Cách Vũ Linh Thành một khoảng cách rất xa!
Ninh Gia!
Vốn là một tam cấp thế lực, đã từng có tới ba Nguyên Anh Đỉnh Phong trấn thủ là gia chủ và nương tử của hắn cùng một vị đại trưởng lão. Nhưng giờ đây thì cực kì thê thảm, ba người kia trong một chuyến thám hiểm di tích mà bỏ mạng.
Gia tộc mặc dù chưa rơi xuống yếu như nhị cấp nhưng vẫn không đủ xếp vào hàng ngũ tam cấp thế lực. Trong Ninh Gia giờ chỉ còn bốn trưởng lão đạt tới Nguyên Anh Trung Kỳ và cô con gái của đôi vợ chồng gia chủ thiên phú tu luyện tốt đã đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Nhưng vẫn không đủ điều kiện đạt tới tam cấp thế lực, vì tam cấp thế lực cần ít nhất một Nguyên Anh Đỉnh Phong. Nói chung là bây giờ Ninh Gia đúng kiểu nửa nạc nửa mỡ, chả phải nhị cấp cũng chả phải tam cấp.
Và đương nhiên là theo kịch bản định sẵn thì khi Ninh Gia xuống dốc thì những gia tộc đối địch kiểu éo gì cũng nhân cơ hội đó mà chèn ép họ rồi.
Ngay bây giờ đang diễn ra một việc như vậy đây này. Trước cổng vào Ninh Gia, hiện tại đang tập trung một đám người khoảng hơn chục tên. Kẻ nào cũng đều có khí tức của Kim Đan Kỳ trở lên.
Cầm đầu đám này là một tên Nguyên Anh Sơ Kỳ và một tên Nguyên Anh Hậu Kỳ. Tên Nguyên Anh Sơ Kỳ kia hiện tại đang hướng thẳng vào Ninh Gia và không ngừng nói nói cái éo gì đó giống như kiểu đe dọa.
“Ninh Gia các người giờ còn không mau đầu hàng mà dâng Ninh Vũ Tích ra đây cho bổn thiếu gia!”
“Các ngươi giờ một tên Nguyên Anh Đỉnh Phong còn không có mà còn dám chống đối lại Tần Nam ta đây hả?”
“Còn không mau mở cổng ra mà dâng Ninh Vũ Tích ra đây cho ta! Yên tâm đi ta sẽ “chăm sóc” cô ta thật tốt hahaha!”
Tên Nguyên Anh Sơ Kỳ tên Tần Nam này nguyên bản là con trai độc nhất của gia chủ Tần Gia. Suốt những năm nay những gia tộc đối đầu gay gắt nhất với Ninh Gia vẫn luôn là Tần Gia.
Lúc đó vợ chồng gia chủ Ninh Gia và Đại Trưởng Lão còn sống thì thực lực Ninh Gia hơn Tần Gia. Vậy nên Tần Gia mới không dám công khai đối địch với Ninh Gia mà chỉ hay xung đột nhỏ giữa các thế hệ trẻ mà thôi.
Nhưng bây giờ ba người trụ cột của Ninh Gia đã thiệt mạng, người mạnh nhất chỉ có cô con gái của vợ chồng gia chủ Ninh Gia đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ mà thôi.
Vậy nên Tần Gia mới nhân cơ hội ra tay chèn ép để cho Ninh Gia không thể ngóc đầu lên nổi. Tần Gia gia chủ cũng chưa vội mà tiêu diệt Ninh Gia vì thằng con trai lão, Tần Nam kia nhìn trúng cô nàng con gái gia chủ Ninh Gia kia.
Cũng chính là người tên Ninh Vũ Tích trong lời của Tần Nam ban nãy. Tần Nam đã liên tục tới Ninh Gia đe dọa, nếu không đưa Ninh Vũ Tích ra thì hắn sẽ điều người tới san phẳng Ninh Gia.
Nhưng Ninh Gia liên tục lấy lý do là Ninh Vũ Tích đang bế quan không ra gặp mặt được hắn. Và lần này cũng không khác gì mấy lần trước đó, vẫn lý do nàng đang bế quan.
Nhưng lần này Tần Nam có vẻ không nhịn được nữa, hắn thèm muốn Ninh Vũ Tích đã lâu. Lần này hắn muốn chắc chắn đem giai nhân về hảo hảo bồi tiếp, chỉ thấy lúc này Tần Nam quay sang tên Nguyên Anh Hậu Kỳ bên cạnh nói
Tần Nam: “Hải thúc! Thúc mau ra tay đi, lời lẽ không ăn thua với đám này! Lần này con phải chắc chắn đem được cô ta về a!”
Tên được gọi là Hải thúc chính là em trai của cha Tần Nam, tên là Tần Hải. Tần Hải nghe vậy liền gật đầu nói
Hải thúc: “Được! Ta sẽ giúp con bắt bằng được con nhóc đó về làm thiếp a!”
Dứt câu, Tần Hải linh lực bắt đầu vận chuyển, Thổ hệ linh lực bao phủ chân phải. Dòng cát xoáy xung quanh chân ngày một nhanh, sau đó Tần Hải liền bứt tốc lao tới cổng vào của Ninh Gia.
Một cước được gia trì bởi Thổ hệ linh lực được tung ra. Ngay khi chân hắn sắp va chạm vào cánh cổng, lập tức nó được bất ngờ mở ra.
Tần Hải lập tức theo đà mà bay thẳng vào trong Ninh Gia. Cánh cổng lập tức được đóng lại ngay khi Tần Hải phi cước bay vào trong.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tần Nam đang không hiểu chuyện quái gì vừa xảy ra. Liền ngay sau đó, từ trong Ninh Gia phát ra tiếng kêu rú thảm thiết của Tần Hải
Tần Hải: “Ái! Á! Ú! Hự, các…..hự….ngươi dám…..á….ra tay với ta….hựa…Tần Gia sẽ san phẳng Ninh Gia các ngươi AAAAA! Khoan, khoan, khoan đừng làm vậy! Chết ta đó! Á HỰA~”
Tiếng la hét diễn ra khoảng mười phút, ngay sau đó phía trên tường cao bao quanh Ninh Gia. Một thân ảnh được ném vòng qua đó và rơi bịch một cái xuống trước mặt đám người Tần Nam.
Tần Nam cúi xuống nhìn thì lập tức thấy đó là Tần Hải. Bộ dạng lúc này của Tần Hải khiến cho đám người Tần Nam như muốn lòi cả mắt ra, rơi cả hàm xuống đất.
Tần Nam hiện tại tóc tai rối tung rối mù, y phục rách tả tơi mà nói là rách tả tơi thực ra còn mỗi cái khố che đi tiểu huynh đệ của hắn. Mặt mũi thì bầm dập, đúng chuẩn bị đánh cho mặt mũi chả ra cái dạng vẹo gì.
Điều đặc biệt khiến cho đám người Tần Nam muốn lòi con mắt ra là mồm Tần Hải bị bịt bằng một quả bóng đầy lỗ, cả cơ thể thì bị trói theo kiểu trói rùa. Và ngay cửa hậu của hắn bị cắm một cái que màu tím đang ngoe nguẩy trông rất thốn.
Hai mắt Tần Hải lúc này trợn ngược chỉ còn một màu trắng phớ, miệng thì bên mép sủi đầy bọt. Chỉ liên tục “ú ớ” vì bị quả bóng sắt đầy lỗ kia bịt lại rồi, do cái que đang cắm ở cửa hậu kia khiến hắn thốn phát ngất đi luôn rồi.
Tần Hải chứng kiến một cảnh này thì toàn thân đổ đầy mồ hôi, đám người sau lưng hắn cũng không khác là mấy. Tần Hải là một Nguyên Anh Hậu Kỳ, vậy mà ngay khi lao vào Ninh Gia lại chỉ trong mười phút bị hành cho ra bã như thế này.
Tần Nam nuốt một ngụm nước bọt khi thấy cảnh này, ngay sau đó hắn quay ra nhìn đám người sau lưng nói
Tần Nam: “Mau ra đỡ Hải thúc dậy ngay cho ta! Còn đứng đó mà nhìn!”
Vừa nói xong thì hai tên trong đám người đó liền tiến đến mà đỡ Tần Hải dậy. Tần Nam liền quay ra nhìn về phía Ninh Gia tức giận quát to lên, hắn có vận cả linh lực để mà nói cho tất cả người bên trong Ninh Gia có thể nghe thấy.
Tần Nam: “Hay cho một cái Ninh Gia các ngươi! Dám ra tay với thúc thúc của ta, Tần Gia chúng ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi a! Cứ rửa c……Ặc!”
Chưa có nói hết, bỗng dưng từ trong Ninh Gia bay ra một vật đúng theo hình vòng cung hoàn hảo. Ngay lập tức vật đấy rơi cắm thẳng vào trong miệng Tần Nam khiến hắn im mồm không nói hết được câu.
Tần Nam chưa kịp hoàn hồn để mà biết cái gì vừa xảy ra, hắn chỉ theo phản xạ nói
Tần Nam: “Ái Oái Ì Ế Ày?” (Cái quái gì thế này?)
Do cái vật bay ra từ Ninh Gia còn đang trong miệng hắn nên hắn mới nói không thành lời như vậy. Sau đó hắn mới nhận ra rằng vật mình đang ngậm là một chiếc giày của maya tên gia đinh.
Tần Nam lập tức nhổ ra, xung quanh đám người kia buồn cười nhưng cố mà nhịn lại. Tần Nam quát lên
Tần Nam: “Mẹ kiếp! Phụt, phẹ phẹ! Các ngươi dám ám toán bổn thiếu gia ta…phì phì….ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là lễ độ khi dám chọc tức ta!”
Hắn vừa nói vừa nhổ ra đống cát bụi từ cái đế giày còn đang trong miệng ra, tay liên tục lau lưỡi. Đang nói thì một tên trong đám kia tiến đến cạnh hắn nói
“Thiếu gia! Người nhìn kìa, bên trong cái giày còn có một tờ giấy ghi đó!”
Tần Nam: “Hả? Cái gì? Đâu?”
Hắn vừa quát vừa cúi xuống nhìn, thấy được trong giày có một tờ giấy được cuộn lại thật. Hắn liền lấy lên mở ra đọc, chỉ thấy có ghi
“Nhìn lên trời!”
Do từ ngữ được viết trong giấy vì lý do nào đó rất có sức thuyết phục con người ta. Tên Tần Nam này cũng không ngoại lệ, hắn liền ngửa đầu lên trời. Và ngay khi hắn ngửa đầu lên trời lại một cái giày nữa rơi thẳng vào mồm hắn.
Cùng đó là một tiếng vọng ra từ Ninh Gia: “Ăn giày ngon không hả thằng đần? Làm vài bữa giày xào xả ớt nữa không haha? Hay vài bữa giày thối mười năm không thay bahaha?”
Tần Nam lần này thực sự sôi máu, hắn còn quên mất là trong miệng mình còn một chiếc giày. Hắn liền lôi ra từ trong giới chỉ một tấm ngọc, hắn lập tức bóp nát kêu lên
Tần Nam: “Ư ụ! Au ứu ồ i! Ó ẻ ắt ạt ệ ử ủa ười ày!” (Sư phụ! Mau cứu đồ nhi! Có kẻ bắt nạt đệ tử của người này!”)
Ngay sau khi tấm ngọc bị bóp nát, chỉ thấy sau khoảng mười phút. Từ xa xuất hiện một bóng đen đang tiếp cận chỗ này với một tốc độ cực kỳ nhanh.
Bóng đen đó vừa bay tới vừa vận dụng cả linh lực mà hét lên đủ để tất cả mọi người cách đó cả một khoảng xa cũng nghe thấy. Đó là giọng nói của một lão già như muốn gần đất xa trời rôi
“Khốn kiếp! Kẻ nào dám bắt nạt đồ nhi của lão phu! Ta sẽ xé xác các ngươi ra thành từng mảnh!”
Tần Nam nghe được tiếng của người này liền vui vẻ kêu lên, và hắn vẫn quên mồm mình còn đang ngậm cái giày từ Ninh Gia. Hắn liền kêu lên
Tần Nam: “Ư ụ! Ồ i ở ây! Inh A uất iện ẻ ạnh à ắt ạt on a!” (Sư phụ! Đồ nhi ở đây! Ninh Gia xuất hiện kẻ mạnh mà bắt nạt con a!)
Lão già kia nghe thấy giọng của Tần Nam thì lập tức đáp xuống trước mặt hắn lo lắng nói
“Nam nhi! Con bị sao không? Bị thương ở đâu? Kẻ nào bắt nạt con, vi sư sẽ lập tức diệt hắn! Mà sao con lại ngậm cái giày trông như thằng ngu thế kia?”
Tần Nam: “À o Inh A….” (Là do Ninh Gia….)
Tên sư phụ liền chặn họng Tần Nam nói: “Trước tiên thì nhổ cái giày ra! Con định gặm nó đến bao giờ? Bộ con định làm cẩu thật à?”
Tần Nam nghe vậy mới nhớ ra mình còn đang ngậm cái giày, hắn liền nhổ ra rồi nói
Tần Nam: “Là Ninh Gia! Chúng cậy tìm được người mạnh hơn nên là chúng bắt nạt con! Chúng hai lần ném giày vào miệng con rồi, làm bẩn hết cái miệng quý báu của con! Hu hu sư phun phải giúp con đòi lại công đạo a!”
Tên sư phụ nghe vậy thì liền nhíu mày nói: “Hừ! Hay cho một cái Ninh Gia! Ta sẽ thay con xử lý đám này.”
Ngay sau đó, khí tức Hóa Thần Hậu Kỳ tỏa ra ầm ầm tiến về phía Ninh Gia. Lão phất tay cái cả cái cổng bay ngược vào trong. Nhưng hắn liền giật mình khi thấy cảnh tượng bên trong…