Ta Có Đa Dạng Hệ Thống – Chương 102: Ai Dám Động Vào Hắn? – Botruyen

Ta Có Đa Dạng Hệ Thống - Chương 102: Ai Dám Động Vào Hắn?

Thiên Long trên tay lệnh bài xanh lam, lập tức truyền linh lực vào đó và quát lên

Thiên Long: “Là ngươi ép ta đó thằng già gân nhốt chuồng kia!

Tối Thượng Kỹ- MÁCH VỢ ĐẠI PHÁP!!!”

Cả đám người Lưu Gia nghe vậy thì một mặt mộng bức, chúng nghĩ

“Cái loại chiêu éo gì vậy? Sao nghe giống mấy thằng bám váy vợ vậy?”

Nhưng đột nhiên toàn bộ không gian xung quanh xảy ra dị biến, đại chưởng của Lưu Thiên An đang giáng xuống người Thiên Long thì đột nhiên tiêu tán không dấu vết.

Lưu Thiên An thấy vậy thì ngưng trọng, đám người Lưu Gia thấy dị biến này thì kinh ngạc hô lên

“Hả? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao tự dưng chiêu đó của lão tổ lại đột nhiên biến mất không dấu vết vậy? Là ai làm, hay lão tổ tha cho tên nhóc đó?”

“Làm gì có chuyện lão tổ sẽ tha cho hắn cơ chứ!”

“Đã làm gì có ai đắc tội với lão tổ mà còn sống sót trở về!”

“Vậy rốt cuộc điều gì đã khiến chưởng đó của lão tổ tiêu tán?”

Lưu Thiên An lúc này không quan tâm lời bàn tán của đám tộc nhân, lúc này sắc mặt lão đang cực kỳ ngưng trọng. Chỉ trong một thoáng, hắn đã cảm nhận một lực lượng không biết từ đâu ra đánh tan một chưởng đó của lão.

Thiên Long ở dưới ổn định lại thân thể nhìn lên Lưu Thiên An nhếch mép cười nói

Thiên Long: “Không cần phải ngạc nhiên vội đâu! Còn nhiều chuyện bất ngờ hơn đằng sau đó!”

Lưu Thiên An nhìn xuống Thiên Long nói: “Nói mau! Mày lại dở cái trò gì hả? Làm thế nào mà ngươi phá được chiêu đó của ta hả?”

Thiên Long cười nói: “Ta chả làm gì cả! Sao ngươi không hỏi nàng ấy ý!”

Thiên Long vừa nói vừa chỉ lên không, cả đám người Lưu Chiến cùng Lưu Thiên An liền nhìn về phía tay Thiên Long chỉ. Nhưng mà, một phút trôi qua, hai phút trôi qua,….năm phút trôi qua chả có cái vẹo gì xảy ra!

Thiên Long méo mặt, hắn cố tỏ ra như không có gì rồi nói lại lần nữa

Thiên Long: “Ta nói! Sao ngươi không đi mà hỏi nàng ta ý!”

Lại thêm năm phút trôi qua và chả có gì xảy ra!

Quạ! Quạ! Quạ!

Một con quạ bay qua đầu Thiên Long và vì lý do gì đó nó còn để lại dấu ba chấm trên đầu hắn. Thiên Long méo mặt, cái hiệu ứng này là tác phẩm của cái hệ thống chết tiệt kia chứ còn ai nữa!

Lưu Thiên An cùng đám Lưu Chiến liền la lên: “Thằng nhãi này! Mày định làm trò hề đến bao giờ nữa hả???”

Lưu Thiên An lập tức hô lên: “Thằng nhãi chết tiệt! Dám lôi chúng ta ra làm trò cười hả? Chết đi tên nghiệt chủng!”

Lưu Thiên An linh lực lại cuồn cuộn vận chuyển, hỏa linh lực lan tỏa ra xung quanh, nhiệt độ lập tức tăng lên nhanh chóng. Không gian còn bị vặn vẹo bởi áp lực từ linh lực Lưu Thiên An, hắn hướng phía Thiên Long quát lên

Lưu Thiên An: “Thành cám đi thằng nhãi ranh! Đây là hậu quả mày phải nhận vì cái tội nghịch ngu!”

Linh Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ – Liệt Hỏa Thiên Thủ!

Dứt câu, Lưu Thiên An liền đánh ra một đòn. Theo đó, hỏa linh lực cuồn cuộn được phóng xuất, ngay lập tức hỏa diễm ngưng tụ thành một đại thủ khổng lồ bao trùm gần như một nửa Lưu Gia. Đại thủ giáng xuống kèm theo một khí thế cực kỳ khủng bố, không gian xung quanh không bị phá vỡ mà bị hỏa diễm thiêu đốt lộ ra hư vô vô tận kia.

Đám người Lưu Chiến thấy đại thủ thì lạnh sống lưng, tên nào tên nấy đều xé rách không gian mà chuồn ra xa. Thiên Long lại một lần nữa bị lực lượng của Lưu Thiên An khóa định lại một chỗ không di chuyển được.

Thiên Long thầm hô: “Tiên sư chị gái nhà thằng già này! Sao mà thích dùng cái trò này mà giữ ta lại vậy?”

Thiên Long nhìn lên thấy đại thủ giáng xuống đầu, Thiên Long trợn mắt, hắn hét lên

Thiên Long: “Lạy má! Nàng định để ta chết hay sao mà còn không ra tay?”

Đáp lại hắn vẫn là tiếng ù ù của đại thủ đang giáng xuống, Thiên Long lại hét lên

Thiên Long: “Aaaaa! Lão bà đại nhân, làm ơn cứu ta! Nàng định nhìn thằng lão công này của nàng về ngửi đất à? Mặc dù muốn cũng éo chết được!”

Câu trước thì hắn hét lên, nhưng câu cuối thì hắn lại chỉ nói trong lòng mà thôi. Lưu Thiên An nghe Thiên Long lảm nhảm thì nói

Lưu Thiên An: “Cố mà giãy chết đi! Không ai cứu được ngươi đâu!”

Thiên Long nhìn đại thủ giáng xuống thì nghĩ: “Haiz, lại chết thêm một lần nữa rồi!”

Nhưng đúng lúc đại thủ gần tiếp cận Thiên Long thì một giọng nói vang lên

“Ta ở đây! Ai dám đụng vào hắn?”

Tiếng nói vang vọng toàn bầu trời, kèm theo đó là một cỗ khí thế khủng bố đến cực điểm. Chỉ thấy đại thủ lại như một chưởng vừa nãy của Lưu Thiên An tan biến một cách nhẹ nhàng.

Lưu Thiên An cùng đám Lưu Chiến bị một lời nói kèm theo khí thế khủng bố này làm cho phun ra một ngụm máu. Đệ tử Lưu Gia dưới Hóa Thần lập tức thất khiếu chảy máu rơi vào trạng thái hấp hối. Còn những kẻ nào của Lưu Gia cảnh giới quá thấp lập tức bị lời nói này cho hóa thành huyết vụ.

Lưu Thiên An phun ra một ngụm máu, hai mắt chấn kinh nhìn về khoảng trời phía trên Thiên Long. Thiên Long lúc này đã di chuyển lại được rồi nhờ lời nói kia hóa giải lực lượng khóa định cơ thể hắn. Thiên Long nhìn lên chìa môi nói

Thiên Long: “Má! Cảm giác như nàng ý cố tình để ta tý chết rồi mới hiện thân thì phải? Mình đâu nhớ có làm gì khiến nàng giận mình đâu nhỉ?”

Lúc này, khoảng bầu trời mà tất cả mọi người đang tập chung nhìn vào, chỉ thấy vạn dặm xung quanh tầng tầng lớp lớp không gian sụp đổ. Từ trong hư không vô tận đó một thân ảnh mang một khí tức kinh thiên động địa xuất hiện.

Một thân ảnh kiều diễm, xinh đẹp tới cực điểm, khí chất tựa như tiên tử hạ thế. Nàng vừa xuất hiện, khí thế mạnh mẽ ngút trời, vô số lão quái vật ở khắp nơi giật mình đứng dậy. Những thế lực xung quanh gần với Lưu Gia lập tức hướng về đó nhìn xem Lưu Gia chọc phải thần thánh phương nào mà có khí thế kinh khủng như vậy.

Ở một góc của Lưu Gia, căn nhà của Lưu Thiên Hương, nàng thấy một tràng này thì không nhịn được mà cảm thán nói

Lưu Thiên Hương: “Không ngờ anh ấy lại có thể tán đổ được cả một Độ Kiếp Kỳ cường giả luôn a!”

Nàng biết được người bước ra từ đó là Đội Kiếp Kỳ vì nàng cũng có một khả năng giống [Quan Sát] của Thiên Long nhưng nó không chi tiết như hắn. Mà chỉ có thể nhìn được tên và cảnh giới của đối phương mà thôi.

Thiên Long nhìn một tràng như vậy cũng không nhịn được run lên thầm hô

Thiên Long: “Ui! Vợ mình ngầu vãi thị lờ a!”

Trong không gian hệ thống Diệp Cơ cùng Lâm Nhược Thiến nhìn vào màn hình thấy thân ảnh đi ra khỏi không gian sụp đổ kia thì không nhịn được mà trợn mắt há mồm lắp bắp hô lên

“Đ….đó k…..không phải là….là Thủy Băng Tiên Tử – Thủy Băng Băng. Viện trưởng Vạn Linh Học Viện sao? Sao nàng ấy lại xuất hiện ở đây cơ chứ?”

Ngọc Anh nhìn vào thân ảnh kiểu diễm trên màn ảnh thì thầm nói

Ngọc Anh: “Ra đó là Thủy Băng Băng! Người đầu tiên của tên ngốc kia, công nhận nàng rất đẹp a! Và cũng ngầu vãi hà a!”

Ngọc Anh lên tiếng nói: “Thì nàng ta đến cứu tên ngốc này chứ sao!”

Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến giật mình hô: “Hả??? Tại sao nàng ấy lại cứu Thiên Long?”

Ngọc Anh cười nói: “Hì hì! Dù sao cũng sẽ là người một nhà, ta nói luôn cho hai người biết! Tên dâm tặc kia đã cưa đổ được nàng rồi! Nàng ấy cũng chính là nữ nhân đầu tiên của hắn đó hì hì!”

Hai người nghe vậy thì trợn mắt há mồm, hai nàng cảm tưởng như thế giới quan của mình bị thay đổi vậy. Lúc này, ở bên ngoài, Lưu Thiên An nhìn thân ảnh bước ra từ không gian sụp đổ kia thì cả người run rẩy, hai mắt mở to ra, mồm thì lắp bắp nói

Lưu Thiên An: “Th….Thủ….Thủy Bă……Băng Ti….Tiên Tử – Thủy Băng Băng?”

Lưu Chiến bên cạnh nghe lời lão tổ của mình thì giật mình hô lên: “Hả??????? Thủy Băng Tiên Tử? Viện trưởng Vạn Linh Học Viên? Sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?”

Thủy Băng Băng ở trên không nhìn xuống đám người Lưu Gia như vị thần nhìn xuống chúng sinh vậy. Thiên Long nhìn nàng nghĩ

Thiên Long: “Mà đó là Băng Băng hay Tiên Nhi vậy nhỉ?”

Thủy Băng Băng không buồn để ý đám Lưu Thiên An, nàng liếc mắt nhìn xuống chỗ Thiên Long. Hai mắt nhìn nhau, Thiên Long thấy màu mắt nàng thì liền biết đó là Băng Băng.

Thủy Băng Băng nhìn Thiên Long xong thì nhìn về phía Lưu Thiên An, nàng cất tiếng nói

Thủy Băng Băng: “Hừ! Lưu Gia các ngươi giỏi thật a! Đặc biệt là ngươi đó tên tiểu tử Lưu Thiên An kia! Một tên Bán Bộ Đại Thừa lại đi bắt nạt một Hóa Thần Kỳ, ngươi có vẻ không coi ta ra gì nhỉ?”

Lưu Thiên An run rẩy nói: “T….Ta không dám thưa viện trưởng đại nhân!”

Thủy Băng Băng yêu kiều quát lên: “Còn kêu không dám? Ta mà không ra tay thì một chiêu kia của ngươi đã đem hắn đánh chết vài lần rồi đó! Hay cho một cái Lưu Gia, hay cho một tên Lưu Thiên An ngươi! Có vẻ Lưu Gia các ngươi không nhất thiết phải tồn tại nữa rồi nhỉ?”

Đám người Lưu Gia, bao gồm cả Lưu Thiên An lần nữa phun ra ngụm máu bởi lời kia của Thủy Băng Băng kèm theo uy áp hướng thẳng bọn chúng. Những tên trưởng lão hoàn toàn không chịu được mà bất tỉnh, Lưu Gia chỉ còn Lưu Thiên An và Lưu Chiến là còn chống đỡ nổi.

Thiên Long ở dưới nghe nàng nói thì trong lòng rất chi là vui a, hắn thầm nói

Thiên Long: “Cái trò bám váy vợ này cũng thật là thú vị a! Chắc sau này nên dùng nhiều một chút!”

Lúc này xung quanh Lưu Gia cũng đã xuất hiện rất nhiều cường giả của các thế lực. Thực lực đều là Luyện Hư Sơ Kỳ trở lên, tất cả đều đang hướng mắt nhìn về phía thân ảnh của Thủy Băng Băng và Lưu Thiên An, cả đám đều nghĩ

“Lưu Gia lần này xong rồi! Không ngờ Lưu Gia lại dám đắc tội tới Thủy Băng Tiên Tử, viện trưởng Vạn Linh Học Viện a!”

Lưu Thiên An liền run rẩy, hắn nào còn bộ dạng của Bán Bộ Đại Thừa cường giả nữa. Trước mặt Thủy Băng Băng thì hắn chả khác gì một con kiến, hắn liền lao thẳng xuống đất, hai tay chống đất, đầu liên tục đập xuống khiến mặt đất nứt vỡ nói

Lưu Thiên An: “Dạ không! Tiểu bối không dám! Tiểu bối không dám! Do tiểu bối không biết đó là đệ tử của tiền bối nên đã mạo phạm đến…..”

Không để Lưu Thiên An nói xong thì Thủy Băng Băng đã ngắt lời hắn nó

Thủy Băng Băng: “Ai nói hắn là đệ tử của ta hả?”

Nghe lời của nàng thì tất cả đám người từ Lưu Thiên An cho đến đám cường giả xung quanh Lưu Gia tò mò. Thủy Băng Băng liền nói ra một câu khiến toàn bộ chấn động

Thủy Băng Băng: “Hắn là lão công của ta! Đệ tử gì ở đây hả?”

BÙM!

Tất cả lập tức chấn động khi nghe được thông tin vừa nãy, tất cả liền hô lên

“HẢ???????????”

Riêng Thiên Long thì đang cười cười nghĩ: “Ui! Yêu vợ mình quá đi ahihi!”

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Cầu Đề Cử

Cầu KP

Cầu TLT!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.