Tiểu Ngọc dứt cuộc cũng phải quay lại Hắc Sử Môn, nàng buông xuôi đến với Ngự Kiều, ở lại cùng hắn cai quản Hắc Sử Môn. Lần này nàng không phải bị ép buộc ở lại, có lẽ tất cả đều an bài như vậy
Hy Nhược cùng với Mạnh Bà tỷ tỷ tiễn nàng đi khỏi âm giới, hai người đều rất buồn, nhưng mà Tiểu Ngọc cũng cần có cuộc sống riêng rồi, không thể ở đây mãi được, coi như đây là vì hạnh phúc của Tiểu Ngọc vậy
Phòng Diêm Vương………………………………………
” Nàng vẫn buồn sao?” Diêm Vương nhìn nàng thất thần có chút lo, nàng ở đây cũng không có nhiều bạn, dù sao vẫn là rất cô đơn
” Ta tất nhiên buồn, nhưng mà…như vậy sẽ tốt cho nàng ấy” Nàng nhìn lên Diêm Vương cười nhạt
” Ta ở đây với nàng, đừng có buồn” Hắn ôm nàng vào lòng an ủi
” Ngươi ngủ trưa cùng ta được không”
” Ừm, ta ở lại với nàng” Hắn đỡ nàng nằm xuống giường rồi ôm nàng đi ngủ
Vậy là Tiểu Ngọc thật sự rời xa nơi này, nàng cũng nên tiếp nhận thôi
Cung điện của Mạnh Bà quả thực yên ắng hơn mọi ngày, thạch toán nở rộ càng gày càng rõ, mỗi ngày đều kiêu sa
Nàng nấu canh cho một vong hồn, lắng nghe vong hồn đó kể về kiếp trước
Tại sao lại quen như vậy, cẩm xúc đau xót ấy…đều thật giống nàng…..
2000 năm trước……
” Nguyệt ca, chàng mau lại đây” Mạnh Nguyệt Nương nhìn thấy một con thỏ tiên vô cùng đáng yêu liền đến trêu chọc
” Nàng đang trêu Thỏ Ngọc sao, đừng chọc chứ” Nguyệt Lão nhìn Nguyêt Nương giống một đứa trẻ con, trong mắt hiện lên vô vàn sủng nịnh
” Chàng nhìn Thỏ Ngọc của Hằng Nga tỷ tỷ kìa, sao lại mập lên rồi?” Nguyệt Nương giương đôi mắt to tròn nhìn nam nhân kia, nàng ngây thơ nhìn nam nhân đó, giống như một tiểu cô nương ngây thơ nơi thiên giới
” Hằng Nga để cho Thỏ Ngọc ăn rất thoải mái, vậy nên sẽ mập lên” Nguyệt Lão bế nàng gọn trong lòng, nàng lúc đó là một đứa trẻ nghịch ngợm, toàn bộ nha hoàn trong cung đều không quản được nàng
Chỉ có Nguyệt Lão hắn mới làm nàng ngoan ngoãn như vậy….
Nguyệt Nương ở trong lòng hắn nghịch bông bồ công anh, nàng đối với hắn chính là tình cảm của nam với nữ, nàng rất thích Nguyệt Lão, chỉ nguyện ý kết phu thê cùng chàng
Thời gian nhanh chóng trôi đi, Nguyệt Nương nàng trở nên xinh đẹp, đối với đáng yêu ngày xưa ko còn nữa, thay vào là đẹp đến thoát tục. Nàng bây giờ không còn là tiểu Nguyệt hồi bé, bây giờ đã xinh đến mức náo động Thiên cung
Thiên cung lúc ấy vẫn còn tồn tại một Nguyệt Lão của thời nàng còn bé, hắn đối với nàng bây giờ vẫn là yêu chiều
Có điều…hắn sắp cưới người khác rồi
Cửu công chúa của Phù Lục cung, người mà sắp lên kiệu cùng với Nguyệt Lão là một công chúa xinh đẹp vô cùng, nàng ấy giống như bạch yến nở dưới ban mai, kiêu ngạo như tử đằng mỹ miều, tất cả đều vẹn toàn
Còn nàng thì sao, cái gì cũng không bàng phần vạn của Cửu công chúa
Nàng nhìn thấy Nguyệt Lão ở bên cạnh nàng ấy có bao nhiêu cưng sủng, mỗi thứ trên Cửu công chúa đều là ngọc ngà châu báu, tất cả đều là Nguyệt Lão một tay tặng cho nàng. Bao nhiêu nha hoàn đắc tội Cửu công chúa đều bị chàng ấy phạt đến mất mạng, cái gì cũng tốt với Cửu coong chúa
Mà nàng bây giờ, hoàn toàn bị lãng quên rồi. Nguyệt Lão của thời thơ ấu…vĩnh viễn bỏ rơi nàng rồi…
Lúc ấy, Cửu công chúa đang ở bên hồ trong cung của Mạnh Nguyệt nương nàng, trong mắt tràn hận căm phẫn. Nàng không phải đột nhiên lại đến đây, chính à một nha hoàn của nàng đã lỡ lời mà nói Mạnh Nguyệt Nương chính là tiểu tiên nữ mà Nguyệt Lão cưng chiều nhất. Cửu công chúa nàng bây giờ sắp trở thành thê quân của Nguyệt Lão lại mỗi ngày phải nghe tên của Mạnh Nguyệt Nương từ chính miệng hôn quân, còn bị coi là thay thế cho Nguyệt Nương mỗi lần hoan ái, danh dự của nàng tất nhiên không chấp nhận điều đó…
” Ngươi chút nữa dụ Nguyệt Nương ra đây rồi diễn theo như ta nói lúc nãy” Nàng nói với nha hoàn bên cạnh rồi nở nụ cười nham hiểm
Nguyệt Nương không biết mọi chuyện liền đi ra theo tính toán của Cửu công chúa, nàng hoàn toàn không biết rằng tất cả đều đã có cái kết rất xấu với nàng….
” Ngươi gọi ta ra đây làm gì”
Chính lúc ấy, mọi chuyện xảy ra rất nhanh…
” A” Cửu công chúa nhanh chóng ngã xuống hồ
” Cửu công chúa, sao Mạnh tiểu thư lại tàn nhẫn như vậy, lại có thể đẩy Cửu công chúa?” Nha hoàn đó trên mặt thoáng né sợ hãi, bên trong lại âm thầm khinh bỉ Mạnh Nguyệt Nương
” Các ngươi xằng bậy gì vậy, ta không đẩy Cửu công chúa” Nàng nhìn thấy nha hoàn kia đầy căm phẫn, đều là Cửu công chúa tự ngã, vì cái gì lại có thể đổ oan cho nàng như vậy?
” Mau gọi Nguyệt đại nhân, mau gọi” Nha hoàn kia hoảng hốt gọi loạn
Như đã có tính toán trước, Nguyệt Lão liền đi qua…
Mạnh Nguyệt Nương nhìn nha hoàn kia à lại càng phẫn nộ, nhất định muốn vu oan cho nàng
Nguyệt Lão nhất định sẽ tin nàng… sẽ tin…
” Có chuyện gì” Nguyệt Lão nhìn một đám nha hoàn đứng quanh cung Mạnh Nguyệt Nương liền lại hỏi
Chỉ thấy Cửu công chúa vùng vẫy trong hồ liền hoảng loạn nhảy xuống cứu nàng
” Đám nha hoàn các người tại sao lại để nàng ấy ngã xuống hồ” Mắt hắnn bắn ra từng tia âm u quét qua đám nha hoàn
” không có Nguyệt đại nhân, là Mạnh tiểu thư đẩy” Nha hoàn lúc nãy nhanh chóng chỉ qua Mạnh Nguyệt Nương đang đứng đó
” A Nguyệt, ta chỉ là muốn thăm Nguyệt Nương, nhưng mà…nàng ấy lại vì ghen tị ta được chàng sủng ái…liền đẩy ta” Cửu công chúa nép trong lòng của Nguyệt Lão, trong tâm vốn dĩ đã nở hoa, xem tâm trạng này nhất định sẽ phạt nàng ta rồi
” Ngươi xằng bậy, ta đẩy ngươi hồi nào chứ?” Nguyệt Nương nàng đã sớm phát điên, cô ta lại có thể nói dối không chớp mắt như vậy, thật buồn nôn mà
” Nguyệt Nương, nàng tốt nhất nên nói thật” Hắn ôm Cửu công chúa trong lòng liếc qua Mạnh Nguyệt Nương một tia âm u
Nguyệt Nương ngẩn người…….
Nguyệt Lão có thể vì nữ nhân kia mà không tin nàng?
” Nguyệt ca, ta thật sự không có, là cô ta tự biêt tự diễn” Nguyệt Nương nàng níu tay áo của Nguyệt Lão
Chát…
Cái tát giáng thẳng xuống khuôn mặt của Nguyệt Nương, lực đạo không hề nhẹ….
Nàng nhìn lên Nguyệt Lão, chàng ấy vừa tát nàng thật đau
” Nàng trở nên độc ác như vậy? Ta cưng sủng nàng ấy liền bầy ra kế hại tiểu Cửu suýt mất mạng, nàng vậy mà vẫn trơ mắt nói dối?”
” Ta…thật sự không có mà…Nguyệt Lão” Đáy mắt nàng hiện lên hàng lệ lóng lánh, chàng ấy thật sự không tin nàng mà chỉ tin nữ nhân kia
Tất cả quá khứ tươi đẹp của nàng và chàng ấy, đều tan vỡ
” Cút, đừng khiến ta ghê tởm nàng” Nguyệt Lão vô tình đẩy Mạnh Nguyệt Nương nàng ngã, cham vào nền đất cứng lạnh lẽo
“Nguyệt Lão…Nguyệt Lão….” Mạnh Nguyệt Nương vô vọng het tên chàng nhưng đổi lại…chỉ có bóng lưng lạnh lẽo…
Mưa rơi từng hạt từng hạt, thoáng chốc bầu trời mang một màu âm u, mang bao nhiêu đau khổ của nàng nhuốm lạnh lẽo…
Chàng của năm ấy, đi thật rồi….
Quay lại với thực tại, thoáng chốc hai nghìn năm trôi đi, nàng nhin cái đau khổ ấy một lần nữa rơi lệ
Nàng vẫn rất yêu Nguyệt Lão, chỉ chàng ấy mới là nguồn sống của nàng, tất cả đều không thay đổi
Nguyệt Lão chàng ấy thật xấu, lại không cắt đứt duyên với nàng….
Sau khi vong hồn kia đi, nàng quay trở về phòng. Cũng chỉ được một lúc liền có ngày đến mời nàng đến lễ sắc phong của Tiểu Ngọc, Hắc Môn Sử cửa Hắc Điểu đến đây chắc chắn thành ý rất lớn, nàng khoong đi không được rồi
Hắc Sử Môn bao trùm là đá cẩm thạch lấp lánh, trên ngai là Tiểu Ngọc cùng Ngự Kiều nắm tay, hai người đều mặc hắc phục, bao nhiêu quyền quý đều hiện trên Tiểu Ngọc cùng Ngự Kiều
Mạnh Bà chỉ đứng đó một lúc rồi gửi lời chúc phúc qua Hắc Điểu, nà bây giờ thật không có tâm trạng
Vừa ra liền đụng phải một nam nhân anh tuấn, hắn đỡ nàng dạy, mùi hương trên người hắn rất giống với Nguyệt Lão…nàng quả nhiên tương tư nặng rồi
Có điều ngẩng lên liền thấy người ấy càng giống Nguyệt Lão hơn, nàng đau lòng đến muốn xé tâm
” Tiểu Nguyệt?” Hắn nhìn nàng đầy kinh ngạc
Hắn chính là Nguyệt Lão của 2000 năm trước, thiên giưới hắn một tay điều động tất cả đi tìm nàng nhưng lại không thấy bất cứ gì…nàng bốc hơ khiến hắn bị bức đến điên
Ngày nàng biến mất cũng là ngày mà Cửu công chúa kia bị hắn cho người ta tấn chết, nữ nhân đó đã khiến hắn và Tiểu Nguyệt tan vỡ, nhất định phải xử chết
Trải qua nhiều năm cô đơn như vậy, cuối cùng cũng đã tìm được nàng….