Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 144: Khảo Nghiệm Thứ Hai! – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 144: Khảo Nghiệm Thứ Hai!

Thiên Long nhìn hai vật trên tay mình, hắn bắt đầu vận chuyển linh lực vào cả thủy tinh cầu lẫn viên ngọc.

………..

Ở quảng trường rộng lớn, vô số người đang nhìn vào từng màn chiếu giữa không trung. Vừa này họ đã phải chấn kinh khi thấy Ninh Vũ Tích thông qua khảo nghiệm với Thiên Phú cùng Tư Chất đều gần đạt viên mãn.

“Không ngờ trong đám người này lại có một thiên tài Thiên Phú cùng Tư Chất lại cao như vậy!” Một số người trên khán đài bắt đầu lên tiếng bàn tán sau khi thấy màn thể hiện của Ninh Vũ Tích.

“Không thể tin được! Trong đám người không có bối cảnh này lại xuất hiện một thiên tài kinh khủng như vậy!” Không ít người lên tiếng phụ họa theo.

“Hô! Đã thế lại còn là một đại mỹ nhân nữa chứ! Hoàn toàn không thua kém gì Nam Cung Gia hai vị công chúa a!” Cũng có một số kẻ để ý đến dung mạo tuyệt trần của Ninh Vũ Tích mà lên tiếng.

“Đúng vậy a! Vừa đẹp lại vừa có Thiên Phú không hề kém một chút nào! Thật muốn bắt nàng về làm vợ quá đi à!” Không ít tên bắt đầu cuồng dâm sinh hoang tưởng.

“Hừ! Nằm mơ đi, với Thiên Phú cùng Tư Chất cao như vậy thì khi thông qua Khảo Hạch kiểu gì cũng lọt vào mắt xanh một vị trưởng lão của Học Viện. Như vậy ta đố cả nhà ngươi dám bắt nàng về đó!” Lập tức có kẻ lên tiếng dập tắt cái ý nghĩ kia của mấy tên cuồng dâm sinh hoang tưởng.

“Hừ! Người ta xuất thân từ thế lực thấp mà còn đạt được thành tích cao như vậy! Chả bù cho kẻ nào đó nhận mình có bối cảnh mà thành tích cũng chả ra làm sao!” Một vài tên không có bối cảnh chống lưng, vào Học Viện bằng phương pháp Khảo Hạch bắt đầu lên tiếng chế giễu, cà khịa mấy tên dựa vào danh ngạch mà vào Học Viện.

Giật!

Nghe xong có không ít kẻ tự giật, tức đến nghiến răng nghiến lợi mà chả phản bác được. Vì vốn thực sự chúng không bằng được Ninh Vũ Tích thật.

Đa số những tên dựa vào bối cảnh mà vào Học Viện đang ngồi đây thì cao nhất độ tinh khiết cũng chỉ tới bảy thành và Tư Chất cũng chỉ đạt cam sắc mà thôi.

Còn mấy tên thiên tài đạt chín thành cùng tử sắc hay xích sắc như Ninh Vũ Tích thì toàn là mấy tên của Cao Cấp thế lực vừa vào Học Viện đã bế quan rồi. Chúng làm gì có thì giờ để mà ở đây quan sát khảo nghiệm của đám thí sinh này.

Nam Cung Uyển Như và Nam Cung Hương Vân cũng thấy cảnh Ninh Vũ Tích khảo nghiệm. Nam Cung Uyển Như quay sang nói với Nam Cung Hương Vân

Nam Cung Uyển Như: “Tỷ tỷ! Không ngờ cô nương đi với hắn lại có Thiên Phú cùng Tư Chất cao đến như vậy! Muội tuy độ tinh khiết cũng đạt chín thành nhưng Tư Chất chỉ đạt tử sắc, kém nàng ta một bậc!”

Nam Cung Hương Vân nghe vậy thì gật đầu nói

Nam Cung Hương vân: “Ừm! Thật không ngờ cô nương đó lại lợi hại như vậy! Không biết hắn ta như nào, liệu có hơn cô nương kia không? Hiện còn mỗi hắn chưa thực hiện mà thôi!”

Dứt câu, cả hai nàng nhìn về màn hình đang chiếu hình ảnh của Thiên Long. Chỉ thấy lúc này hai vật trên tay của Thiên Long bắt đầu phát sáng, không phải tử sắc hay xích sắc.

Nhìn vào màn hình chiếu hình ảnh của Thiên Long, hai tỷ muội Nam Cung Gia đôi mắt đẹp đột nhiên mở to ra như nhìn thấy một điều gì đó kinh hãi vậy.

Dần dần mọi người tại quảng trường cũng để ý đến màn hình có hình Thiên Long. Toàn trường đột nhiên rơi vào im lặng, một sự yên lặng hiếm có tại nơi đây.

Tại chỗ khảo nghiệm, lúc này toàn bộ thí sinh cũng rơi vào cùng một trạng thái với đám người ở quảng trường rồi. Kể cả đám chấp sự trên không, hai mắt cũng mở to ra hết cỡ, miệng cứ run rẩy như muốn nói gì đó nhưng không được.

Mấy lão bất tử quan sát trong bóng tối cũng bị chấn kinh bởi sự việc đang diễn ra tại nơi khảo nghiệm. Lúc này, tại nơi khảo nghiệm, một khu vực đang phát ra một ánh sáng hoàng kim sắc chói lọi.

Thiên Long nhìn thủy tinh cầu cùng viên ngọc trong tay mình đang phát ra quang mang hoàng kim sắc chói lọi thì mỉm cười nghĩ

Thiên Long: “Haha, linh lực của ta thông qua một Thần Cấp Công Pháp thanh lọc không đạt mười thành mới lạ đó! Còn Tư Chất thì do ta vốn có hệ thống, Vũ Kỹ nào cũng một phát học được luôn không cần nghiên cứu thì không viên mãn mới lạ đó!”

Ninh Vũ Tích bên cạnh cũng rơi vào trạng thái kinh ngạc tột cùng, nàng lắp bắp nhìn Thiên Long nói

Ninh Vũ Tích: “Thi…Thiên Long! Ngư….Ngươi…”

Thiên Long quay sang nhe răng cười nhìn nàng nói

Thiên Long: “Ta đã bảo rồi! Nhân vật chính lúc nào cũng phải xuất hiện sau cùng mà khà khà!”

“Oaaaaaaaa!” Một âm thanh chấn động toàn trường xảy ra ở cả khu khảo nghiệm lẫn quảng trường.

“Mẹ ơi! Thiên Phú và Tư Chất đề….đều đạt Viên Mãn! Hắn là thứ quái gì vậy chứ!” Rất nhiều người sau khi thấy cảnh này đều đồng thanh hô lên

“Như này không phải sau này kiểu gì Thiên Bảng cũng có một chỗ cho tên hắn sao? Mẹ ơi Thiên Phú cùng Tư Chất đều viên mãn, ngay cả thiên tài trên Thiên Bảng cũng ít người có thể đạt được!” Cũng có không ít người bắt đầu phụ họa theo những lời đi trước.

“Sao lại xuất hiện một tên quái vật như này bên trong đám người kia cơ chứ? Không lẽ hắn là đệ tử ẩn thế gia tộc đi lịch luyện ư?” Không ít người bắt đầu đoán già đoán non về thân phận Thiên Long.

Hai tỷ muội Nam Cung Gia cũng kinh ngạc không thôi. Hai nàng nuốt một ngụm nước bọt nói

Nam Cung Uyển Như: “Không thể tin được! Cô nương đi cạnh hắn đã khủng rồi, đây hắn còn khủng bố hơn nữa, hai thứ đều đạt viên mãn!”

Nam Cung Hương Vân: “Người này chúng ta nhất định phải kết giao, kéo gần quan hệ với hắn. Nếu như không kết giao được thì cũng tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù của hắn được. Vì với thành tích như này hắn chắc chắn lọt vào mắt xanh của một trưởng lão trong Học Viện.”

Nam Cung Uyển Như nghe vậy thì nhẹ gật đầu nàng cũng định như vậy. Vì dù sao nàng cũng muốn biết Thẩm Quang Chi Nhãn của mình nhìn ra thất thải quang mang có nghĩa là sao.

Rầm!

Bên trong căn phòng tối om của đám bất tử đang quan sát cuộc khảo nghiệm kia. Ngay khi thấy được kết quả của Thiên Long, một người trong đó không nhịn được mà vỗ mạnh xuống mặt bàn.

“Tiểu tử này nhất định phải là đệ tử của ta!” Người vừa vỗ mặt bàn lên tiếng nói.

“Hừ! Đừng có mơ, ta đã nhìn trúng tiểu tử này rồi! Hắn phải là đệ tử của ta!” Một người khác có giọng hơi cao lập tức lên tiếng nói.

“Không! Là của ta mới đúng, đám các ngươi đều có ít nhất một tên đệ tử rồi, riêng ta chưa có nên hắn phải là đệ tử của ta!” Một người có giọng trầm trầm trong đám người lên tiếng.

“Nằm mơ đi!” Mấy người kia đồng loạt quay ra quát người có giọng trầm trầm đó.

Bỗng một giọng nói vang lên bên tai của tất cả mọi người trong căn phòng này. Một giọng nói thập phần bá đạo, nhưng không kém phần cuốn hút với cánh nam nhân

“Tên này lão nương nhìn trúng rồi, các ngươi chết cái ý định đó đi!”

Ngay khi nghe lời này, đám bất tử này lập tức quay đầu nhìn về phía hư không nói

“Viện phó đại nhân?”

Nhưng không có tiếng đáp lại bọn họ, cả đám đành phải thở dài từ bỏ ý định thu Thiên Long làm đệ tử vì hắn đã được viện trưởng nhìn trúng rồi.

Lúc này tại khu khảo nghiệm, đám chấp sự cũng phải mất một thời gian lâu mới ổn định lại được sau khi chứng kiến kết quả khảo nghiệm của Thiên Long. Bọn họ nhìn Thiên Long thầm nghĩ

“Tên tiểu tử này cũng quá màu mè đi! Đến cuối mới thể hiện để mà thành tiêu điểm của mọi người!”

Song, lão giả Hợp Thể Kỳ nhìn xuống biển người bên dưới lên tiếng nói

“Được rồi! Khảo nghiệm đến đây là kết thúc, những ai không đạt một trong hai điều kiện thì lập tức rời khỏi đây!”

Dứt câu, lão phất tay một cái, đại môn lập tức mở ra để cho những người bị loại rời đi. Từng người, từng người cất bước rời đi, trên mặt ai nấy đều bày ra một vẻ buồn rầu cùng không cam lòng.

Vì trong số họ không ít người đạt cái này nhưng lại không được cái kia và từ đó bị loại. Vậy nên mới có rất nhiều người bày ra bộ dạng không cam lòng như vậy.

Sau một hồi, những người không thông qua rời đi hết. Số người thông qua chỉ có gần năm mươi ngàn người mà thôi, thấy một tràng này Thiên Long cũng không nhịn được mà cảm thán về phương thức loại bỏ này.

Từ mười hai vạn người mà loại đi chỉ còn chưa tới năm mươi ngàn người. Bị loại tới hơn một nửa, quả là một sự đào thải khủng khiếp. Mà phải biết đây mới chỉ là khảo nghiệm đầu tiên mà thôi, không biết sau mấy khảo nghiệm tiếp theo sẽ chỉ còn lại bao nhiêu người.

Thấy vậy thì lão giả Hợp Thể Kỳ cũng lên tiếng nói tiếp

“Được rồi! Những người thông qua khảo nghiệm đầu tiên này, các ngươi sẽ có thời gian một ngày nghỉ ngơi trước khi đến khảo nghiệm thứ hai! Giờ thì giải tán đi, quay về nơi mà các ngươi đã trọ đi, một ngày sau đúng giữa trưa phải có mặt bằng không thì lập tức bị loại!”

“Rõ thưa chấp sự!”

Toàn bộ những người còn lại sau khi nghe lão giả nói xong thì đồng thanh hô lên và đương nhiên là trừ một tên nào đó rồi.

Nói xong thì đám người đã thông qua khảo nghiệm đầu tiên quay người rời khỏi đây mà về nơi của mình đợi đến khảo nghiệm thứ hai.

Thiên Long và Ninh Vũ Tích cũng cùng nhau mà quay về quán trọ của mình để đợi đến ngày diễn ra khảo nghiệm thứ hai.

Sau khi tất cả rời đi, các vị chấp sự cũng thu lại đống thủy tinh cầu cùng đống ngọc kia.

Lão già chấp sự Hợp Thể Kỳ cầm trên tay thủy tinh cầu và ngọc do Thiên Long sử dụng. Đang định cất đi thì đột nhiên dị biến xảy ra, thủy tinh cầu cùng ngọc đột nhiên nổ thành bụi phấn.

Điều này khiến cho lão chấp sự này chấn kinh, đầu quay ra nhìn về hướng mà Thiên Long đi lẩm bẩm nói

“Tên tiểu tử này…..”

Nói lưng chừng thì lão liền quay người xé rách không gian cùng mấy người còn lại rời đi.

Ninh Vũ Tích lúc này đi bên cạnh Thiên Long quay sang nhìn hắn nói

Ninh Vũ Tích: “Không ngờ ngươi lại khủng như vậy đó! Ta cứ nghĩ mình cao rồi, ai ngờ ngươi lại còn quái vật hơn!”

Thiên Long nghe Ninh Vũ Tích khen ngợi như vậy thì nhe răng cười toe toét nói

Thiên Long: “Thế nào? Thấy ta như vậy đã đổ ta chưa khà khà!”

Ninh Vũ Tích nghe vậy thì đỏ mặt nhìn hắn gắt lên

Ninh Vũ Tích: “Nằm mơ đi! Có chết ta cũng không phải lòng tên trăng hoa ngư người Hừ!”

Nói xong thì nàng quay phắt đi không thèm nhìn hắn nữa. Thiên Long thấy vậy thì vẫn bộ mặt cười cợt mà cùng nàng quay về quán trọ.

…….

Cùng lúc đó, tại một đại điện xa hoa lộng lẫy bên trong Học Viện. Trong một căn phòng rộng lớn, đối diện cửa ra vào là một cái bàn làm việc với một đống sách trên đó.

Đằng sau cái bàn là mội tấm kính lớn, ánh sáng chiếu rọi sáng bừng cả căn phòng. Còn lại trong phòng có hai cái giường cùng một đống tủ để sách, toàn sách là sách.

Hiện tại trên bàn làm việc, một thân ảnh nữ nhân lười biếng đang một tay chống lên gò má hồng hào, bàn tay ngọc ngà còn lại đang giữ một cuốn sách và đôi mắt phượng đỏ rực đang đảo đi đảo lại đọc nội dung cuốn sách.

Mái tóc đỏ cam chảy dài xuống tận dưới cặp mông căng tròn đàn hồi của nàng. Có hai nhánh vắt ra phía trước chảy dọc trên bộ ngực hùng vĩ ẩn sau lớp y phục mỏng.

Thiên Long ở đây chắc chắn nhận ra đây là một trong hai tỷ muội Hương và Lan. Và người được nhắc đến nãy giờ là Bạch Ngọc Lan – viện trưởng Thánh Nguyên Học Viện.

Theo thông thường thì người có tu vị cao hơn mới lên làm viện trưởng, nhưng do tỷ tỷ của nàng là Bạch Ngọc Hương lúc nào cũng lười biếng trong việc quản lý Học Viện và tính tình thì hiếu chiến.

Thành ra nàng phải thay tỷ tỷ mình lên làm viện trưởng vì dù sao nàng cũng am hiểu mấy việc này hơn là tỷ tỷ của mình.

Bạch Ngọc Lan đang đọc một cuốn sách giải trí, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Cộc! Cộc! Cộc!

“Vào đi!” Nàng lười biếng khẽ nói một tiếng. Nàng vừa nói xong thì cánh cửa được đẩy ra, một thân ảnh giống hệt nàng như hai giọt nước.

Chỉ là người này mái tóc đỏ cam đã được cột thành đuôi ngựa rồi, không như nàng là để xõa xuống.

“Haha! Lan Lan, đoán xem tỷ mới tìm được gì nào!”

Phải, người vừa bước vào không ai khác ngoài tỷ tỷ của nàng, Bạch Ngọc Hương. Bạch Ngọc Lan nghe vậy thì đóng cuốn sách lại, nhìn tỷ tỷ mình nói

Bạch Ngọc Lan: “Tỷ tìm được gì? Hay lại gây chuyện cho muội nữa vậy?”

Bạch Ngọc Hương nghe vậy liền xua tay lắc đầu nói

Bạch Ngọc Hương: “Nào có! Đây, muội xem là sẽ biết ngay là tỷ tìm ra gì!”

Nàng vừa nói vừa đưa ra một Lưu Ảnh Ngọc, từ đó chiếu ra hình ảnh của một người. Bạch Ngọc Lan quan sát kỹ người được Lưu Ảnh Ngọc ghi lại, sau một lúc thì nàng chợt giật mình nói

Bạch Ngọc Lan: “Tỷ tỷ! Người này là…..”

Bạch Ngọc Hương thấy muội muội mình phản ứng như thế thì nhếch mép cười nói

Bạch Ngọc Hương: “Haha! Hy vọng đúng là người đó!”

Bạch Ngọc Lan nghe vậy thì đột nhiên trở nên vội vã, nàng nói

Bạch Ngọc Lan: “Muội phải đi gặp hắn để mà xác nhận!”

Nàng đứng dậy hướng phía cửa ra vào mà đi, nhưng Bạch Ngọc Hương giữ nàng lại nói

Bạch Ngọc Hương: “Muội bình tĩnh! Haiz, cứ nhắc tới hắn là muội lại trở nên vội vàng như vậy! Không phải lo hắn rời đi, hắn còn phải tham gia khảo nghiệm tiếp theo nữa cơ mà!”

Bạch Ngọc Lan nghe vậy thì quay ra nói: “Hả? Hắn tham gia Khảo Hạch của Học Viện ư?”

Bạch Ngọc Hương gật đầu đáp: “Đúng vậy! Bằng không thì sao ta có thể phát hiện ra hắn được cơ chứ!”

Nàng vừa dứt câu thì Bạch Ngọc Lan đã lên tiếng nói

Bạch Ngọc Lan: “Vậy thì mau phê duyệt cho hắn vào đi, không cần thông qua Khảo Hạch!”

Bạch Ngọc Hương thấy muội muội mình vội vã như vậy thì đưa tay cốc đầu nàng một cái nói

Bạch Ngọc Hương: “Haiz, đã bảo muội bình tĩnh đi! Hắn không có chạy đi được đâu, coi như cái Khảo Hạch này giúp ta xem có thật là hắn hay không! Bằng không nhận nhầm thì đi xuống đất cho hết xấu hổ!”

Bạch Ngọc Lan nghe vậy thì cũng bình tĩnh lại nhìn Bạch Ngọc Hương nói

Bạch Ngọc Lan: “Được rồi! Lần này tất cả theo tỷ đó!”

Bạch Ngọc Hương nghe vậy thì cười đáp lại

Bạch Ngọc Hương: “Yên tâm! Nếu thực sự là hắn thì chúng ta chắc chắn không được để hắn thoát! Chúng ta còn có việc cần làm với hắn mà khà khà!”

Nghe vậy thì chả hiểu sao khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Lan nở ra một nụ cười, nàng nhìn ra ngoài cửa kính mà hồi tưởng về điều gì đó.

…………

Thiên Long và Ninh Vũ Tích quay về quán trọ, Ninh Vũ Tích lập tức nhảy lên giường rồi vào trạng thái tu luyện. Nàng muốn chuẩn bị thật tốt cho khảo nghiệm thứ hai.

Thiên Long thì kiếm cớ ra ngoài đi có việc, sẽ quay lại trước khi diễn ra khảo nghiện thứ hai. Nhưng thực chất là chui vào trong không gian hệ thống mà bàn chuyện nhân sinh với chúng nữ.

Tiện thể xem cô bé Hạ Nhu kia tu luyện ra sao rồi, nhưng lạ thay là vì lý do gì đó mà cô bé mỗi khi thấy hắn là chuồn ngay về phòng để tu luyện.

Thiên Long cảm giác như cô bé đang cố tình tránh mặt hắn vậy. Vứt điều đó sang một bên, Thiên Long lập tức cùng chúng nữ đại chiến trăm hiệp.

Trong thời gian đó, Lâm Nhược Thiến và Diệp Cơ có liên lạc để thông báo về việc lấy được Dị Hỏa rồi. Còn cả thông báo về việc hắn muốn rước Lâm Nhược Thiến thì phải tới Linh Vân Đế Quốc một chuyến.

Diệp Cơ cũng tiện thể nói cho hắn là nàng phải quay về tông môn một thời gian nên không có quay về chỗ hắn được.

Chỉ có Tiêu Ngọc Sương và Đế Viêm Lan thông qua chức năng của điện thoại mà quay về hệ thống thôi.

Thiên Long biết vậy thì đáp ứng Lâm Nhược Thiến và Diệp Cơ, có cơ hội hắn sẽ tới chỗ các nàng một lần.

Và cứ thế Thiên Long ở trong không gian hệ thống đại chiến với chúng nữ tới ngày diễn ra khảo nghiệm thứ hai mới quay lại quán trọ cùng Ninh Vũ Tích tới Học Viện.

……..

Lúc này, tại nơi diễn ra khảo nghiệm đầu tiên, tất cả những người thông qua trước đó đã có mặt đông đủ tại đây. Thiên Long và Ninh Vũ Tích cũng đã có mặt từ sớm rồi, Thiên Long đang thầm nghĩ

Thiên Long: “Hừm! Xem nào, khảo nghiệm thứ hai nếu như đoán không nhầm kiểu gì cũng là một cuộc chạy đua săn giết yêu thú để tích điểm nhỉ? Hay là lại kiểu tỷ thí vớ vẩn?”

Không để hắn phải đợi lâu, lúc này mười chấp sự lần nữa bước ra từ hư không. Lão già Hợp Thể Kỳ lên tiếng nói

“Đã đến đủ rồi thì mau theo ta!”

Dứt câu, lão phất tay một cái, đại môn dẫn vào khu vực phía sau mở ra. Tất cả thí sinh đều cất bước mà tiến vào đại môn để tiếp nhận khảo nghiệm thứ hai.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.