Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 109: Tử Liên Không Diễm – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 109: Tử Liên Không Diễm

Tiêu Ngọc Sương: “Mọi chuyện là như thế này, thực ra thì lý do muội tìm được nó cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi!”

Thiên Long và hai người Diệp Cơ, Lâm Nhược Thiến chăm chú ngồi nghe Tiêu Ngọc Sương kể.

Cả ba người đều rất hứng thú với dị hỏa, bởi vì dù sao dị nguyên tố là những thứ chỉ có thể dựa vào vận may chứ chả thể nào cầu nổi.

Tiêu Ngọc Sương một lượt kể hết quá trình làm thế nào mà nàng có thể phát hiện ra dị hỏa cho ba người Thiên Long nghe.

Hóa ra là mọi chuyện đơn giản là, Tiêu Ngọc Sương trong một đợt đi “phượt” nàng đang đuổi giết một đầu lục giai sơ kỳ yêu thú…

Thiên Long: “Khoan, khoan, khoan! Lục giai yêu thú?”

Tiêu Ngọc Sương thấy hắn chen ngang thì khó hiểu nói: “Vâng, lục giai yêu thú! Có chuyện gì sao?”

Thiên Long: “Muội đùa ta à? Mới chỉ vài tháng không gặp, muội đã dám đi đuổi giết một tên lục giai yêu thú rồi? Mà trước đó thì, làm thế nào mà lại có lục giai yêu thú ở Hoàng Thiên Sâm Lâm này?”

Tiêu Ngọc Sương nghe Thiên Long nói vậy liền mắng

Tiêu Ngọc Sương: “Huynh bị ngốc à? Chưa nghe muội nói hết đã hấp ta hấp tấp rồi! Muội đâu có nói muội ở Hoàng Thiên Sâm Lâm đâu! Bộ huynh nghĩ chỉ trên đại lục này có mỗi cái Hoàng Thiên Sâm Lâm à?”

Thiên Long nghe Tiêu Ngọc Sương mắng vậy mới nhớ ra, hắn gãi đầu cười nói

Thiên Long: “À ừ! Tại ta, ta quên mất vụ này a!”

Tiêu Ngọc Sương nghe vậy thì “hứ” một tiếng, Thiên Long lại lên tiếng

Thiên Long: “Mà muội chưa trả lời câu hỏi trước đó của ta a! Sao muội lại đuổi theo một tên lục giai yêu thú?”

Tiêu Ngọc Sương: “Tại sao lại không được chứ?”

Thiên Long: “Thì rõ ràng rồi còn gì! Muội mới Hóa Thần Trung Kỳ, tự dưng lại đi đuổi giết lục giai yêu thú!”

Tiêu Ngọc Sương: “Hứ! Ai bảo huynh muội vẫn là Hóa Thần Trung Kỳ?”

Thiên Long: “Không lẽ…..muội đạt tới Luyện Hư Kỳ rồi!”

Tiêu Ngọc Sương gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi!”

Thiên Long: “Hả???? Mới có vài tháng muội đột phá từ Hóa Thần Trung Kỳ lên Luyện Hư Kỳ! Thế quái nào?”

Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến bên cạnh nghe câu nói này của Thiên Long thì cũng chấn kinh. Hai nàng hô lên

“Cái gì? Vài tháng từ Hóa Thần Trung Kỳ lên Luyện Hư? Thiên Long, ngươi không nói đùa đấy chứ?”

Thiên Long liền quay ra nói: “Ta đùa hai nàng làm gì! Ta đây là nói sự thật a!”

Hai nàng chấn kinh nói: “Đây rốt cuộc là tốc độ tu luyện nghịch thiên gì đây?”

Tiêu Ngọc Sương thấy mấy người Thiên Long ngạc nhiên như vậy thì nói

Tiêu Ngọc Sương: “Long ca! Huynh ngạc nhiên cái gì chứ? Huynh quên là muội có được ký ức kiếp trước, bao gồm cả cảm ngộ pháp tắc, cảm ngộ để đột phá à?”

Thiên Long nghe nàng nói vậy thì mới nhớ ra, tay này tạo nắm đấm gõ vào tay kia nói

Thiên Long: “Ồ! Ta quên mất, như vậy nàng sẽ tu không có bình cảnh từ giờ đến Đại Thừa Đỉnh Phong a! Chỉ cần tích lũy linh lực là được a!”

Tiêu Ngọc Sương gật đầu xác nhận, hai người Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì chả hiểu gì.

Kiếp trước? Không bình cảnh? Đại Thửa Đỉnh Phong? Diệp Cơ liền lên tiếng nói

Diệp Cơ: “Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy? Ta chả hiểu gì a!”

Lâm Nhược Thiến gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy a! Cái gì mà kiếp trước, cái gì mà không bình cảnh chứ! Mau giải thích đi!”

Thiên Long nghe vậy thì nhớ ra gì đó, hắn nhìn hai nàng nói

Thiên Long: “À đúng rồi! Ta và hai nàng có vụ cá cược a, ta thắng chắc rồi!”

Hai người Diệp Cơ lập tức nói: “Tại sao lại vậy?”

Thiên Long cười cười nhìn hai nàng, sau đó quay ra nói với Tiêu Ngọc Sương

Thiên Long: “Muội kể cho hai nàng nghe về việc hai nàng đang thắc mắc đi!”

Tiêu Ngọc Sương nghe vậy thì gật đầu, nàng nhìn hai người Diệp Cơ và bắt đầu kể về kiếp trước cách đây cả vạn năm cho hai nàng nghe.

Một lúc sau, Tiêu Ngọc Sương kể xong thì Thiên Long nhìn hai nàng cười nói

Thiên Long: “Ta thắng rồi nhé!”

Hai nàng nghe Thiên Long nói vậy liền hô lên: “Thắng thì thắng! Chỉ là một nụ hôn mà thôi!”

Thiên Long thấy hai nàng như vậy thì cười nói: “Mà ta chưa nhận thưởng vội, giờ thì cứ nghe về tung tích cái dị hỏa mà Ngọc Sương phát hiện ra trước đi đã!”

Nhắc tới dị hỏa là cả hai nàng lại lập tức nghiêm túc chăm chú nghe, giống hệt như mấy đứa trẻ mầm non nghe giáo viên kể chuyện vậy.

Tiêu Ngọc Sương thấy vậy thì bắt đầu kể tiếp. Đến đâu rồi nhỉ…..à rồi đến đoạn nàng đuổi theo một đầu lục giai yêu thú tại Tùng Sinh Sâm Lâm cạnh Linh Vân Đế Quốc.

Nàng đuổi giết nó vì lý do là khi nàng mới tiến vào gần trung tâm khu rừng thì nó đã lao vào tấn công nàng.

Nhưng cuối cùng lại bị nàng dùng thực lực áp đảo đuổi giết ngược lại. Cuộc đuổi bắt điễn ra cả hai ngày trời, một người một thú chạy khắp ngóc ngách bên ngoài trung tâm Tùng Sinh Sâm Lâm.

Cuối cùng khi đuổi kịp đầu yêu thú kia, bị ép vào đường cùng thì con yêu thú kia liền tức giận tự bạo định kéo Tiêu Ngọc Sương chết cùng mình.

Nhưng nó chưa kịp tự bạo thì Tiêu Ngọc Sương đã tung ra đại chiêu lập tức diệt sát nó. Sau đó nàng đáp xuống để mà thu lấy nội đan của đầu yêu thú kia.

Khi mà nàng đáp xuống, vừa nhặt nội đan lên thì lập tức mặt đất nứt ra do một chiêu kia của nàng. Mặt đất sụp xuống, Tiêu Ngọc Sương liền vận linh lực mà bay lên để tránh rơi xuống đó.

Nhưng khi nàng ở trên miệng hố nhìn thấy dưới đáy có một cái hang động lớn. Tiêu Ngọc Sương lập tức nổi tính tò mò, thế là nàng liền phi thẳng vào trong hang động đó.

Nàng vào trong hang động, sau đó nàng đi mất một lúc lâu thì xuất hiện trước mặt nàng là một cánh cửa đá.

Nàng lúc đó đưa tay lên cảm nhận thì thấy đó chỉ là cánh cửa đá bình thường mà thôi. Nàng lập tức vận dụng hỏa linh lực rồi vung quyền đập tan cánh cửa đá.

Ngay khi cửa đá sụp đổ, đập vào mắt Tiêu Ngọc Sương là một động phủ rộng chừng ba mươi mét vuông. Trong đó có một giường đá, một cái bàn đá, còn lại chả có cái vẹo gì cả.

À có một bộ xương đang ngồi khoanh chân trên cái giường đá. Tiêu Ngọc Sương liền lập tức đi vào xem xem có đồ gì ngon nghẻ không.

Ngay khi nàng bước vào thì lập tức từ bộ xương kia bay ra một luồng sáng, luồng sáng mà trắng sữa đó lập tức ngưng tụ thành một thân ảnh trung niên.

Thân ảnh này lập tức lên tiếng nói: “Kẻ tìm được đến đây thì coi như là ngươi có duyên với ta! Trước khi nhắm mắt xuôi tay, ta đã để lại toàn bộ tài sản của ta lại cho ai hữu duyên.

Nhưng muốn đạt được nó thì ngươi phải vượt qua thử thách của ta thì mới có thể sở hữu chúng.”

Thiên Long nghe kể đến đây thì liền nghĩ: “Cái tình huống cùng lời thoại cẩu huyết gì thế này? May mà không dính phải ta a!”

Nghĩ vớ vẩn một lúc rồi hắn lại ngồi nghe nàng kể. Lúc đó Tiêu Ngọc Sương liền lên tiếng nói

Tiêu Ngọc Sương: “Vậy! Tài sản ông có cái gì hay ho không? Hay lại chỉ vài ba quyển công pháp hay vũ kỹ a?”

Thân ảnh kia nghe vậy liền lên tiếng nói: “Ta không có gì cả!”

Tiêu Ngọc Sương: “Hả? Không có gì mà kêu để lại toàn bộ tài sản? Ông bị điên à?”

Thân ảnh kia liền nói tiếp không để ý lời nói của Tiêu Ngọc Sương

“Không có gì, ngoài một đóa dị hỏa!”

Tiêu Ngọc Sương giật mình nói: “Dị hỏa?”

Lời nàng vừa dứt thì từ lồng bộ xương kia bay ra một ngọn lửa màu tím, nhiệt độ trong động phủ lập tức tăng lên một cách nhanh chóng.

Ngọn lửa nhanh chóng ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu tím không ngừng xoay tròn, xung quanh nó từng ngọn lửa hừng hực bùng cháy.

Không gian xung quanh cảm tưởng như bị ngọn lửa tỏa ra từ đóa sen thiêu đốt đến rụng rời vậy. Thân ảnh kia nói tiếp

“Sao nào? Có muốn nhận lấy không?”

Tiêu Ngọc Sương lập tức nói: “Đương nhiên là có rồi! Ngu gì không!”

“Vậy thì ngươi phải vượt qua thử thách của ta!”

Tiêu Ngọc Sương: “Nói thử thách của ngươi đi!”

“Được!”

Dứt câu, thân ảnh kia phất tay một cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện từng đạo văn rồi ngay sau đó từng đạo văn phát sáng.

Một màn chắn liền bao phủ lấy bán kính một mét xung quanh bộ xương. Thân ảnh kia làm xong thì nói

“Thử thách là ngươi phải phá giải được trận pháp này, hoặc có thể dùng vũ lực đánh tan nó!”

Tiêu Ngọc Sương: “Vậy trận pháp này đẳng cấp gì?”

Thân ảnh kia xanh rờn đáp một câu: “Bát Giai Trận Pháp!”

Phụt!!!!

Tiêu Ngọc Sương lập tức phun ra một ngụm quát lên: “Ông đùa nhau đấy à thằng cha chết tiệt kia! Như này đúng kiểu đánh đố nhau a!”

Thân ảnh kia liền nói: “Hữu duyên thì đạt được, vô duyên thì thôi xin nếch cô tếch xì tin!”

Tiêu Ngọc Sương: “Con lạy bố! Như này thì có thằng dở nào lấy nổi?”

Kể đến đây thì Tiêu Ngọc Sương dừng lại, nàng nhìn Thiên Long nói

Tiêu Ngọc Sương: “Đoạn sau thì chắc muội không cần kể đâu nhỉ? Đoạn sau là lúc muội cố phá trận và phải chui vào pháp bảo của huynh đó!”

Thiên Long nghe vậy thì gật đầu, sau đó quay sang nói với Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến

Thiên Long: “Hai nàng qua miêu tả thì biết đó là dị hỏa gì chứ?”

Diệp Cơ gật đầu nói: “Ừm! Ta biết, đó là dị hỏa đứng thứ 10 trên dị hỏa bảng, Tử Liên Không Diễm”

Lâm Nhược Thiến gật đầu nói: “Dị hỏa này có thể thiêu đốt cả không gian xung quanh nó. Một loại dị hỏa đủ khiến một kẻ dưới Luyện Hư đả thương kẻ đạt Luyện Hư đang trốn trong hư không a! Mà đó là kẻ sở hữu đủ khả năng đả thương Luyện Hư như ngươi thôi!”

Thiên Long nghe vậy thì gật đầu đã hiểu, sau đó hắn nói: “Dị hỏa này ta nhắm, nó chắc chắn phải vài tay ta!”

Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì lên tiếng nói: “Vậy còn cái trận pháp kia thì sao? Chúng ta phải phá được nó mới đoạt được dị hỏa a!”

Tiêu Ngọc Sương nghe vậy liền nói: “Cái đó không lo! Long ca có thể phá được nó!”

Hai nàng nghe vậy thì nói: “Đó là Bát Giai Trận Pháp a! Hắn chỉ là Lục Cấp Trận Sư thì sao phá được?”

Thiên Long nghe vậy thì cười nói: “Lúc đó nói để tránh các nàng hỏi quá nhiều thôi! Chứ cho dù Cửu Giai Trận Pháp ta cũng giải dễ như không!”

Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến nghe vậy lập tức chấn kinh hô lên

“Hả?????? Ngươi không đùa đấy chứ?”

Thiên Long chỉ cười cười không đáp, Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến thấy vậy thì chỉ biết thở dài.

Diệp Cơ lên tiếng nói: “Vậy ngươi định xuất phát luôn không?”

Thiên Long: “Chưa! Để trời sáng rồi đi! Mà bây giờ ta cần làm một việc trước đã!”

Diệp Cơ: “Việc gì?”

Thiên Long nhìn hai nàng cười nói: “Nhận phần thưởng của mình a!”

Dứt câu hắn lập tức nhào tới phía hai nàng, hai nàng giật mình định né tránh nhưng cơ thể không di chuyển được bởi Thiên Long đã vận dụng hệ thống khóa định cơ thể hai nàng rồi.

Hai nàng chỉ kịp “A” một tiếng thì đã bị Thiên Long đè xuống hôn rồi! Tiêu Ngọc Sương ở bên cạnh thấy cảnh này chỉ bĩu môi lẩm bẩm nói

Tiêu Ngọc Sương: “Hừ! Sắc lang!”

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Cầu Đề Cử

Cầu KP

Cầu TLT!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.