Chương 10: Cuộc tấn công
Selina và Edward tiến vào trong buổi đấu giá mà không bị nghi ngờ, tấm thiệp mời trên tay chính là thứ đảm bảo tốt nhất cho họ. Hai người bước vào khu vực tổ chức buổi đấu giá, nơi rực rỡ ánh sáng và tràn ngập vàng son chói lọi, nơi những món ăn thực sự ngon lành cành đào được dọn ra chỉ để cho đẹp mắt, những thứ rượu đắt đỏ được chưng ra chỉ để nhấp môi, và hàng trăm anh chàng đẹp trai và cô nàng quyến rũ đi lại để phục vụ rượu và đồ ăn cho những kẻ giàu có.
Edwarđ như bị ngợp đi trong chốc lát, và cậu ta cảm thấy rằng có lẽ đời mình không bao giờ còn một cơ hội tiến vào thế giới này lần nào nữa. Nhưng rồi cậu ta thở hắt ra một cái, quay lại công việc. Không cam lòng thì sao chứ, Edward cũng đã chịu cảm giác này từ khi mẹ cậu bỏ đi, và ông già thường xuyên hành hạ cậu để trả thù mẹ cậu rồi.
– Anh giữ bình tĩnh tốt đấy!- Selina thì thầm bên tai Edward- Tôi tưởng mình sẽ phải đánh thức anh chứ!
– Cô chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống này bất công sao?
– Thấy biết bao lần rồi, mỗi khi tôi đi tới thế giới của họ!
– Cô tới thế giới của…
– Tôi là một tên trộm siêu đẳng Edward ạ, và tôi thường trộm ở nơi nào có nhiều tiền.
Trong khi tất cả mọi người đang bàn tán sôi nổi về giá cả các món hàng, Edward chợt để ý thấy một bóng người nhỏ thó đang ngồi ở một bàn tiệc khác. Hắn ta mặc áo vét trong thật lịch lãm như bao con người thượng lưu khác, nhưng vóc dáng thì thực quá lố bịch: người nhỏ thó, mũi gãy, tay cầm cái ô, trong như một con chim cánh cụt trong thế giới động vật. Thế nhưng, mắt của hắn thì trông thực sự rất tinh minh, như nhìn thấu mọi kẻ khác, và khi mắt hắn lia tới chỗ cậu ta, Edward phải khó khăn lắm mới tránh đi được. Hành động này của cậu đã làm hắn ta chú ý, và hắn tiến lại gần chỗ hai người.
– Xin chào hai vị, lần đầu mới gặp, tôi là Oswald Chesterfield Cobblepot? Hai vị là…
– Edward, Edward Nygma!- Edward khó nhọc lắm mới nói ra được tên của mình, và kèm theo một cái họ mới mà cậu ta vừa mới nghĩ tới ngay sau khi phọt ra tên thật.
– Selina Kyle! Và đứng để ý tới tình yêu bé nhỏ của tôi, cậu ấy khá là nhút nhát.- Selina vội vàng đứng ra tiếp chuyện, và Oswald cười nhạt. Có lẽ hắn đang nghĩ Edward là một thằng chó chui gầm chạn nào đó, vì Selina trông thật quý phái, nói chuyện đầy sự quý tộc, giống hệt như những gì Oswald từng thấy ở mẹ mình khi hắn còn nhỏ.
Gia tộc của hắn, gia tộc Cobblepot là 1 trong 4 gia tộc kiến lập nên thành phố này. Thời kiến lập Gotham, Theodore Cobblepot chính là thị trưởng của thành phố và là đại diện chính quyền trong cuộc xây dựng này. Nhưng gia tộc Cobblepot về sau lại là gia tộc dính nhiều vào thế giới xã hội đen nhất, bởi họ đã suy tàn, không còn chỗ đứng trong hiện tại. Hiện tại thì Oswald đang là đàn em của gia đình Falcone, và hôm nay, hắn được giao một nhiệm vụ quan trọng- mua bằng được con ấn của gia tộc Shiba. Đây là thứ mà nhà Shiba mong muốn có lại, và nếu như gia tộc Falcone có thể đem nó tới để giúp nhà Shiba hài lòng, những khoản đầu tư khủng khiếp đến từ thị trường Nhật Bản sẽ được nhà Falcone lũng đoạn, tiếp tục tiếp thêm sức mạnh cho gia tộc xã hội đen này. Do có nhiều chiến công và muốn thể hiện mình, Oswald đã xin đi. Và Bố già Falcone sau một hồi đắn đo, đã cho phép hắn đi làm nhiệm vụ này như một cách để ban ơn huệ cho tên đàn em có tài đang muổn nổi lên này.
Cuộc trò chuyện của Selina cùng Oswald cũng sớm kết thúc khi mà bữa tiệc đứng nhường chỗ cho buổi đấu giá. Hai người tách nhau ra, và Edward cùng với Selina về chỗ ngồi của họ. Những món hàng lần lượt được đưa ra, chào những cái giá trên trời. Nhưng trong khi mọi người lần lượt trả giá hết, thì chỉ có hai người hầu như không động tay chân: đó là Oswald và Selina. Họ đều đang chờ món hàng mình cần: con dấu của gia tộc Shiba.
Cuối cùng, con dấu đã lên sân khấu. Những người phụ trách buổi bán đấu giá nhấc nó lên một cách thận trọng, giới thiệu về lịch sử con dấu của nhà Shiba, đồng thời việc nó lưu lạc sang Mỹ theo đường đi của một số nhà tài phiệt Trung Hoa Dân Quốc ( phe Tưởng Giới Thạch). Và người đứng ra đưa con dấu tới buổi đấu giá chính là ông Philip Durcante, một đại gia của Gotham. Ông tuyên bố sẽ quyên một nửa số tiền đấu giá con dấu cho việc từ thiện.
Philip Durcante đứng lên nhận tràng vỗ tay, trước khi ngồi lại chỗ để buổi đấu giá bắt đầu. Đúng lúc này, Selina đột nhiên đưa tay lên chạm vào chiếc khuyên tai bắt mắt cô đeo từ đầu tới giờ. Và trong chiếc tai nghe, một giọng nói vang lên, đó là của Simon. Hóa ra chiếc khuyên tai chính là một cái headphone để liên lạc.
– Selina, kế hoạch có chút thay đổi, hay nâng giá cái ấn lên!
– Thực sự sao?- Selina giả như mình nói chuyện với Edward để nói chuyện với Simon.
– Ta sẽ được 10% tổng số tiền đấu giá.
– Và vâng, thưa quý ông và quý bà, tôi xin được bắt đầu buổi đấu giá, chúng ta khởi điểm với giá 1 triệu đô la.
– 2 triệu.- Selina bình tĩnh báo giá với nụ cười tự tin trên môi.
– 3 triệu!- Một người khác bào giá
– 5 triệu!- Oswald báo giá mạnh hơn hẳn 2 triệu, như để ngầm thách thức mọi người.
– 6 triệu!- Selina tiếp tục báo hiệu nâng giá
– Cô điên à!- Edward như muốn hét lên
– Ta được 10% tổng số tiền sau đấu giá!
Lời của Selina làm Edward cũng bùi tai. Nhưng cậu ta nhanh chóng nhảy số cực nhanh. Đây chính là một trò chơi số học không khác gì trò 21 điểm cả. Trong trò 21 điểm, 21 điểm là cao nhất, không thể cao hơn, ai được 21 điểm trước là ăn hết, nếu không có ai được 21 điểm thì ai cao điểm hơn người ấy thằng, còn ai quá 21 điểm là thua luôn. Trò đấu giá này cũng thế, cậu phải tính được xem ngưỡng 21 điểm là ở đâu, để họ chỉ ra con 20.5, còn một người nào đó ra con 21. Vì chỉ cần họ được 21 điểm hoặc quá thì chỉ có ăn cứt, vì tiền đâu mà trả.
– Nói sơ qua cho tôi về thông tin mấy người trả giá nãy giờ đi, tôi cần biết qua họ!
– Ok!- Selina cũng kể sơ sơ vài người, và cô nhấn mạnh vào Oswald, vì hắn đại diện cho Falcone, nên khả năng trả giá của hắn là cao nhất.
Falcone thì khỏi phải nói rồi, còn liệu hắn cần làm ăn gì với nha Shiba đây, mối làm ăn đó đáng giá bao nhiêu và từ đó hắn dám bỏ đơn cao nhất là bao nhiêu để có được thứ để làm nhà Shiba hài lòng.
– Đẩy thêm 1 triệu nữa!
– 6 triệu!- Selina đưa ra giá.
– 8 triệu!- Oswald cất lời
– 8 triệu rưỡi!- Edward thì thầm.
– 8 triệu rưỡi, thật là kinh khủng!
– 8 triệu rưỡi nào, có ai dám trả giá cao hơn không?
– 8 triệu rưỡi lần một!
– 8 triệu rưỡi lần hai!
Qua những lần đếm, Edward cùng Selina tim như cứng lại. Không ngờ rằng kẻ họ cho là dám trả giá lại đột nhiên im bặt. Trong khoảng khắc nọ, Edward thầm nghĩ, rốt cục liệu cậu ta sẽ sai ở điểm nào đây.
– 9 triệu!- Oswald cắn răng nói
Nghe ông bạn kia tuyên bố, hai người như quả bóng xì hơi, muốn ngả ra ghế, nhưng vẫn phải cố tỏ ra căng mình vì sợ lộ. Cuối cùng, bên đấu giá cũng chốt hạ với tiềng chày đập, và buổi đấu giá kết thúc.
– Cô khiến tôi mất một khoản lớn đó cô Selina!- Oswald nhếch mép cười gượng gạo sau buổi đấu giá.
– Còn anh làm bọn tôi mất đi một món đồ sưu tầm quý giá!- Selina bình tĩnh đáp lại, nét mặt không giấu sự buồn bực của một cô tiểu thư danh giá.
– Ồ, cô cũng muốn sưu tầm thứ đồ cổ này hả?
– Cho cha tôi thôi, một món quà sinh nhật ấy mà.- Selina nói
Oswald còn định hỏi tiếp nữa, thì tiếng chuông báo động đã vang lên, và mọi người vội ùa ra xem chuyện gì xảy ra. Chiếc xe chở hàng về cho Oswald đã bị cướp, chúng đã hạ những người bảo vệ và lái xe, đồng thời tông nát chiếc cửa hầm xe để tẩu thoát. Người chủ trì buổi đấu giá vội yêu cầu báo cảnh sát, và lệnh cho những bảo vệ của họ tìm cách truy lùng chiếc xe.
Selina cùng Edward cũng nhanh chóng rời bữa tiệc, leo lên một chiếc xe mà Selina khoái. Chỉ với vài thao tác đơn giản là cô đã bẻ khóa cửa, leo vào xe và khởi động nó mà chả cần chìa khóa. Chiếc xe lao vút đi trong màn đêm, và chỉ một kẻ để ý tới nó: Oswald Chesterfield Cobblepot. Hắn nhanh chóng gọi đàn em và lệnh phóng theo chiếc xe của Selina.
……………………………………
Câu chuyện lức này quay qua phần việc của Jame. Sau khi nhận được tin báo từ Selina về thời điểm cái ấn được mua và chuyển xuống, nhóm của cậu ta lập tức hoạt động, họ bấm giờ, và ngay khi Simon ra hiệu, cả nhóm tiến vào, vừa đúng lúc cái ấn đang để lên xe, hai lái xe chưa kịp vào. Một loạt đạn vang lên, nhiều người ngã xuống. Sau đó, cả bọn vọt lên xe và tông mạnh qua chiếc cửa đang từ từ đóng xuống, tẩu thoát qua màn đêm.
Chạy một đoạn, tới chỗ dấu chiếc xe thứ hai, cả bọn nhảy xuống, lấy khóa mở thùng hàng, rồi lấy đi chiếc hộp thép chứa con dấu đang được khóa chặt để lên chiếc xe này. Đây là một cái xe chở hàng đi ngược lại vào trong thành phố, rồi ra chỗ mấy công trường bỏ hoang, nhận tiền và phắn. Simon và Robb phụ trách lái xe, trong khi Boring và Jame thì ngồi ở thùng xe. Xe cũng đơn giản, giữa thùng xe vào buồng lái có thể dễ dàng nói chuyện qua một cửa nhỏ.
– Thật quá mức ngoạn mục!- Robb suýt xoa.
– Đúng thế, căn chuẩn tới từng giây!- Boring phụ họa- Giá như sau này anh em ta mà đi làm cướp cũng làm được mấy vụ lớn thế này nhỉ?
Jame thì cười không nói. Cậu nhận ra một vấn đề, đó là Simon không hoàn toàn bấm giờ, gã nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ cầm tay đã bấm giờ chạy ngược sẵn, điều này có nghĩa là có kẻ nào đã phím cho gã thời gian vận chuyển kiểu này. Có tay trong sao? Nhưng để mua được tay trong ở một nơi như thế, bao nhiêu tiền là đủ đây.
– Vụ này kiếm hời, nhưng nguy hiểm lắm, anh em tốt nhất không ai nên bép xép khoe khoang, vì chúng ta vừa cướp của gia tộc Falcone đó.- Simon cẩn thận dặn lại- Chia tiền xong là cả bọn lặn, rồi thân ai nấy lo đấy. Dù có bị bắt cũng không ai cứu mấy chú đâu.
– Bọn này có ngu đâu mà!- Boring gật đầu
– Gia tộc Falcone bị mấy thằng tép riu cướp, đây sẽ là một chiến công để đời.- Robb sau khi tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe được một lúc, thì liền pha trò. Lúc này, chúng đã đi tới những cung đường vắng nằm giữa những tòa kiến trúc đang xây dở của Gotham, khung cảnh tĩnh mịch khiến mọi người cần trò gì đó vui tươi, như câu nói của Robb chả hạn
– Ha ha ha!
Cả bọn sau đó cười phá lên, cả Jame, vì cậu cũng thấy nực cười cho sự vô tri của tất cả. Và trong tiếng cười đó, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cái xe bị lật ngửa bởi lực ép, và lộn vài vòng trên đoạn đường vằng.
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Jame thầm nghĩ, rồi đột nhiên, một loạt những tiếng nổ chát chúa phá tan màn đêm, và tiếng kính vỡ, tiếng lớp kim loại bọc xe bị bục, tiếng những chiếc ghế ngồi đằng trước của xe bị xé toạc cùng tiếng rên dần vô lực của Simon và Robb trước khi im bặt khiến cậu buộc mình phải tỉnh táo ngay. Đây là một trận phục kích, và họ bị bắn bởi súng liên thanh, tiểu liên hay con mẹ gì đó mà sức xuyên phá của nó là đéo thể sơ ý được. Jame nhanh chóng nhìn quanh, và cậu thấy một miếng sắt mỏng của xe bị long ra, Jame bò tời nhặt nó lên, rồi dặt nó bao lên trên che cho mình.
Bản thân tấm sắt thì mỏng thôi, nhưng Khiên Phế Liệu của Rumble là thứ mà Jame dùng để tạm thời bảo vệ mình lúc này đã phát huy tác dụng, và cậu ta không bị ăn đạn vào. Và cậu ta nghe thấy tiếng những bước chân bắt đầu đi tới, chúng sẽ lại gần để kết liễu cả bọn cho chắc đây mà. Liệu có cách nào giả chết không nhỉ?
– Ư ư ư?- Một tiếng rên rỉ lọt vào tai cậu, Jame nhìn thấy ử một góc bị hàng đè lên, có người đang rên. Hóa ra đó là Boring, may mắn bất ngờ cho ông bạn này là đống hàng đã đổ xập lên người ông này, tạo ra một lớp giáp chống đạn, nhưng cũng làm Boring gãy chân và khó di chuyển nổi.
– Ông bạn thân mến, có lời trăn chối gì không?
– Nếu cậu có thể chạy được, hãy bảo em tôi là tôi để tiền tiết kiệm ở chỗ gốc cây sau nhà!- Boring rút hai khẩu súng lục của mình đưa cho Jame, – Và hãy yêu cầu nó chia cậu phân nửa.
– Tôi có thể lấy cả đấy!
– Đó là mật hiệu!- Boring cười, và máu từ miệng hắn phọt ra.
– Chó chết nhỉ!