Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 118: Vũ Linh Trúc. Đại Thừa Hoàn Mỹ – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 118: Vũ Linh Trúc. Đại Thừa Hoàn Mỹ

Khi Thiên Long dùng [Quan Sát] lên cô nàng trước mặt hắn thì hắn liền thầm hô

Thiên Long: “Á đù! Đúng là gần ngay trước mắt xa tận chân trời! Đây có nên gọi là cầu được ước thấy không?”

–Ting!–

Tên: Vũ Linh Trúc

Huyết Mạch: không

Linh Căn: Kim Linh Căn

Công Pháp: Hoàng Kim Thiên Quyết (Linh Cấp Cực Phẩm)

Đẳng Cấp: Đại Thừa Hoàn Mỹ Tam Tầng

Hảo Cảm: 50 (người lạ)

Mô tả: Thành chủ Vũ Linh Thành. Là một người dịu dàng, hiền hòa, rất yêu quý dân chúng của thành mình vì vốn nàng cũng từng là một phàm nhân như bọn họ. Không sinh ra trong gia tộc hay môn phái nào cả, do gặp kì ngộ bước chân vào con đường tu luyện. Nàng một đường dựa vào kinh nghiệm mà cơ duyên kia trao cho nàng, trong 7000 năm đạt Đại Thừa Hoàn Mỹ Tam Tầng chỉ thiếu chút là bước vào Độ Kiếp.

Chú thích: Vũ Linh Thành do một tay nàng lập lên cách đây năm trăm năm. Nàng coi dân chúng của mình là hơn hết vậy nên sẵn sàng để lộ ra mặt tàn độc của mình mà đồ sát bất cứ ai hại họ.

Thiên Long đọc xong thông tin về Vũ Linh Trúc thì khá ngạc nhiên vì không ngờ nàng có thể từ một cô nương bình thường không có sinh ra tại thế lực tu luyện nào.

Vậy mà lại có thể chỉ dựa vào một lần cơ duyên trong vòng 7000 năm đạt cảnh giới hiện tại. Phải biết rằng Thủy Băng Băng trong vạn năm đạt Độ Kiếp Hậu Kỳ đã gọi là tu luyện nhanh rồi.

Đây Vũ Linh Trúc 7000 năm đã gần bước chân vào Độ Kiếp Kỳ rồi. Như vậy thấy được thiên phú tu luyện của nàng cao đến mức nào. Đã thế nàng còn là Kim Hệ Tu Sĩ, Kim hệ là một hệ khá là hiếm có cũng rất khó tu luyên.

Nhưng một khi luyện thành, Kim hệ lại đáp ứng đầy đủ các yếu tố cần thiết: tốc độ, sức tấn công và phòng ngự. Vậy nên mới nói tại sao Kim Hệ Tu Sĩ khó tu luyện hơn các hệ còn lại. Mà chắc là ngoại trừ thằng nào đó.

Thiên Long chợt nhận ra gì đó thì liền lên tiếng hỏi Yên Nhi

Thiên Long: “Yên Nhi! Đại Thừa Hoàn Mỹ Tam Tầng là sao? Ta tưởng cao nhất là Đại Thừa Đỉnh Phong chứ?”

Tiếng Yên Nhi một lúc sau mới vang lên bên tai Thiên Long mà giải thích cho hắn

Yên Nhi: “Trong cảnh giới Đại Thừa Kỳ thực ra còn một đoạn phía trên Đại Thừa Đỉnh Phong trước khi bước vào Độ Kiếp. Đó chính là Đại Thừa Hoàn Mỹ, đoạn cảnh giới này gồm ba tầng, tầng càng cao thì tỷ lệ tiến vào Độ Kiếp càng cao.

Như Vũ Linh Trúc, nàng ta đạt tới Hoàn Mỹ Tam Tầng, như vậy tỷ lệ đặt chân vào Độ Kiếp cao hơn nhiều sao với Đại Thừa Đỉnh Phong muốn trùng kích vào Độ Kiếp Kỳ a.”

Thiên Long gật đầu đã hiểu, hắn nhùn Vũ Linh Trúc cảm thán

Thiên Long: “Bảo sao nàng ta có suy nghĩ mọi sinh linh đều bình đẳng a! Nàng xuất thân cũng chỉ là những thường dân như bọn họ, chẳng qua nàng có gặp được cơ duyên mà đi vào con đường tu luyện mà thôi!”

Đế Viêm Lan ở đằng sau vẫn mặc kệ Thiên Long đứng giữa đường gật gà gật gù như thằng dở. Nàng thì tiếp tục nhấm nháp cây kẹo hồ lô trên tay, không để ý bất cứ thứ gì khác nữa.

Thiên Long đang cảm thán thì giọng nói trong trẻo kia lại vang lên bên tai hắn

“Hửm? Vị công tử này……có gì mà nhìn ta chăm chú vậy?”

Thiên Long đang chìm trong suy nghĩ cảm thán về Vũ Linh Trúc thì hắn bị một lời nói này đánh thức.

Thiên Long giật mình nhìn về phía giọng nói phát ra, lập tức thấy được Vũ Linh Trúc ánh mắt sau lớp lụa mỏng kia đang nhìn về phía hắn.

Đôi môi hồng má đào lộ ra do nàng hơi vén lên để thưởng thức cây kẹo hồ lô nàng vừa mới mua từ của hàng đồ ngọt ban nãy.

Thiên Long chợt nhận ra mình đúng là có hơi vô duyên khi tự dưng giữa đường nhìn chằm chằm vào người khác. Nhưng hắn vẫn mặc kệ điều đó mà đáp

Thiên Long: “À thì có lẽ do cô nương đẹp quá nên ta có hơi thất thố chút! Mong cô nương lượng thứ a!”

Vũ Linh Trúc nghe Thiên Long nói vậy thì có chút ngạc nhiên vì hắn lại nói thẳng ra như vậy. Nàng nhìn hắn nói

Vũ Linh Trúc: “Mà sao công tử lại nói ta đẹp? Công tử đã nhìn thấy dung mạo ta đâu mà khen ta đẹp vậy!”

Thiên Long nghe Vũ Linh Trúc nói vậy thì hắn bèn mặt dày đáp lại

Thiên Long: “Thì….ta chỉ cần nhìn qua dáng người nàng là ta biết nàng đẹp rồi a!”

Vũ Linh Trúc nghe vậy thì hơi lùi lại, ánh mắt sau lớp vải lụa mỏng đó nhìn hắn với một vẻ kiêng dè nói

Vũ Linh Trúc: “Oa! Hóa ra công tử là một tên sắc lang a!”

Thiên Long nghe nàng nói vậy thì hắn liền đáp lại nàng

Thiên Long: “Ừm! Cái đó thì ta cũng không phủ định a! Vốn ta cũng là một tên sắc lang rồi a!”

Hắn cũng chả buồn phủ định lời nói của nàng mà lại còn khẳng định mình là một sắc lang luôn. Vì sự thật hắn cũng khá đúng với lời đó chứ có sai đâu mà phủ định điều Vũ Linh Trúc nói.

Vũ Linh Trúc khá ngạc nhiên khi Thiên Long nói vậy. Đôi mắt to long lanh sau lớp vải lụa kia hơi mở to ra nhìn Thiên Long. Đa phần những ai bị nói vậy thường thì sẽ lập tức phủ định điều đó, còn những kẻ thừa nhận điều đó thì toàn là mấy tên biến thái, tâm trí không ổn định.

Nhưng đây Vũ Linh Trúc thấy Thiên Long trông không như mấy tên biến thái không bình thường đó. Ấy vậy mà hắn lại không hề phủ định điều đó, đã thế còn thừa nhận mình là sắc lang luôn.

Điều này khiến Vũ Linh Trúc có hơi hứng thú với hắn. Nàng nhìn Thiên Long nói

Vũ Linh Trúc: “Ồ ra là vậy a! Có lẽ ta nên tránh xa công tử để bảo vệ bản thân mình khỏi ma trảo của công tử q!”

Thiên Long nghe vậy thì nhún vai nói: “Tùy cô nương! Ta là sắc lang nhưng chưa phải gặp ai cũng ra tay cả! Ta chỉ là sắc lang đối với nữ nhân của mình mà thôi!”

Vũ Linh Trúc “ồ” một tiếng, Thiên Long lại nói tiếp: “Mà cô nương cũng chả phải đề phòng ta! Tu vị cô nương cao như vậy thì ta có ra tay cũng chả đụng nổi vào người cô nương!”

Vũ Linh Trúc nghe vậy thì nói thú vị nói: “Ồ! Sao công tử khẳng định tu vị ta cao hơn công tử? Nhỡ đâu tu vị ta kém thì sao?”

Thiên Long lắc đầu nói: “Tuy người khác nhìn vài thì không phát hiện được tu vị của cô nương! Nhưng ta lại khác, ta trời sinh có thiên phú nhìn ra được cảnh giới của người khác. Cho dù họ có che dấu như nào đi chăng nữa!”

Nói đến đây Thiên Long cũng thầm nghĩ: “Mọe chém gió như này, không biết tý nữa có thành mẹ bão không nhỉ?”

Vũ Linh Trúc đôi mắt to tròn long lanh càng thêm phần thú vị nhìn về Thiên Long. Đây là lần đầu tiên nàng gặp một người có thiên phú như vậy a. Nàng liền hướng phía hắn cười nói

Vũ Linh Trúc: “Vậy nếu công tử có khả năng đó! Công tử đoán được tu vị của ta là gì không?”

Vũ Linh Trúc hỏi vậy vì nàng đoán rằng hắn sẽ không thể nói rõ ra được cảnh giới phía trên Đại Thừa Đỉnh Phong.

Vì cảnh giới này rất ít người đạt tới vì hơn chín thành chín tu sĩ khi đạt tới Đại Thừa Đỉnh Phong là sẽ bắt đầu trùng kích vào Độ Kiếp rồi.

Nàng dám chắc dù khả năng này Thiên Long có chuẩn xác đến đâu thì cũng chỉ có thể đoán là Đại Thừa Đỉnh Phong mà thôi. Vì chưa bao giờ nghe tới cảnh giới này thì làn sao có thể đoán ra được cơ chứ.

Nhưng đây nào có phải khả năng của Thiên Long, hắn ba xạo kỹ năng hệ thống thành một khả năng thiên phú của hắn thôi chứ. Thiên Long thấy Vũ Linh Trúc nói vậy thì đưa tay lên xoa cằm, hai mắt khép lại như đang suy nghĩ gì đó.

Vũ Linh Trúc thấy hắn suy nghĩ vậy thì nghĩ Thiên Long đang cố đoán ra cảnh giới của nàng. Vũ Linh Trúc cười nói

Vũ Linh Trúc: “Sao? Công tử đoán được không?”

Thiên Long thực ra chả phải đang suy ngẫm đoán cảnh giới của Vũ Linh Trúc. Hắn đang nghĩ xem có nên nói chính xác cảnh giới của nàng không, vì theo Yên Nhi thì cảnh giới Đại Thừa Hoàn Mỹ rất ít tu sĩ đạt tới.

Số người ở Tinh Cầubiết về cảnh giới này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay cộng ngón chân mà thôi.

Và một điều nữa là thường thì không có thiên phú nào là tuyệt đối cả trừ mấy cái chiêu trò của hệ thống. Thiên Long tự dưng nghĩ ra gì đó thì nhìn Vũ Linh Trúc nói

Thiên Long: “Ừm! Nếu ta đoán được chính xác cô nương cảnh giới gì thì có thể đáp ứng ta một điều không?”

Vũ Linh Trúc nghe Thiên Long nói vậy thì ánh mắt hơi biến đổi, Thiên Long cũng nhận ra sự biến đổi nhỏ này. Hắn liền nói

Thiên Long: “Ta không có đòi hỏi gì quá đáng đâu! Ta chỉ muốn nếu đoán trúng, ta có thể làm bằng hữu với cô nương không? Ta cũng không có dại gì mà đưa ra yêu cầu quá đáng với một cường giả như cô nương đâu! Chỉ sợ một chiêu ta đi đời thì vui a!”

Thiên Long lại thầm nghĩ: “Mặc dù cũng éo chết hẳn được! Trừ phi mười một chiêu đánh chết ta a!”

Vũ Linh Trúc nghe vậy thì mới giãn chân mày ra, nàng cười nói

Vũ Linh Trúc: “Nếu vậy thì được thôi! Công tử cứ nói thử xem, dù sai ta cũng đồng ý! Vì dù sao chỉ là thêm một cái bằng hữu mà thôi!”

Thiên Long nghe vậy thì gật đầu nói: “Được! Vậy thì để xem nào!”

Thiên Long bắt đầu giả vờ chăm chú quan sát như kiểu đang phân tích xem nàng ở cảnh giới gì.

Mà thực ra hắn đang đảo mắt đánh giá cơ thể lồi lõm chữ S của nàng thì đúng hơn. Thiên Long gật gù thầm nghĩ

Thiên Long: “Hừm! Không kém Băng Băng chút nào a! Chỉ là ngực có vẻ bé hơn Băng Băng chút một vài cm a!”

Quan sát một hồi Thiên Long mới rời mắt ra khỏi người Vũ Linh Trúc. Hắn đưa tay tạo thành nắm đấm che miệng giả vờ ho

Thiên Long: “E hèm! Đã rõ rồi!”

Vũ Linh Trúc thấy hắn đã xong thì mỉm cười nói: “Vậy có thể đoán ra tu vị của ta không?”

Thiên Long gật đầu nói: “Nếu là kẻ khác có thiên phú này thì chả đoán ra đâu! Chắc chắn chúng sẽ nói là Đại Thừa Đỉnh Phong a!”

Vũ Linh Trúc nghe đến đây thì hứng thú nói: “Ồ! Vậy còn công tử thì sao?”

Thiên Long không nhanh không chậm nói: “May mà trước đó ta có được nghe nói đến cảnh giới hiện tại của cô nương rồi! Đó là Đại Thừa Hoàn Mỹ, đã thế cô nương còn là Hoàn Mỹ Tam Tầng nữa! Ta đoán không sai chứ?”

Vũ Linh Trúc hai mắt long lanh mở to ngạc nhiên khi Thiên Long biết đến cảnh giới này. Đã thế còn có thể đoán chính xác cảnh giới của nàng, cảnh giới này rất ít người biết.

Những người biết đến cảnh giới này thì toàn là những thế lực Đỉnh Cấp mà thôi. Nàng thấy Thiên Long biết đến cảnh giới này thì liền tò mò về thân phận của hắn.

Nàng tự hỏi có phải hắn thuộc về đỉnh cấp thế lực nào đó không. Thiên Long thấy Vũ Linh Trúc vẫn một vẻ ngạc nhiên thì noi

Thiên Long: “Alo! Ajinomoto! Hế lô, Trái Đất gọi Vũ Linh Trúc có nghe rõ không? Ta đoán đúng hay không?”

Vũ Linh Trúc bị lời nói này của Thiên Long gọi tỉnh khỏi sự hiếu kỳ. Nàng liền nhìn Thiên Long nói

Vũ Linh Trúc: “Không ngờ công tử lại đoán đúng đó! Thực sự những người biết đến cảnh giới này chỉ có của Đỉnh Cấp thế lực mà thôi! Ta tự hỏi công tử là đệ tử của thế lực Đỉnh Cấp nào a!”

Thiên Long nghe vậy thì liền trả lời Vũ Linh Trúc: “Cái này thì…ta không thuộc các thế lực đó!”

Vũ Linh Trúc nghe vậy nói: “Vậy sao công tử biết về cái cảnh giới này!”

Thiên Long lại bắt đầu bốc phét: “Do ta đọc được trong ghi chép tại một di tích ta phát hiện ra a!”

Vũ Linh Trúc nghe vậy thì gật đầu đã hiểu, Thiên Long lại nói

Thiên Long: “Vậy ta có thể kết giao bằng hữu với cô nương không?”

Vũ Linh Trúc nghe vậy thì mỉm cười nói: “Tất nhiên rồi! Ta cũng muốn có bằng hữu thú vị như công tử a!”

Thiên Long cười đáp: “Nếu vậy thì đã là bằng hữu thì không cần gọi ta là công tử đâu! Ta tên Thiên Long, có thể gọi là Long nếu muốn a!”

Vũ Linh Trúc nghe vậy vẫn một nụ cười trên môi nói: “Vậy thì ta sẽ gọi Long cho gọn nha! Ta tên Vũ Linh Trúc a!”

Thiên Long cười nói: “Vũ Linh Trúc à! Cái tên thật hay a!”

Vũ Linh Trúc chỉ cười cười khi Thiên Long khen nàng. Thiên Long lúc này nhìn nàng nói

Thiên Long: “Mà Vũ Linh Trúc, Vũ Linh Thành. Không lẽ nàng là thành chủ ư?”

Mặc dù đã biết dựa vào [Quan Sát], nhưng hắn vẫn nhận lấy lời xác nhận từ Vũ Linh Trúc.

Vũ Linh Trúc nghe vậy thì cười nói: “Ngươi đoán xem!”

Thiên Long: “Nếu nàng nói vậy thì có vẻ là đúng rồi a!”

Vũ Linh Trúc gật đầu cười nói: “Đúng vậy a! Ta là thành chủ, đồng thời người lập nên nó luôn!”

Thiên Long nghe vậy thì giả vờ ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng. Vũ Linh Trúc lại nói

Vũ Linh Trúc: “Mà Long! Có vẻ đây là lần đầu ngươi tới đây phải không? Trước giờ chưa thấy ngươi xuất hiện tại đây a!”

Thiên Long nghe vậy thì nói: “Đúng thế! Đây lần đầu ta tới đây!”

Vũ Linh Trúc nghe vậy đáp: “Biểu sao, trước giờ chưa thấy ngươi bao giờ. Vì những ai đến đây rồi ta đều biết a! Và có vẻ cô nương kia cũng vậy a, đó là bạn đồng hành của ngươi à?”

Vũ Linh Trúc vừa nói vừa chỉ về phía Đế Viêm Lan vẫn đang mải mê nhâm nhi cây kẹo hồ lô của mình. Thiên Long thấy nàng hỏi vậy thì gật đầu đáp

Thiên Long: “Ừm! Ta đến đây cùng nàng và ba người nữa a!”

Vũ Linh Trúc nghe Thiên Long nói vậy thì hứng thú cười nói

Vũ Linh Trúc: “Hửm! Ba người? Không lẽ đều là nữ a?”

Thiên Long nghe vậy thì nói: “Sao nàng nghĩ vậy?”

Vũ Linh Trúc cười đáp: “Thì chính ngươi tự nhận mình sắc lang, vậy nên ta đoán kiểu gì đó cũng là nữ a hì hì!”

Thiên Long nghe nàng nói vậy thì nhún vai nói: “Nàng đoán đúng rồi đó! Ba người đó đều là nữ nhân của ta a!”

Hắn cũng chả giấu diếm gì mà nói thẳng ra luôn. Vũ Linh Trúc nghe vậy thì cười nói

Vũ Linh Trúc: “Oa! Ngươi có vẻ phong lưu đa tình quá a! Không lẽ…..”

Nàng vừa nói vừa hơi lui lại hai tay che người nói

Vũ Linh Trúc: “Không lẽ ngươi cũng có ý đồ với ta? Như vậy không được đâu nha, chúng ta mới quen thôi đó a!”

Thiên Long biết nàng đang đùa mình thì cười nói

Thiên Long: “Thôi! Nàng không cần phải giả vờ để phòng ta! Dù ta muốn cũng chả làm gì được nàng a!”

Vũ Linh Trúc nghe vậy thì lại quay lại bộ dạng cười cười nói

Vũ Linh Trúc: “Hì hì! Vậy còn cô nương này? Có phải nữ nhân của ngươi không?”

Thiên Long chưa kịp nói thì Đế Viêm Lan đã lập tức ngẩng mặt dậy, nàng quay ra nhìn Vũ Linh Trúc nói

Đế Viêm Lan: “Có chết cũng không phải!”

Chỉ một câu rồi nàng lại tiếp tục nhâm nhi cây kẹo hồ lô của mình. Thiên Long nghe vậy thì khóe miệng giật giật nghĩ

Thiên Long: “Có nhất thiết phải nhanh như vậy không?”

Còn Vũ Linh Trúc nghe vậy thì “ồ” một tiếng nhìn Thiên Long cười nói

Vũ Linh Trúc: “Có vẻ ngươi không phải ai cũng tán tỉnh được a hì hì!”

Thiên Long:……..

Thiên Long lúc sau thì thở ra một hơi nhìn Vũ Linh Trúc nói

Thiên Long: “Được rồi! Ta mới tới đây, chưa quen nàng có thể làm người giới thiệu cho ta không?”

Vũ Linh Trúc nghe vậy thì cười nói: “Không ngờ ngươi cũng hay quá ha! Đòi thành chủ của một thành trì làm người hướng dẫn giới thiệu cho a!”

Thiên Long nghe vậy nói: “Không được à?”

Vũ Linh Trúc cười đáp: “Hì hì! Nể ngươi là bằng hữu của ta, ta sẽ đích thân dẫn ngươi đi a! Theo ta nào!”

Dứt câu nàng tiến về một phía, Thiên Long nghe vậy thì chỉ cười cười không nói gì mà đi theo Vũ Linh Trúc. Đế Viêm Lan cũng theo sau hắn, hắn cũng đưa nốt cho nàng cây kẹo của hắn.

Đế Viêm Lan cũng không từ chối mà lập tức giật lấy luôn. Thấy vậy thì Thiên Long cười khổ nghĩ

Thiên Long: “Có vẻ nàng ta nghiện kẹo hồ lô rồi a!”

Sau đó cả hai theo sau Vũ Linh Trúc mà tham quan Vũ Linh Thành. Còn ba người Lâm Nhược Thiến thì hắn kệ cho ba nàng thích làm gì thì làm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.