Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 120: Ơ Cái Đậu Xanh? – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 120: Ơ Cái Đậu Xanh?

Thiên Long tiếp tục cùng Vũ Linh Trúc dạo quanh khắp Vũ Linh Thành. Thiên Long và Vũ Linh Trúc hai người đi cạnh nhau, Linh Trúc thì tay chỉ đây chỉ đó. Miệng thì liên hồi giới thiệu các cửa hàng hay những gì nổi bật tại Vũ Linh Thành này. Và đương nhiên là Đế Viêm Lan vẫn chỉ bận tâm đến việc nhâm nhi những cây kẹo của mình rồi.

Lúc này đây, Thiên Long và Vũ Linh Trúc đang ra tới quảng trường của thành trì. Ở giữa quảng trường rộng lớn này có một cái bục như là một sang quyết đấu hình tròn bán kính hơn mấy chục mét.

Thiên Long thấy vậy liền quay sang hỏi Vũ Linh Trúc

Thiên Long: “Cái sân đó để làm gì vậy?”

Vũ Linh Trúc nghe Thiên Long hỏi như vậy thì từ từ giải thích cho hắn

Vũ Linh Trúc: “Ừm….thì….cũng giống như một vài thành trì khác vậy! Nó dùng để cho những kẻ nào có xích mích thù hằn lên đó để sinh tử quyết chiến! Mà đôi khi cũng dùng để tổ chức một số lễ hội cho mọi người vui vẻ a!”

Thiên Long nghe vậy thì chỉ “ồ” một tiếng, hắn tiếp tục quan sát sân đó. Thiên Long quan sát kỹ bỗng thấy có gì đó khác với những sinh tử sàn ở các thành trì khác.

Thiên Long liền lên tiếng nói với Vũ Linh Trúc: “Mà này! Hình như xung cái sân đó, nó được bố trí một trận pháp đúng không?”

Vũ Linh Trúc thấy hân phát hiện ra thì hơi ngạc nhiên nhìn hắn mà nói

Vũ Linh Trúc: “Ồ! Không ngờ ngươi cũng nhìn ra được đó! Không lẽ ngươi còn là một Trận Sư sao Long?”

Thiên Long nghe vậy thì gật đầu đáp: “Ừm! Có thể coi là vậy! Mà cái trận pháp kia là nàng tự mình bố trí hay là nhờ người khác vậy?”

Vũ Linh Trúc cười nói: “Hì hì, ngươi đoán thử xem!”

Thiên Long nhún vai nói: “Nàng nói vậy thì bảo ta đi đoán xem trên đầu mình có bao nhiêu sợi tóc cho nhanh a!”

Vũ Linh Trúc bĩu môi nói: “Thì cứ thử đoán xem nào!”

Thiên Long thở dài nói: “Mà nếu nàng đã nói vậy thì ta đoán đó là do nàng tự thân bố trí a!”

Vũ Linh Trúc nghe vậy thì liền đáp: “Ồ! Sao ngươi lại đoán như vậy?”

Thiên Long lại nhún vai nói: “Đoán mò thôi!”

Hắn cũng lười dùng [Quan Sát] để mà soi kỹ lại thông tin của nàng nên là hắn đoán bừa luôn cho nhanh. Kiểu gì sau đó nàng chả nói ra đáp án cho hắn, vậy nên cần gì tốn thời gian xài [Quan Sát].

Nhưng nào ngờ đôi lúc đoán mò lại đoán đúng, Vũ Linh Trúc nghe Thiên Long nói vậy thì cười đáp

Vũ Linh Trúc: “Hì hì, ngươi đoán đúng rồi đó! Ta là người đã bày trận pháp đó a!”

Thiên Long nghe vậy thì cũng khá là ngạc nhiên khi nàng lại là người đích thân đi bố trận. Hắn quay ra nhìn Vũ Linh Trúc nói

Thiên Long: “Không ngờ nàng cũng lại là một Trận Sư a! Không biết nàng đạt tới đẳng cấp nào trong lĩnh vực trận pháp? Mà ta đoán chắc cũng không thấp đâu nhỉ?”

Dựa vào thiên phú cùng thời gian nàng tu luyện thì Thiên Long hắn cũng khá chắc là đẳng cấp trận pháp nàng không thấp.

Hắn nghĩ ít nhất đáp án phải rơi vào Thất Cấp hoặc Bát Cấp Trận Sư. Nhưng Vũ Linh Trúc lại đưa ra một đáp án khiến Thiên Long phải ngạc nhiên

Vũ Linh Trúc gật đầu cười nói: “Là bằng hữu với nhau, ta cũng không giấu diếm gì ngươi! Vốn chiến lực ta không phải về vũ lực mà là về trận pháp!

Ngay từ khi bắt đầu bước chân vào con đường tu luyện ta đã bắt đầu nghiên cứu trận pháp rồi. Sau ngần nấy năm, ta chỉ còn kém nửa bước nữa là bước chân vào Cửu Cấp Trận Sư rồi!”

Thiên Long nghe Vũ Linh Trúc nói xong thì khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ lại gặp thêm một người nữa về lĩnh vực khác còn cao hơn cảnh giới của bản thân.

Người đầu tiên Thiên Long biết đến chính là cô nàng Diệp Cơ kia, cảnh giới Thể Tu của nàng còn cao hơn cả cảnh giới Linh Tu.

Và bây giờ là Vũ Linh Trúc, nửa bước nữa là vào Cửu Cấp Trận Sư, như vậy hiện tại xét về địa vị thì nàng cũng tương đương với một Bán Bộ Độ Kiếp Kỳ.

Hoặc thậm chí nàng có thể là sánh ngang với một Độ Kiếp Sơ Kỳ, bởi vì Trận Sư bình thường đã có địa vị cao quý hơn so với một tu sĩ đồng cấp bình thường rồi.

Và còn nữa là về mặt Linh Tu nàng cũng không hề kém cạnh so với đẳng cấp Trận Sư của nàng. Vừa là một Linh Tu Đại Thừa Hoàn Mỹ Tam Tầng, lại còn là một Bán Bộ Cửu Cấp Trận Sư nữa.

Như vậy xét ra thì nàng hoàn toàn có thể ngang hàng với một Độ Kiếp Sơ Kỳ hoặc có chút nhỉnh hơn.

Thiên Long thực sự khâm phục cô nàng Vũ Linh Trúc này. Hắn còn tự nghĩ rằng nếu hắn không có mấy cái hack như Vạn Pháp Tinh Thông hay là Luyện Đan Thần Điển, thậm chí là cái hack to nhất là Hệ Thống.

Thì đặt hắn tại Tu Chân Giới này, thiên phú tu luyện của hắn có bằng nổi một phần ngàn của Vũ Linh Trúc không.

Như kiểu biết hắn nghĩ gì, tiếng Yên Nhi liền vang lên bên tai hắn nói

Yên Nhi: “Ừm….thì…..nếu không có mấy đồ của Hệ Thống thì đặt chủ nhân tại Tu Chân Giới này thì thiên phú của chủ nhân rơi vào loại phế vật!”

Thiên Long nghe Yên Nhi nói vậy thì khóe miệng giật giật, sau đó hắn rơi vào trạng thái sầu não thở dài một hơi thầm nghĩ

Thiên Long: “Quả nhiên, ta đoán không có sai mà!”

Ở bên cạnh thấy Thiên Long thở dài thì Vũ Linh Trúc lên tiếng hỏi han

Vũ Linh Trúc: “Long! Ngươi có việc gì hay sao mà thở dài vậy?”

Thiên Long nghe thấy Vũ Linh Trúc lên tiếng hỏi mình, hắn liền thoát khỏi cái trạng thái sầu não đó cười nói

Thiên Long: “À hà hà không có gì đâu!”

Hắn liền lập tức đổi chủ đề: “Giờ chúng ta đi tiếp đi! Còn vài nơi nàng chưa dẫn ta đi mà!”

Vũ Linh Trúc thấy Thiên Long bảo như vậy thì nàng không để ý việc hắn thở dài ban nãy nữa. Nàng cười nói

Vũ Linh Trúc: “Ừm! Được thôi, chúng ta di chuyển tiếp nào! Mà ta nghĩ trước khi đi, ngươi nên giải quyết vấn đề của cô nương kia đi đã!”

Vũ Linh Trúc vừa nói vừa chỉ về sau hắn, Thiên Long thấy vậy liền quay ra thấy Đế Viêm Lan đang ngậm cả chục que xiên hồ lô không trong miệng. Hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn như kiểu bắt hắn đi mua thêm cho nàng vậy.

Thiên Long thấy vậy thì cười khổ, sau đó lại kiếm quanh đó có chỗ bán không rồi mua thêm cho Đế Viêm Lan. Rồi cả ba tiếp tục đi dạo quanh Vũ Linh Thành này.

Đi thêm một lúc lâu nữa, Vũ Linh Trúc cũng đã dẫn hắn đi gần hết những nơi bắt mắt tại Vũ Linh Thành. Ngay cả chi nhánh Vạn Bảo Các Thiên Long cũng ghé qua, hắn thử xem có duyên gặp lại cô nàng Lệ Hương kia không.

Nhưng tiếc là không có, rời khỏi đó hắn lại cùng Vũ Linh Trúc đi tiếp. Lúc này, Thiên Long và Vũ Linh Trúc đi song song nhau trên một khu buôn bán khác.

Vũ Linh Trúc bỗng lên tiếng nói: “Long! Sau khi tham quan xong, ngươi thấy sao về Vũ Linh Thành này của ta?”

Thiên Long nghe nàng nói vậy thì liền đáp ngay: “Đây là một nơi rất yên bình, ta rất thích! Nhờ nàng, người dân đều hạnh phúc không hề phải chịu bất cứ ủy khuất nào, ai nấy đều rất vui vẻ và ai nấy đều bình đẳng cả.

Ta thực sự thích nơi đây, tại cái thế giới mạnh được yếu thua này mà nàng có thể duy trì được sự yên bình này thì rất đáng nể a!”

Vũ Linh Trúc nghe Thiên Long nói vậy thì tự dưng sắc mặt hơi đổi lẩm bẩm nói chỉ đủ nàng nghe thấy

Vũ Linh Trúc: “Hạnh phúc nhờ ta à? Ấy vậy mà cũng tại ta mà nhiều người bị rơi vào tuyệt cảnh, nhà tan cửa nát a!”

Nàng lại nhớ đến cái quá khứ kia, sắc mặt nàng trở nên buồn bã. Thiên Long ở bên không nghe thấy lời kia của nàng, chỉ dựa vào sắc mặt nàng mà đoán

Thiên Long thầm nghĩ: “Không lẽ ta nói gì sai khiến nàng nhớ về cái quá khứ không mấy tốt đẹp kia?”

Thiên Long định đưa tay ra vỗ vai nàng nói gì đó thì bỗng nhiên trước mặt hai người xuất hiện một trận chiến. Điều này khiến Thiên Long thu tay lại và Vũ Linh Trúc cũng tỉnh lại khỏi cái ký ức kia.

Chỉ thấy trước hai người, từ trong một quán ăn bay ra một bóng người đâm sầm vào một quầy bán hoa quả của một dân thường.

Cả quầy bán vỡ vụn, người phụ nữ bán kia bị những mảnh gỗ nhỏ bắn vào tay găm vào thịt đau đơn kêu “A” một tiếng.

Bóng người vừa bị đánh bay lập tức đứng dậy, có thể thấy đây là một thanh niên khuôn mặt tầm hai mươi. Xung quanh có linh lực dao động, như vậy thấy được đây là một tu sĩ.

Khóe miệng tên này chảy ra một dòng máu, ánh mắt giận dữ nhìn về phía quán ăn kia. Chỉ thấy từ trong quán ăn kia bước ra một nam thanh niên trạc tuổi tên kia, so với khí tức cuồng bạo của tên bị đánh bay kia thì người vừa bước ra từ quán ăn có khí tức trầm ổn hơn.

Tên bước ra từ quán kia, hắn nhìn tên kia và nở ra một nụ cười đểu nói

“Hạ Liệt! Ngươi nghĩ mình đủ thực lực đánh bại ta á? Nằm mơ đi thằng đần, haha!”

Tên được gọi Hạ Liệt kia liền nhăn mặt giận dữ nhìn tên kia nói

“Dịch Sinh, ngươi đừng tưởng hơn ta một tiểu cảnh giới mà ra oai nha! Ta còn chưa dụng đến vũ kỹ mạnh nhất đâu!”

Tên bước ra từ quán ăn tên Dịch Sinh nghe vậy thì khiêu khích Hạ Liệt, hắn vẫn một nụ cười đểu đó nói

Dịch Sinh: “Ngon thì nhào vô! Ngươi nghĩ Hóa Thần Sơ Kỳ như ngươi đủ đánh bại Hóa Thần Trung Kỳ Đỉnh Phong ta đây ư? Mơ đi thằng ngu haha!”

Tên Hạ Liệt tính đã nóng rồi, hắn còn liên tục bị Dịch Sinh khiêu khích, hắn triệt để tức giận quên đi quy tắc Vũ Linh Thành này mà quát lên

Hạ Liệt: “Ngươi chết với ta! Địa Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ – Diễm Phân Quyền!”

Dứt câu, trên tay hắn xuất hiện một quyền sáo và lập tức được bao phủ bởi Hỏa hệ linh lực nóng bỏng rồi phi thẳng về phía Dịch Sinh ra quyền. Dịch Sinh thấy vậy thì cũng như quên đi vụ quy tắc nơi đây nói

Dịch Sinh: “Thích thì ông nội ngươi đây chiều! Địa Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ – Phong Cuồng Trảm!”

Trên tay Dịch Sinh liền xuất hiện một thanh đao trắng muốt, Phong hệ linh lực kịch liệt vận chuyển trảm về phía Hạ Liệt.

Ngưởi dân xung quanh thấy cảnh tượng trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết này thì lập tức la hét bỏ chạy. Thiên Long thấy vậy thì thầm nói

Thiên Long: “Đù má! Hai thằng ngu này, dám ra tay trước mặt Vũ Linh Trúc à? Thôi thì hai tên yếu này ra tay giúp nàng đỡ nàng tốn công ra tay vậy!”

Thiên Long lập tức Thuấn Di tới giữa hai tên này quát lên

Thiên Long: “Dừng lại mau hai thằng ngu nà……..”

Chưa kịp nói hết câu thì Vũ Linh Trúc ở chỗ cũ quát lên

Vũ Linh Trúc: “Muốn đánh nhau thì cút khỏi Vũ Linh Thành mà đánh nhau cho ta!”

Do nàng vừa nhớ lại quá khứ u buồn kia, giờ lại thấy hai thằng ngu này gây gổ trước mặt nàng. Nàng liền tức giận không để ý Thiên Long đã ra tay, nàng lập tức phất tay một cái.

Ngay lúc quyền và đao chuẩn bị va chạm với hai tay Thiên Long thì sau lưng Thiên Long liền xuất hiện một thông đạo đen kịt. Cả ba không kịp phản ứng gì thì liền bị hút thẳng vào trong đó.

Thiên Long chỉ kịp hô lên một tiếng: “Ơ cái đậu xanh? Sao lại cả taaaaaa!”

Sau đó thì hắn cùng hai tên kia bị kéo bào trong thông đạo rồi biến mất cùng thông đạo. Vũ Linh Trúc lúc này mới nhận ra là mình vừa kéo cả Thiên Long vào trong đó thì nàng ngớ người

Mắt chữ O mồm chữa A kêu thốt lên một câu: “Chết cha lỡ tay!”

Đế Viêm Lan ở một bên thấy cảnh này thì vẫn một mặt không quan tâm, bởi nàng biết Thiên Long chỉ bị kéo vào thông đạo chứ không phải hư không nên không chết được.

Vậy nên nàng mới không ra tay cứu hắn làm gì, Đế Viêm Lan lập tức quay lưng mà đi kiếm mấy người Diệp Cơ để mà thông báo.

Vũ Linh Trúc một lúc mới lấy lại tinh thần mà quay ra đã không thấy Đế Viêm Lan rồi. Nàng liền té ngay đi tìm Đế Viêm Lan để mà giải thích a! Còn cả thông báo cho ba nữ nhân cùng Thiên Long tới đây nữa.

Nàng không biết mặt ba người Diệp Cơ nên là chỉ có thể kiếm Đế Viêm Lan, vì nàng biết kiểu gì Đế Viêm Lan cũng kiếm ba người kia mà thông báo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.