Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 98 Tiến Hành – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 98 Tiến Hành

Đêm hôm đó!
Tại Lưu Gia, dưới chân ngọn núi cao nhất trong khu vực cai quản của Lưu Gia. Đây cũng chính là ngọn núi mà lão tổ đạt tới Hợp Thể Đỉnh Phong của Lưu Gia đang bế quan.
Đột nhiên, ngay tại chân núi xuất hiện một bóng người. Nhưng cho dù có ở đây cũng chả nhìn thấy được người này, bởi vì hắn đang tàng hình. Mà tên này chả ai khác ngoài Thiên Long cả, lúc này hắn đang trong trạng thái tàng hình để lén bố trí trận pháp ngăn tên lão tổ kia!
Thiên Long lẩm bẩm nói: “Khà khà! Thằng già kiêu ngạo, không thèm để lính gác ở đây luôn! Cho dù ngươi có thần thức mạnh như nào đi nữa thì cũng đừng mơ phát hiện ra ta! Ẩn Thân Phù mua với giá 10000 điểm đủ để tránh được thần thức của cả Độ Kiếp Sơ Kỳ thì dăm ba cái thằng Hợp Thể đừng mơ dò ra ta!”
Thiên Long nói xong liền đưa ngón tay trỏ ra tạo thành chỉ, linh lực bắt đầu vận chuyển ra bao phủ lấy đầu ngón tay của hắn. Thiên Long cười nói
Thiên Long: “Bắt đầu bố trận nào!”
Dứt câu, hắn bắt đầu điểm xuống xuống mặt đất. Ngón tay bao phủ linh lực bắt đầu chuyển động chậm rãi, bởi vì để bố trí một trận pháp đủ để ngăn cản Hợp Thể Đỉnh Phong thì cần một lượng rất lớn linh lực.
Vậy nên Thiên Long vẽ từng đạo văn một cách chậm rãi, mỗi một nét là ẩn chứa linh lực cực kì lớn. Trận pháp này Thiên Long mà sơ ý một cái thôi là nó sẽ liền thành một ra một trận pháp hoàn toàn khác.
Thiên Long vừa bố trí, hắn vừa lôi điện thoại ra bấm.
Ở bên ngoài Lưu Gia, hai người Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến cũng đang trong tình trạng tàng hình bởi Ẩn Thân Phù mà Thiên Long mua trong Shop.
Diệp Cơ lên tiếng nói: “Không biết tên hỗn đản đó đã bắt đầu chưa?”
Lâm Nhược Thiến bên cạnh nói: “Tỷ cứ bình tĩnh, nếu hắn đã bắt đầu thì hắn sẽ báo cho chúng ta biết thôi!”
Diệp Cơ nghe vậy thì gật đầu, rồi cả hai tiếp tục đợi tín hiệu từ Thiên Long. Bỗng, điện thoại của hai nàng có tín hiệu vang lên, hai nàng liền lấy ra, mở máy lên thì có tin nhắn của Thiên Long. Nội dung rất ngắn gọn
“Chuẩn bị đi!”
Hai nàng thấy vậy liền nhìn nhau gật đầu, cất đi điện thoại, hai nàng lập tức phi thẳng lên cao phía trên Lưu Gia. Hai nàng linh lực bắt đầu vận chuyển nhanh chóng, cả hai đang tích tụ linh lực để xuất đại chiêu của mình ngay khi có tín hiệu tiếp theo đến từ Thiên Long.
Nhờ có Ẩn Thân Phù cực kỳ cao cấp như hàng nội địa Việt Nam, nên hai nàng dù có vận chuyển linh lực mạnh tới đâu cũng không bị phát hiện. Chỉ trừ phi hai nàng phóng thích chiêu thức của mình thì mới khiến hai nàng bị lộ được.
Thời gian cứ thế trôi qua, Thiên Long đã hoàn thành việc bố trí trận pháp để cầm chân lão tổ của Lưu Gia. Thiên Long đứng đậy vỗ hai tay vào nhau nói
Thiên Long: “Được rồi! Không ngờ tốn nhiều thời gian như vậy! Có lẽ nên phát tín hiệu cho hai nàng bắt đầu công kích thôi nhỉ? À mà khoan!”
Thiên Long liền lấy ra điện thoại, vào danh bạ chọn tên Lưu Thiên Hương rồi gọi. Lưu Thiên Hương đang nằm trên giường để mà lướt phây bục thì thấy Thiên Long gọi điện tới. Nàng liền ngồi bật dậy lẩm bẩm nói
Lưu Thiên Hương: “Không biết anh ấy gọi mình giờ này làm gì nhỉ? Hay là chưa chi đã nhớ mình nên gọi điện hì hì? Hoặc, anh ấy muốn tìm mình mà làm chuyện đó? Nửa đêm gọi như này thì chỉ có thể như vậy a hì hì!”
Dứt câu, nàng liền bắt máy đưa lên tai nói: “Alo! Chồng yêu gọi em có chuyện gì không vậy?”
Thiên Long ở đầu bên kia thì giật mình nói: “Sao tự dưng em nói với quả giọng ngọt sớt vậy hả?”
Lưu Thiên Hương cười nói: “Thì không phải anh gọi em để bảo em chuẩn bị để mà đêm nay anh lấy đi lần đầu của em sao? Gọi điện lúc nửa đêm thì chỉ có thể là vậy thôi chứ còn gì hì hì!
Phụt!!!!!
Thiên Long nghe cô nàng này nói vậy thì thầm nghĩ: “Cô nàng này có trí tưởng tượng phong phú vãi đạn a! Như vậy cũng nghĩ ra được a!”
Thiên Long lập tức đáp: “Em bị hâm à? Anh gọi cho em là muốn nói rằng đợi anh chút, anh qua đó bố trí một trận pháp bảo vệ chỗ đó. Sắp tới Lưu Gia này sẽ rất là loan đó!”
Lưu Thiên Hương nghe vậy thì “Ồ” lên một tiếng nói: “Ra là vậy à? Làm em cứ tưởng chuẩn bị được dâng cơ thể này lên cho anh rồi hì hì!”
Thiên Long khóe miệng giật giật nói: “Bộ em đứt dây thần kinh xấu hổ rồi à?”
Lưu Thiên Hương cười đáp: “Đó là gì vậy ăn được không?”
Thiên Long cạn lời với cô nàng này luôn, hắn liền nói: “Thôi không lằng nhằng nữa! Đợi anh qua đó!”
Lưu Thiên Hương: “Vâng!”
Dứt câu thì Thiên Long ở đầu bên kia cũng cúp máy luôn. Thiên Long cất điện thoại đi, nhìn xuống một dãy đạo văn chạy xung quanh ngọn núi thì gật đầu. Hắn liền vẽ ra thêm một đạo văn nữa ở vòng trong cái trận pháp kia, đạo văn này dùng để kích hoạt trận pháp từ xa.
Làm xong thì Thiên Long rời khỏi đó tiến thẳng tới chỗ Lưu Thiên Hương. Chỉ mất một chút thời gian là Thiên Long đã ở trước cửa căn nhà của nàng rồi. Lưu Thiên Hương thấy hắn đến lập tức nhảy bám chặt lấy người hắn nói
Lưu Thiên Hương: “Hì hì, anh tới rồi!”
Thiên Long liền nói: “Được rồi! Buông anh ra đi, anh cần nhanh chóng bố trí trận pháp!”
Lưu Thiên Hương nghe vậy thì ngoan ngoãn rời người hắn ra. Thiên Long liền bắt đầu bố trí trận pháp phòng ngự hệt như trận pháp đã bố trí ở ngọn núi kia. Chỉ là do lần này phạm vi là quanh căn nhà nên là rất nhanh đã bố trí xong.
Thiên Long làm xong thì quay ra nhìn Lưu Thiên Hương nói
Thiên Long: “Được rồi! Em vào trong đi, bây giờ anh sẽ kích hoạt trận pháp!”
Lưu Thiên Hương ngoan ngoãn nghe lời đi vào bên trong căn nhà. Thấy nàng đã vào trong, Thiên Long liền vận linh lực điểm một cái về phía trước. Hắn lên tiếng hô
Thiên Long: “Khởi!”
Lập tức từng đạo văn bao quanh căn nhà phát sáng lên, ngay sau đó một màng bảo hộ lập tức xuất hiện bao phủ thành hình bán cầu xung quanh căn nhà!
Làm xong, Thiên Long liền không chần chừ mà rút điện thoại ra nhắn tin cho hai người Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến. Nhắn xong hắn lập tức không đứng đó nữa mà phi thẳng lên trời.
Ở phía trên Lưu Gia, hai người Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến hiện tại đại chiêu của hai người đã sắp không chịu nổi nữa mà bạo phát ra rồi. Diệp Cơ bực mình nói
Diệp Cơ: “Tên chết tiệt này! Hắn làm gì mà lâu thế không biêt? Nhắn bảo chuẩn bị, tưởng hắn sẽ xong ngay! Vậy mà đã hơn một khắc rồi chưa xong, ta không giữ chiêu này được lâu nữa đâu!”
Trước mặt nàng đang là một quả cầu lửa màu trắng tinh đang cuồn cuộn như muốn nổ tung rồi! Từ bạch sắc hỏa cầu không ngừng tỏa ra nhiệt độ cực lạnh, đây chính là dị hỏa mà nàng sở hữu.
Bên cạnh Lâm Nhược Thiến nghe Diệp Cơ nói vậy thì gật đầu đáp
Lâm Nhược Thiến: “Đúng vậy a! Tên đần này, kiểu này chúng ta phải tung chiêu trước khi hắn ra tín hiệu mất!”
Trong tay nàng, nàng đang áp chế một lục sắc quang cầu vô cùng bạo loạn như muốn bạo tạc rồi. Do Ẩn Thân Phù nó ẩn luôn cả khí tức của đại chiêu hai nàng nên chả một ai phát hiện ra dị tượng trên không. Ngay khi hai nàng dứt câu thì thấy điện thoại có tín hiệu, hai nàng nói
“Cuối cùng cũng xong! Tên chết tiệt này, đúng là lề mề mà! Nào bắt đầu thôi nào”
Lập tức hai nàng phóng thích đại chiêu của mình xuống thẳng Lưu Gia
Linh Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ – Cuồng Hỏa Nộ Bạo!
Thiên Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ – Vạn Thụ Oanh Tạc!
Hai đạo cầu một bạch sắc một lục sắc, một lớn một nhỏ rơi thẳng xuống Lưu Gia. Đám lính gác đang đi tuần thì tự dưng thấy lạnh lạnh, chúng nói với nhau
“Ê! Ngươi tự dưng thấy lạnh không?”
“Có! Sao tự dưng lạnh thế nhỉ?”
“Ta thấy nó càng ngày càng lạnh ý! Ta mặc dùng vận linh lực nhưng chả đỡ hơn bao nhiêu!”
Bỗng một tên trong đó hô lên, tay chỉ thẳng lên trời
“Này! Đó là cái quái gì vậy? Hình như hàn khí phát ra từ nó?”
Nghe thấy tên này nói thì lập tức cả đám liền ngước lên nhìn thì thấy một bạch sắc hỏa cầu cực kỳ khủng bố đang giáng xuống Lưu Gia. Bọn chúng lập tức la lên
“Mau! Mau! Mau phát tín hiệu cảnh báo có kẻ tấn công!”
“Nhanh lên! Mẹ ơi đó là hỏa diễm gì mà ta cảm thấy lạnh thấu xương vậy?”
“Còn đứng đó mà tự hỏi! Mau chạy đi, ngươi chán sống à?”
Do đám người ồn ào, một vài tên chấp sự của Lưu Gia cũng ra khỏi phòng quát lên
“Có cái gì mà các ngươi làm ồn thế hả?”
“Chấp sự! Ở……ở trên đầu kìa!”
Thấy vậy mấy tên chấp sự cũng ngước lên, chúng lập tức mở to mắt, linh lực lập tức vận chuyển hô vang cả Lưu Gia
“Có kẻ địch tập kích! Có kẻ địch tập kích!”
Đám cao tầng của Lưu Gia cũng nghe thấy, có kẻ đang đả tọa tu luyện, có kẻ đang hì hục với một nữ nhân nào đó. Tất cả dừng lại, định chạy ra xem chuyện gì, nhưng chưa kịp thì hỏa cầu đã va chạm với mặt đất.
Ngay tại khu vực trưng tâm của Lưu Gia, một vụ nổ oanh tạc cực kì khủng bố với bán kính vài trăm mét xuất hiện. Kéo theo đó là một cột lửa màu trắng tinh bắn thẳng lên trời kèm hàn khí cực lạnh. Nơi mà hỏa cầu va chạm là khu vực đệ tử gia tộc cùng đám chấp sự, bọn chúng không kịp chạy hay làm gì lập tức ăn trọn chiêu đó.
Kình phong lan tỏa ra xung quanh, những tên lính gác không trong phạm vi cột lửa khổng lồ bao trùm thì cũng dính phải kình phong chứa hàn khí cực lạnh. Chúng lập tức bị hóa băng ngay lập tức.
Không dừng ở đó, cột lửa không tiêu tan đi mà lập tức bạo tạc ra xung quanh thành từng hỏa cầu nhỏ tạo nên một trận mưa hỏa cầu.
Hỏa cầu va chạm vào đâu thì lập tức một mảng bị băng phong ngay tức khắc. Chỉ trong một khoảng khắc, vô số đệ tự cùng chấp sự Lưu Gia bị một chiêu đó của Diệp Cơ giết chết.
Kẻ thì chết vì bị thiêu, kẻ chết vì bị đóng băng. Lúc này đám trưởng lão cùng gia chủ Lưu Gia lập tức xuất hiên, gồm bảy tên Luyện Hư Sơ Kỳ cùng Trung Kỳ, có tên gia chủ Lưu Gia, Lưu Chiến là Luyện Hư Hậu Kỳ.
Lưu Chiến thấy môt cảnh như này lập tức phẫn nộ hô lên: “Chết tiệt! Là kẻ nào dám tấn công Lưu Gia? Mau tìm kiếm kẻ đó cho ta! Chúng chưa chạy xa đâu!”
Nhưng ngay khi hắn vừa dứt câu, một lục sắc quang cầu nhỏ hơn rất nhiều so với hỏa cầu rơi xuống tiếp xúc với mặt đất. Lục sắc quang cầu vừa chạm đất thì không có phát nổ như hỏa cầu mà đi thẳng xuống lòng đất.
Tên Đại Trưởng Lão Lưu Gia lên tiếng nói: “Đó là cái gì vậy?”
Ngay lập tức, để đáp lại câu hỏi của lão ta thì mặt đất bắt đầu phát sinh dị tượng. Khắp nơi trên mặt đất bắt đầu xuất hiện vết nứt, những vết nứt đó lan tràn cả một khu vực rộng lớn của Lưu Gia khiến cho bao nhiêu căn nhà lạp tức sụp đổ.
Từ những vết nứt đó, từng nhánh cây mọc lên rồi nhanh chóng tăng trưởng thành từng cây đại thu. Chỉ sau một lúc, Lưu Gia mọc chi chít cây đại thụ rải rác khắp nơi của Lưu Gia.
Mấy tên trưởng lão hô lên: “Chết tiệt! Những cái cây này không ngừng phá hủy kiến trúc của Lưu Gia chúng ta! Mau phá hủy nó nhanh!”
Ngay lập tức đám trưởng lão liền lao về đám đại thụ mà vung vũ khí chém đứt nó. Nhưng Lưu Chiến nhìn cái cảnh tượng này thì lâm vào trầm tư, tự dưng hắn như nhớ ra gì đó thì quát lên
Lưu Chiến: “Mau tránh xa những cái cây đó ra!”
Mấy tên trưởng lão cùng chấp sự đang lao đến mấy cây đại thụ, nghe thấy tiếng quát của Lưu Chiến thì chỉ kịp khựng lại trước những cây đại thụ đó không kịp làm gì khác.
Lập tức toàn bộ những cây đại thụ đó căng phồng lên rồi lập tức nổ tung, vụ nổ kèm theo vô số những mảnh gỗ sắc nhn ghim thẳng vào người đám trưởng lão. Mấy tên Luyện Hư Trung Kỳ thì may ra phản ứng kịp mà vận linh lực bảo hộ bản thân.
Nhưng mấy tên Luyện Hư Sơ Kỳ thì hàng tá những mảnh gỗ nhọn ghim vào người dẫn đến tình trạng trọng thương. Lưu Chiến thấy cảnh này thì đỏ mắt quát lên
Lưu Chiến: “Cái chiêu này là Vạn Thụ Oanh Tạc! Không lẽ tên kia có ý đồ với Lưu Gia ta? Chó chết, ta thề không đội trời chung với Linh Vân Đế Quốc các ngươi!”
Một tiếng nói lập tức vang lên trên không, lọt vào tai Lưu Chiến
“Hừ! Không phải do phụ thân ta đâu mà ngươi quát lên! Chiêu đó là do ta thi triển!”
Lưu Chiến lập tức nhìn lên phía trên, thì thấy trong không khí hiện ra hai thân ảnh. Một người mặc áo choàng đen không rõ mặt, còn lại chính là Lâm Nhược Thiến. Lưu Chiến thấy Lâm Nhược Thiến thì hô lên
Lưu Chiến: “Nhược Thiến? Tại sao ngươi lại ra tay với Lưu Gia hả?”
Lâm Nhược Thiến liền đáp: “Hãy hỏi thằng con trai quý tử của ông ý! Hắn dám sai người đi truy sát ta, giờ ta đến để trả lại cho hắn đây! Tiện thể diệt luôn cái Lưu Gia các người, trừ họa cho người vô tội!”
Lưu Chiến nghe vậy thì khinh thường nói: “Hừ! Chỉ dựa vào con nhóc như ngươi ư? Không có cửa, hôm nay ta không vì tên Lâm Chấn Thiên kia mà tha cho ngươi đâu! Chịu chết đi!”
Lưu Chiến lập tức lao tới Lâm Nhược Thiến, Lâm Chấn Thiên trong miệng Lưu Chiến chính là phụ thân của Lâm Nhược Thiến. Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì nói
Lâm Nhược Thiến: “Hừ! Ngươi nghĩ chỉ mình ta ra tay ư?”
Dứt câu, Diệp Cơ mặc áo choàng đen bên cạnh lập tức ra tay, nàng đánh ra một quyền, quyền phong bay nhanh tới Lưu Chiến. Lưu Chiến thấy vậy lập tức đan hai tay lại chặn quyền phong đó, nhưng hắn cũng bị đẩy ngược lại, Lưu Chiến thấy vậy thì hô lên
Lưu Chiến: “Luyện Hư Đỉnh Phong?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.