Chương 1: Trọng sinh tới thế giới mới
– Đây là đâu vậy!- Một gã nhân viên văn phòng nọ đột nhiên tỉnh lại, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là một nơi trong quá mức kỳ quái khi mà mây trắng bồng bềnh khắp nơi, ánh sáng chan hòa.
– Chào cậu!- Một giọng nói vang lên, người nhân viên văn phòng quay về hướng phát ra giọng nói, và thấy một người đàn ông trung niên trong khá điển trai, ăn mặc rất lịch sự.
– Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây vậy!- Gã nhân viên văn phòng nhíu mày nhìn người trung niên đang bước tới.
– Cậu còn nhớ gì trước khi tới đây không?- Người đàn ông trung niên ôn tồn hỏi
– Tôi rõ ràng là đang chơi LOL chế độ 1vs1 với một thằng cha nào đó trong giờ làm việc, và đã thắng hắn. Rồi thì tôi…
– Thực ra tha lỗi cho ta, người chơi cùng cậu là ta, và nói đơn giản thì ờ, cậu bị ta mang tới nơi này.
– Mang tôi tới đây, ông là ai. Không lẽ ông là một trùm tài phiệt tập tành chơi game, vì thua game mà bắt tôi.
– Không, ta là một vị thần ở một vị diện khác. Mà cậu chỉ cần hiểu là vừa rồi, khi ta chơi game với cậu, một tên người mới tạo nick chơi đó, vẫn bị thua nên ta cáu quá, nhỡ tay tạo nên một nhân quả với cậu. Vì thế, để đảm bảo nhân quả đó không ảnh hưởng gì tới thế giới của cậu và mang tội nghiệt cho ta, nên ta phải thỏa hiệp với ý chí lực trong thế giới của cậu: sau khi cậu chết già, ta phải mang linh hồn cậu đi, xóa hết ký ức thời gian từ khi ta tạo nhân quả với cậu tới khi cậu chết, rồi cho cậu sống một cuộc sống khác với món quà từ ta. Trả xong nhân quả đó thì mọi việc mới yên.
Nghe người đàn ông nói thế, gã nhân viên văn phòng tai lùng bùng. May sao, hắn cũng đọc nhiều truyện mạng, nên cũng hiểu được phần nào. Hắn và vị thần dị giới có nhân quả, nay hai người phải kết thúc nhân quả đó.
– Vậy ông có thể giúp tôi cái gì? Và tôi sẽ sống ở đâu?
– Ta không quan tâm lắm, cậu tới đâu là do xác suất nhân quả của ta và cậu, nói chung ta ném cậu ra vùng giáp ranh các thế giới, cái nào có sức hút với cậu nhất hoặc tương tác nhiều với nhân quả giữa hai chúng ta thì nó hút cậu vào.
– Ông đâu thể vô trách nhiệm thế được?
– Ta có thể, vì ta là một vị thần mà! Tất nhiên, ta có thể giúp cậu một tí, cho cậu một món quà, nghĩ cho kỹ nhé, mọi món quà đều có giá phải trả khi đạt được, như bàn tay vàng của vua Mi- đát.
– Vậy ư, cho tôi nghĩ chút được không?
– Ừ, tùy cậu nhé!
– Ông không giới hạn thời gian hả?
– Ta là thần mà!
Sau bao nhiêu đắn đo suy tư, gã nhân viên văn phòng đó quyết định rằng sẽ chọn món quà liên quan nhất tới mình: LOL.
– Tôi nghĩ xong rồi, tôi muốn mình có thể có tất cả mọi kỹ năng của các tướng trong LOL. Nhưng tôi cần ông xuống đây bàn thêm đã…
– OK!- Vị thần đáp vọng lại, rồi hiện ra- Cậu muốn gì nào?
– Tôi có thể thi triển đầy đủ các kỹ năng của các vị tướng LOL, nhưng không bị biến hình thành như họ, không bị những hiệu ứng nguyền rủa như họ, có thể vận dụng nó tùy biến miễn sao nghe hợp lý.
– Ví dụ như?
– Tôi không bị biến thành cây mới dùng được kỹ năng của Maokai chả hạn. Hoặc phải biến thành nữ mới dùng được kỹ năng của Ashe.
– Đó là nếu cậu vẫn là đàn ông trong thế giới đó.
– Vậy giúp tôi vẫn giữ nguyên giới tính được không?
– Yêu cầu thứ hai rồi đó nhóc.
– Đi kèm ti tí thôi mà. Với cả…
– Cút đi, ông mày là thần, đọc ký ức mày cho nhanh.- Vị thần nói rồi liền đọc ký ức của cậu ta, rồi búng tay một cái, lập cho cậu nhân viên văn phòng kia một món quà như cậu ta nghĩ ra trước khi tống cậu ta bay đi đâu đó.- Thượng lộ bình an nha.
Cậu nhân viên văn phòng cảm thấy xoay như chong chóng vậy, hoa mắt chóng mặt đến mức dần ngủ quên lúc nào không hay . Để rồi, khi mở mắt ra, trước mặt cậu ta là một người đàn ông và một người phụ nữ. Họ nhìn cậu ta với ánh mắt yêu thương trìu mến, không phải nói, đây có lẽ là bố mẹ cậu ta tại thế giới này. Họ không phải người Việt Nam như ở thế giới cũ, mà là người Tây, hoặc gốc châu Âu. Nhưng đó là trong trường hợp thế giới này giống như Trái Đất, còn không cậu cũng không rõ họ là gì nữa. Đột nhiên, hai người trao đổi với nhau bằng tiếng Anh. Dù học không quá tốt, cậu ta vẫn nghe được bập bõm một câu
– His name is Jame, Jame Stone.
Vậy là cậu ta hẳn có tên là Jame Đá, hoặc là họ Stone. Mấy ông bà tây nhiều họ kỳ thực. Nhưng thôi, ngủ cái đã, trẻ con thực chóng mệt.
Sau khi đã biết mình là một đứa trẻ sơ sinh, Jame ( từ nay gọi hắn thế đi) tận tình làm công việc của một đứa nhóc sơ sinh: đói thì uống sữa mẹ, đi vệ sinh thì khóc lên để báo cho mọi người biết, và nếu cần ngủ thì ngủ. Vậy còn khi không buồn ngủ, đói hay buồn đi vệ sinh thì sao? Thì tìm hiểu món quà ông thần tặng chứ sao nữa!
Đúng như yêu cầu của Kiệt, món quà vị thần tặng là tất cả các kỹ năng của tướng LOL sở hữu, và không biến đổi thân thể cậu khi cậu ta dùng chúng. Tuy nhiên, ông thần cũng cài thêm vài vấn đề, có lẽ để mọi thứ thêm vui cho lão, hay để cậu có thể trải nghiệm sự phát triển chăng? Thần mà. Ông ta để lại vài dòng hướng dẫn
– Các kỹ năng kích hoạt khi sử dụng đều tiêu tốn năng lượng: Nộ ( sự tức giận của bản thân, sinh ra khi bị ăn đòn), Thể Lực ( chính là thể lực, dùng với các tường không tiêu tốn năng lượng như Garen chả hạn), Ma Lực ( Mana trong game).
– Kỹ năng bị động không tốn ba loại năng lượng trên, nhưng bị hạn chế theo sức mạnh bản thân và có thể xung khắc với nhau, nên đang bị tắt, cần cái nào thì bật lên.
– Mấy loại năng lượng trên càng dùng nhiều thì sẽ càng tăng trưởng và hồi phục. Kỹ năng dùng nhiều thì tăng cấp, thành thục.
– Các kỹ năng có thể tăng cường lên nhau, miễn là có sự tương hỗ. Cái này tự tìm hiểu nha nhóc.
– Với các tướng dùng vũ khí, vũ khí càng thích hợp thì phát huy ưu thế càng lớn. Vũ khí có hiệu ứng đặc biệt có thể dùng ma lực thay thế, nhưng rất tốn ma lực.
– Không chỉ cần tập luyện phép, tập luyện thân thể, trí lực cũng rất quan trọng, vì nhiều kỹ năng không thể phát huy nếu người dùng quá yếu hay không thể tập trung tinh thần điều khiển.
– Một gợi ý nho nhỏ, nhớ dùng Kinh Mantra của Karma nhé, tác dụng tốt lắm đấy.
Do mới chơi LOL không lâu, quả thực Jame chưa tiếp xúc nhiều tướng, thậm chí mới tập 3 vị tướng cơ bản là Garen, Ashe và Ryze, tướng khác chỉ mới đọc hướng dẫn, xem video và xem stream của mấy ông game thủ. Giờ có hướng dẫn của ông thần thì cũng mở vội phần hướng dẫn của Karma ra xem. Hóa ra Kinh Mantra có thể tăng cường cho mọi kỹ năng dùng Mana về sau, nếu dùng nó trước để món này tăng thêm cấp bậc để thêm thành thục thì sẽ tốt hơn. Hơn nữa khi dùng Kinh Mantra cũng không lo tiêu tốn năng lượng, lại tăng thêm sức mạnh cho một chiêu phép nào đó, nên Jame thoải mái dùng tập luyện, miễn là dùng chiêu nào không quá mạnh.
Ban đầu, để đảm bảo là mình không dùng chiêu nào quá mạnh khiến bố mẹ phát khiếp, Jame cẩn thận lựa chọn chiêu thức. Do còn là một đứa trẻ sơ sinh, luyện phép là thứ duy nhất cậu có thể. Và rồi, Ý Lực (Syndra) là chiêu cậu ta chọn. Do nó không phát ra năng lượng, có thể điều kiển vật bằng ý nghĩ, nên cậu ta có thể thử cũng hay hay. Thử dùng ý lực để điều khiển cái chăn để nó bay lên, và Jame nhận ra rằng bản thân gần như không thể làm nổi. Jame đành quay sang thử món khác, một món đồ chơi nho nhỏ treo trên nôi. Làm nó di động như có gió thổi qua. Ngay lập tức, lượng Mana cũng tụt không phanh, dẫu vậy thì món đồ cũng bắt đầu chuyển động và Jame dùng hết sức để thử chiêu này tới khi Mana về không. Một cơn buồn ngủ ập tới, khiến Jame lăn ra ngủ ngon lành tới tận khi cơn đói đánh thức cậu ta dậy. Hóa ra, dùng nhiều Mana có thể gây mệt như vậy. Liệu Mana có giống như Chakra Âm trong Naruto không nhỉ, sinh ra từ não bộ nên người càng thông minh hay trí tưởng tượng càng tốt thì chakra âm càng nhiều.
Từ khi trải nghiệm qua ma pháp, Jame biết rằng ma lực của mình quá bé nhỏ, nên dù có làm chiêu như Khúc Cầu Hồn e là cũng chỉ chết mấy con kiến, nên cậu ta thường xuyên tập đủ mọi chiêu không cần vũ khí. Vì thế, lượng Mana dần tăng lên, và độ thành thạo của các chiêu không vũ khí, nhất là chiêu dùng phép tăng chóng mặt. Dẫu vậy, thời giờ tập luyện của cậu nhóc cũng chả có nhiều, vì bố mẹ cậu cũng hay chơi với cậu ta, khiến cậu thường xuyên khó có thời gian ở một mình để tu luyện.
Trong thời gian ở với bố mẹ trong thế giới này, dù rất muốn họ để cậu ta ở một mình để tự tập phép, nhưng dần dần Jame thấy cách họ chăm sóc cho mình thật sự chu đáo, nên cũng quyết định phải hành động cho cân đối. Jame nhớ tới Dumbledore trong Harry Potter, người đáng lẽ đã không phải sống trong sự cô độc và tự trách cả đời nếu ông ta thực sự coi trọng gia đình hơn một chút so với việc tập luyện pháp thuật và thành một phù thủy vĩ đại. Bất chấp việc mình là một người trưởng thành và đang có một đống thứ phải tu luyện, Jame quyết định sẽ cố gắng tận hưởng hết mức những gì đang có, để nó sẽ là một ký ức đẹp đẽ cho cậu ta sau này khi lớn lên.
Hơn nữa, ngoài việc tập dùng các phép tấn công thì còn có phép bổ trợ cũng được dùng. Nhiều nhất là các phép giúp hồi phục cho bố mẹ Jame, để mọi vấn đề của họ bị tiêu trừ. Cậu thấy gần đây họ thường xuyên mệt mỏi, có lẽ là đã bị vấn đề tiền bạc đè nặng đôi vai chăng. Dù chưa làm cha mẹ, nhưng trong cuộc sống kiếp trước, cậu từng phải đi làm cùng phụ gia đình để chuẩn bị sửa sang ngôi nhà, tiền lương chỉ giữ lại được chút ít. Nay trong nhà hai người một vì nghỉ thai sản nên lỡ công việc, người còn lại phải làm cật lực, nên giúp được hai ngườ đó chút gì hay chút đó