc cho bọn nó nhé.
– Ok! Cùng làm một cái bộ đàm ở khoảng cách xa xôi nào.
—————-
– Ông trùm gọi anh!- Đàn em của Oswald đưa điện thoại cho gã, và bên kia giọng của ông trùm Falcone vang lên
– Cobbleppot! Cậu giải thích việc này thế nào đây!
– Thưa ông Falcone, tôi sẽ khắc phục hậu quả hết mức có thể, mong ông cho tôi một cơ hội nữa.
– Gặp nhau sau 10 phút nữa, ta hy vọng biết đầy đủ tình hình.
– Đại cả.
– Yên tâm, ông trùm không phải kẻ ngu. Nhưng hãy cho người canh gác thằng vận chuyển hàng, tao có suy nghĩ mới.
– Ý anh là sao ạ?
– Hiện trường vụ tấn công cho thấy bọn kia quyết giết hết lũ cướp. Bọn nó biết phục kích tức là nắm rõ tuyến đường, nhưng lại không thể chờ đợi hoặc tới tận nơi giao dịch để phục, mà phục giữa đường, hỏa lực mạnh, không sợ con ấn bị hỏng, thì tao thấy khá đáng nghi.
– Vậy mình có nên “hỏi thăm” thằng vận hàng?
– Nó chưa nói được gì ngay, nên mày cứ cho người bảo vệ quanh đó, phòng khi có kẻ diệt khẩu. Bọn cảnh sát có thể sẽ ít vì chúng nó chỉ chờ lấy lời khai bổ sung, không trông mong gì được đâu.
Đám đàn em của Oswald lập tức vây quanh bệnh viện chờ đàn anh gặp ông trùm Falcone xong sẽ quay lại. Vừa lúc này, Jame và Selina cũng đi tới bệnh viện. Đúng như những gì Oswlad và Jame đoán, bệnh viện ở Gotham cũng chả có mấy cảnh sát, vì người thanh niên bị bắn chỉ là một nạn nhân chứ không phải nghi phạm, và vụ cướp gần như đã rõ mười mươi, không lo bịt đầu mối.
Hai người nhanh chóng lẩn vào bệnh viện, và tìm kiếm thông tin về người thanh niên chuyển hàng. Không dám hỏi thẳng, vì sợ bị lộ về sau, hai người dựa theo suy đoán về vết thương của cậu kia để tìm tới những nơi có thể trị liệu: khu hồi sức tích cực, khu hồi sức, khu nghỉ,…
– Người của Cobbleppot! Chúng biết mặt tôi.- Selina vội nói thầm khi mà cô thoáng thấy vài bóng người đang đi ở xa xa, hai bên chắc chắn sẽ gặp mặt nhau.
– Không thể chủ quan được!- Jame gật đầu. Nếu như bình thường thì không sao, lúc này không thể chủ quan được, vì nếu như họ bị phát hiện khi đang tìm kiếm người bị bắn kia, không khác gì đánh động cho các phe biết rằng vụ cướp có mùi khác lạ. Cảnh sát, gia tộc Falcone hay chủ mưu cũng sẽ hành động gấp, và họ sẽ không làm được gì hết.
Lúc này, đầu Jame nhảy số cực nhanh, đánh hay chạy hoặc cố lảng đều không quá tốt, phải khiến bọn kia tự lảng ra. Cậu thò tay nắm lấy tay Selina, ghé đầu vào tai cô và nói nhỏ:
– Cố thân mật với tôi đi, người ta hay khó chịu khi thấy sự thân mật ở khoảng cách gần và sẽ không quá chú ý tới mặt cô nữa.
Selina ngay lập tức phản ứng lại, cô dựa sát người vào Jame, tỏ ra nũng nịu như một con mèo nhỏ. Cái sự thân mật đó lập tức làm ánh mắt mấy tên đàn em của Oswlad tự lảng ra.
Cả hai nhanh chóng tìm đường rút. Với sự hỗ trợ từ đàn em của Oswald, chỉ cần nhìn sự tập trung của chúng tại căn phòng nhỏ biệt lập kia, hai người xác định vị trí của người họ cần tìm.
– Tôi sẽ đóng giả y tá lẩn vào đó. Cô có thể vào từ đường cửa sổ không?
– Tôi có thể!
Hai người chia nhau ra làm việc. Jame lấy một bộ quần áo y tá, rồi thay vì đi tới phòng bệnh, cậu tới phòng bác sĩ trực.
– Bệnh nhân phòng 324, bọn khốn đang vây quanh phòng lại hỏi bao giờ chúng vào nói chuyện được.
– Mẹ cái lũ… Bảo với họ là bệnh nhân còn yếu, chưa thể nói năng được gì đâu! Với cả sắp tới lúc phải tiêm giảm đau,…
– Vâng!- Jame nhanh chóng biến ra, với lấy dụng cụ, cầm thuốc các thứ đàng hoàng, và đi vào phòng bệnh.
– Gì thế!
Jame bình tĩnh giới thiệu hết thảy y như lời ông bác sĩ trực nói, và đám canh cửa lách mình ra để cậu tiến vào. Vừa vào phòng, Jame nhanh chóng mở cửa sổ để Selina bay vọt vào, trong ánh mắt kinh hoàng của cậu thanh niên kia.
– Im nào, bọn tôi không tới để giết cậu!
– Tôi là một người đã tham gia đấu giá cái ấn, người đã liên tục tăng tiền cho cái ấn. Bọn tôi chính là băng cướp tham gia, và tôi đã trả giá cao lên theo lệnh từ đồng bọn. Họ là người đã xả súng, rồi họ cũng chết gần hết rồi. Chúng ta đã bị chơi, cậu hiểu chứ.
– Nháy mắt phải nếu cậu đồng ý, nháy mắt trái nếu cậu không đồng ý.
Nháy mắt phải
– Cái ấn bị tráo phải không?
Nháy mắt phải
– Durcante móc ngoặc với cậu
Nháy mắt phải
– Cậu biết chỗ giấu nó chứ?
Nháy mắt phải
– Trên một chuyến xe khác hả?
Nháy mắt phải
– Tới nhà Durcante?
Nháy mắt phải
– Cảm ơn cậu!- Jame nói, đồng thời nhanh chóng lấy một mẩu giấy, ghi chú một dòng chữ: Bọn này là lũ cướp hàng, chúng ta đều bị chơi, hẹn gặp ở …
– Ở Bar Secret!
– Tại sao?
– Tôi quen đường ở đó, có thể dễ dàng tới gặp mà không bị phát hiện
– Nếu Oswald tới gặp cậu, đưa nó cho hắn nhé.