Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 137: Dị Hỏa Về Tay! – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 137: Dị Hỏa Về Tay!

Tứ nữ cùng ba người Lâm Chấn Thiên nhìn ba tên huynh đệ Dương Hạ cùng Hồng Lão bị trói trên mặt đất.

Lúc nãy tiến lại gần thì Diệp Cơ cũng đã lên tiếng chào hỏi Lâm Chấn Thiên một câu. Dù sao thì Linh Vân Đế Quốc cùng Thánh Hoa Tông cũng hảo hữu với nhau cả.

Vả lại Diệp Cơ quen biết Lâm Nhược Thiến thì đương nhiên cũng gặp Lâm Chấn Thiên không ít lần rồi.

Lâm Chấn Thiên thấy Diệp Cơ đi cùng con gái mình thì cũng vui vẻ đáp lại. Lâm Nhược Thiến và Diệp Cơ xem nhau như tỷ muội, vậy Lâm Chấn Thiên đối với Diệp Cơ cũng như con gái mình vậy.

Luôn đối với nàng thập phần tốt, vậy nên mối quan hệ giữa hai thế lực từ trước tới nay cực kỳ tốt.

Diệp Cơ lúc này tiến đến bên cạnh Lâm Nhược Thiến nói

Diệp Cơ: “Đã không chế được đám bất tử này rồi! Giờ thì chúng ta nên tìm dị hỏa trên người lão già tên gì gì đó Hồng đi!”

Tiêu Ngọc Sương cũng lên tiếng nói

Tiêu Ngọc Sương: “Đúng vậy! Dù sao thì cái trận pháp kia cũng không chống nổi trước lực lượng của lão ta đâu! Dị hỏa hiện tại đang trên người lão, mau kiếm đi!”

Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì gật đầu đáp

Lâm Nhược Thiến: “Được! Để muội tìm ở nhẫn trữ vật của lão ta xem có không! Ai da!

Diệp Cơ liền cốc một cái vào đầu Lâm Nhược Thiến, Lâm Nhược Thiến quay ra nhìn Diệp Cơ nói

Lâm Nhược Thiến: “Sao tỷ lại cốc đầu muội chứ?”

Diệp Cơ thở dài nhìn Lâm Nhược Thiến nói

Diệp Cơ: “Muội bị ngốc à? Có thằng dở nào nhét dị hỏa vào nhẫn trữ vật không hả? Người ta thường thu nó vào một thứ gì đó chứ không có nhét vào nhẫn trữ vật!”

Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì mới nhớ ra cười nói

Lâm Nhược Thiến: “À ừ! Hì hì, muội quên mất! Được rồi, để xem lão già này cất ở đâu đây!”

Lâm Nhược Thiến đang định lục lọi trên người lão già Hồng Lão kia thì bỗng Đế Viêm Lan vốn ít nói lên tiếng

Đế Viêm Lan: “Không cần tìm! Để ta!”

Đế Viêm Lan lên tiếng thì tam nữ cùng ba người Lâm Chấn Thiên đều hướng ánh mắt về phía nàng.

Dù sao thì ba người Lâm Chấn Thiên vẫn còn đang bị ấn tượng bởi thực lực của nàng.

Lâm Nhược Thiến nghe Đế Viêm Lan nói vậy thì lên tiếng hỏi

Lâm Nhược Thiến: “Viêm Lan tỷ! Tỷ định làm gì?”

Đế Viêm Lan nhàn nhạt đáp lại nàng

Đế Viêm Lan: “Xem đi!”

Dưới ánh mắt của sáu người, Đế Viêm Lan từ từ tiến tới trước Hồng Lão còn đang bất tỉnh nhân sự.

Nàng khẽ vung nhẹ cánh tay ngọc còn trắng hơn cả tuyết lên. Bỗng sau lớp áo trước ngực của Hồng Lão sáng lên, sau đó thì một ngọc giản màu xanh lục bay ra khỏi lớp áo đó.

Ngọc giản bay đến phía trên bàn tay của Đế Viêm Lan. Chỉ trong chốc lát, ngọc giản vỡ vụn, một đóa hỏa diễm tử sắc xuất hiện.

Bên trong đóa hỏa diễm có thể thấy được hình dạng một bông hoa sen đang liên tục xoay tròn.

Hỏa diễm hiện, nhiệt độ xung quanh cũng cấp tốc nóng lên, không gian xung quanh đóa tử sắc hỏa diễm đốt cho muốn sụp đổ luôn.

Đây chính là Tử Liên Không Diễm, dị hỏa đứng hàng thứ mười trên Dị Hỏa Bảng.

Cảm nhận sự khủng bố toát ra từ đóa tử sắc hỏa diễm mà mấy người kia không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Điều khiến cho ba người Lâm Chấn Thiên hiện đang cực độ chấn kinh là Đế Viêm Lan đang cầm Tử Liên Không Diễm trên tay mà hoàn toàn không chút xi nhê.

Phải biết cho dù là Độ Kiếp Kỳ cũng không dám cầm dị hỏa trên tay như vậy. Dù cho đó có là dị hỏa yếu nhất trên Dị Hỏa Bảng đi chăng nữa.

Căn bản là sức phá hoại mà những thiên địa dị vật có tính chất tàn phá là cực kì lớn.

Vậy nên là tu sĩ không một ai dám trực tiếp cầm dị hỏa trên tay khi mà chưa hoàn toàn thu phục nó như Đế Viêm Lan lúc này.

Chính vì vậy mà ba người Lâm Chấn Thiên bây giờ hai mắt như muốn lòi cả ra rồi.

Còn về phía tam nữ thì các nàng vốn đã biết thân phận thực sự của Đế Viêm Lan là một đóa Dị Hỏa rồi.

Nên là nàng có thể cầm trên tay trực tiếp một dị hỏa khác cũng chả sao cả.

Nhiệt độ khủng khiếp đốt được cả không gian khiến cho ba người Diệp Cơ cũng phải có ý định lui lại.

Nhưng chưa kịp lui lại thì Đế Viêm Lan đã lên tiếng nói

Đế Viêm Lan: “Không cần?”

Dứt câu, trong ánh mắt tò mò của cả ba nàng. Đế Viêm Lan nhìn đóa tử sắc hỏa diễm trên bàn tay mình, nàng khẽ trừng mắt quát nhẹ một tiếng

Đế Viêm Lan: “Tĩnh cho ta!”

Lời nói với người khác thì chỉ là một lời bình thường, chả có chút gì lạ cả. Ấy vậy mà khi nhìn đóa dị hỏa trên tay Đế Viêm Lan lúc này thì ai cũng phải kinh ngạc.

Trước lời nói đó của Đế Viêm Lan, Tử Liên Không Diễm như nghe phải mệnh lệnh của bậc đế vương.

Nhiệt độ khủng khiếp mà nó tỏa ra lập tức thu gọn sạch vào bản thể là đóa hoa sen màu tím kia.

Tử Liên Không Diễm giờ đây chỉ như một con cún con nhỏ bé sợ hãi nằm gọn trong lòng bàn tay Đế Viêm Lan với hình dạng bản thể là đóa hoa sen tử sắc tỏa ra chút nhiệt độ ấm ấm mà thôi.

Đế Viêm Lan dù là Đế Viêm của vị diện khác, nhưng cái danh Đế Viêm vẫn không phải để trưng. Vậy nên vẫn phần nào có sức áp chế trước những dị hỏa kém hơn nàng.

Còn về phần Dị Hỏa top một của vị diện này thì chắc chắn không có tác dụng rồi. Có khi gặp nhau là đập nhau luôn chứ đừng nói đến việc áp chế nhau.

Thấy một cảnh này thì tam nữ cũng không nhịn được mà ngạc nhiên. Dù biết trước Đế Viêm Lan là một dị hỏa thuộc hàng khủng.

Nhưng không ngờ lại đến mức này, chỉ với một lời nói mà hoàn toàn chấn áp được Tử Liên Không Diễm.

Khiến nó như một đứa trẻ run sợ trước một thứ gì đó đáng sợ vậy. Nhìn đóa ăn tử sắc đang tỏa ra hơi ấm trên bàn tay Đế Viêm Lan, tam nữ không nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt.

Mà tam nữ đã ngạc nhiên thì ba người Lâm Chấn Thiên là sốc con bà nó rồi chứ ngạc nhiên cái gì ở đây.

Cả ba đều là những người sống rất lâu rồi, đều trải qua và chứng kiến nhiều chuyện trên đời này rồi.

Nhưng đây là lần đầu ba người thấy cảnh mà một người chỉ với một lời nói mà hoàn toàn thu phục được dị hỏa nằm trong top mười.

Ba người Lâm Chấn Thiên giờ đây hai mắt muốn lòi cả ra nhìn về Đế Viêm Lan. Mồm thì há to như thể cái hàm dưới sắp rớt luôn rồi.

Họ hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy. Mà không muốn tin cũng phải tin, mắt thấy tai nghe đã chứng minh đây là sự thật rồi.

Mặc kệ ba người Lâm Chấn Thiên đang trợn mắt há mồm nhìn mình, Đế Viêm Lan quay người đi về phía tam nữ.

Nàng đến trước mặt Diệp Cơ, bàn tay đang cầm Tử Liên Không Diễm liền đưa ra trước mặt nàng nói

Đế Viêm Lan: “Cầm đi! Nó không còn nguy hại gì nữa đâu, giờ chỉ cần chọn người mà hấp thụ lấy mà thôi!”

Diệp Cơ thấy vậy thì thất thần một lúc mới bứng tỉnh nói

Diệp Cơ: “A! Đa tạ tỷ!”

Vừa nói, Diệp Cơ vừa đưa tay ra tiếp lấy Tử Liên Không Diễm trên tay Đế Viêm Lan. Vừa mới vào tay Diệp Cơ thì đột nhiên Tử Liên Không Diễm như cảm thấy cái gì đó, nó bạo phát hỏa diễm lên.

“A” Diệp Cơ chỉ mới kêu lên một tiếng thì Đế Viêm Lan đã lập tức quay sang nhìn thẳng vào Tử Liên Không Diễm.

Như có một sự áp chế vô hình ập lên Tử Liên Không Diễm. Nó lập tức quay lại trạng thái ban nãy, không kịp đả thương Diệp Cơ.

Diệp Cơ hơi giật mình nhìn đóa hoa sen tử sắc trên tay mình nói

Diệp Cơ: “Rốt cuộc sao mà nó lại tự dưng cuồng bạo lên trong nháy mắt vậy? Không lẽ…..”

Vừa nói, Diệp Cơ vừa đưa tay còn lại ra, một đóa hỏa diễm màu trắng xuất hiện trên tay nàng.

Bạch sắc hỏa diễm xuất hiện, nhiệt độ xung quanh giảm đi thấy rõ. Tiêu Ngọc Sương thấy vậy thì nói

Tiêu Ngọc Sương: “Ồ! Không ngờ Cơ tỷ lại sở hữu dị hỏa bài danh thứ mười một trên Dị Hỏa Bảng – Băng Linh Hỏa đó!”

Băng Linh Hỏa, đây chính là tên dị hỏa mà Diệp Cơ sở hữu. Bài danh top mười một trên Dị Hỏa Bảng, là hỏa diễm nhưng lại có nhiệt độ cực thấp. Vừa có thể thiêu đốt kẻ địch và cũng vừa có thể đóng băng kẻ địch bằng dị hỏa này.

Lâm Nhược Thiến ở bên cạnh cười nói

Lâm Nhược Thiến: “Hì hì! Tỷ ấy để có được nó mà lúc đó suýt nữa mất mạng đó!”

Tiêu Ngọc Sương gật đầu, nàng biết việc thu phục dị hỏa nguy hiểm đến mức nào. Chỉ cần sơ xuất một chút thôi là sẽ trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Băng Linh Hỏa vừa ra, Tử Liên Không Diễm đang yên đang lành. Nó đột nhiên muốn trở nên cuồng bạo hướng về phía Băng Linh Hỏa.

Nhưng mà do chịu sự chấn áp đến từ Đế Viêm Lan, nó chỉ hơi run lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Diệp Cơ thấy vậy thì thu hồi Băng Linh Hỏa rồi nói

Diệp Cơ: “Quả nhiên là vậy! Do nó cảm nhận được Băng Linh Hỏa trong cơ thể ta nên mới đột nhiên trở nên cuồng bạo như vậy.”

Thiên địa dị vật chúng đều phần nào có chút linh trí. Chúng đều kị lẫn nhau, chả cái vẹo nào ưa cái nào cả. Kể cả dị hỏa, dù đều là lửa nhưng vì lý do móe nào đó chúng cứ thích kị lẫn nhau.

(Còn tại sao á? T cũng móe biết :V)

Vậy nên khi cảm nhận được một dị hỏa khác từ Diệp Cơ, Tử Liên Không Diễm mới có tình trạng muốn cuồng bạo lên.

Nếu không có Đế Viêm Lan thì Diệp Cơ đã bị thương ít nhiều bởi Tử Liên Không Diễm rồi. Diệp Cơ liền lấy ra một ngọc giản na na cái mà Hồng Lão đã dùng.

Nàng thu Tử Liên Không Diễm vào trong đó, nó không có phản kháng như lúc Hồng Lão thu nó vào.

Dù sao thì nó cũng đã bị Đế Viêm Lan chấn áp nên mới ngoan ngoan để Diệp Cơ thu vào ngọc giản.

Lúc này ba người Lâm Chấn Thiên mới hết sốc. Lâm Chấn Thiên hắn đi tới cạnh Lâm Nhược Thiến thì thầm vào tai nàng

Lâm Chấn Thiên: “Này Thiến Thiến! Vị cường giả đó là ai vậy? Sao con lại quen được cô ấy vậy?”

Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì đắc ý cười nói

Lâm Nhược Thiến: “Hì hì! Sao nào, Viêm Lan tỷ mạnh chứ?”

Lâm Chấn Thiên gật đầu như gà mổ thóc. Điều này thì khỏi bàn rồi, không nói đến việc nàng tay không cầm dị hỏa, một lời chấn áp nó.

Thì ngay việc nàng một tát vỡ mồm Hồng Lão Đại Thừa Trung Kỳ thôi cũng đủ hiểu nàng mạnh đến mức nào rồi.

Lâm Chấn Thiên lại hỏi lại: “Vậy nói đi! Rốt cuộc sao con lại quen được nàng ta vậy?”

Lâm Nhược Thiến lúc này nở ra nụ cười còn đắc ý hơn nữa. Nàng nhìn Lâm Chấn Thiên nói

Lâm Nhược Thiến: “Tỷ ấy là người của nam nhân con đó!”

Phụt!!!!!!

Nghe vậy Lâm Chấn Thiên không nhịn được phun ra một ngụm. Hắn khẽ kêu lên

Lâm Chấn Thiên: “Hả??? Từ bao giờ con lại có nam nhân của mình vậy hả?”

Lâm Nhược Thiến hứ một tiếng hất cằm nói

Lâm Nhược Thiến: “Tại sao con lại không thể có nam nhân để mà dựa vào cho mình cơ chứ?”

Lâm Chấn Thiên theo bản năng của mình, vỗ trán thở dài nói

Lâm Chấn Thiên: “Haizz, tên tiểu tử nào xui xẻo mà lại vớ phải con vậy cơ chứ?”

Lâm Nhược Thiến: “Lão già thối này! Cha vừa nói cái gì cơ???”

Nghe Lâm Chấn Thiên nói vậy thì Lâm Nhược Thiến như con mèo xù lông lên. Nàng nhìn hắn mà quát lên, Lâm Chấn Thiên liền nói

Lâm Chấn Thiên: “Không có gì! Mà con nói cô nàng đó là người của tên tiểu tử xui xẻo bị con chọn trúng á?”

Lâm Nhược Thiến nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, nàng hận không thể đập sấp mặt lão cha già chết bầm này. Lúc nào cũng có cái tật đi chọc tức nàng, không lúc nào là không làm.

Kiềm chế cục tức này, Lâm Nhược Thiến gật đầu nói

Lâm Nhược Thiến: “Đúng vậy! Nam nhân do con chọn thì đương nhiên phải có thực lực rồi!”

Lúc này Lâm Chấn Thiên nghe Lâm Nhược Thiến xác nhận thì cũng trở nên nghiêm túc. Hắn đang tự hỏi rằng, một người lại có một cường giả như Đế Viêm Lan là người của mình.

Như vậy thì rốt cuộc kẻ đó có thân phận như thế nào. Nếu hoàn toàn đúng như nữ nhi hắn nói là thật, vậy thì hắn không thể không khâm phục ánh mắt nhìn người của nữ nhi mình được.

Vớ ngay được một tên khủng như này, cường giả mạnh hơn Đại Thừa Kỳ là người của mình. Lâm Chấn Thiên không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng kể cả vậy, hắn nhìn Lâm Nhược Thiến với một vẻ nghiêm túc nói

Lâm Chấn Thiên: “Dù tiểu tử đó có thân phận khủng như nào đi nữa, muốn con gái ta gả cho hắn thì phải đường đường chính chính đến Linh Vân Đế Quốc cầu hôn.”

Lâm Nhược Thiến thấy Lâm Chấn Thiên nghiêm túc như vậy thì nàng biết lão cha già của mình không đùa. Nàng mặc dù hay cùng lão cha mình cà khịa nhau.

Nhưng mà khi thấy hắn nghiêm túc là nàng vẫn phải ngoan ngoãn mà nghe lời mà thôi. Nàng lúc này chỉ có thể bĩu môi lẩm bẩm nói

Lâm Nhược Thiến: “Lại con như thế này nữa! Lắm trò!”

Lâm Chấn Thiên thấy vậy thì thở dài thầm nghĩ

Lâm Chấn Thiên: “Đúng là con gái lớn không dùng được mà!”

Lâm Chấn Thiên bỗng nhớ đến cái gì đó thì nhìn Lâm Nhược Thiến nói

Lâm Chấn Thiên: “Mà xú nha đầu Hương Linh đâu rồi? Không phải nha đầu này đi cùng con sao?”

Lâm Nhược Thiến nghe Lâm Chấn Thiên hỏi vậy thì đáp

Lâm Nhược Thiến: “Ừ thì……nàng ta đang ở chỗ tên ngốc kia rồi!”

Lâm Chấn Thiên nghe vậy thi nói

Lâm Chấn Thiên: “Con để nha đầu đó ở chỗ tiểu tử đó được không vậy? Không sợ là xú nha đầu đó ra tay, đi trước con một bước sao?”

Lâm Nhược Thiến khó hiểu nói: “Ý cha là sao?”

Lâm Chấn Thiên thản nhiên giải thích cho nàng

Lâm Chấn Thiên: “Không phải là nếu như con gả cho ai thì Hương Linh cũng sẽ gả cho người đó sao? Không sợ lần đầu bị nha đầu đó đi trước một bước, lại còn là trong việc quan trong như vậy?”

Nghe đến đây thì Lâm Nhược Thiến không hiểu được thì nàng là đồ ngu rồi. Nàng lông dựng ngược lên, quát một tiếng

Lâm Nhược Thiến: “Không được! Không thể để nha đầu đó đi trước trong bước này được!”

Lâm Nhược Thiến vỗ vai nữ nhi mình nói

Lâm Chấn Thiên: “Kêu lên giờ này còn có tác dụng gì? Khéo giờ đã làm xong rồi ấy chứ! Chấp nhận thua lần này đi con gái à khà khà!”

Lâm Nhược Thiến: “Nếu đúng thế thật, lần sau gặp lại chắc chắn phải cho xú nha đầu này một trận mới được!”

“Ắc xì”, bên trong không gian hệ thống, Hương Linh đang ngồi tu luyện thì hắt xì một cái. Nàng thầm nói

Hương Linh: “Ủa ai đang nhắc đến mình à?”

Quay lại chỗ Lâm Nhược Thiến!

Nói với Lâm Nhược Thiến một hồi thì Lâm Chấn Thiên đứng dậy nhìn nàng nói

Lâm Chấn Thiên: “Được rồi! Giờ con cùng ta quay về nào, con bỏ đi cũng khá lâu rồi đó! Mời cả nha đầu Diệp Cơ kia và cô nàng Viêm Lan tỷ của con về cùng. Dù sao nàng ta cũng đã cứu chúng ta một mạng.”

Lâm Nhược Thiến mặc dù không muốn về nhưng mà giờ có chạy đằng trời với lão cha già của mình. Nàng bèn đứng dậy, định đi tới chỗ Diệp Cơ thì đã thấy các nàng tiến lại gần rồi.

Diệp Cơ lên tiếng: “Thiến Thiến! Giờ muội định làm gì?”

Lâm Nhược Thiến: “Muội đinh mời mọi người tới Linh Vân Đế Quốc chơi! Dù sao lão già thối này cũng muốn cảm ơn Viêm Lan tỷ vì đã cứu lão!”

Diệp Cơ và Tiêu Ngọc Sương nghe vậy thì liền đáp

“Được thôi!”

Thấy vậy Lâm Chấn Thiên gật đầu, sau đó nhìn Đế Viêm Lan nói

Lâm Chấn Thiên: “Vậy còn cô nương thì sao?”

Đế Viêm Lan nhàn nhạt đáp lại Lâm Chấn Thiên

Đế Viêm Lan: “Theo các nàng!”

Lâm Chấn Thiên nghe vậy thì vui vẻ nói

Lâm Chấn Thiên: “Tốt! Vậy giờ chúng ta đi thôi nào!”

Lâm Nhược Thiến lại lên tiếng nói

Lâm Nhược Thiến: “Thế còn bốn lão già này thì sao?”

Vừa nói, nàng vừa chỉ về bốn tên già bị trói bất tỉnh trên mặt đất. Nghe vậy thì Lâm Chấn Thiên phẩy tay nói

Lâm Chấn Thiên: “Kệ xác chúng, mà cứ phế đi ba tên họ Dương kia đi! Còn lão già Hồng gì gì đó thì kệ lão, chúng ta không thể đắc tội thế lực sau lưng lão được! Làm xong thì để chúng ở đây, tự sinh tự diệt.”

Nghe vậy thì chúng nữ gật đầu, Diệp Cơ lập tức tiến tới trước mặt ba tên họ Dương. Nàng ra tay phế đi tu vị của cả ba, dù sao cả ba tên cũng đang bị phong bế linh lực.

Nên nàng phế đi tu vị của chúng cũng dễ dàng hơn. Bằng không thì phải nhờ đến Đế Viêm Lan ra tay làn nữa phế đi tu vị của chúng rồi.

Làm xong thì tứ nữ cũng ba người Lâm Chấn Thiên phi hành về phía Linh Vân Đế Quốc. Để lại bốn tên già kia ở lại đó, lần này thì Dương Gia mất đi ba Hợp Thể Kỳ.

Thực lực đại giảm, trong thời gian dài không thể làm ra hành động gì lớn gây hại đến Linh Vân Đế Quốc.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Hự! Nghèo rồi, ai có lòng ủng hộ thằng quèn này thì đây a 😙😙

_Momo: 0823038650

_BIDV:Nguyễn Đức Anh Huy 12810000786434

Còn không thì cho xin vài KP, Đề Cử hoặc TLT cx đc 😘

Đa tạ ĐH 3kiem đã đẩy KP và ủng hộ TLT.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.