Thiên Long tiến tới chỗ Diệp Cơ, lúc này nàng thở ra một hơi, cảm nhận được Thiên Long đi tới thì nàng quay ra nói
Diệp Cơ: “Đã xong bên đó rồi à?”
Thiên Long gật đầu đáp: “Ta xong lâu rồi! Với lại ta cũng quan sát nàng đánh hai tên kia được một hồi rồi đó”
Diệp Cơ nghe vậy thì đáp: “Ồ! Ngươi giải quyết nhanh hơn ta nghĩ a! Không ngơ ngươi lại có thể phát ra được một công kích khủng khiếp như vậy chỉ với tu vị Hóa Thần Kỳ này!”
Thiên Long nhún vai nói: “Còn ta thì không ngờ nàng cũng là một Thể Tu đó! Nếu ta đoán không nhầm thì nàng ít nhất phải Lục Cấp Đỉnh Phong!”
Mặc dù biết rõ nhưng Thiên Long vẫn cố nói chệch đi một chút không nàng lại tò mò bắt hắn nói ra tại sao lại viết rõ như vậy. Diệp Cơ nghe thấy Thiên Long nói vậy thì ngạc nhiên nói
Diệp Cơ: “Ồ! Không ngờ ngươi cũng có chút nhãn pháp nha! Chỉ là ngươi chỉ đoán gần đúng thôi!”
Thiên Long vẫn giả vờ nói: “Gần đúng? Vậy thì nàng rốt cuộc là đẳng cấp gì?”
Diệp Cơ liếc nhìn hắn một cái nói: “Nói ra thì ngươi lại kinh ngạc, không biết vó nên nói cho ngươi không?”
Thiên Long nghe Diệp Cơ nói vậy thì thầm nghĩ: “Thôi đi cô nương! Ta thừa biết rồi, cần gì phải thần thần bí bí cơ chứ! Gì mà kinh ngạc chứ, nếu mà biết đống bí mật của ta có khi nàng ngất luôn mất!”
Trong đầu thì nghĩ vậy, nhưng Thiên Long bên ngoài vẫn cố tỏ ra vẻ ngạc nhiên nói
Thiên Long: “Ồ! Nàng nói xem nào, xem ta vó kinh ngạc như lời nàng nói không.”
Diệp Cơ nghe vậy thì nói: “Hừ! Nghe xong đừng có mà sốc đó!”
Thiên Long gật gật đầu, Diệp Cơ thấy thế thì nói: “Ta bảo ngươi đoán chỉ gần đúng là bởi vì chính xác ta là một Thất Cấp Sơ Kỳ Thể Tu”
Thiên Long nghe vậy thì giả vờ kinh ngạc, hắn làm một mặt chấn kinh nói
Thiên Long: “Cái gì??? Th-Thất Cấp Thể Tu ư?? Không thể nào, nó thậm chí còn mạnh hơn tu vị hiện tại của nàng!”
Diệp Cơ thấy Thiên Long kinh ngạc thì có chút đắc ý nói: “Đúng vậy đó! Là Thất Cấp, còn vì sao thì đây là cơ duyên trong một lần ta đi thám hiểm di tích thượng cổ mà đạt được”
Thiên Long nghe vậy thì nói: “Ta đoán nàng cũng không có dễ dàng đạt được đẳng cấp như bây giờ đâu nhỉ?”
Diệp Cơ nghe vậy thì gật đầu nói: “Ngươi phải biết là để đạt tới đẳng cấp này, ta đã phải chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, cơ thể phá đi lập lại không dưới trăm lần mới có được như ngày hôm nay.”
Xong nàng lại thở dài nói: “Nhưng mà kể từ đó đến nay cũng đã trăm năm rồi ta vẫn không thể tăng tiến tu vị Thể Tu lên dù chỉ một chút.”
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu nói: “Cũng đúng! Đạt tới đẳng cấp này thì cũng rất khó mà tịnh tiến thêm một chút. Trừ phi có công pháp hoặc một phương pháp tu luyện đặc thù thì may ra nàng tịnh tiến lên được!”
Diệp Cơ gật đầu xác nhận, lúc này nàng như muốn nói gì đó nhưng lại cứ định nói ra lại nuốt vào. Nghĩ một lúc thì nàng lắc đầu bỏ qua, nàng quay sang nhìn Thiên Long nói
Diệp Cơ: “Thôi được rồi! Giờ chúng ta đi xem Nhược Thiến đi, xem thương thế nàng như nào nào!”
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu, hắn cũng tò mò về cô nàng công chúa này. Vì sao tự dưng lại xuất hiện ở đây và lại còn bị truy sát cơ chứ!
Hai người lập tức phi hành về chỗ Thiên Long vừa chiến đấu với hai tên kia. Sau một lúc hai người xuất hiện phía trên không, đáp xuống mặt đất, Thiên Long ngó nghiêng nhìn về phía mà Nhược Thiến cùng Hương Linh vừa đi.
Thiên Long chỉ tay về hướng đó nói: “Ta vừa nói hai nàng ta đi về đằng đó.”
Diệp Cơ gật đầu, nàng bắt đầu mở thần thức ra dò tìm hai người Nhược Thiến. Một lúc sau, Diệp Cơ thu lại thần thức rồi hướng phía Thiên Long nói
Diệp Cơ: “Thấy rồi, hai nàng ở cách đây không xa, có vẻ đang trị thương cho cô nhóc Hương Linh kia! Chúng ta đi thôi.”
Thiên Long liền cùng Diệp Cơ đi về hướng Nhược Thiến đang dừng chân, đi một lúc thì thấy bóng dáng của hai cô nàng đang dựa vào một gốc cây.
Thiên Long và Diệp Cơ nhanh chóng tiến lại gần, Diệp Cơ lên tiếng nói
Diệp Cơ: “Thương thế hai người các ngươi sao rồi?”
Lâm Nhược Thiến nghe thấy tiếng của Diệp Cơ thì vui vẻ, nhưng ngay lập tức nàng bày ra một vẻ hốt hoảng nói
Lâm Nhược Thiến: “A! Cơ tỷ, tỷ mau cứu con bé Hương Linh đi. Lần này muội ra ngoài khôn mang theo quá nhiều đan dược chữa thương. Hương Linh bị thương nặng quá, những đan dược hiện tại của muội không có mấy tác dụng”
Diệp Cơ nghe vậy thì cũng nhanh chóng gật đầu, nàng nói: “Trước tiên để ta kiểm tra cho nàng xem tình hình nàng như nào đã!”
Dứt câu, Diệp Cơ tiến về phía Hương Linh. Lúc này cô nàng mặt mày tái nhợt đến mức tột cùng rồi, hơi thở yếu ớt vô cùng có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Diệp Cơ kiểm tra tình trạng của nàng thì nhíu mày, nàng không ngờ tình trạng Hương Linh lại tệ như này.
Lâm Nhược Thiến thấy Diệp Cơ kiểm tra xong thì nàng sốt ruột nói: “Cơ tỷ, con bé ra sao rồi?”
Diệp Cơ nhíu mày nói: “Nội thương rất nặng, linh lực hao tổn đến mức tột cùng, lục phủ ngũ tạng bị đánh nát rất nhiều. Tính mạng nàng đang rất nguy cấp, nhưng thương thế này ta lại không có đan dược đủ cao để chữa được cho nàng.”
Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì hốt hoảng nói: “Không thể nào! Muội không thể để Hương Linh chết được, tất cả là tại muội nên con bé mới rơi vào tình cảnh này. Nếu không phải tại……”
Nói đến đây, từ người nàng sát khí tỏa ra nồng nặc có cảm giác như sắp được ngưng thực luôn rồi. Nàng gằn giọng nói
Lâm Nhược Thiến: “Nếu không phải tại tên khốn kiếp kia chỉ vì ta từ chối hắn mà hắn cho người đi truy sát ta. Thì Hương Linh cũng đã không phải rơi vào tình cảnh này rồi!”
Diệp Cơ thấy Nhược Thiến tỏa ra sát khi thì đưa tay đặt lên vai nàng rồi nói
Diệp Cơ: “Được rồi! Muội bình tĩnh đi, trước tiên phải tìm cách chữa trị cho Hương Linh đã!”
Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì thu hồi sát khí nói: “Được rồi! Nhưng chúng ta phải làm sao đây? Đan dược không đủ để cứu chữa cho nàng!”
Diệp Cơ nghe vậy thì đáp: “Có lẽ bây giờ chỉ còn cách là ta dùng linh lực giúp nàng cầm cự rồi chúng ta quay về Liệt Diễm Thành. Sau đó tới chi nhanh Vạn Bảo Các để mua đan dược thôi!”
Lâm Nhược Thiến nghe vậy chỉ còn cách gật đầu nghe theo mà thôi, nàng cúi xuống đưa một tay lên sờ má Hương Linh nói
Lâm Nhược Thiến: “Linh nhi, em phải cố lên! Ta nhất định sẽ không để em phải chết đâu!”
Lúc này Thiên Long như người vô hình ở một bên, hắn bắt đầu lên tiếng nói
Thiên Long: “À ừm! Ta có thể nói được chưa?”
Lúc này Lâm Nhược Thiến và Diệp Cơ mới nhớ ra Thiên Long cũng đang ở đây. Lâm Nhược Thiến liền hướng phía Thiên Long nói
Lâm Nhược Thiến: “A! Xin lỗi vì đã không để ý đến ngươi, do ta lo cho nàng ấy quá nên quên mất ngươi! Đa tạ đã ra tay cứu ta, sau sự việc này ta nhất định sẽ báo đáp!”
Thiên Long nghe vậy thì xua tay nói: “Việc báo đáp thì không cần đâu! Là do ta muốn ra tay cứu giúp thôi, ta ghét nhất là nhìn thấy mấy tên ỷ đông hiếp ít. Đặc biệt là ghét nhìn thấy mỹ nữ như nàng bị ăn hiếp hề hề!”
Được hắn khen là mỹ nữ thì Lâm Nhược Thiến cũng chỉ cười cười đáp
Lâm Nhược Thiến: “Vậy thì đa tạ công tử đã giúp ta, nếu không ta đã mất mạng rồi. Ta có thể biết tên công tử được chứ?”
Thiên Long liền đáp: “Không cần gọi công tử công teo gì đâu, ta tên Thiên Long. Có thể gọi ta là Long nếu nàng muốn!”
Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì cười đáp: “Vậy thì xin phép được gọi công tử là Thiên Long! Mà ngươi muốn nói gì sao?”
Thiên Long gật đầu đáp: “Không cần phải đợi đến khi về Liệt Diễm Thành mới cứu được nàng đâu.”
Lâm Nhược Thiến nghe lời nói của Thiên Long thì có chút vui vẻ nói
Lâm Nhược Thiến: “Vậy ý ngươi là……”
Thiên Long: “Đúng vậy! Ta có đan dược có thể giúp nàng ấy hoàn toàn khôi phục thương thế. Chính vì vậy không cần phải đợi đến lúc về thành đâu!”
Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì ngay lập tức túm lấy tay của Thiên Long nói
Lâm Nhược Thiến: “Vậy thì làm ơn hãy cứu lấy nàng ấy, ta nhất định sẽ làm mọi thứ! Chỉ cần ngươi cứu được nàng!”
Hương Linh là người thân cận nhất với nàng từ bé đến giờ, mặc dù Hương Linh thân phận chỉ là một nha hoàn bên cạnh nàng. Nhưng nàng chưa bao giờ coi hay đối đãi Hương Linh như nha hoàn cả, Nhược Thiến coi nàng như là muội muội của mình, mỗi khi có gì ưu phiền hay gì thì người đầu tiên nàng giãi bày chính là Hương Linh.
Vậy nên nàng sẵn sàng bỏ ra mọi thứ để có thể cứu được Hương Linh. Thiên Long nghe lời đó của Lâm Nhược Thiến thì nói
Thiên Long: “Mọi thứ ư?”
Lâm Nhược Thiến nhanh chóng đáp: “Đúng vậy!”
Thiên Long cô ý trêu nàng: “Kể cả việc đó?”
Lâm Nhược Thiến đáp: “Việc đó? Là việc gì?”
Nàng lúc đầu không hiểu nhưng chỉ sau một lúc, mặt nàng đỏ ửng lên, nàng lập tức nói
Lâm Nhược Thiến: “A! Tên sắc lang này! Mọi thứ trừ việc đó, chỉ cần trừ việc đó thì ta sẽ làm!”
Thiên Long thấy nàng phản ứng vậy thì cười đáp: “Được rồi! Ta chỉ đùa nàng chút thôi, ta chưa muốn bị cả một đế quốc truy sát đâu!”
Nghe vậy thì Lâm Nhược Thiến nói: “Người biết thân phận ta rồi ư?”
Thiên Long gật đầu đáp: “Ừm! Là Diệp Cơ nói cho ta nên ta mới biết thôi! Thôi không lằng nhằng nữa, bây giờ cứu người là trên hết!”
Lâm Nhược Thiến gật đầu, Thiên Long tiến tới gần Hương Linh, Diệp Cơ bên cạnh nói
Diệp Cơ: “Ngươi thực sự có đan dược có thể lập tức khôi phục cho nàng?”
Thiên Long: “Nàng đồng hành với ta thì nàng phải biết chứ, nàng quên là ta không ngại bỏ ra cả ngàn linh thạch cực phẩm để mua một cái đăng thôi à!”
Diệp Cơ nghe vậy thì mới nhớ ra Thiên Long là một tên giàu nứt đố đổ vách. Lúc này, Thiên Long ngồi xuống trước mặt Hương Linh, hắn quan sát kĩ khuôn mặt của cô nàng này.
Hắn giờ mới thấy được Hương Linh cũng là một mỹ nhân hiếm có, khuôn mặt hiện tại nàng tái nhợt nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp của nàng. Mái tóc đen dài qua vai, thân hình tuyệt mỹ khi mà Thiên Long có thể nhìn ra ngực nàng cũng đạt tới E cup.
Đôi môi anh đào đỏ mọng giờ đây đã nhợt nhạt đi rất nhiều rồi, cái cao mũi nhỏ nhắn, đôi mắt nhắm lại khẽ run run, lông mi cong vút. Nàng toát ra ngây thơ đáng yêu, nhưng giờ đây lại rơi vào tình trạng hô hấp còn khó, Thiên Long thấy nàng một mỹ nhân phải chịu cảnh này thì cũng thương tiếc không thôi.
Không chần chừ gì nữa, Thiên Long lập tức mở ra Shop hệ thống tìm mua ngay một viên Linh Cấp đan dược Sinh Mệnh Đan. Viên đan dược này chỉ cần còn một hơi thở là hoàn toàn khôi phục lại như ban đầu như chưa hề bị thương.
Trên tay Thiên Long xuất hiện một viên đan màu xanh lục cùng tỏa ra sinh mệnh khí tức nồng nặc. Lâm Nhược Thiến thấy viên đan dược này thì lập tức hô lên
Lâm Nhược Thiến: “A! Đây là Linh Cấp đan dược Sinh Mệnh Đan. Không ngờ ngươi lại sở hữu viên đan dược này!”
Ngay sau đó nàng nhíu mày nói: “Thiên Long! Ngươi có chắc hao phí một viên đan dược quý như này để cứu Hương Linh chứ?”
Thiên Long liền cười đáp: “Hì hì chỉ cần thấy được nụ cười của mỹ nhân thì nó đều đáng cả!”
Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì đỏ mặt không nhịn được nở ra một nụ cười, Diệp Cơ bên cạnh thì bĩu môi lẩm bẩm nói
Diệp Cơ: “Hừ! Đồ háo sắc! Chỉ vậy là nhanh!”
Thiên Long lập tức đưa một tay mở miệng Hương Linh ra rồi đưa viên đan dược vào miệng nàng. Vừa vào miệng nàng, viên đan lập tức tan ra thành một chất lỏng chảy thẳng xuống cổ họng nàng.
Thiên Long lập tức vận dụng linh lực giúp Hương Linh luyện hóa dược liệu, với lượng linh lực vô hạn của hắn thì chỉ cần có thời gian thì kể cả Chân Cấp Đan Dược hắn cũng giúp nàng luyện hóa dược liệu được.
Chỉ sau một khắc, dược liệu đã được hắn luyện hóa hết chạy khắp cơ thể nàng. Dược liệu liên tục khôi phục lại nội tạng đã bị tổn thương của nàng, các vết thương bên ngoài cũng nhanh chóng được chữa lành và linh lực hao hụt gần hết của nàng lập tức được bổ sung.
Khi khôi phục hoàn toàn, đôi mắt Hương Linh khẽ giật một cái rồi từ từ mở ra. Hình ảnh Thiên Long từ mờ mờ rồi dần dần hiện rõ ra trước mắt nàng, thấy được khuôn mặt quen quen này, nàng chớp chớp mắt vài cái.
Não bộ vận chuyển suy nghĩ một lúc, bỗng nàng nhớ ra gì đó thì hô lên
Hương Linh: “A! Là ngươi!”
Thiên Long thấy nàng biết mình thì ngạc nhiên nói: “Hả? Ta và nàng đã gặp nhau rồi à?”