Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 84: Thế Này Không Đúng A! – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 84: Thế Này Không Đúng A!

Thiên Long cùng thất nữ di chuyển một lúc lâu, trước mặt họ hiện ra cổng vào Liệt Diễm Thành. Tám người Thiên Long tiến đến trước cổng thành, mấy tên gác cổng thấy đằng sau Thiên Long là một dàn mỹ nhân, chúng lập tức ngây người ra.

Thiên Long thấy vậy thì nhếch mép chờ nghĩ: “Hà hà! Ngắm đi, cho các ngươi nhìn lác cả mắt. Nhưng chả bao giờ chạm được vào các nàng đâu hố hố!”

Thiên Long cùng thất nữ tiến vào cổng, Thiên Long tiện tay ném ra tám viên linh thạch trung phẩm. Một tên hộ vệ theo bản năng đón lấy, nhưng mắt vẫn đang dán trên người chúng nữ không thể dời ra được.

Thiên Long tiến vào bên trong thành, đến khi bọn hắn đi xa rồi thò maya tên các cổng mới bừng tỉnh. Một trong số đó liền hô lên

“Mẹ ơi! Lần đầu tiên ta thấy nhiều mỹ nhân tụ tập lại một chỗ như này đó.”

“Đúng vậy a! Ai ai cũng như tiên tử hạ phàm vậy.”

“Đặc biệt cô nàng mặc hắc y phục sở hữu bộ ngực khủng bố kia. Nàng ta như từ trong tranh đi ra vậy!”

“Ngươi nói ngu vậy! Tranh còn không tả nổi vẻ đẹp của nàng, nàng như chính là định nghĩa của chứ “Đẹp” vậy!”

“Má ơi! Lần đầu ta được thấy nhiều tiên tử như vậy a! Chỉ cần có được một trong số các nàng thôi ta nguyện chết cũng được!”

“Đúng thế! Mà tên thiếu niên kia là ai vậy chứ? Hình như các nàng đều là người của hắn! Trời ơi đời lôn nhừ, thằng mười bốn hộp sữa, thằng không hộp nào! Mà tại sao ta lại nói câu đấy nhỉ, nó có nghĩa là gì vây?”

“Ta cũng éo biết! Chỉ cần biết là đời bất công vãi đạn thôi!”

“Ahhhhhh, đậu mọe đời. Chỉ tay len trời hận đời vô đối!”

“Hận đời vô đối hay hận đời vô đối?”

“Đừng bắt bẻ ta! Ta cũng éo biết!”

“Aghhhh ước gì ta là thiếu niên kia. Không biết đó là người của thế lực gì mà lại có phúc như vậy hu hu!”

Thiên Long mặc dù đi xa nhưng vẫn dùng linh lực khuếch đại thính giác để nghe xem mấy tên đó nói gì. Nghe xong hắn không nhịn được mà cười thành tiếng

Thiên Long: “Muahahahaha! Cứ mơ đi, nhưng giấc mơ không thành hiện thực đâu!”

Ngọc Anh:…..

Diệp Cơ:……

Ngũ nữ:……

Đám người đi đường:…….

Mọi người nhìn hắn như thằng dở, Ngọc Anh liền nói: “Anh bị điên à? Tự dưng giữa thanh thiên bạch nhật, cười bô bô như thằng thần kinh vậy! Anh thấy mọi người nhìn anh không?”

Thiên Long để ý thấy đám nhân vật quần chúng nhìn chằm chằm vào mình thì biết rằng mình vừa tự bóp dái bản thân. Thiên Long hơi đỏ mặt xấu hổ, hắn giả vờ ho một cái nói

Thiên Long: “E hèm! Được rồi, chỉ là do anh hơi thất thố chút thôi. Chúng ta đi về phòng trọ nào!”

Thiên Long cùng thất nữ tiến về phía nhà trọ, trên đường về, chắc chắn không thể nào tránh được ánh mắt thèm muốn, ghen tị của đám nam nhân trên đường. Thiên Long không ngừng nhận được những ánh mắt ghen tị cùng những lời rủa hắn như

“Sao tên nhãi như hắn lại được nhiều mỹ nhân theo như vậy chứ?”

“Người đi cùng các nàng đáng nhẽ phải là ta chứ!”

“Hừ! Hắn còn không đẹp trai bằng ta, vậy mà tại sao ta không được như hắn cơ chứ!”

Đủ mọi loại lời lẽ, nhưng Thiên Long chẳng quan tâm, chỉ cần bọn chúng không quá phận là được. Nhưng đời làm gì có như mong muốn, đặc biệt là hắn. Từ khi đến nơi này thì mọi thứ có bao giờ như ý muốn hắn đâu.

Thiên Long cùng thất nữ đang đi thì phía trước có một nhóm người tiến đến, đi trước là là một thanh niên ngoại hình tầm hai mươi. Hắn bận một bộ y phục nam (không lẽ nữ?) màu đỏ cùng đường viền vàng. Khuôn mặt thuộc dạng tuấn tú, mái tóc đen dài xuống giữa lưng. Tay thì cứu cầm một cái quạt phe phẩy rất ra dáng một công tử có học thức.

Nhưng nếu ai biết rõ hắn thì chắc chắn sẽ không nghĩ vậy, Thiên Long dùng ánh mắt nhìn hắn cũng đủ nhận ra tên này thuộc dạng hám dục, đi kỹ viện không biết bao lần rồi. Bởi trên người hắn dương khí cùng âm khí hỗn tạp, khuôn mặt nhìn thoạt qua thì không sao nhưng để ý kĩ thì trông khá là tiều tụy vì chơi gái.

Đằng sau là những nam tử trang phục đen giống y chang nhau trên vai có một chữ “Lưu”, tên nào tên náy tu vị cũng từ Nguyên Anh Hậu Kỳ cho tới Hóa Thần Đỉnh Phong.

Thiên Long thấy tên này lập tức thầm nghĩ: “Haiz, chuẩn bị lại có cảnh thằng ngu đi trêu gái và bị nhân vật chính đập cho vêu mồm rồi đây. Quả nhiên, cái không mong muốn là nó lại xảy ra.”

Tên thanh niên kia tiến đến trước mặt nhóm Thiên Long, điều này khiến nhóm hắn phải dừng lại. Thiên Long lên tiếng nói

Thiên Long: “Vị này đây là? Sao lại chặn đường bọn ta!”

Lâm Nhược Thiến đằng sau nhìn thấy tên thanh niên này thì lập tức lấy ra mộth cái khăn che mặt, đeo lên rồi truyền âm cho Thiên Long cùng chúng nữ

Lâm Nhược Thiến: “Tên này là tam thiếu gia của Lưu Gia, Lưu Hải. Tính cách không khác tên khốn Lưu Minh là mấy, chỉ là tên này thiên phú tu luyện kém, hơn trăm tuổi chỉ đạt tới Hóa Thần Sơ Kỳ. Vậy nên trong gia tộc không quá được coi trọng như Lưu Minh, thành ra hắn chỉ đi ăn chơi trác táng hại đời các cô gái ngây thơ. Đã thế còn hay đi cướp vợ của người khác, chơi đã rồi giết. Là một tên khốn nạn từ trong ra ngoài!”

Chúng nữ nghe vậy thì “Ồ” một tiếng, sau đó thì lập tức nhìn tên Lưu Hải bằng một ánh mắt bất thiện. Đám người nhân vật quần chúng xung quanh bắt đầu làm vai trò của họ

“Này! Đó không phải tam thiếu gia của Lưu Gia, một trong bát đại gia tộc sao?”

“Đúng vậy a! Lần này cậu thiếu niên kia đen đủi rồi, gặp ai không gặp lại gặp đúng tên này của Lưu Gia”

“Nhìn đám nữ nhân sau lưng hắn thì ai chả động sắc tâm, nói gì là tên hám dục này”

“Lần này có chuyện hay để mà xem rồi! Để xem thiếu niên kia phản ứng như nào, chống lại hay là ngoan ngoãn giao những nữ nhân đó ra!”

“Haiz, nếu bọn họ rơi vài tay tên này thì khổ rồi, hắn nổi tiếng hại đời không biết bao nhiêu cô gái nhà làn rồi”

Lúc này tên Lưu Hải đứng trước mặt Thiên Long nói

Lưu Hải: “Tiểu tử! Ta đã nhìn trúng mấy nữ nhân sau lưng ngươi rồi, ra giá đi!”

Thiên Long nghe vậy thì trán nổi đầy gân xanh nói: “Hả? Ngươi nói gì cơ?”

Một tên tùy tùng của Lưu Hải nghe vậy liền quát: “Ngươi điếc hả? Thiếu gia đã nói là nhìn trúng nữ nhân sau lưng ngươi rồi! Mau ra giá đi!”

Thiên Long mặt tối sầm lại nói: “Ồ! Vậy ngươi nghĩ họ là một món hàng hả?”

Lưu Hải lập tức đáp: “Đương nhiên! Lũ đàn bà chỉ là công cụ để phát tiết của nam nhân mà thôi! Không khác món hàng thì là gì, không nói nhiều nữa! Ngươi ra giá đi, không thì đừng trách ta ra tay tán độc!”

Thiên Long lúc này sát khí bắt đầu lan ra, hai tay nắm đấm siết chặt gân xanh nổi đầy lên. Chân vừa dậm một cái, mặt đất nứt ra, đang định lao tới đập chết thằng khốn này. Nhưng chưa kịp lao lên thì lập tức hai cỗ khí thế khủng bố ép thẳng lên đám Lưu Hải.

Hai cỗ khí thế này khiến cả đám bọn hắn bị ép thẳng xuống mặt đất nứt cả mặt đất. Tên nào tên nấy đều phun ra một ngụm máu cực kỳ khó thở.

Thiên Long thấy vậy thì lập tức quay ra sau thấy chúng nữ mặt cực kỳ tức giận, đặc biệt hai người Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến. Mặc dù trước mặt Thiên Long thì hai nàng như hai thiếu nữ thẹn thùng.

Nhưng mà đó chỉ là trước mặt hắn, ở trước kẻ khác hai nàng vẫn là một cường giả Luyện Hư Kỳ cao cao tại thượng nhiều kẻ nể phục. Đặc biệt là Diệp Cơ, nàng là Thánh Nữ của Thánh Hoa Tông một siêu cấp thế lực.

Nay lại bị một tên cap cấp thế lực mở miệng ra nói nàng chỉ là một món hàng, một món đồ để cho nam nhân phát tiết. Đã thế còn là từ mồm của một tên Hóa Thần Sơ Kỳ nữa chứ, như vậy nàng sao mà không tức được.

Hai nàng cực độ tức giận, khí thế cường giả một Sơ Kỳ Đỉnh Phong, một Hậu Kỳ Đỉnh Phong cứ thế nghiền ép đám người kia. Đám người xung quanh thấy một tràng như vậy thì chấn kinh nói

“Lu-Luyện Hư Kỳ cường giả! Trời đất! Đã thế còn là hai người cơ chứ!”

“Không ngờ bọn họ lại có cường giả Luyện Hư Kỳ trong đó. Như này tên Lưu Hải kia đen đủi rồi, trong số bọn hắn chỉ có cao nhất là Hóa Thần Đỉnh Phong mà thôi.”

“Nhưng mà bây giờ hắn có bị giết thì kiểu gì Lưu Gia cũng ra tay vì mặt mũi thôi”

“Ta lại không nghĩ vậy đâu! Ngươi nhìn cô nàng mặc y phục màu đỏ kia không?”

“Đương nhiên là có rồi! Ta đâu có mù, mà cô nàng đó làm sao?”

“Ngươi đúng mù rồi đó! Không nhận ra đó là Thánh Nữ Diệp Cơ của Thánh Hoa Tông, một siêu cấp thế lực sao?”

“Cái gì? Đúng thật, như này thì còn sợ gì một cái Lưu Gia cơ chứ! Không ngờ nàng lại đồng hành cùng thiếu niên kia, như vậy rốt cuộc cậu ta có bối cảnh như nào!”

“Ta không biết! Nhưng chắc chắn là không kém đâu!”

Lúc này tên Lưu Hải bị ép không thở nổi, hắn cố gắng ngước lên nói

Lưu Hải: “Các ngươi….có biết ta…..là ai không hả? Ta là…..tam thiếu…..phụt!”

Chưa nói hết câu thì Diệp Cơ lập tức gia tăng khí thế ép thẳng xuống người hắn nói

Diệp Cơ: “Hừ! Tên rác rưởi của Lưu Gia mà cũng dám ra oai trước mặt ta hả? Cho dù gia chủ Lưu Gia tới đây cũng phải cung kính với ta ngươi nghe rõ chưa? Ngươi lấy tư cách gì mà dám hống hách trước mặt ta?”

Nàng ép cho tên này bất tỉnh rồi mới thu hồi uy, nàng nói với mấy tên tùy tùng đang khó khăn đứng dậy

Diệp Cơ: “Mau mang tên rác rưởi này về, hãy cảm thấy may mắn vì ta tôn trọng quy tắc ở đây nên mới không giết hắn đấy! Cút nhanh!”

Mấy tên tùy tùng lập tức dùng hết sức bình sinh mà đỡ Lưu Hải đã bất tỉnh chạy đi. Diệp Cơ lúc này liền đảo mắt nhìn đám người xung nó

Diệp Cơ: “Còn các ngươi! Tên nào dám mở mồm ra nói nhìn thấy ta ở đây thì xác định đi. Ta hỏi môt câu hôm nay các ngươi nhìn thấy gì nào?”

Bị Diệp Cơ đe dọa, đám người lập tức xôn xao

“Ây hôm nay trời đẹp nha!”

“Đúng vậy! Hôm nay trời thật trong xanh!

“Ta bị mù ta chả thấy gì cả! Các ngươi thấy gì không?”

“Chắc chắn là không rồi! Mau giải tán thôi”

Đám đông lập tức giải tán bởi lời uy hiếp của Diệp Cơ. Thấy vậy Diệp Cơ thở ra một hơi nói

Diệp Cơ: “Được rồi! Đi về quán trọ thôi!”

Chúng nữ phía sau gạt đầu đi theo Diệp Cơ, Thiên Long lúc này mặt vô cùng đặc sắc nói

Thiên Long: “Thế này không đúng a! Lẽ ra theo nguyên tác phải là ta ra tay, sau đó là tên kia sẽ nói câu như kiểu “Ngươi cứ đợi đấy! Chúng ta sẽ còn gặp lại, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!” sao? Như này thật không đúng chút nào”

Nói xong hắn cũng phải cất bước đi theo các nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.