Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 103: Thất Đại Gia Tộc – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 103: Thất Đại Gia Tộc

Toàn bộ đám người từ Lưu Thiên An cho đến đám người bu quanh Lưu Gia, khi nghe được lời nói của Thủy Băng Băng thì hoang toàn đơ người ra. Bọn chúng dường như không thể tin nổi vào những gì mình nghe được.

Hả? Lão công? Ai cơ? Lão công của Thủy Băng Tiên Tử? Thằng nhóc đó? Nó là lão công của Thủy Băng Tiên Tử?

Cả đám liền hô lên

“Tin thế ĐÉO nào được cơ chứ???????”

Thủy Băng Tiên Tử có lão công, đã thế còn là một thằng nhóc vô danh tiểu tốt ở đâu ra. Như vậy thì ai mà tin nổi cơ chứ, mặc dù từ chính miệng Thủy Băng Băng nói ra nhưng rất nhiều kẻ không muốn tin.

Bởi Thủy Băng Băng còn là người trong mộng của rất rất nhiều tên nam nhân, vậy nên có chết chúng cũng không muốn tin vào việc nàng đã là hoa có chủ. Đã thế còn là một tên nhóc Hóa Thần Kỳ vô danh tiểu tốt từ xó xỉnh nào chui ra nữa chứ.

Thủy Băng Băng đạp không trên bầu trời, nàng nghe được một số kẻ nói không tin thì nàng một lần nữa cất tiếng nói

Thủy Băng Băng: “Hừ! Nếu kẻ nào không tin thì ta nói lại cho các ngươi! Vểnh tai lên mà nghe cho thủng!”

Thủy Băng Băng lấy một hơi thật sâu nói: “Hắn là lão công của ta! Nghe rõ không lũ điếc? Là LÃO CÔNG của ta đó!”

Thiên Long ở dưới nghe vậy thì gật gù thầm nghĩ: “Hừm! Vợ mình là số một a!”

Im lặng! Toàn bộ im lặng trong chốc lát bởi lời nói của Thủy Băng Băng, chỉ ngay sau đó, cả một loạt hô lên

“Trời ơi! Nữ thần của ta là hoa có chủ rồi! Tại sao chứ???”

“Hãy nói với ta đây là một giấc mơ đi! Hãy nói với ta đây chỉ là một lời nói dối đi!”

“Ta không muốn tin a!!! Mà không muốn cũng phải tin!”

“Nàng ấy đã tự mình xác nhận rồi! Xác nhận tới hai lần đó! Như này không muốn cũng phải tin rồi!”

“Không! Còn cơ hội! Lời nói không chứng minh được tất cả đâu!”

“Đúng vậy a! Chúng ta còn một cơ hội nhỏ nhoi! Nhỏ nhưng thà có còn hơn không!”

Thiên Long đứng dưới mặt đất nghe được mấy lời này của đám người xung quanh Lưu Gia thì thầm nói

Thiên Long: “Lạy chúa! Không ngờ vợ mình lại nổi tiếng như này a! Hừ, mà mấy tên kia kêu còn một cơ hội phải không nhỉ? Đã thế ta cho các ngươi hết hy vọng luôn!”

Thiên Long lập tức thi triển Thuấn Di đến bên cạnh Thủy Băng Băng, hắn lập tức đưa hai tay ôm lấy đùi của nàng. Thiên Long bắt đầu tấu một chương

Thiên Long: “Oaaaa! Lão bà đại nhân, cuối cùng nàng cũng chịu xuất hiện rồi huhu! Nàng mà chậm một chút nữa là ta đã mất mạng rồi ahuhu! Nàng nhìn xem, chúng đánh ta ra nông nỗi này!”

Thiên Long vừa giả vờ khóc bu lu bù loa, hắn còn chỉ vào mấy vết thương trên cơ thể do đám Lưu Chiến gây ra mà nói với Thủy Băng Băng. Thủy Băng Băng thấy vậy truyền âm cho Thiên Long nói

Thủy Băng Băng: “Hừ! Cho chàng đáng đời! Lâu ngày không chịu liên lạc với chúng ta, vậy mà khi liên lạc thì việc đầu tiên chàng làm là rước việc vớ vẩn này về cho ta hả?”

Thiên Long nghe Thủy Băng Băng nói vậy thì hắn mới hiểu ra tại sao ban nãy nàng mãi không chịu xuất hiện mà đợi đến khi hắn sắp mất một mạng mới ra tay. Hóa ra là nàng đang giận dỗi vì hắn không chịu liên lạc với nàng a. Thiên Long liền truyền âm cười nói

Thiên Long: “Hì hì! Xin lỗi nha lão bà! Do ta bận quá nên quên mất! Lão bà đại nhân tha tội cho ta nha, yêu nàng nhất nha!”

Thủy Băng Băng hừ một tiếng truyền âm nói: “Bận ư? Hay là bận đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lừa lọc những cô nàng khác?”

Thiên Long chỉ cười cười không đáp, Thủy Băng Băng lại tiếp tục truyền âm nói

Thủy Băng Băng: “Hừ! Chàng cũng giỏi thật a! Chỉ mới có một thời gian ngắn mà chàng đã lừa được gần mười người rơi vào ma trảo của chàng! Có vẻ như chàng có duyên với mỹ nữ nhỉ?”

Thiên Long bĩu môi truyền âm nói: “Gì mà lừa chứ! Ta đây là đường đường chính chính cưa đổ các nàng a! Mặc dù ta chả làm cái vẹo gì mà các nàng cũng tự đến với ta a!”

Thủy Băng Băng nghe vậy thì chỉ “hừ” một tiếng truyền âm tiếp

Thủy Băng Băng: “Đã thế còn có cả công chúa của Linh Vân đế quốc và cả Thánh Nữ của Thánh Hoa Tông luôn a!”

Thiên Long nghe vậy thì chỉ cười cười, Thủy Băng Băng thấy hắn như vậy chỉ biết thở dài. Nàng truyền âm tiếp

Thủy Băng Băng: “Vậy giờ chàng muốn xử lý vụ này ra sao? Cần thiếp xóa xổ cái Lưu Gia này không? Dám đụng đến chàng thì chúng sẽ phải nhận được sự trừng phạt thích đáng a!”

Thiên Long nghe vậy thì ngạc nhiên vì Thủy Băng Băng mở miệng cái đã nói diệt tộc luôn rồi. Nhưng mà nghĩ lại thì với tính cách hiếu chiến như nàng thì đó là chuyện thường. Hắn cũng vui vẻ vì nàng muốn diệt sạch cái Lưu Gia này là vì hắn.

Thiên Long cười truyền âm đáp lại: “Hì hì! Nàng đúng là hiểu ý ta mà! Nhưng trước tiên thì giúp ta diễn trò chọc điên đám Lưu Gia kia cùng đám người kia đi đã!”

Thủy Băng Băng nghe vậy thì khó hiểu nói: “Chàng làm vậy để làm gì vậy? Thiếp có thể một đòn xóa xổ Lưu Gia này luôn mà!”

Thiên Long nghe vậy thị nghĩ: “Quả nhiên, dù nàng có là vợ mình, nhưng điều không thay đổi được đó là nàng cực kỳ mạnh a! Một chiêu hủy diệt Lưu Gia? Nếu mình muốn làm vậy thì ít nhất cũng phải mất một thời gian rất lâu để tụ chiêu a! Mà không thể nói với nàng là mình làm vậy để kiếm điểm a, có nói nàng cũng chả hiểu!”

Thiên Long liền đáp lại: “À thì! Nàng biết đó! Làm vậy ta thấy khá là thú vị a!”

Thủy Băng Băng nghe vậy thì thở dài nói: “Cũng chịu chàng luôn đó! Thôi thì chiều theo ý chàng vậy!”

Thiên Long cười truyền âm đáp: “Hì hì! Yêu nàng nhất đó nha!”

Thủy Băng Băng như nhớ ra gì đó thì truyền âm hỏi Thiên Long

Thủy Băng Băng: “Mà sao tự dưng chàng lại ở Lưu Gia? Rồi lại còn làm gì mà để tên tiểu tử Lưu Thiên An kia ra mặt đối phó chàng cơ chứ?”

Thiên Long nghe vậy thì đáp: “À thì……cái này…..nàng biết đó! Do bọn chúng dám sai người đi truy sát tỷ muội của nàng, nên là ta mới mò tới đây diệt bọn chúng!”

Thủy Băng Băng nghe vậy thì nói: “Chàng đùa ta đấy à? Chàng mới Hóa Thần Kỳ mà dám mò tới đây đòi diệt tộc bọn chúng ư? Ta biết mặc dù chàng mạnh, vài ba tên Luyện Hư không là gì nhưng mà một tên Bán Bộ Đại Thừa như hắn tọa trấn mà chàng vẫn dám làm càn à? Nếu không có ta thì chàng đã chết bao lần rồi?”

Thiên Long nghe vậy thì đáp: “Chính vì có nàng nên ta mới dám mò tới đây a! Bằng không ngu gì ta ngang nhiên chém giết như vậy chứ!”

Thủy Băng Băng nghe vậy thì thở dài nói: “Haiz, đến chịu chàng rồi đó! Thôi thì hôm nay ta giúp chàng diệt Lưu Gia vậy! Dù sao lâu lâu không động tay chân nên đang khó chịu a!”

Thiên Long nghe vậy cười nói: “Hì hì! Cảm ơn lão bà thân yêu của ta nha!”

Thủy Băng Băng chỉ “hứ” một tiếng không nói gì nữa, Thiên Long nói tiếp

Thiên Long: “Được rồi! Giờ thì nàng tùy cơ ứng biến nha!”

Truyền âm xong, Thiên Long lại bắt đầu dở trò ăn vạ tiếp

Thiên Long: “Hu hu! Nàng thấy không, nó đau muốn chết đi à! Ahuhu nàng phải đòi lại công đạo cho ta! Chúng đánh ta khác gì không coi nàng ra gì chứ huhu!”

Hắn vừa nói vừa cố nặn nước mắt cho nó chảy ra, tạo thành cảnh tượng hắn ăn vạ đến cực điểm a. Nước mắt nước mũi tùm lum, Thủy Băng Băng thấy vậy thì khóe miệng giật giật nghĩ

Thủy Băng Băng: “Rõ ràng là chàng gây sự trước, mà sao giờ thành bọn chúng là kẻ bắt đầu trước vậy? Chàng còn tý liêm sỉ nào không vậy?”

Đám người Lưu Thiên An ở dưới cũng không có suy nghĩ khác Thủy Băng Băng là bao nhiêu. Rõ ràng là hắn đến Lưu Gia bọn chúng giết người như ngóe, hủy diệt biết bao nhiêu là kiến trúc của bọn chúng. Hắn giết gần hết đệ tử, chấp sự, khiến Lưu Gia máu chảy thành sông.

Ấy thế mà ngay khi Thủy Băng Băng xuất hiện thì hắn đã lao lên ăn vạ, đổi trắng thay đen, đang từ kẻ đi hại thành kẻ bị hại. Rốt cuộc hắn còn mặt dày đến mức nào nữa cơ chứ? Còn cả cái bộ dạng bù lu bù loa, nước mắt nước mũi tùm lum kia là sao? Diễn thì cũng có mức độ thôi chứ, đây diễn như thật vậy!

Thủy Băng Băng cũng đến bó tay với hắn, nàng giờ đây còn tự hỏi

“Tại sao ta lại thành nương tử của một tên mặt dày như này nhỉ?”

Nàng thở dài, cuối cùng vẫn theo ý Thiên Long mà diễn, nàng nghiêm mặt lại, hai mắt trừng nhìn về phía đám người Lưu Thiên An nói

Thủy Băng Băng: “Hừ! Lưu Gia này cũng giỏi quá ha! Đụng đến hắn ta còn chưa xử, vậy mà còn đả thương hắn thành ra như này! Hay cho một cái Lưu Gia nhỏ bé, hôm nay ta sẽ cho trên Tinh Cầu này không còn tồn tại cái gọi là Lưu Gia nữa!”

Thiên Long thấy nàng diễn đạt như vậy thì cũng khá là bất ngờ, hắn nghĩ

Thiên Long: “Không hổ là vợ ta! Cái gì cũng giỏi a, diễn như thật vậy!”

Đám người Lưu Thiên An nghe vậy thì lập tức lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy ướt sũng cả y phục. Lưu Thiên An run rẩy ngước lên nhìn Thủy Băng Băng nói

Lưu Thiên An: “Như…Nhưng mà, thư…..thưa tiền bối! L…..Là do……”

Thủy Băng Băng lập tức ngắt lời Lưu Thiên An, nàng yêu kiều quát lên

Thủy Băng Băng: “Hừ! Ta cho ngươi nói hả tên tiểu tử kia? Từ bao giờ ngươi có tư cách để mà lên tiếng cãi lại ta vậy?”

Lưu Thiên An nghe vậy lập tức lưỡi thụt vào trong, không dám phun ra nửa chữ. Hắn nhìn về phía Thủy Băng Băng chỉ thấy lúc này, Thiên Long đang nấp sau lưng nàng mà nhìn xuống bọn hắn. Khuôn mặt hắn lúc này làm gì còn một bộ dạng khóc lóc như lúc nãy nữa, mà là một vẻ mặt cười nham nhở híp cả mắt lại.

Điều này khiến đám người Lưu Thiên An tức đến phun cả máu, mặc dù vậy cũng chả thể làm gì được kể cả việc cử động. Bọn chúng biết, đêm nay là đêm cuối cùng của chúng rồi.

Đám người xung quanh Lưu Gia khi thấy được một cảnh này thì giật mình, bọn họ không ngờ là Thủy Băng Băng lại lên tiếng nói sẽ xóa xổ Lưu Gia vì một nam nhân. Đặc biệt là mấy tên ban nãy nghĩ vẫn còn hy vọng, giờ đây thì hoàn toàn sụp đổ.

Nữ thần trong mộng hoàn toàn thuộc về người ta rồi, đã thế còn là một kẻ cảnh giới còn thấp hơn bọn chúng nữa chứ. Mấy tên này hiện tại liên tục thầm rủa Thiên Long, vì cái gì mà không phải bọn chúng là người ở bên cạnh Thủy Băng Băng cơ chứ?

Thiên Long mà biết được bọn này nghĩ gì thì kiểu gì cũng tự sướng nói

“Do các ngươi đen thôi! Hoặc do các ngươi không đẹp trai bằng ta nên không tán đổ được nàng a!”

Thiên Long lúc này ở sau Thủy Băng Băng lại tiếp túc trưng ra bộ mặt ăn vạ ban nãy nói

Thiên Long: “Huhu! Đúng đó, nàng phải đòi lại công đạo cho ta a! Đúng vậy, hãy diệt cái Lưu Gia này đi thì mới đủ được a! Huhu!”

Phụt!!!

Cả đám người bên ngoài Lưu Gia không nhịn được phun ra một ngụm, chúng thầm nghĩ

“Cái tên vô sỉ chết tiệt này! Diệt tộc mới đủ? Chỉ vài tên đả thương ngươi mà ngươi đi mách vợ diệt tộc bọn chúng? Như này có quá phô trương không?”

Thiên Long lúc này cười thầm trong lòng nói: “Sau quả này thì được cả đống điểm để mà mua sắm cho các cô vợ yêu quý của ta rồi đây kaka!”

Thủy Băng Băng vẫn như cũ diễn rất đạt, nàng cúi xuống trừng mắt nhìn đám người Lưu Thiên An nói

Thủy Băng Băng: “Hừ! Ngươi nghe rồi đó, còn lời trăn trối nào không?”

Lưu Thiên An cùng đám người Lưu Chiến lúc này tức đến cực điểm với Thiên Long. Bọn chúng biết kiểu gì cũng chết nên là la lên

Lưu Thiên An: “Đừng tưởng ngươi mạnh là muốn làm gì thì làm nha! Cho dù có chết ta làm ma cũng không tha cho hai người các ngươi đâu!”

Lưu Chiến: “Đúng vậy! Chỉ biết cậy mạnh ăn hiếp yếu! Chúng ta có chết cũng làm ma ám theo các ngươi!”

Đám trưởng lão cùng số người còn lại của Lưu Gia cũng hô lên

“Đúng thế!”

Thiên Long nghe thế liền phun ra một câu: “Thế mấy thằng nào ban nãy dùng vài chục tên Luyện Hư bao vây một Hóa Thần Kỳ như ta nhỉ? Các ngươi có quyền nói câu đó hả?”

Thủy Băng Băng nghe vậy thì nói: “Đây là lời trăn trối của các ngươi? Nếu vậy thì ta thành toàn cho các ngươi! Mà tiện nói cho các ngươi luôn, đúng là mạnh thì muốn làm gì cũng được đó!”

Dứt câu, Thủy Băng Băng định ra tay thổi bay Lưu Gia thì Thiên Long ở bên cạnh nói

Thiên Long: “Mà khoan! Nàng nhớ tránh chỗ đó ra nhé! Một tỷ muội của nàng đang ở đó đó!”

Thủy Băng Băng nghe vậy thì bĩu môi nói: “Hừ! Biết rồi! Không ngờ chàng ở Lưu Gia này mà cũng có người đủ nhân phẩm để chàng rước về a!”

Thiên Long chỉ cười cười không đáp, ngay sau đó, Thủy Băng Băng phất tay một cái.

Uỳnh!

Đám người Lưu Thiên An không kịp làm gì, dù chỉ một phản ứng cũng không kịp. Một tiếng vang kinh khủng khiếp vang lên, một lam sắc quang trụ khổng lồ xuất hiện, kèm theo đó là một khí tức khủng bố khiến cho không biết bao nhiêu lão bất tử phải rùng mình.

Sau một lúc quang trụ thu nhỏ lại rồi biến mất. Chỉ với môt cái phất tay, Lưu Gia giờ chỉ còn một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy không ngừng tỏa ra một luồng khí hủy diệt.

Chỉ có nơi ở của Lưu Thiên Hương là không sao vì theo lời Thiên Long, Thủy Băng Băng đã tránh chỗ đó ra. Đám người xung quanh Lưu Gia thấy một cảnh này thì run rẩy chấn kinh, tên nào tên nấy tim đều đập thình thịch, chúng chỉ có một suy nghĩ đó là

“Ra đây là sự đáng sợ của Độ Kiếp Kỳ cường giả! Thật sự quá đáng sợ! Giờ thì chỉ còn Thất Đại Gia Tộc chứ không còn Bát Đại Gia Tộc nữa rồi!”

Một cái phất tay, một trong Bát Đại Gia Tộc hoàn toàn bị xóa xổ khỏi Tinh Cầu, áp đảo một cách triệt để, Lưu Gia không một ai kịp phản ứng cho dù là Lưu Thiên An. Đến lúc chết cũng không biết mình chết bởi đòn gì của nàng, chỉ thấy nàng phất tay một cái, một lam sắc quang trụ bụp cái xuất hiện và để lại một cái hố sâu không thấy đáy.

Lưu Thiên Hương ở trong căn nhà gỗ, nàng thấy một cảnh này thì cũng không nhịn được mà thốt lên cảm thá

Lưu Thiên Hương: “Đây chính là Độ Kiếp Kỳ ư? Thật sự là quá đáng sợ a! Chỉ với một cái phất tay mà đã xóa xổ một cái cao cấp thế lực rồi! Thật sự không đợi được đến ngày mình đạt tới cảnh giới này a!”

Bên trong không gian hệ thống, đám người Diệp Cơ nhìn thấy cảnh này thông qua màn ảnh cũng không ngoại lệ mà trợn mắt há mồm kinh ngạc. Diệp Cơ lên tiếng nói

Diệp Cơ: “Ra đây là Độ Kiếp Kỳ cường giả! Thái thượng trưởng lão của tông môn mà ở trước mặt nàng hoàn toàn không đáng nhắc tới a! Thật sự quá khủng!”

Lâm Nhược Thiến bên cạnh cũng đang há mồm không nói được câu nào, chỉ biết gật đầu với Diệp Cơ. Còn Ngọc Anh thì hai mắt sáng như hai vì sao nói

Ngọc Anh: “Ngầu quá xá à! Chúng ta có một vị tỷ tỷ ngầu quá đi mất thôi à!”

Ở bên ngoài, Thiên Long bên cạnh Thủy Băng Băng thấy một tràng này thì cũng há mồm nhìn Thủy Băng Băng thầm nghĩ

Thiên Long: “Đây….rõ ràng là lúc thử thách nàng vẫn nhẹ tay với ta a!”

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Cầu Đề Cử

Cầu KP

Cầu TLT!!

Nửa đêm éo ngủ đc, ngồi viết luôn 1c 😂 hai chương còn lại thì đợi tối đăng 1 thể nha!

Mà cảm ơn pilatui đã để cử và Ghostman đã đẩy KP nha! Lớp diu but nâu chịt chịt 😘

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.