Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic – Chương 12 Bất ngờ chưa – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Ta Mang Kỹ Năng Lol Tới Dc Comic - Chương 12 Bất ngờ chưa

Chương 12: Bất ngờ chưa

Những chiếc xe đang dần tạo thế bao vây bọn Jame là do Oswald Chesterfield Cobblepot tổ chức. Sau khi những kẻ bám đuôi Selina nhìn thấy cô nàng đi tới chỗ khu công trường, đồng thời nhìn thấy giai đoạn đầu vụ phục kích, chúng đã báo ngay lại cho Oswald. Một kẻ thông minh như Oswald nhanh chóng liên hệ mọi thứ tới vụ cướp, và lập tức tổ chức nhân thủ tới đó để hòng điều tra làm rõ mọi việc.

Để tránh bị phe Oswald truy theo dấu xe, cả bọn đã bỏ xe, vác theo Boring mà chạy đường bộ vào công trường, xuyên qua các tòa nhà. Dù đã bỏ xe, việc chạy bộ thế này cũng sớm bị đàn em Oswald phát hiện khi chúng dùng đèn rọi khắp nơi, và bọn nó lập tức tổ chức đuổi theo. Chúng không vội vã đuổi mà còn chia nhau ra các ngả, các tòa công trình có sự nối tiếp nhau để phòng việc bọn Jame nhảy qua lại, tạo một thế lưới bắt cá.

– Khốn kiếp!- Edward rên rỉ, do cậu ta đang phải lãnh nhiệm vụ vác ông bạn Boring chạy theo Selina, còn Jame thì cố gắng ngăn chặn những kẻ bám đuôi. Cậu hoặc hất đổ những chưởng ngại vật, hoặc ném những vật dụng còn sót là ở công trường vào chỗ bọn chúng, và dù hiệu quả hữu hạn, nhưng cũng đủ để hai người kia dù phải vác theo Boring vẫn chưa bị bắt kịp.

Chứng kiến cảnh đàn em bị cản lại bởi Jame, Oswald hất hàm

– Mang súng tới, tao không thích mất thời gian.

– Vâng!

– Kiểm tra xe hàng chưa?

– Dạ, vẫn chưa tìm được ạ!

– Lục kỹ, còn bọn mày, gọi thêm người đi, tao cần bắt bọn kia lại. Cái ấn có lẽ ở chỗ chúng nó.

– Vâng thưa đại ca.

Tất cả chạy như chưa bao giờ được chạy, và những bước chạy của Edward sóc tới mức Boring phải thoáng tỉnh lại.

– Ôi mẹ ơi, cậu đang giết tôi.

– Nói cho bọn này chỗ ông để Harleen, và tôi sẽ vứt ông tại đây, chứ hả?

– Không, mang tôi theo đi! Tôi sẽ chỉ chỗ!- Boring rên rỉ, hắn bị thương chứ chưa bị ngu, bị vứt lại thì e là hắn sẽ toi mất.

– Mẹ kiếp, tôi sẽ vứt ông ngay bây giờ!

– Cậu không dám đâu!- Boring rên rỉ tiếp.

– Đù má!

Edward đang chạy, đột nhiên một tên đàn em của Oswald xuất hiện ngay trước mặt. Hóa ra, bọn chúng đã chặn được đầu họ, tay hắn lăm lăm khẩu súng lúc.

– Đứng lại không tao bắn.- Và hắn bắn một phát cảnh cáo khiến Edward phải dừng lại, nhưng Selina thì không

– Vút!- Selina nhún người bay vút tới, dùng hai chân kẹp cổ và quật mạnh hắn ta xuống đất, hạ gục hắn trong một nốt nhạc.

– Cầm lấy khẩu súng đi!- Boring nói, và Edward nhặt nó lên. Cả bọn tiếp tục cuộc chạy, và lúc này đám đàn em của Oswald đang mang súng theo và bắn họ.

– Bắn chúng đi!

– Tôi đéo thể vừa chạy vừa bắn được!- Edward gào lên.

– Vậy đưa súng đây!- Boring kêu, và với khẩu súng trong tay, hắn bắt đầu bắn, tuy chả trúng ai nhưng cũng kìm chân nhiều thằng, tạo khoảng trống để chạy tiếp.

– Khốn kiếp!- Selina hét to- Chúng dồn ta vào đường cụt mất.

– Ông có thể mở đường máu không?- Edward hỏi Boring

– Mở đường máu để chết thì được, chứ mở để chạy thì đéo còn cơ hội nữa rồi.

– Khốn kiếp!

Áp đảo về số lượng cùng vũ khí đã dần đẩy ba người phải chạy theo hướng đâm dần vào ngõ cụt. Và ngõ cụt đã hiện ra sớm hơn họ tưởng. Một cánh cửa bị khóa trái và kẻ thù đang vây dần lấy họ. Chúng bắn rát không để họ quan sát thử cánh cửa, và từng bước tiến lại.

– Vút! Bùm!- Một thứ gì đó bay vút qua, và khi chạm đất thì ngọn lửa bốc lên. Jame từ đâu lao tới, tay cầm mấy chai thủy tinh đựng chất lỏng trong suốt, nhét giẻ đang cháy.

– Chai molotov đẹp đấy!- Selina hét lên khen ngợi. Ngọn lửa yểm hộ giúp cô nàng có thể đứng lên. Selina xoay người, vung chân đạp mạnh và cửa bị tông bay ra.

– Lực chân tốt đấy!- Jame khen lại.

Cả bọn nhảy vội vào trong, đóng cửa lại, rồi vội và tìm đồ chặn cửa cho chặt. Làm xong hết thảy rồi, bọn nó quay lại để tìm được chạy tiếp. Và nhận ra con đường này chỉ có thể đi lên trên. Leo lên, là một đường cụt. Không còn đường nào khác nữa, đây đã là tầng cao nhất đang có, và các hướng còn lại đều là các tòa nhà thấp hơn nó rất nhiều, không thể liều lĩnh nhảy xuống được. Tòa nhà duy nhất cao ngang và hơn nó, cũng đang xây thì cách xa tận 20m, không thể nhảy qua, và còn cách một con sông đang đào với những cái cọc được đóng đang nhô lên như chông. Trên này, là những vật dụng xây dựng: dây thừng, thanh sắt to, gõ lớn, nhưng chẳng có thứ gì như vải bạt cả. Có vải bạt, có lẽ cả bọn dám chế dù nhảy lắm.

– Nhảy qua không nổi đâu!- Selina tính khoảng cách rồi nói- Quá gần mặt đất, nhảy xuống là sẽ bị đám chông kia xiên chết hết.

– Mẹ kiếp!- Edward rên rỉ, cậu thử đặt Boring xuống, dậm chân xuống đất- hoặc gọi là sàn sân thượng cũng được.

– Mẹ kiếp, vậy là sắp chết hả. – Boring cười trong cơn đau, và gã muốn biết chút thông tin trước khi bị bắt và tra tấn trước khi chết. Tội cướp của nhà Falcone ở Gotham này thì coi như chỉ có chết thôi- Này nhóc, giải thích cho ta đi, làm thế nào mà nhóc có thể giết hết bọn kia thế!

– Vậy thì nói cho tôi biết chỗ của Harleen nhé, để biết trước khi chết ấy mà.

– Nhóc có cách thoát hả?

Jame sầm mặt, thằng khốn này cảnh giác đấy.

– Chú mày quá vội vã, với cả tao biết chú mày đã thoát được cảnh chết mười mươi khi nãy, nên tao chắc là chú mày vẫn còn bài tủ. Hơn nữa, chẳng thà chú mày không biết chỗ con nhỏ, thì lát chú không khai ra nó.

– Ông sẽ không khai ra em trai mình nếu bị tẩn chứ!

– Tao sẽ không bao giờ, không bao giờ, không…

– Ôi dào, hai vị, chúng ta nên tìm cách thoát sớm đi, vì mấy anh bạn kia đang cắt nát cửa bằng máy hàn rồi kìa.

– Nếu chúng ta bằng cách nào đó thoát được tất cả, vậy thì anh em ông bán thân trả nợ cho tôi cả đời, hả?

– Được thôi!- Boring gật đầu.

Jame lấy một cây sắt to, buộc sợi dây vào, rồi cậu dùng một sợi đây khác buộc lấy một cây gỗ, tạo nên một cái cung tạm bợ khổng lồ. Lắp thanh sắt vào sợi dây, Jame dùng chân đẩy mạnh thanh gỗ, uốn nó cong dần, và rồi thanh gỗ bắt đầu có tiếng răng rắc, cậu ta thả tay. Thanh sắt lớn như một mũi lao phóng vút đi, cắm mạnh vào tường tòa nhà đang xây bên cạnh, và dây mà Jame buộc vào đuôi nó tạo thành một đoạn dây nối tạm hai bên, khi cậu ta kéo căng đầu này thì nó như một sợi dây cáp nối giữa hai bên. Đại Băng Tiễn ( Ashe) quả là một chiêu tầm xa khó có.

– Cô có thể đi trên dây không!- Jame hỏi Selina

– Anh thật lắm bí mật!- Selina cười, và tiến sát lại gần Jame, khẽ thỏ thẻ- Nhưng mà tôi thích điều này.

– Buộc vào đi!- Jame đưa thêm sợi dây, nếu Selina ngã hoặc dây không chịu nổi mà đứt giữa chừng, họ còn có một tầng bảo hiểm. Bị thương là không tránh khỏi, nhưng đỡ hơn là chết.

Selina nhặt một thanh gỗ nhỏ, hít một hơi sâu, rồi đặt chân lên trên sợi dây, và cô bắt đầu đi. Khoảng cách cao tới cả trăm mét, gió thổi mạnh, sợi dây cũng không phải dây trong rạp xiếc cho diễn viên xiếc dùng mà là thứ dây thứng xây dựng, nên càng thêm khó khăn. Cô tròng trành, lắc lư, và có lúc như muốn ngã ra khỏi sợi dây. Trên nóc nhà bên này, Jame thì căng người ra giữ dây căng, còn Edward với Boring nắm chặt tay nhau để cổ vũ người đẹp đi dây cáp. 20 mét dây mà như quãng đường tít tắp, nhịp tim hai người lên cao tới khó tin, và chỉ tới khi Selina đặt chân xuống đầu bên kia, cả hai mới bỏ tay nhau ra mả thở phào nhẹ nhõm.

– Ruỳnh!- Bên dưới, bọn đàn em của Oswlad đã bắt đầu phá cửa xong, và giờ tới lớp chướng ngại vật mà bọn Jame bày ra.

Jame thả lỏng sợi dây để Selina có thể buộc lại dây ở đầu kia cho chặt, đồng thời cô ta cũng đem sợi dây bảo hiểm buộc thêm, tạo thành đường dây kép hỗ trỡ.

– Đái vào áo!- Jame hô.

– What !

– Đái đi! Đái luôn cho cả thằng cha này nữa!- Jame vừa nói với Edward, vừa tuột quần và bắt đầu đi tiểu. Cố gắng tiểu cho đẫm cái áo của mình rồi, thấy Edward cũng tiểu được chút ít, Jame tiến tới, dùng cái áo của mình để buộc cho Edward, cậu buộc một tay Edward vào cái áo, vòng áo đó qua sợi dây rồi lại buộc nốt tay kia, tạo một cái móc treo giúp Edward tuột dây sang bên kia

– Đi cáp vui vẻ!- Jame nói với Edward trước khi giúp bạn mình trượt trên dây. Nhờ áo được làm ướt trước, ma sát có nhưng không đủ để làm đứt áo hoặc đây, Edward sang bên kia an toàn. Giờ thì tới Boring. Cái áo dùng với Boring là cái mà Edward tiểu, và do Edward căng thẳng, tiểu được ít nên nó khá khô, nhưng lúc này méo mó có hơn không, bọn kia sắp lên tới nơi rồi. Jame đạo mạnh Boring lao đi, và đúng lúc vừa đạp xong, thì cậu ta nghe được tiếng bước chân chạy lên trên này. Không còn gì để phòng thủ, Jame biết mình phải chạy luôn. Cậu lập tức dùng cái quần của mình, treo lên sợi dây và lao luôn đi.

– Không!- Từ bờ bên kia, Edward nhìn thấy điều đó và hét lên: “Đừng”. Edward nhận thấy rợi dây không đủ căng để hai người cùng đu sang. Và đúng như Edward đoán, nó chùng lại dần, và khi cả hai người trượt tới giữa thì không thể trượt được nữa. Jame cố gắng đu đưa mình để làm sợi dây bị di động. Đầu bên kia cậu ta buộc không chặt, nên chỉ một thoáng dưới kiểu lăng mình này thì đầu dây kia bung ra, và như là Tarzan, hai người du dây lao xầm vào tòa nhà. Jame tính rằng sau và chạm tuy đau nhưng cậu vẫn sẽ giữ chặt được dây, rồi sau đó cố gắng leo lên hoặc leo xuống vào ô cửa sổ nào đó, nhưng cậu quên mất Boring.

Vì đang bị thương, Boring phản ứng chậm hơn, hắn không kíp giữ sợi dây hay chuẩn bị tinh thần va chạm. Khi hai người lao vào bức tường tòa nhà, hắn choáng và rơi tự do xuống, đập vào người Jame. Jame bất ngờ và đau đớn tới mức bỏ tay khỏi sợi dây và rơi tự do, với Boring choàng quanh người. Bản năng sinh tồn đánh thức Jame, để cậu ta bám lấy sợi dây. Nó tuột qua tay Jame với tốc độ cao, cắt nát tay cậu. Cơn đau càng làm cậu tỉnh táo, và Jame buộc mình phải nắm chặt sợi dây. Cuối cùng, ở những đoạn dây cuối, Jame đã kìm hãm sự rơi của cậu và cái thứ của nợ Boring đang bám vào.

Nhưng hoàn cảnh thì không khá cho lắm. Tay Jame đã bị cắt nát, máu chảy ròng ròng, và điều này khiến ma sát giảm, cậu khó mà leo lên. Hơn nữa Boring cũng đang bám vào cậu, khiến cân nặng Jame mang là quá nhiều. Bên kia, đám người của Oswald bắt đầu rọi đèn công suất lớn sang đây để canh chừng.

– Cậu ta không chịu nổi mất.- Selina than.

– Cô có thể leo xuống, kéo Boring ra không?

– Không thể, không có dụng cụ chuyên nghiệp và sự hỗ trợ từ chính người được kéo, không ai có thể làm trò đó.- Selina nói

Edward bóp tay, bóp trán. Cậu ta phải nghĩ nhanh ra cách nào đó, cách nào đó để cứu bạn mình.

– Chúng sắp tới rồi.

– Hả?

Selina chỉ cho cậu cảnh vài chiếc xe ở bên kia đang quay đầu. Chúng sẽ lao tới đây. Dù đường vòng xa hơn, thì chắc chắn chúng vẫn tới được thôi. Phải nhanh lên. Edward từ từ bước ra mép công trình, cậu quan sát thật kỹ mọi thứ, kiến trúc đang xây, chỗ của Jame, …, và cậu đã biết điều phải làm.

– Hãy đi lấy một cái xe đi, Jame sẽ bị thương nặng, ta không thể chạy bộ nổi đâu.

Selina nhanh chóng biến mất, để lại Edward trên này.

– Jame, cậu còn đủ tỉnh táo không?

– Không! Tay tôi đau vô cùng, máu đang chảy ra khiến ma sát giảm dần, và tôi sắp ngã. Còn khoảng 90 m cho tới mặt đất, thậm chí có thể làm chông sắt.

– Cậu có thể đu đưa cái dây không?

– Hả?

– Cố đu đưa dây đi, đu càng mạnh càng tốt. và thả tay ngay khi tớ kêu. Khi đó, cậu sẽ có cơ hội ngã xuống một cái cầu gỗ đựng các vật dụng xây dựng đang nhô ra, cơ hội cuối đấy.

– Hiểu!- Jame trả lời khi quay xuống nhìn quanh và thấy thứ Edward nói. May mà bên Oswald có chiếu đèn sang, không thì tối hù à. Jame bắt đầu đu đưa mình, rồi đạp tường để đu đưa sợi dây.

Ở bên trên, Edward bắt đầu quan sát sự di động của sợi dây, vừa quan sát cậu ta vừa lẩm nhẩm các phép tính để có thể tính ra thời điểm mà Jame cần thả tay khỏi dây để có quỹ đạo văng chuẩn vào cái ván gỗ:

– Sợi dây đu đưa với vận tốc ??? cm/s, khoảng cách sợi dây ước tính là ???m, tính ra cung tròn là ??? radian, lực sẽ là ??? N, độ văng theo gia tốc là ??? m. Tốc độ phản xạ thần kinh là ???, độ trễ do Jame đang bị thương, sức gió ảnh hưởng???

– Jame, làm đi- Edward hét lên. Và Jame thả tay. Cậu ta cùng Boring văng đi, tới chỗ tấm ván gỗ. Jame đập người vào tấm ván, đau điếng, nhưng cậu ta giữ chặt tấm vào, dùng hết sức bình sinh để bò vào tòa nhà. Và chỉ tới lúc này, Jame mới hoàn toàn thả lỏng, thở ra hồng hộc, mà cảm giác trào máu cũng xuất hiện nữa.

– Bịch!- Edward nhảy vài bậc cầu thang để chạy tới xem Jame. Cậu ta lôi Boring ra khỏi người Jame, thậm chí tống lão ta hơi mạnh vì cơn giận.

– Cảm ơn mấy cậu.

– Selina đâu rồi?- Jame hỏi

– Đi lấy xe rồi!

Jame gật đầu, và cố đứng lên. Họ cần phải đi xuống càng nhanh càng tốt để kịp rời khỏi đây. Lúc này, tiếng động cơ ô tô vang lên, cùng với tiếng thang máy xây dựng chuyển động. Và trên thang máy, một cái ô tô đang được bốc lên, với người ngồi trên là Selina.

– Ok chứ?

Jame, Edward cùng với Boring chi biết giơ ngón tay cái. Cô ta giỏi thật, biết làm trò cho ô tô lên tháng máy xây dựng để kéo cho nhanh. Cả bọn lục tục lên xe, rồi cho thang máy chạy xuống. Hạ cánh xuống đất xong, xe phóng nhanh tới địa chỉ nhà Boring, Jame nóng lòng gặp lại Harleen lắm rồi.

– Không tới bệnh viện kiểm tra hả?

– Không có xương gãy cắm lung tung là ổn rồi!- Jame đáp, vì cậu có nội tại Bền Bỉ từ Garen, cho phép hồi máu liên tục sau khi rời giao tranh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.