Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 25: Kinh Ngạc (Lần Nữa) – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 25: Kinh Ngạc (Lần Nữa)

Khi hai người mở ra thì bên trong chỉ có đúng một thứ, đó là bức tượng của cô nàng loli giống Tiêu Ngọc Sương ngoài kia được tạc với tỉ lệ 1:1, và một điều là bức tượng này khỏa thân đúng vậy KHỎA THÂN tức là bức tượng này nó Nude ý.

Hắn không nhịn được phụt ra một ngụm, còn cô nàng Tiêu Ngọc Sương đang đỏ bừng mặt hét lên

Tiêu Ngọc Sương: Ahhhhh ngươi không được nhìn, tên bại hoại ta cấm ngươi được nhìn mau nhắm mắt lại nhanh cho ta ahhh.

Nàng xấu hổ đỏ mặt hét lên vì bức tượng đó không khác gì nàng nên thành ra nàng cảm tưởng như mình đang khỏa thân trước mặt hắn vây.

Nàng lao tới cố gắng dùng hai tay của mình che đi hai nơi là nhũ hoa và cô bé của bức tượng. Còn hắn thì đang cười lăn cười lộn vì hành động này của cô nàng, hắn quên luôn cả ý nghĩ ban nãy là phải nhanh chóng khám phá nơi đây tìm ra sự thật.

Thấy hành động cùng khuôn mặt đỏ như xuất huyết của cô nàng trông rất đáng yêu, hắn càng cười hai chân hai tay giãy đành đạch.

Bỗng nhiên có dị biến xảy ra, từ pho tượng phát ra quang mang màu trắng rồi bay ra một quả cầu màu trắng, thấy vậy cả hai chưa kịp phả ứng nó đã lao về phía Tiêu Ngọc Sương dung nhập vào trong đầu của cô nàng. Sau khi quả cầu đó dung nhập vào nàng thì nàng dừng hành động ban nãy lại và cứ đứng im đó.

Hắn thấy có chuyện thì vội bật dậy lao tới chỗ nàng nói: Ngọc Sương, Ngọc Sương nàng làm sao vậy? Nàng làm sao thế?

Hắn có gọi mãi cho dù hắn có lay người nàng như nào đi chăng nữa nàng cũng không phản ứng, hắn lo sốt vó đi được. Nghĩ mãi không biết tại sao nàng lại như này, không biết cái thứ kia chui vào cơ thể nàng có khiến nàng bị gì không

Nghĩ mãi chả ra làm sao cả hắn đành phải lên tiếng: Yên Nhi, nhóc đâu rồi? Có ở đó không ?

Một lúc sau thì tiếng của Yên Nhi vang lên trong đấu hắn: Có chuyện gì mà chủ nhân lại cần đến ta vậy? Hay lại cần ta tạo cơ hội tán gái cho.

Thiên Long không có tâm trạng đứa giỡn với con nhóc này, hắn nói: Đừng có nhây nữa, ngươi hãy xem xem nàng ấy bị làm sao mà ta làm cách nào nàng cũng không tỉnh lại.

Yên Nhi yên lặng một lúc để kiểm tra tình hình, khoảng một lúc sau thì cô bé lên tiếng: Ngài không phải lo, nàng ấy không bị làm sao cả nên việc chủ nhân cần làm bây giờ là đợi thôi.

Thiên Long: Khoan rốt cuộc nàng ta đang bị gì mà ngươi lại bảo là không sao?

Đáp lại hắn là sự im lặng từ phía Yên Nhi, hắn nói: Hừ nàng ta mà làm sao thì ta tìm nhóc tính sổ trước cái con nhóc vô dụng này.

Thế là hắn đành phải chờ đến khi nàng tỉnh dậy, hắn đi loanh quanh ngắm nghía cái bức tượng trông giống hệt nàng. Càng ngắm máu dê trong người hắn càng nổi lên bởi bức tượng này trông rất giống thật bên dưới là cô bé trơn nhẵn càng khiên hắn nổi máu lolicon lên, hắn theo bản năng quay ra nhìn Tiêu Ngọc Sương tự hỏi

Thiên Long: Không biết phía dưới của nàng có như bức tượng không nhỉ? Nếu mà như vậy thì có vẻ sẽ khá là tuyệt đó khặc khặc

Đúng lúc này tiếng Tiêu Ngọc Sương vang lên: Phía dưới của ta làm sao cơ?

Hắn giật mình rồi vội vàng quay ra nhìn nàng đã tỉnh rồi thì nói: Nàng tỉnh rồi, có cảm thấy cơ thể có gì bất thường không?

Nàng chỉ lắc đầu, lúc này hắn cảm thấy nàng như có gì đó đã thay đổi, hắn lại hỏi

Thiên Long: Sao ta thấy nàng có gì đó khác khác nhỉ?

Nàng không trả lời mà lần này nắm lấy tay hắn kéo đi và nói: Chàng mau đi theo ta, chàng sẽ biết chuyện gì đã xảy ra với ta.

Hân thấy nàng tự dưng đổi cách xưng hô rồi kéo hắn đi đâu thì hắn lên tiếng nói: Nàng kéo ta đi đâu vậy, sao tự dưng lại đổi cách xưng hộ ngột thế không lẽ đổ ta rồi.

Nàng vẫn như cũ kéo hắn đi ra khỏi phòng rồi tiến đến cánh cửa cuối cùng ở pho tượng đôi khổng lồ kia. Đến trước cánh cửa nàng không nói năng gì mà tiến đến cánh cửa rồi đưa tay chạm vào một chỗ của cánh cửa.

Cánh cửa bỗng mở ra khe hình chữ nhật rồi từ đó chui ra một viên châu, thấy vậy nàng liền cắt nhẹ một đường trên ngón tay rồi nhỏ một giọt máu vào viên châu.

Vừa nhỏ xong thì cánh cửa rung lên, viên châu chui lại về chỗ cũ rồi cánh cửa dần dần mở ra và bên trong là một quang cầu màu trắng đang lơ lửng. Nàng quay ra nói với hắn

Tiêu Ngọc Sương: Bây giờ chàng hãy vào đi, rồi chàng sẽ hiểu mọi chuyện và tại sao ta lại như này.

Hắn một mặt mộng bức tiến vào, đầu thì liên tục những câu hỏi như “chuyện quái gì vậy?”, “Sao cánh cửa lại mở ra khi nhận máu của nàng”, vân vân. Khi hắn bước vào trong thì thấy nàng không tiến vào thì hắn nói

Thiên Long: Nàng không vào cù……

Chưa nói hết câu thì quang cầu kia bay vụt chui thẳng vào đầu hắn, hai mắt hắn tối sầm đi rồi lúc lâu sau hắn mở mắt ra thấy mình đang lơ lửng trên bầu trời, xung quanh khung cảnh như tiên cảnh và hắn nhìn ra phía trước có một tông môn thuộc hàng khủng bố. Hắn kinh ngạc hét lên

Thiên Long: Cái đíu gì thế này??? Ta đang ở đâu đây????

Lúc này hắn nhìn xuống thấy một thiếu niên thân hình khá gầy, thân cao một mét tám lăm mặc một bộ trang phục màu trắng đúng phong cách cổ trang sau lưng có ký hiệu đám mây màu xanh có vẻ như là thuộc về tông môn kia, mái tóc đen dài được hắn buộc gọn lên. Hắn thấy thanh niên này có tu vị khoảng Trúc Cơ Sơ Kỳ và đặc biệt là khuôn mặt hắn giống hệt Thiên Long

Hắn giật mình khi nhìn thấy gương mặt thanh niên này thì nghĩ ngay tới một việc: Không lẽ việc ta đang thấy là ký ức của bức tượng trông giống hệt ta sao??

Lúc này thanh niên kia có vẻ như vừa hoàn thành một nhiệm vụ nào đó đang quay trở lại tông môn, Thiên Long hắn quyết định sẽ ở im đây xem hết để xem rốt cuộc thanh niên được tạo tượng trong quảng trường đó là sao.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.