Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 158: Ấu Shit! – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 158: Ấu Shit!

Quay lại hiện tại!

Thiên Long nhìn hai tỷ muội Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan trước mặt, cả hai ai nấy đều đã trưởng thành hơn rất nhiều do với hình ảnh trong ký ức của hắn.

Thân thể cả hai đều săn chắc trơn bóng, sở hữu đường cong chết người không đền mạng, làn nõn nà trắng hồng rất chi là nóng bỏng, dung nhan kiều diễm nhưng pha lẫn kiên cường, một bộ ngực sau lớp y phục càng là hàng khủng.

Quả nhiên đều đã phát triển đến mức dụ người như này, khác hoàn toàn trong ký ức của hắn, ngay cả mái tóc nâu do tu luyện công pháp cũng chuyển thành màu đỏ rực như ngọn lửa rồi.

Thiên Long đánh giá lại một hồi rồi ánh mắt hướng phía hai nàng mà lên tiếng

“Nếu hai ngươi đúng là hai nha đầu đó thì sau trận chiến đó cả hai đã làm gì?”

Hai tỷ muội Bạch Ngọc nghe vậy thì trong ánh mắt xuất hiện một tia buồn bã rồi bắt đầu hướng hắn tường thuật lại một số thứ.

Sau trận chiến giữa Nhân Tộc và Ma Tộc kết thúc, Ma Tộc thất bại thảm hại, lực lượng bị kéo xuống đến cực điểm nên kẻ nào chạy được thì đều rút về lãnh thổ Ma Tộc.

Nhân Tộc thì cũng thiệt hại không ít, Thiên Long – cường giả đứng đầu Nhân Tộc lúc đó cũng thiệt mạng cùng không ít cường giả khác. Vậy nên không có truy cùng diệt tận đám Ma Tộc được.

Về phần Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan, hai nàng lúc đó đã rời xa chiến trường rồi. Sau khi hai nàng nghe tin trận chiến hủy diệt đó đã kết thúc, hai nàng liền cấp tốc quay lại nơi Vân Thiên Tông tọa lạc.

Nhưng mà tiếc thay, toàn bộ tông môn đều đã bị thổi bay sạch trong trận chiến. Bi kịch hơn đối với hai nàng là khi đi nghe ngóng tin tức thì biết được nghĩa phụ và nghĩa mẫu của mình đã tử trận.

Lúc đó hai nàng dường như rơi vào đau khổ đến tột cùng, trong đầu không ngừng hiện ra những ký ức hạnh phúc sống ở Vân Thiên Tông cùng với nghĩa phụ và nghĩa mẫu.

Điều đó càng khiến cho hai nàng cảm thấy đau khổ hơn vạn lần, hai nàng lúc đó căm hận Ma Tộc đến tận xương tủy vì đã cướp đi những người yêu quý của mình, hận không thể giết sạch đám Ma Tộc đó.

Nhưng lại không thể làm được vì lúc bấy giờ hai nàng chỉ là hai Hóa Thần Viên Mãn thì có thể làm được gì cơ chứ. Thế là hai nàng từ hận kẻ thù sang hận chính mình, hận bản thân yếu đuối không đủ mạnh để có thể sát cánh cùng Thiên Long chiến đấu.

Như vậy dù có chết thì cũng có thể chết cùng người mà hai nàng yêu quý nhất. Nhưng có lẽ hai nàng không biết, dù cho hai nàng có mạnh hơn thì Thiên Long cũng tuyệt không để hai nàng tham gia chiến trường.

Rồi từ đó biết đau khổ cũng chả làm được gì nên hai nàng quyết định giành toàn bộ thời gian vào tu luyện. Chỉ có tu luyện và tu luyện, ôm mối hận trong lòng làm động lực tu luyện.

Chỉ có mạnh lên mới có thể xả được cái mối hận này mà thôi, cứ thế thời gian trôi qua, tâm trí hai nàng cũng trưởng thành hơn, không hay bộc lộ mối hận Ma Tộc ra bên ngoài.

Nhưng sâu bên trong hai nàng vẫn lấy đó là động lực để mà tiếp tục mạnh lên, nhằm một ngày nào đó quét sạch đám Ma Tộc khốn kiếp.

Hai nàng trong thời gian đó cũng đột phá Luyện Hư Kỳ, sau đó tham gia vào Tháng Nguyên Học Viện. Và sau đó với thiên phú tu luyện cùng tài nguyên Thiên Long để lại cho hai nàng thì rất nhanh chóng hai nàng đều đột phá, đặt chân vào cảnh giới mơ ước của tu sĩ là Độ Kiếp Kỳ.

Đồng thời cũng kế vị luôn hai chiếc ghế viện trưởng và viện phó của Học Viện. Và như đã nói, do tính cách Ngọc Lan trầm ổn hơn Ngọc Hương nên đã đảm nhiệm ghế viện trưởng thay vì viện phó, dù cho cảnh giới Ngọc Hương có nhỉnh hơn nàng một chút.

Cứ thế thời gian trôi qua, đến khi hai nàng lần đầu nhìn thấy Thiên Long của hiện tại xuất hiện. Và rồi cứ thế tiếp diễn cho đến lúc này đây.

Thiên Long nghe hai nàng kể xong thì thở dài một hơi nhìn hai nàng mà cảm thán nói

“Ta thật không ngờ hai ngươi lại ôm cái mối hận đó để mà làm động lực tu luyện đó! Không phải ta nói bao lần là đừng để hận thù đeo bám mình rồi hả?”

Hai nàng nghe Thiên Long nói vậy thì lộ ra một vẻ hối lỗi, gương mặt cúi gằm xuống bộ ngực hùng vĩ kia. Hai nàng trước mặt Thiên Long giờ đây thì làm gì còn vẻ uy nghiêm của những cường giả hàng đầu hay những người đứng đầu Học Viện.

Hai nàng lúc này trông chả khác gì hai đứa trẻ làm sai rồi bị cha mẹ quát mắng cả. Ai mà thấy được cảnh tượng một Hóa Thần Kỳ lại đi trách mắng hai vị Độ Kiếp Kỳ cường giả như này thì đảm bảo muốn móc mắt ra mà rửa xem mình có nhìn nhầm không.

Thấy bộ dạng hai nàng như này thì Thiên Long thầm cười nghĩ

“Ủa? Từ bao giờ mà cả Ngọc Hương cũng biết bày vẻ ăn năn hối lỗi như này vậy?”

Nghĩ xong thì Thiên Long tiến lên trước mặt hai nàng, dù cho hai nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng Thiên Long vẫn cao hơn hai nàng cả một cái đầu liền.

Bước tới, Thiên Long đưa tay ra đặt lên xoa đầu hai nàng mà khẽ nói

“Được rồi! Ta đã ở đây rồi, từ giờ đừng ôm lấy hận thù trong lòng nữa! Tránh cho việc sau này bị tâm ma quấy nhiễu khi đột phá cảnh giới cao hơn!”

Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Thiên Long, hơi ấm quen thuộc mà từ lâu rồi hai nàng không cảm nhận được. Lúc này hai nàng đã không nhịn được mà cơ thể khẽ run, hai dòng lệ đã tuôn rơi.

Hai cường giả mạnh mẽ hàng đầu của Tinh Cầu giờ đây đã không kìm được mà đổ lệ. Hai nàng lập tức lao vào ôm lấy Thiên Long mà khóc thút thít như hai đứa trẻ

Thiên Long thấy vậy thì cũng mặc cho hai nàng khóc, hai tay vuốt ve cái cái lưng của hai nàng mà an ủi. Dù sao hai nàng cũng đã chịu đựng rất lâu cái nỗi đau mất mát này rồi.

Lúc này, ở sân diễn ra khảo nghiệm cuối cùng, hiện có duy nhất ba thân ảnh đang đứng đó như đang chờ đợi ai đó.

“Tên sắc lang này làm cái gì mà đợi mòn chân vẫn chưa quay lại cơ chứ hừm!”

Một người trong số ba thân ảnh này không nhịn được mà hậm hực dậm chân quát mắng.

“Có thể là do hắn có việc quan trọng cần phải giải quyết nên mới chưa quay lại được.”

“Đúng vậy a! Dù sao cũng là do một vị Chấp Sự dẫn đi thì chắc là chuyện quan trọng rồi a!”

Hai người còn lại liền lên tiếng đáp khi nghe người vừa rồi nói.

“Hừ, tên Thiên Long sắc lang chết tiệt này! Chỉ khiến người khác lo là giỏi thôi à! Chưa quay về được mà không biết đường liên lạc báo một tiếng!”

Ba người này còn ai khác ngoài ba cô nàng Ninh Vũ Tích, Linh Hy và Linh Tâm. Cả ba người chỉ mất một lúc tiến vào Tàng Thư Các đã tìm được vũ kỹ thích hợp cho bản thân rồi nên mới liền quay lại đây đợi Thiên Long quay lại.

Nhưng nàng nào biết được hắn hiện tại còn đang bận hàn huyên với hai cô con gái nuôi từ tận kiếp trước cơ chứ. Đã thế còn là hai vị viện trưởng và viện phó đáng kính của toàn Học Viện nữa chứ.

Các nàng mà biết chắc sốc mà chết thôi, đời này ai mà ngờ được rằng hai vị Độ Kiếp Kỳ cường giả lại là con gái của một tên Hóa Thần Kỳ kém hai nàng cả vạn tuổi không chứ.

Lúc này, Linh Hy và Linh Tâm đột nhiên hướng phía Ninh Vũ Tích mà lên tiếng

“Mà Vũ Tích này! Ngươi và hắn rốt cuộc là có quan hệ gì vậy mà lúc nào cũng thấy đi với nhau vậy? Không lẽ hai người có gì đó với nhau?”

Ninh Vũ Tích nghe hai nàng nói như vậy thì đỏ bừng mặt mà khẽ quát

“Cá…..cái gì có gì đó hả! Có chết ta cũng không phải có loại quan hệ kiểu đó với tên sắc lang vô liêm sỉ đó đâu!”

“Hah chúng ta hiểu mà hì hì!”

Hai cô nàng Linh Hy và Linh Tâm liền cười mỉm nhìn Ninh Vũ Tích khi cô trả lời kiểu kia. Thấy mình càng ngày càng bị hiểu lầm, Ninh Vũ Tích càng đỏ bừng mặt hơn mà nói

“Đã bảo không phải rồi mà!!!!!”

Ba nàng cứ vậy mà cười nói ở giữa cái sân này, trông hơi kỳ. Đột nhiên từ một phía có hai thân ảnh tiến lại gần chỗ ba nàng mà lên tiếng

“Ba vị cho hỏi……”

Ba người Ninh Vũ Tích nghe giọng nói này thì đồng loạt hướng về phía đó nhìn rồi lên tiếng

“Các người là…..”

….

Lúc này bên phía Thiên Long, hai cô nàng nghĩa nữ của hắn đã giải tỏa xong mà rời khỏi người hắn rồi. Thiên Long nhìn hai cô nàng khóe mắt còn hơi đỏ mà khẽ nói

“Mà ta tự hỏi……nên nói như nào đây ta! Sao hai ngươi biết ta chính là “ta” của kiếp trước để mà gọi ta tới đây? Nhỡ đâu chỉ là một ai đó ngoại hình giống thôi thì sao?”

Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan nghe Thiên Long hỏi như vậy thì đôi môi đỏ khẽ hé mà lên tiếng đáp

“Vốn ban đầu thì chúng ta không dám chắc là nghĩa phụ xuyên suốt hai khảo nghiệm đầu vì không có gì để đảm bảo xác minh đó là nghĩa phụ!”

“Nhưng cho đến khi lúc gần kết thúc khảo nghiệm cuối, chính nhờ chiêu thức Tam Bộ Kiếm Pháp – Phân Chia Thiên Hạ mà nghĩa phụ thi triển nên chúng ta mới có thể xác định đó là người.”

Thiên Long nghe hai nàng kể xong thì gật gù đã hiểu, đúng là kiếp trước hắn có biểu diễn qua một lần cho hai nàng xem rồi nên hai nàng có thể dựa vào đó mà nhận ra hắn thì cũng đúng thôi.

Căn bản trên Tinh Cầu này hắn của kiếp trước là người sở hữu Tam Bộ Kiếm Pháp rồi. Khi hắn chết thì vũ kỹ này cũng xuống mồ cùng với hắn luôn nên không có chuyện rơi vào tay kẻ khác.

Thiên Long lúc này tay vuốt cằm thầm suy nghĩ cái gì đó

“Hừm, không ngờ hồi đó vớ được cái vũ kỹ này là cơ duyên lớn nhất! Bây giờ lại nhờ nó mà có thể nhận lại được hai cô con gái nuôi hót hòn họt như này!”

“Nghĩa phụ! Nếu người đã đầu thai sang kiếp này, vậy còn nghĩa mẫu thì sao?”

Bạch Ngọc Lan lúc này đột nhiên lên tiếng, hướng phía Thiên Long mà đặt câu hỏi. Bạch Ngọc Hương bên cạnh nghe vậy cũng hướng ánh mắt như đợi đáp án từ hắn vậy.

Dù sao ngày trước, nghĩa mẫu cũng đổi xử với hai nàng không khác gì nữ nhi ruột thịt cả, vậy nên tình cảm hai nàng dành cho nghĩa mẫu cũng không hề nhỏ a.

Thiên Long vừa suy nghĩ xong, nghe thấy Bạch Ngọc Lan hỏi như vậy thì liền trả lời nàng

“Nghĩa mẫu? À Tiêu Ngọc Sương ý hả! Muội ấy cũng như ta, đã đầu thai sang kiếp mới. Chúng ta đã gặp lại nhau rồi, hiện giờ muội ấy đang ở Linh Vân Đế Quốc. Có lẽ khi gặp lại hai ngươi muội ấy sẽ vui lắm đây a!”

Nghe Thiên Long nói vậy thì hai cô nàng lập tức vui vẻ hô lên

“Thật ư? Nghĩa mẫu cũng đã đầu thai rồi ư? Tuyệt quá!”

Đây có lẽ là ngày mà vui nhất từ trước đến giờ tính từ lúc Thiên Long ra đi cùng cả Vân Thiên Tông. Hai nàng không ngờ mình còn có thể gặp lại hai người thân yêu nhất của mình.

Trong lòng hai nàng lúc này rất vui, nhưng cũng kiềm lại vì giờ hai nàng còn một việc nữa muốn làm, ngày xưa từng làm rồi nhưng không thành do thực lực không đủ a, hay chính xác hơn là do thủ đoạn không đủ đô với mục tiêu a.

“Đúng vậy a! Dù sao muội ấy cũng rất quý hai ngươi mà, nên là khi gặp lại sẽ rất vui đó!”

Thiên Long lúc này thì vẫn đang thao thao bất tuyệt nói về vấn đề này trong khi không để ý hai cô nàng này đang tiền về phía hắn với một mục đích nào đó.

Thiên Long không thấy hai nàng nói gì thì liền quay ra thì thấy hai nàng đang áp sát mình với ánh mắt lạ thường, Thiên Long thấy thế thì nói

“Ủa? Hai ngươi nhìn ta gì mà kinh vậy? Có chuyện gì sao?”

Hai co nàng lúc này đồng thời nở ra một nụ cười mỉm tươi tắn mà quyến rũ mà nói

“Người đoán xem nghĩa phụ~!”

Thiên Long thấy vậy thì khó hiểu, nhưng đột nhiên trong đầu Thiên Long hiện lên một mảng ký ức của kiếp trước, Thiên Long lập tức đổ mồ hôi xong liền quay lưng lại làm tư thế muốn rời đi

“Ta quên mất ta có chút việc! Hẹn khi khác ta quay lại a!”

Nhưng chưa kịp cất bước thì hai cánh tay của hai nàng vươn ra, tóm lấy hai bên vai hắn không cho hắn nhúc nhích, ghé sát miệng bên tai hắn nói

“Lần này đừng hòng thoát!”

Thiên Long mồ hổi đổ đầy mình khi nghe câu này, không nhịn được mà hô lên

“Ầu shitttttttt! Bỏ bu con rồi!!!!!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.