Ngay khi lão già sư phụ Tần Nam đánh bay cái cổng vào Ninh Gia thì lão lập tức quát lên
“Kẻ nào dám bắt nạt đồ nhi của ta! Mau bước ra đây bằng không ta cho Ninh Gia biến mất khỏi thế gian này!”
Nhưng mãi chả có ai lên tiếng, trước mặt khói bụi mịt mù do cánh cổng sập xuống tạo nên. Một lúc sau, khói bụi tản đi thì lão lập tức ngớ người khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy một đám người đang ngồi xung quanh một đống lửa trại và đang nướng thịt ăn. Hoàn toàn không để hắn vào mắt, cả đám chỉ tập trung vào một người thanh niên trẻ tuổi đang liên tục quay quay miếng thịt trên đống lửa.
Và từ miếng thịt tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến ai nấy đều thèm nhỏ dãi. Ngay cả lão già này cũng không ngoại lệ, mặc dù tất cả đều là tu sĩ không cần ăn uống chỉ cần thổ nạp linh khí là ổn rồi.
Nhưng vẫn không cưỡng lại được mùi hương từ miếng thịt kia. Lão già này phải cố mà nén lại cơn thèm muốn của mình và hướng thẳng đám người kia nói
“Hừ! Hay cho một cái Ninh Gia nho nhỏ! Dám làm ngơ lão phu à, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”
Lão vừa dứt câu thì người nam thanh niên đang nướng thịt kia ngẩng đầu lên quay ra nhìn lão. Hắn liền mở miệng cất tiếng nói
“Này lão già! Tôi là một người kính trên nhường dưới đó a! Đừng có bắt tôi phải ra tay với một lão già gần đất xa trời như ông chứ! Xuy, xuy biến đi đi, tôi nói một lần thôi!”
Sau đó người này quay ra nhìn đám người nói
“Nào mọi người! Xếp hàng lần lượt,ai cũng có phần cả! Hết thì ta lại làm tiếp cho, ưu tiên phụ nữ trẻ em và đặc biệt là mỹ nhân trước nha haha!”
Đám người kia liền nhao nhao lên nói
“Oa! Không công bằng a! Ta cũng muốn trước cơ!”
Một nam nhân than vãn!
“Oa! Ca ca, muội trước a!”
Một đáng yêu tiểu muội muội lên tiếng!
“Haha! Được rồi, ưu tiên tiểu muội, nữ nhân và mỹ nhân trước mà khà khà!”
Nam thanh niên nướng thịt cười nói
“Tiểu đệ! Cho tỷ trước đi nào, tỷ cũng là một mỹ nhân đó a!”
Một mỹ nữ tỷ tỷ quyến rũ nhìn nam thanh niên kia cười nói
“Tất nhiên rồi! Tỷ tỷ cũng có phần trước hì hì!”
Nam thanh niên đáp, mọi người ai nấy đều cười cười nói nói, hoàn toàn coi lão già sư phụ của Tần Nam là kẻ vô hình không tồn tại.
Thấy mình bị coi như kẻ không tồn tại, lão già trán đầy hắc tuyến tức đến nghiến răng nghiến lợi. Lão hét lên
“Chết đi! Lũ tạ……..”
Chưa kịp nói xong thì đám người kia lập tức ầm lên
“Ngon quá đi mất!!!!!!!”
“Lần đầu trong đời ta ăn miếng thịt ngon đến như vậy đó!”
“Đây có thật sự chỉ là thịt nướng không vậy trời! Nó hoàn toàn ở đẳng cấp khác!”
“Ta còn cảm giác ăn vào thực lực có chút tịnh tiến cơ! Thật là thần kỳ a!”
“Đúng thật! Không những ngon lại còn có thể tăng được cả thực lực! Thật là quá thần kỳ đi à!”
“Tay nghề của Long ca ca quả là sánh ngang với thần cấp trù sư! Tuyệt quá!”
Đúng thế! Người thanh niên kia chả ai khác ngoài Thiên Long. Cách đây vài ngày, hắn bị thông đạo do Vũ Linh Trúc kéo tới ngay phía trên Ninh Gia.
Từ trên cao rơi cắm thẳng đầu xuống đất, còn hai tên cũng bị kéo theo thì chả biết đi về phương trời nào rồi. Sau một lúc hắn mới ngóc đầu dậy mà quan sát xung quanh.
Quan sát thì thấy xung quanh cả một đám người tu vị cao thấp đều có. Thấp nhất là Luyện Khí Kỳ, cao nhất chỉ thấy là Nguyên Anh Hậu Kỳ mà thôi. Không đủ sức để mà đụng đến một cọng lông của hắn nói gì là uy hiếp đến hắn.
Thiên Long cũng chả thích tự dưng voi cớ mà hại người khác. Trước tiên là hắn làm quen với đám người Ninh Gia này, người khiến hắn chú ý nhất chính là Ninh Vũ Tích.
Một cô gái toàn thân một màu trắng tinh khiết. Từ mái tóc cho tới lông mi hay lông mày đều một màu trắng bạch kim cực kỳ đẹp. Khuôn mặt thì xinh đẹp tuyệt trần, môi đỏ má đào, làn da trắng hơn tuyết.
Nàng thân cao gần mét tám, dáng người lồi lõm, bộ ngực không quá to rơi vào tầm D cho ẩn hiện dưới lớp y phục trắng mỏng kia. Vòng eo xà thon thả mềm mại, cặp mông căng tròn có xu hướng vểnh cao lên được che đi bởi một lớp váy ngắn.
Đặc biệt là cặp chân thin dài trắng trẻo dài miên man vô cùng quyến rũ, cặp đùi chỉ được che đi một nửa bởi cái váy ngắn kia.
Ban đầu nhìn Ninh Vũ Tích toàn một màu trắng bạch kim tinh khiết như vậy thì hân nghĩ
Thiên Long: “Hửm! Không biết nếu nàng có lông chỗ đó thì nó có màu trắng bạch kim luôn như màu tóc nàng không nhỉ?”
Lúc đầu, hắn cũng phải mất một thời gian để mà tiếp xúc quen biết với Ninh Vũ Tích và tộc nhân của nàng. Vì dù sao hắn thình lình xuất hiện thì ai chả nghi ngờ, dè chừng hắn sợ hắn có ý đồ xấu với họ.
Nhưng mà sau một ngày dở đủ các trò cùng bộc lộ thực lực của mình để chứng minh nếu hắn có ý xấu thì hắn đã không mất công làm quen với họ làm gì.
Dù sao hắn cũng là một Hóa Thần Đỉnh Phong lại còn thuộc dạng vãi đạn chuyên đi chiến vượt cấp. Trong khi Ninh Gia mạnh nhất chỉ có Ninh Vũ Tích là Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Vậy nên nếu như hắn có ý xấu thì Ninh Gia đã bị diệt từ sớm rồi. Sau khi quen với mọi người tại Ninh Gia thì Thiên Long cũng đã liên hệ với mấy người Diệp Cơ bằng điện thoại để mà thông báo tình hình của mình rồi.
Thiên Long: “Ừm! Ta vẫn ổn! Chỉ là chẳng biết đang ở đâu thôi! Các nàng đừng lo cho ta, cứ tiếp tục cùng Viêm Lan đi kiếm Dị Hỏa đi! Có nàng bên cạnh thì chả sợ bố con thằng nào đâu! Thế nhé bái bai!”
Đám Diệp Cơ ở đầu bên kia chưa kịp nói gì hắn đã xổ một tràng rồi cúp máy khiến các nàng bực mình liên tục mắng hắn.
Trong một hai ngày trú tại Ninh Gia này, Thiên Long cũng được kể cho về tình hình của họ bây giờ. Và cũng biết đến việc Tần Gia chèn ép họ cùng việc Tần Nam của Tần Gia liên tục nhắm vào Ninh Vũ Tích.
Thiên Long cũng biết thêm một việc nữa đó là Tần Nam đã bái được một vị trưởng lão của một môn phái thuộc vào Trung Cấp thế lực, Hinh Thiên Môn.
Tên trưởng lão kia rất chiều chuộng, bao che cho đồ đệ của mình. Vậy nên nhờ đó mà Tần Gia mới ngang nhiên hoành hành như vậy.
Lúc nghe về Tần Gia thì Thiên Long có nhớ đến gì đó mà hỏi Ninh Vũ Tích
Thiên Long: “Ủa? Tần Gia? Không lẽ cùng với Tần Gia trong Bát Đại Gia là một?”
Ninh Vũ Tích nghe Thiên Long hỏi vậy thì nàng lắc đầu nói
Ninh Vũ Tích: “Nó chỉ hơi đúng ở khía cạnh nào đó thôi! Tần Gia này là được lập nên bởi những ngoại tộc có thiên phú tu luyện yếu kém của Tần Gia trong Bát Đại Gia mà thôi. Vậy nên đừng nhầm chúng với Tần Gia trong Bát Đại Gia!”
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu hiểu, sau đó hắn nhìn Ninh Vũ Tích và đám người Ninh Gia nói
Thiên Long: “Nếu vậy thì, vụ tên Tần Nam và Hinh Thiên Môn kia! Hãy để ta giúp các người giải quyết, dù sao cũng chỉ là một tên trưởng lão của Trung Cấp thế lực mà thôi!'
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì giật mình nói: “Như vậy sao được! Ngươi và chúng ta đâu có quan hệ gì mà ngươi lại ra tay giúp chúng ta chứ? Với lại Hinh Thiên Môn là một Trung Cấp thế lực có Luyện Hư Kỳ cường giả tọa trấn. Như vậy đù ngươi là Hóa Thần Đỉnh Phong cũng khó đối phó được!”
Thiên Long nghe vậy thì chỉ nở một nụ cười tươi nhìn Ninh Vũ Tích đáp
Thiên Long: “Cái đó ngươi không phải lo! Ninh Gia các người không ngại cho một kẻ lạ mặt như ta ở nhờ mấy ngày nay! Như vậy đủ để ta ra ray giúp các ngươi rồi! Còn vấn đền Hinh Thiên Môn là Trung Cấp thế lực thì chưa đủ để ta sợ hãi! Luyện Hư chết dưới tay ta có không ít đâu! Vậy nên các ngươi yên tâm!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì chấn kinh, không chỉ mình nàng mà toàn bộ Ninh Gia chấn kinh. Lấy tu vị Hóa Thần Kỳ giết Luyện Hư Kỳ, đây là thể loại yêu nghiệt gì vậy.
Bọn họ hoàn toàn chấn kinh vì từ trước đến này chưa thấy ai vượt cấp giết chết Luyện Hư Kỳ cả. Ở mấy cảnh giới phía dưới còn tin được nhưng đây là Luyện Hư Kỳ.
Phải biết là Luyện Hư Kỳ đã bắt đầu tiếp xúc được tới lĩnh vực không gian, thứ mà cảnh giới dưới đó không thể nào biết được. Sức mạnh cảnh giới này vượt xa Hóa Thần Kỳ không chỉ một hai lần, vậy nên mới nói dưới Luyện Hư đều là rác.
Chính vì vậy khi nghe Thiên Long nói đám người Ninh Gia mới đơ người ra, hai mắt như muốn lòi ra nhìn Thiên Long. Ninh Vũ Tích thì khá hơn nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc, nàng nuốt ngụm khí nhìn Thiên Long nói
Ninh Vũ Tích: “Ta thực sự muốn tin ngươi nhưng mà…….”
Thiên Long biết nàng định nói gì thì đưa tay ra cản lại nói
Thiên Long: “Lời nói không thể chứng minh! Vậy thì ta dùng hành động, các ngươi cứ ở đó xem thôi!”
Cuối cùng thì thêm vài ngày sau, Tần Nam kéo tới Ninh Gia. Ninh Vũ Tích lại lấy cớ đi bế quan, nhưng không thành và chuyện tiếp đó thì biết rồi đó.
Và bây giờ là cảnh này, Thiên Long cố tình bày ra cảnh ăn uống này để chọc tức mấy tên tép riu này mà kiếm chút điểm. Vì dù sao sau vụ mua sắm, hắn cũng còn có tý điểm mà tiêu thôi.
Thiên Long lúc này ăn xong miếng thịt mới giả vờ phát hiện ra tên sư phụ của Tần Nam kia. Thiên Long lên tiếng
Thiên Long: “Ồ! Lão vẫn ở đây à? Tưởng lão phắn khỏi đây rồi?”
Lão già kia nghe vậy thì tức đến mức muốn phun máu rồi, lão quát lên
“Thằng nhãi ranh! Ta…….”
Lại chưa kịp nói hết thì Thiên Long đã nhảy vô mà nói rồi
Thiên Long: “Khoan! Đợi ta xỉa răng đã rồi nói tiếp! Ầy, miếng thịt dai quá, mắc mọe mà khe răng rồi!”
Lão già này triệt để phẫn nộ rồi, khí thế Hóa Thần Hậu Kỳ ùn ùn tuôn trào, tỏa ra khắp cả Ninh Gia. Khiến cho những người đang ăn lập tức bị đè nén không thở nổi.
“Ư….ư….m-muội khó thở quá…..L-Long ca…ca….cứ-cứu….muội a!”
Một nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu tiểu muội muội đau đớn nhìn Thiên Long mếu máo nói. Thiên Long thấy vậy thì nhíu mày, hắn quay ra nhìn lão già kia rồi thở dài nói
Thiên Long: “Haizzz, ta đã bảo ta là một người kính trên nhường dưới rồi! Ta cho lão cơ hội té đi mà không đi, giờ dám ra tay hại tiểu muội muội ta đau đớn như kia! Vậy đừng trách ta a!”
Không để lão già kia kịp phản ứng hay nói gì, trên tay Thiên Long xuất hiện chiếc Tông Lào tối thượng của hắn. Hắn lập tức Thuấn Di đến cạnh lão già, một dép giáng xuống ngay đầu lão giả
Thiên Long: “Ăn một dép của ông nội mày đây đê!!!!!!”
Đốp!
Khí thế từ người lão giả kia liền đứt quãng, lão hai mắt trợn ngược mồm sủi bọt mép đổ sầm cái xuống đất. Lão triển để bất tỉnh sau một phát Tông Lào Hủy Diệt của Thiên Long.
Cái đầu hói bóng loáng của lão giả còn đang in một dấu dép đỏ ửng trên đó. Thiên Long quay quay dép rồi thổi một cái như cao bồi vừa đấu súng xong vậy. Hắn nhìn lão giả nằm trên đất nói
Thiên Long: “Cứ bắt ta làm kẻ không biết kính già yêu trẻ gì cả! Haizz, làm người tốt thật khó a! Càng cố chúng càng đè cổ mình ra mà cưỡi!”
Nói xong thì Thiên Long nhìn ra ngoài cổng thấy đám Tần Nam đang xanh mặt nhìn hắn. Thiên Long nhếch mép cười nói
Thiên Long: “Giải quyết nốt mấy đứa loi nhoi này nào!”
Dứt câu hắn tiến về phía đám người Tần Nam, hắn đi đến với một khuôn mặt tươi cười nhưng không khác gì quái vật đối với bọn Tần Nam.