Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 140: Thẩm Quang Chi Nhãn! – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 140: Thẩm Quang Chi Nhãn!

Thiên Long cùng Ninh Vũ Tích tiến về phía cánh cổng để mà vào Nguyên Thành. Với vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết của mình, hoàn toàn không thua kém gì hai tỷ muội Nam Cung Hương Vân và Nam Cung Uyển Như.

Điều này khiến cho hai người bọn họ thành trung tâm của những người nơi đây. Thiên Long thì không sao, hắn đi với mỹ nhân nhiều rồi và gặp cảnh này cũng quá nhiều rồi. Thành ra hắn đã quá quen với cái cảnh tượng này rồi.

Còn Ninh Vũ Tích thì lại khác, từ trước đến giờ nàng ra bên ngoài rất ít, chỉ ra khỏi gia tộc khi đi lịch luyện mà thôi. Mà khi cha mẹ nàng mất, nàng càng không ra khỏi gia tộc, chỉ một mực bế quan nhằm nâng cao thực lực mà thôi.

Vậy nên khi rơi vào tình huống này khiến cho nàng khá là ngượng. Khuôn mặt hơi đỏ lên, đi đi cứ nép dần dần về phía Thiên Long.

Thiên Long thấy vậy thì thầm cười nghĩ

Thiên Long: “Không ngờ cô nàng này lại dễ xấu hổ như vậy! Bất quá như này trông cũng đáng yêu phết nha hề hề!”

Nhìn thấy một hành động thập phần đáng yêu như này của Ninh Vũ Tích. Kết hợp với gương mặt thập phần xinh đẹp của nàng đang có chút đỏ vì xấu hổ.

Điều này khiến cho những nam thanh niên ở nơi này không nhịn được mà nảy sinh ý nghĩ muốn đem nàng về làm vợ mà yêu thương.

Từng lời từng lời cảm thán bắt đầu từ tứ phương tám hướng xuất hiện

“Oa! Nữ nhân đó thuộc thế lực nào vậy? Trông như tiên nữ giáng trần vậy!”

“Không biết nữa! Nhưng trông nàng đáng yêu chết mất! Thật muốn bắt nàng về mà làm vợ quá đi mất!”

“Xin lỗi đi! Với một tên béo như ngươi á? Định cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga hả?”

“Hừ! Mặc kệ ta, ít ra hãy để cho ta nằm mơ chút đi! Đừng có mà phá giấc mơ nhỏ nhoi của ta!”

“Cứ nằm mơ đi! Kể cả có là hiện thực thì ngươi cũng chả đủ thực lực mà rước nàng về!”

“Hả? Ta đã Nguyên Anh Sơ Kỳ rồi, nhìn nàng cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, tu vị cũng chỉ là Kim Đan Kỳ là hết. Sao mà ta không rước được cơ chứ!”

“Hừ! Có mắt như mù, nàng ta mười bảy tuổi thì sao? Nàng ta đã Nguyên Anh Hậu Kỳ rồi đó!”

“Hả? Cá…..Cái gì? Mười bảy ruổi Nguyên Anh Hậu Kỳ? Mẹ ơi, như này không phải còn hơn cả Uyển Như tiểu thư của Nam Cung Gia sao?”

“Hừ! Chưa hết đâu, nhìn nam nhân đi bên cạnh nàng đi! Ta là Hóa Thần Trung Kỳ mà còn không nhìn ra được tu vị của hắn. Như vậy hắn ít nhất phải Hóa Thần Hậu Kỳ hoặc hơn, đã thế tuổi của hắn chỉ là hai mươi mà thôi!”

“Phụt!!!!!!! Ngươi nói cái gì cơ??? Hai mươi tuổi Hóa Thần Hậu Kỳ? Thể loại thiên tài gì đây, à không thể loại quái vật gì đây?”

Cả đám người xung quanh cũng nghe thấy lời của tên kia, tất cả đều chấn kinh nhìn về phía hai người Thiên Long và Ninh Vũ Tích như hai quái vật vậy.

Một người mười bảy tuổi Nguyên Anh Hậu Kỳ được xếp vào hàng thiên tài mà ngay cả Cao Cấp thế lực không thể sánh được.

Người còn lại thì nên liệt vào hàng quái vật luôn rồi. Hai mươi tuổi Hóa Thần Đỉnh Phong, như này cho dù Siêu Cấp thế lực cũng khó mà tìm được một người như vây. Có khi còn chả tìm nổi một trường hợp nào như thế này luôn ý.

Ninh Vũ Tích nghe những lời bàn tán về mình ở bốn phương tám hướng, nàng càng thêm xấu hổ. Mặt lúc này đỏ như xuất huyết luôn rồi, nếu nàng mà là người thường có khi ngất đi vì xấu hổ rồi.

Còn Thiên Long thì vẫn như cũ mặc kệ xung quanh, hiện tại hắn còn đang tận hưởng bộ ngực mềm mại của Ninh Vũ Tích đang ép chặt vào lưng hắn bây giờ đây.

Bộ ngực D cup còn đang trong giai đoạn phát triển to hơn nữa. Bộ ngực bị ép vào lưng hắn đến mức biến dạng, Thiên Long vô cùng tận hưởng nó.

Ninh Vũ Tích thì lúc này lại chả để ý đến việc chính bản thân nàng đang cho hắn chiếm chút tiện nghi. Bởi nàng còn đang xấu hổ vô cùng vì trở thành trung tâm của hàng loạt con mắt nơi đây.

Hai tỷ muội Uyển Như và Hương Vân ở phía trước cũng bị đám người xôn xao này làm cho tò mò. Hai nàng cũng xoay người hướng ánh mắt về phía hai người Thiên Long và Ninh Vũ Tích.

Nam Cung Hương Vân và Nam Cung Uyển Như cũng bắt đầu đánh giá đôi nam nữ đang đi cùng nhau giữa đám đông kia. Hương Vân khi hướng ánh mắt tới Ninh Vũ Tích mà đánh giá thì nàng giật mình nói với Uyển Như

Nam Cung Hương Vân: “Không thể tin được! Cô ta mới mười bảy tuổi mà tu vị đã Nguyên Anh Hậu Kỳ rồi!”

Nam Cung Uyển Như nghe vậy thì cũng kinh ngạc, bàn tay ngọc trắng nõn đưa lên che cái miệng nhỏ của mình.

Nàng mười sáu tuổi Nguyên Anh Sơ Kỳ. Như vậy đã được xem là thiên tài hàng đầu rồi, đây Ninh Vũ Tích chỉ hơn nàng có một tuổi mà hơn nàng tận hai tiểu cảnh giới.

Nàng chắc chắn rằng mình không thể nào bằng được Ninh Vũ Tích vì nàng không thể liền lúc đột phá hai tiểu cảnh giới trong một năm được.

Đến khi Hương Vân đảo ánh mắt của mình đến người Thiên Long để mà quan sát. Nàng càng thêm chấn kinh, đôi mắt đẹp mở to ra kinh ngạc, Nam Cung Uyển Như thấy tỷ tỷ mình như vậy thì nàng đưa bàn tay ra kéo nhẹ áo Nam Cung Hương Vân nói

Nam Cung Uyển Như: “Tỷ Tỷ! Tỷ sao vậy? Sao lại có vẻ kinh ngạc như vậy?”

Nam Cung Hương Vân khẽ ổn định lại bản thân, nàng đưa ngón tay chỉ vào Thiên Long đang cười cười rồi nói

Nam Cung Hương Vân: “Nam nhân đó! Mới có hai mươi tuổi, tỷ lại hoàn toàn không dò xét được tu vị của hắn!”

Nam Cung Uyển Như nghe vậy thì cũng ngạc mà khẽ nói

Nam Cung Uyển Như: “Tỷ năm nay 56 tuổi, Hóa Thần Sơ Kỳ. Như vậy đã là thiên tài khó gặp rồi, vậy mà lại không nhìn ra tu vị của nam nhân đó ư? Không lẽ người đó 20 tuổi tu vị vượt cả tỷ?”

Nam Cung Hương Vân nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu nói

Nam Cung Hương Vân: “Cũng có thể là do hắn không có tu vị nên không cảm thấy gì! Nhưng trường hợp đó là không thể, không có tu vị mà đến đây chỉ có nước bị đá thẳng cửa mà thôi! Vậy nên là chắc chắn tu vị hắn cao hơn tỷ rồi!”

Nghe được Nam Cung Hương Vân xác nhận như vậy, khuôn mặt xinh xắn đang yêu của Nam Cung Uyển Như một lần nữa như không thể tin được nhìn về phía Thiên Long.

Trong Bát….à nhầm Thất Đại Gia Tộc vì việc Lưu Gia bị diệt đã lan truyền ra khắp nơi rồi. Thì đó, trong Thất Đại Gia Tộc, nàng được coi là thiên tài số một trong thế hệ của nàng, không ai có thiên phú tu luyện bằng nàng đươc.

Nhưng không ngờ hôm nay nàng lại có thể gặp được hai người liên tiếp vượt trội hơn hẳn nàng trong khoản tu luyện này.

Một người thì chỉ hơn nàng 1 tuổi mà đã hơn nàng hai tiểu cảnh giới rồi. Người còn lại thì hơn nàng có 3 tuổi mà lại hơn hẳn nàng tận một đại cảnh giới hơn.

Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Núi đã cao thì chắc chắn còn có núi cao hơn nữa.

Lúc này, Nam Cung Uyển Như đôi mắt ngọc nhìn về phía Thiên Long và Ninh Vũ Tích với một vẻ cực kỳ nể phục cùng hứng thú.

Nam Cung Hương Vân thấy muội muội của mình bày ra một bộ mặt như vậy thì cũng khá ngạc nhiên. Tuy Nam Cung Uyển Như nhìn lúc nào cũng có vẻ hiền lành, dịu dàng dễ gần.

Nhưng thực chất nàng rất kiêng kị tiếp xúc với người khác. Chỉ với những ai nàng thực sự thân thiết, nàng mới hé môi nói chuyện với họ thôi.

Nàng chưa từng chủ động có hứng thú với người chưa quen biết, đặc biệt là người khác giới.

Cho tới ngày hôm nay, lần đầu tiên nàng có ánh mắt hứng thú khi nhìn một người lạ, đã thế còn là một người khác giới nữa chứ.

Nam Cung Hương Vân thấy vậy thì nhìn về phía nam nhân khuôn mặt lúc nào cũng cười cười kia thầm nghĩ

Nam Cung Hương Vân: “Hừm! Có lẽ hai người bọn họ đáng để kết giao, dù sao thì ánh mắt nhìn người của Uyển Như hiếm khi sai!”

Nàng nghĩ vậy là có căn cứ cả, Nam Cung Uyển Như còn một bí mật mà ít ai biết đến. Chỉ có nàng và một vài người thân thiết với Nam Cung Uyển Như mới biết được mà thôi.

Đó là Nam Cung Uyển Như trời sinh đã có một đôi mắt đặc biệt có thể nhìn ra được người nào nàng có thể tin tưởng kết giao.

Đây là lý do tại sao số người tiếp cận nàng vô số, nhưng số người có thể thành bằng hữu thực sự của nàng ít đến đáng thương.

Căn bản kẻ nào tiếp cận nàng đều là kẻ có ý đồ với nàng cả dù bên ngoài thì tỏ ra đạo mạo, thành thật. Nhưng tất cả những ý đồ thật sự đều bị nàng nhìn ra được.

Vậy nên nói chính ra không phải do nàng không muốn tiếp xúc, kết giao nhiều bằng hữu.

Chẳng qua là do kẻ nào cũng luôn mang tâm tư thèm muốn nàng hay là lợi dụng thế lực nàng để tiếp cận nàng.

Thành ra nàng rất kiêng kị tiếp xúc với người khác, bởi nàng phát ngán cái việc mà phải nhìn hàng đống người mang dã tâm đến muốn làm quen nàng rồi.

Nam Cung Hương Vân quay ra nhìn Nam Cung Uyển Như nói

Nam Cung Hương Vân: “Sao? Muội nhìn thấy gì từ hai người đó?”

Nam Cung Uyển Như nghe nàng hỏi vậy thì lập tức đáp lại

Nam Cung Uyển Như: “Cô nương kia thuần một bạch sắc quang mang, là một người thuần khiết, không chút tạp niệm.”

Nam Cung Hương Vân nghe vậy thì gật đầu nói

Nam Cung Hương Vân: “Ừm! Người như nàng đáng để kết giao, vậy còn nam nhân kia thì sao?”

Nam Cung Uyển Như gật đầu hướng ánh mắt mình về phía Thiên Long. Nhìn một lúc thì nàng đột nhíu mày, Nam Cung Hương Vân thấy vậy thì nàng liền hỏi

Nam Cung Hương Vân: “Sao vậy? Muội nhìn ra gì à?”

Nam Cung Uyển Như lắc đầu, nàng vẫn nhìn về phía Thiên Long nói

Nam Cung Uyển Như: “Khi muội nhìn vào nam nhân này, muội không thể nhìn ra người này là người như thế nào. Khi nhìn vào cô nương kia, muội thấy được một màu trắng tinh khiết tượng trưng cho việc nàng hoàn toàn không chút tạp niệm nào cả.”

Nam Cung Hương Vân nghe vậy gật đầu, nàng cũng khá rõ năng lực này của Nam Cung Uyển Như.

Khả năng này của Nam Cung Uyển Như có thể nhìn ra ba loại quang mang từ người khác.

Bạch Sắc – Đáng để kết giao thân thiết vì người có mang màu này là một con người thuần khiết. Thâm tâm không chút ý đồ xấu nào đối với nàng cả.

Xích Sắc – Chỉ có thể làm bằng hữu bình thường vì người mang màu này dã tâm không nhỏ. Có khả năng gây hại tới chính nàng và cả người khác

Hắc Sắc – Màu này tượng trưng cho việc kẻ đó có ý đồ với nàng. Những kẻ trước đây tiếp cận nàng đều mang một màu này, chính vì vậy Nam Cung Uyển Như mới biết ý đồ của chúng.

Nhưng lần này khi nhìn vào Thiên Long khiến Nam Cung Uyển Như nhíu mày là bởi vì nàng hoàn toàn không nhìn ra hắn mang màu gì.

Nam Cung Hương Vân lúc này lên tiếng nói

Nam Cung Hương Vân: “Rốt cuộc muội nhìn ra được gì từ nam nhân đó?”

Nam Cung Uyển Như nghe vậy thì nàng khẽ hé môi đáp lại

Nam Cung Uyển Như: “Một luồng thất thải quang mang bao xung quanh nam nhân này.”

Nam Cung Hương Vân nghe đáp án này thì nàng khó hiểu nhìn Nam Cung Uyển Như nói

Nam Cung Hương Vân: “Hả? Như vậy tức là sao? Thất thải quang mang?”

Nam Cung Uyển Như lắc đầu nói: “Muội cũng không biết nữa, đây là lần đầu tiên muội nhìn ra như vậy!”

Nam Cung Hương Vân nghe vậy thì cũng đành gật đầu, nàng cũng hướng ánh mắt về phía Thiên Long mà nói

Nam Cung Hương Vân: “Nếu như vậy, người này có thể kết giao được không?”

Nam Cung Uyển Như liền đáp: “Muội cũng không biết! Nhưng mà sao không thử đánh cược một lần xem sao, nếu đúng theo dự cảm của muội thì nếu kết giao được với người này. Chúng ta tuyệt sẽ không hối hận đây Vân tỷ!”

Nam Cung Hương Vân nghe vậy thì ánh mắt phức tạp nhìn về nam nhân đang cười cợt trêu chọc cô nương kia. Nàng hơi do dự một chút rồi lên tiếng nói

Nam Cung Hương Vân: “Được! Nghe muội lần này, nhưng phải xem hắn có thể thành công thông qua khảo hạch tiến vào học viện không đã! Đến lúc đó thì việc kết giao để sang một bên, giờ chúng ta đi tiếp thôi!”

Nam Cung Uyển Như nghe Nam Cung Hương Vân nói vậy thì nàng liền ngoan ngoãn gật đầu. Xong thì hai nàng quay người đi tiếp vào bên trong thành.

Ở phía bên kia, ngay khi hai nàng rời mắt khỏi Thiên Long mà vào thành. Thiên Long đang trêu chọc Ninh Vũ Tích, ánh mắt khẽ liếc về bóng lưng hai đại tiểu mỹ nhân kia thầm nghĩ

Thiên Long: “Cuối cùng cũng xong rồi à? Sao tự dưng hai nàng lại nhìn về phía mình chăm chú vậy? Không lẽ do mình quá đẹp trai nên khiến hai nàng chú ý sao hề hề?”

Tiếng Yên Nhi lúc này vang lên bên trong đầu hắn nói

Yên Nhi: “Chủ nhân đừng mơ nữa đi! Do cô nàng nhỏ hơn kia trời sinh sở hữu Thẩm Quang Chi Nhãn. Nàng lúc đó đang đánh giá chủ nhân bằng đôi mắt đó mà thôi. Chủ nhân đừng có tưởng bở!”

Thiên Long nghe vậy thì hắn thầm truyền âm lại hỏi

Thiên Long: “Thẩm Quang Chi Nhãn là cái quái gì vậy?”

Yên Nhi lập tức truyền âm đáp lại Thiên Long

Yên Nhi: “Đôi mắt này cũng chả có gì đặc biệt quá đâu! Nó chỉ có tác dụng giúp cho chủ sở hữu nhìn ra được người nào nàng đáng để tin tưởng vào mà thôi!”

Thiên Long nghe vậy thì thầm ồ một tiếng nói

Thiên Long: “Thế rốt cuộc nàng nhìn ra gì từ ta vậy?”

Yên Nhi thản nhiên đáp lại hắn: “Thất thải quang mang!”

Thiên Long nghe vậy thì khó hiểu thầm truyền âm lại

Thiên Long: “Hả? Thất thải quang mang? Bảy sắc cầu vồng à? Nghe gay vậy? Thế như vậy là ta đáng tin đối với nàng hay không?”

Yên Nhi lập tức đáp một câu xanh rờn với Thiên Long

Yên Nhi: “Nửa có nửa không!”

Thiên Long: “Hả?? Cái quái gì vậy? Giải thích rõ hơn về cái gọi là Thẩm Quang Chi Nhãn này đi cái nào!”

Yên Nhi lười biếng đáp lại Thiên Long

Yên Nhi: “Thôi! Ta buồn ngủ rồi, chủ nhân tự tiếp cận nàng mà tìm hiểu đi!”

Thiên Long thấy con nhóc này lại dở cái trò này thì bực bội thầm mắng

Thiên Long: “Hừ! Con nhóc chết tiệt này, lần đầu ta thấy con tinh linh hệ thống đáng ghét như này! Sao không cho ta một con nhóc đáng yêu hơn cơ chứ! Hừ!”

Thầm mắng xong thì Thiên Long lại cùng Ninh Vũ Tích tiến vào trong Nguyên Thành trước ánh mắt hâm mộ, ghen tị của bao nam nhân tại nơi này.

Trước lúc lặn đi Yên Nhi có thầm nói thêm một câu

Yên Nhi: “Nói toẹt ra thất thải quang mang là tượng trưng cho người nàng có thể dựa vào cả đời để chủ nhân lao tới nàng ta như sói vồ mồi chắc? Đồ chủ nhân ngu ngốc, hừ!”

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Ai có lòng ủng hộ thằng quèn này thì đây a 😙😙

_Momo: 0823038650

_BIDV:Nguyễn Đức Anh Huy 12810000786434

Còn không thì cho xin vài KP, Đề Cử hoặc TLT cx đc 😘

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.