Quay lại một vài phút trước!
Trong không gian đen kịt, Diệp Cơ một tay kẹp Thiên Long bên nách vừa phóng linh lực bảo hộ cả hai tiến tới chỗ hai người cảm nhận được.
Thiên Long đột ngột bị bị Diệp Cơ kẹp nách như món hàng chui vào bên trong đây, khóe miệng giật giật ngước lên nhìn nàng nói
Thiên Long: “Này đại tỷ! Tỷ có cần nhất thiết kẹp tôi kiểu này mà lôi đi không vậy?”
Diệp Cơ nghe vậy thì hừ một tiếng nói: “Nếu muốn ta thả ngươi ra liền! Cũng chỉ là ngươi mất luôn cái mạng này thôi có gì đâu”
Thiên Long nghe vậy thì liền đáp: “Ặc! Thôi đừng, nếu làm vậy thì đại tỷ và mấy lão bà của ta sẽ buồn đến chết mất!”
Diệp Cơ nghe vậy thì đỏ mặt quát: “Ai thèm buồn vì ngươi cơ chứ! Nói vớ vẩn nữa ta thả ngươi ra đó!”
Thiên Long lập tức xoay người ôm chặt lấy cơ thể Diệp Cơ hô lên
Thiên Long: “Ấy! Ấy! Đại tỷ đừng manh động! Ta còn yêu đời lắm, còn nhiều mỹ nhân đang đợi ta ngoài kia. Vậy nên đại tỷ đừng manh động làm gì thừa thãi nha!”
Bị Thiên Long hai tay hai chân quặp lấy người, Diệp Cơ đỏ mặt quát lên
Diệp Cơ: “Tên chết dẫm này! Còn không mau buông ra! Định ôm ta đến bao giờ nữa hả?”
Thiên Long: “Buông ra để chết tôi à đại tỷ! Đại tỷ suy nghĩ chút đi chứ!”
Vừa nói hắn vừa ôm chặt hơn, trong đầu lại nghĩ khác lời nói
Thiên Long: “Hề hề, người nàng mềm mại thật, đã thế lại còn rất thơm cơ chứ! Ngu gì mà buông ra, tranh thủ tận hưởng được chút này hay chút nấy!”
Diệp Cơ bị hắn ôm chặt hơn thì càng đỏ mặt nói: “Buông ra ngươi chết kiểu gì, ta chỉ dọa ngươi thôi! Mau buông ta ra đi, có linh lực ta bảo hộ rồi ngươi không chết nổi đâu!”
Thiên Long nghe vậy thì đành buông ra với một sự tiếc nuối. Lúc này hắn mới nghiêm túc lại nhìn Diệp Cơ hỏi
Thiên Long: “Diệp Cơ! Rốt cuộc nàng cảm nhận được gì mà lại vội vàng mở cả không gian mà đi vậy?”
Diệp Cơ thấy Thiên Long nghiêm túc lại thì lên tiếng đáp: “Đó là một người quen của ta! Ta cảm thấy hơi thở nàng hơi suy yếu nên phải lập tức tới đó”
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu, nửa phút sau Diệp Cơ dừng lại, lập tức khai mở không gian rồi hai người xuất hiện trên cành cây cách chỗ đám người kia không xa. Thiên Long nhìn thấy có bốn tên mặc áo đen đang vây công hai cô gái, trên người có không ít vết thương.
Đặc biệt cô nàng nhỏ tuổi hơn, nàng khuôn mặt tái nhợt trông kiệt quệ vô cùng. Thiên Long khuôn mặt biến đổi, lông mày nhíu lại nói
Thiên Long: “Chúng là ai mà lại đi vây công hai cô nàng đó vậy? Hai người đó là người quen của nàng?”
Diệp Cơ gật đầu nói: “Đúng vậy! Người trưởng thành là Lâm Nhược Thiến, đại công chúa của Linh Vân Đế Quốc tại Vân Thiên Đại Lục này. Còn cô nàng nhỏ hơn kia vừa là nha hoàn vừa là người thân cận nhất với Nhược Thiến, Hương Linh. Cả hai đều là người quen của ta!”
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu, hắn nghĩ: “Không ngờ gặp cả công chúa của một đế quốc ở đây!”
Thiên Long lại nói: “Nếu vậy thì chúng ta ra giúp hai nàng thôi! Bốn tên kia gồm hai Luyện Hư Sơ Kỳ và hai Luyện Hư Trung Kỳ. Trong đó có một tên Luyện Hư Trung Kỳ Đỉnh Phong, nàng xử lý hai tên Trung Kỳ còn hai tên Sơ Kỳ để ta!”
Diệp Cơ nghe vậy thì liền nói: “Như vậy vó được không vậy? Dù sao ngươi cũng mới chỉ có Hóa Thần Kỳ, sao đối chiến được với Luyện Hư Kỳ. Đã thế còn hai tên nữa!”
Thiên Long nghe vậy cười đáp: “Yên tâm! Ta nói là ta làm được, bây giờ thì cho chúng một bất ngờ chứ nhỉ!”
Dứt câu, Trảm Thần Kiếm xuất hiện trên tay. Lúc này khí thế xung quanh Thiên Long đột nhiên thay đổi, điều này khiến Diệp Cơ cũng phải giật mình. Nàng nhìn hắn nghĩ
Diệp Cơ: “Không ngờ tên vô sỉ này khi nghiêm túc, khí thế lại đáng sợ như vậy”
Thiên Long lập tức vào tư thế xuất chiêu, lôi linh lực vận chuyển nhanh chóng chạy thẳng vào lưỡi kiếm. Lôi điện chạy dọc quanh người Thiên Long, hai mắt hoàn toàn biến thành màu trắng phát ra những tia lôi điện bàng bạc.
Linh lực liên tục bổ sung và vận chuyển vào Trảm Thần Kiếm, trên kiếm lôi điện đã như muốn bạo tạc rồi. Diệp Cơ ở bên cạnh thấy một chiêu này của Thiên Long mà cũng phải rùng mình, nàng thầm hô
Diệp Cơ: “Sao tên hỗn đản này lại có thể xuất ra một chiêu mạnh như này? Chiêu này ít nhất cũng khiến Luyện Hư Trung Kỳ phải nghiêm túc chống đỡ rồi.”
Thiên Long hai mắt nhìn về phía hai người Lâm Nhược Thiến và Hương Linh, lúc này bốn tên áo đen đã xuất thủ đánh bốn luồng linh lực cực mạnh về phía hai nàng.
Thấy Thiên Long lập tức xuất chiêu
Đi! Ngũ Long Kiếm Pháp, thức thứ nhất
Cuồng Long Loạn Vũ!
Trảm Thần Kiếm lập tức được vung mạnh một đường chéo tứ trên xuống, theo đường kiếm lôi đình chuẩn bị bạo tạc lập tức được đánh ra. Lôi đình phóng xuất, ngay lập tức ngưng tụ thành một cự long hướng thẳng phía bốn tên áo đen mà đi.
Lôi cự long phá không lao cực nhanh về phía bốn chiêu thức đánh xuống hai người Nhược Thiến cùng Hương Linh. Bốn luồng linh lực lập tức bị đánh tan tạo thành một vụ nổ vang giữa không trung, lôi cự long cũng bị ảnh hưởng nhưng vẫn còn uy lực lao tới bốn tên kia.
Hai tên Luyện Hư Trung Kỳ thấy vậy lập tức nhíu mày, tay đưa lên linh lực phóng ra ép tan lôi cự long. Bốn tên này lúc này lập tức quát lên
“Kẻ nào!”
Thiên Long lập tức xuất hiện ở cách đó không xa nhìn về phía bốn tên này, trên tay Trảm Thần Kiếm vẫn đang lập lòe tia lôi điện. Hắn nhìn bốn tên này rồi lên tiếng
Thiên Long: “Hừ! Bốn thằng đực rựa to đầu mà lại đi ăn hiếp hai cô nương ra nông nỗi này! Sao chúng mày không mặc váy vô rồi hẵng ra tay cho nó hợp lý hả?”
Nhược Thiến nghe thấy tiếng Thiên Long thì quay sang, nàng kinh ngạc thầm hô
Nhược Thiến: “Là hắn! Là hắn đã cứu mình ư!”
Nhưng Nhược Thiến lại nhớ đến cảnh giới của Thiên Long, nàng cắn răng nhìn về phía hắn nói
Nhược Thiến: “Mau chạy đi! Ngươi không đánh lại bọn chúng đâu! Kẻ tu vị thấp nhất trong bọn chúng là Luyện Hư Sơ Kỳ đó! Ngươi mới Hóa Thần Sơ Kỳ thì đấu với một tên còn không xong nói gì bốn tên. Mau rời khỏi đây đi, mặc kệ chúng ta!”
Thiên Long nghe một tràng như này thì ngón út đưa lên ngoáy tai nhìn Nhược Thiến nói
Thiên Long: “Aiyo! Cô nương, ta đã ra tay cứu cô thì ta phải dám chắc có cơ hội chiến thắng ta mới ra tay chứ! Ta chưa ngu đến mức chuyện gì cũng quản.”
Nhược Thiến: “Cái tên này…..”
Thiên Long lại nói tiếp: “Và ai bảo là tôi một đánh bốn, mà là hai đánh bốn. Nàng còn định ở đó đến bao giờ nữa hả?”
Diệp Cơ: “Ta nghe rồi không cần phải nhắc!”
Dứt câu, Diệp Cơ lập tức xuất hiện bên cạnh hắn. Nhược Thiến thấy Diệp Cơ xuất hiện lập tức hô lên
Nhược Thiến: “A! Cơ tỷ! Có phải tỷ đó không?”
Diệp Cơ: “Là ta! Ta đến cứu muội đây! Haiz, muội làm gì mà lại ra nông nỗi này chứ.”
Nhược Thiến thở dài nói: “Tỷ đừng nhắc đến được không? Cứu muội trước đi đã!”
Diệp Cơ: “Haiz, được rồi! Như đã nói trước, hai tên Luyện Hư Trung Kỳ là của ta. Còn hai tên kia ngươi lo, nếu không ổn thì cố cầm cự đợi ta. Đi!”
Bốn tên kia nghe vậy thì mặt tràn đầy hắc tuyến, hai tên Luyện Hư Trung Kỳ hét lên
“Dám coi chúng ta không ra gì ư? Các ngươi chết…….Ặc!”
Hai tên này chưa kịp nói hết câu, lập tức bị một cỗ kình phong đánh bay ra xa, Diệp Cơ theo đó biến mất đuổi theo. Hai tên Sơ Kỳ không kịp phản ứng, Thiên Long ở dưới đất lập tức Thuấn Di đến trước mặt một trong hai tên.
Không lời không nói Trảm Thần Kiếm lập tức vung mạnh chém xuống, tên này lúc này lập tức bừng tỉnh phản ứng lại với một kiếm này của Thiên Long.
Một tay linh lực bao phủ hướng đường kiếm của Thiên Long đang đánh ra một trảo mà chặn lại. Thiên Long thấy vậy thì nở ra một nụ cười, tên kia đánh ra một trảo thấy có gì không ổn nhưng mà chỉ là không kịp rồi.
Trảo cùng kiếm va chạm, linh lực bọc quanh lập tức bị phá ta, lưỡi kiếm không ngừng mà tiếp tục chém mạnh xuống. Vừa chạm tay tên Luyện Hư Sơ Kỳ này, tay hắn lập tức bị bổ dọc tác làm đôi ngay cả xương cũng tách dọc làm hai, máu không ngừng tuôn ra.
“Aaaaaaaaaa! Tay ta! Tay ta!”
Tên này thấy vậy liền kêu lên đau đớn, lập tức vung ra một chưởng đánh bật Thiên Long ra. Nhìn cánh tay của mình rồi hắn lại nhìn về phía Thiên Long với ánh mắt đỏ ngầu, sát khí ngập trời tỏa ra hắn gào lên
“Thằng chó!!! Mày chết với tao! Mày sẽ phải trả giá vì điều này, mau cùng ta giết chết hắn, cẩn thận với thanh kiếm của hắn. Nó không phải pháp bảo bình thường đâu!”
Tên Sơ Kỳ còn lại đang ngớ người vì Thiên Long lại có thể một kiếm xẻ đôi cánh tay tên đồng bạn của mình. Nghe được tiếng tên kia, hắn lập tức nhìn về phía Thiên Long với sự cảnh giác tột cùng.
Thiên Long thấy vậy thì cười nói: “Có cảnh giác cũng vô dụng thôi!”
Thiên Long lập tức vào thế xuất kiếm, vừa vung kiếm vừa dùng Thuấn Di. Ngay lập tức kiếm đi được nửa đường, Thiên Long biến mất và xuất hiện ngay trước mặt tên Luyện Hư Sơ Kỳ bị ăn một chém kia.
Tên này hoảng sợ khi thấy Thiên Long vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt mình. Và hắn một lâng nữa không kịp phản ứng, Trảm Thần Kiếm lập tức chém bay cánh tay vừa mới bị xẻ dọc của hắn.
Tên này chấn kinh, hắn không thể tin nổi một Hóa Thần Kỳ như Thiên Long lại có một cái tốc độ siêu việt nhận thức của hắn. Hắn lập tức nén đau lại, tay còn lại hỏa linh lực tuôn trào, hắn hét lên
“Địa Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ – Linh Hỏa Chưởng”
Một hỏa chưởng khủng bố hình thành, Thiên Long giật mình vì tên này thay vì lui lại, hắn lại quyết định tung chiêu phản công. Thiên Long lập tức dùng Trảm Thần Kiếm đỡ lấy một chưởng này.
Hỏa chưởng va chạm với Thiên Long, Thiên Long lập tức bị đẩy lùi ra xa. Tên kia lập tức hô lên
“Bạo!”
Hỏa chưởng lập tức nổ tung, tiếng nổ vang trời, hỏa diễm bay ra tứ tung. Ở phía dưới, Nhược Thiến đã ôm Hương Linh chạy ra xa để tránh dính phải đạn lạc từ trận chiến. Từ trong đám lửa trên không trung, lộ ra thân hình của Thiên Long, lúc này y phục hắn đã rách tươm, trên khóe miệng xuất hiện một tia máu.
Thiên Long nhổ ra một ngụm máu, hắn nhìn về hai tên kia thầm nói
Thiên Long: “Có vẻ mình đã coi thường mấy tên này rồi!”
Ở bên kia, hai tên kia cũng đã lôi ra vũ khí của mình, một tên dùng kiếm một tên dùng đao. Tên cụt tay cầm kiếm, tên kia thì xài đao, Thiên Long thấy vậy lập tức nở nụ cười nói
Thiên Long: “Đã thế! Hôm nay ta mượn các ngươi để đột phá lên tầng sáu”
Dứt câu Thiên Long sử dụng Mị Tung Tàn Ảnh kết hợp với lôi linh lực lao về phía hai tên này. Hai tên hắc y nhân này thấy tốc độ của Thiên Long lập tức hô lên
“Nhanh quá! Hắn có phải Hóa Thần Kỳ không vậy?”
Tên cụt tay lập tức phản ứng, chém ra một kiếm, cùng lúc đó Thiên Long cũng hiện ra vung một kiếm. Hai kiếm va chạm, tia lửa điện lóe lên, một tiếng “keng” vang trời xuất hiện. Thiên Long và tên cụt tay, hai bê không ngừng ma sát lưỡi kiếm tạo ra những tia lửa điện.
Không nói gì, hai bên lập tức biến mất, tên bầu trời xuất hiện từng tiếng kiếm va chạm vang trời, tia lừa điện không ngừng lóe lên trên không trung. Kình phong từ hai bên va chạm không ngừng được phát ra khiến mặt đất lở ra từng mảng.
Nhược Thiến ở đằng xa thấy một cảnh này thì không khỏi kinh ngạc
Nhược Thiến: “Không ngờ hắn dựa vào tu vị Hóa Thần Sơ Kỳ lại có thể chặt một tay và đáng ngang cơ Luyện Hư Sơ Kỳ. Quả nhiên, ta nhắm không sai người mà!”
Nàng vừa nói vừa nở ra một nụ cười, nhưng bỗng nhiên trên đầu nàng tên Luyện Hư Sơ Kỳ còn lại xuất hiện, hắn hô lên
“Hừ! Tên kia bị cầm chân rồi, để xem còn ai bảo vệ ngươi nữa”
Hắn lập tức vung đao xuống đầu Nhược Thiến, nàng cắn răng vận chuyển toàn bộ linh lực còn lại chặn một đao này của hắn. Mặc sù thành công chặn lại nhưng nàng cùng Hương Linh đang nằm trong lòng nàng lập tức bị đánh bay ra xa.
Nàng không nhịn được phun ra một ngụm máu, nàng thở dốc ngước lên nhìn tên kia. Thấy một đao thất bại, hắn lập tức lao lên bồi thêm một đao, nhưng bỗng nhiên đằng kia một tiếng va chạm kiếm xuất hiện, không khí nổ vang trên không.
Một thân ảnh từ trên không chỗ va chạm bị đánh bay xuống dưới đất, mặt đất lập tức vỡ tan tạo thành một cái hố sâu vài mét. Trong hố là tên cụt tay, lúc này người hắn không ít vết cắt, khóe miệng chảy ra một dòng máu.
Thuấn Di! Thuấn Di! Thuấn Di!
Thiên Long thấy Nhược Thiến gặp nguy thì liền vận sức đánh bay tên cụt tay kia, lập tức liến tục Thuấn Di để tiếp cận nàng. Thiên Long xuất hiện trước mặt tên cầm đao, Trảm Thần Kiếm vung mạnh ra cản lại một đao này của hắn. Kình phong bắn ra xung quanh khiến Nhược Thiến cùng Hương Linh bị đẩy bay ra xa nhưng không bị thương gì.
Thiên Long lúc này trên người hiện tại cũng không ít vết thương đang chảy máu ra. Hắn nhìn chằm chằm vào tên cầm đao nói
Thiên Long: “Dám nhắm vào các nàng khi ta đang đấu với tên kia sao? Ngươi muốn chết!”
Lập tức Thiên Long vận dụng sức mạnh Thể Tu rồi vung mạnh kiếm, tên cầm đao liền bị đánh bật ra xa, hắn bị đánh bật đến tận chỗ cái hố tên cụt tay đang nằm mới ổn định được thân hình. Tên cụt tay lúc này cũng đứng dậy, chui ra khỏi cái hố, tên cầm đao liền nói
“Chúng ta phải cùng lên thì mới giết được tên biến thái này!”
Tên cụt tay gật đầu nói: “Hắn rốt cuộc là thể loại gì thế không biết. Lại có thể dùng tu vị Hóa Thần Kỳ đánh lui được chúng ta.”
Tên cầm đao nghĩ gì đó rồi nói: “Ta nghĩ hắn là một tên Thể Tu, vậy nên khí lực hắn mới mạnh như vậy”
Tên cụt tay lập tức hô: “Bảo sao kiếm ta chém chỉ khiến hắn thương nhẹ. Như này hắn ít nhất phải Ngũ Cấp Thể Tu mới biến thái như vậy. Loại này chúng ta phải diệt ngay từ trong trứng không về sau kẻ gặp họa chỉ có thể là chúng ta.”
Tên cầm đao nghe vậy thì gập đầu, hai tên lập tức bứt tốc lao về phía Thiên Long. Thiên Long thấy vậy cũng không do dự, hắn chỉ quay ra sau nhìn hai người Nhược Thiến nói
Thiên Long: “Nàng mau lui ra xa đi! Tránh cho tên đó lại giở trò như vừa nãy”
Dứt câu hắn lao thẳng về phía hai tên kia, hai bên va chạm, một trận kình phong nổ ra đất đá bay tứ tung, trung tâm là từng tia lửa điện không ngừng lóe ra.
Nhược Thiến thấy bóng lưng to lớn của Thiên Long trước khi lao đi, nàng không hiểu sao cảm thấy vô cùng an toàn, nàng cảm tưởng như hắn có thể che chở cho nàng cả đời vậy.
Nghĩ đến đây, Nhược Thiến không khỏi đỏ mặt lên và cũng nở ra một nụ cười quyến rũ lầm bẩm nói
Nhược Thiến: “Quả nhiên ánh mắt của ta không có sai. Hắn chính là người ta có thể dựa vào!”
Nói xong nàng như lời Thiên Long nói, bế Hương Linh lên rồi lui ra xa để tránh việc như ban nãy.