Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 75 Diệp Cơ Bá Đạo – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 75 Diệp Cơ Bá Đạo

Tại quán trọ tầng một!
Thiên Long cùng ngũ nữ tiến tới một góc trong quán ngồi xuống trong anh mắt thèm thuồng của đám nam nhân ở trong quán. Để tránh mấy phiền phức vớ vẩn như hôm qua, Diệp Cơ thả một tia uy áp ra xung quanh. Cảm nhận được tia uy áp đó nên những tên nam nhân trong quán này lập tức dẹp bỏ ý định tiếp cận các nàng, bởi chỉ một tia uy áp nhưng do một Luyện Hư Hậu Kỳ như Diệp Cơ thả ra thì cũng tương đương Luyện Hư Sơ Kỳ rồi.
Thấy chúng nữ đã an tọa, Thiên Long lên tiếng: “Tiểu nhị, có món nào ngon mang tất lên!”
Tên tiểu nhị cũng đang đổ mồ hôi bởi tia uy áp của Diệp Cơ lập tức gật đầu nói:
“Dạ vâng! Công tử cùng các vị tiểu thư xin đợi một lát, ta sẽ bưng lên nhanh nhất có thể”
Nói xong hắn chạy thật nhanh vào gian phòng bếp. Thiên Long thấy vậy thì cười khổ, hắn nhìn Diệp Cơ rồi nói
Thiên Long: “Nàng có thể thu hồi lại uy áp rồi đó! Trông tên tiểu nhị khá là đáng thương a!”
Diệp Cơ nghe vậy thì đáp: “Hừ! Ta làm vậy để tránh một số phiền phức vớ vẩn như hôm qua.”
Nói xong thì nàng cũng thu lại uy áp, lúc này đám người bên trong quán mới thở ra một hơi, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Một lúc sau, tiểu nhị bưng bê các món ăn lên, lúc này bàn ăn được bày đủ các loại món ăn, chủ yếu là thịt yêu thú nhất giai. Thiên Long thấy vậy thì gật đầu nói
Thiên Long: “Được rồi! Chúng ta ăn thôi!”
Dứt câu, cả sáu người bắt đầu bữa ăn của mình. Diệp Cơ cùng Hi Vũ thì ăn rất từ tốn, riêng Thiên Long, Ngọc Anh và hai cô nàng Hồng Mị và Thủy Linh thì ăn như hổ đói.
Bàn Thiên Long ăn được một lúc, đột nhiên cửa ra vào của quán lập tức bị một lực đánh bay vào bên trong quán, may không trúng ai. Thiên Long cùng ngũ nữ thấy có chuyện thì cũng dừng việc ăn uống lại mà nhìn ra cửa.
Lúc này bên ngoài có bốn tên cao to vai u bắp thịt đi vào. Thiên Long thấy cảnh này thì thầm nói
Thiên Long: “Mé! Tại dị giới thằng đực nào trông cũng vai u bắp thịt à?”
Lúc này, bốn tên cao to đen hôi kia tách ra, mở ra một đường và từ bên ngoài một nam thanh niên trẻ trung tầm hai mấy, bề ngoài khá ưa nhìn tiến vào trong quán, trên gương mặt lại nở ra một nụ cười tươi.
Đám người ăn uống tại quán khi thấy thanh niên này đi vào, lập tức giật mình dừng việc ăn uống lại. Có người không nhịn được nói
“Đó không phải một trong năm người trực tiếp dưới trướng Hắc Hổ Bang bang chủ sao?”
“Đó là không phải Tiếu Sát – Trấn Lăng ư?”
“Này! Tại sao lại gọi là Tiếu Sát vậy?”
“Đồ đần! Để ta nói cho biết này! Lý do hắn được gọi là vậy, tất cả bởi vì mỗi khi giết người, khuôn mặt hắn không hề biến sắc chỉ trưng ra một nụ cười. Kết hợp với máu me của kẻ địch khiến cho nụ cười của hắn càng thêm vẻ kinh dị”
“Chính vì vậy hắn mới được gọi là Tiếu Sát. Không biết hắn tại sao lại xuất hiện tại đây!”
Nghe đám người bàn tán vậy thì Thiên Long mới biết tên này là của Hắc Hổ Bang. Hắn nhìn Diệp Cơ nói
Thiên Long: “Diệp Cơ! Có vẻ chúng lại tới kiếm ta đó nha!”
Diệp Cơ lập tức đáp: “Ta biết! Cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi! Để xem hắn định làm gì!”
Nghe Diệp Cơ nói vậy thì Thiên Long gật đầu đợi xem tên này định làm gì. Trần Lăng mặt vẫn nụ cười đó quay ra nhìn đám người bàn tán, thấy vậy chúng lập tức im lặng, mặt đầy mô hôi, Trần Lăng thấy vậy thì tiếp tục đảo mắt xung quanh.
Đến khi thấy bàn của Thiên Long, Trần Lăng dừng đảo mắt lại, hắn lôi ra một tờ giấy, trên đó có phác họa một thân ảnh. Và đó chả phải ai khác ngoài Thiên Long, xem xong Trần Lăng cất tờ giấy đi.
Hắn nhìn về phía Thiên Long, nụ cười càng tươi hơn. Thiên Long cũng nhìn thẳng vào hắn, lông mày một bên nhếch lên. Trần Lăng không một tiếng nói, hắn lập tức biến mất tại chỗ lao nhanh tới chỗ Thiên Long.
Thiên Long thấy vậy cũng mặc kệ, tiếp tục cúi xuống ăn. Ngay khi Trần Lăng gần tiếp cận đầu Thiên Long với một cái chủy thủ trên tay, bỗng Diệp Cơ ngồi đối diện Thiên Long cánh tay đang cầm đũa lập tức giơ lên kẹp một cái.
Trần Lăng gần chạm tới Thiên Long lập tức bị khựng lại giữa không trung. Chỉ thấy lúc này, thanh chủy thủ của hắn đang bị giữ lại bởi đôi đũa của Diệp Cơ. Kình phong bởi chiêu này của Trần Lăng tỏa ra xung quanh, Thiên Long sợ nó gây hại tới chúng nữ thì lập tức phất tay một cái, kình phong bị hóa giải ngay lập tức.
Đôi mắt lúc nào cũng khép hờ của Trần Lăng lần này mở to ra nhìn. Đám người xung quanh khi thấy Trần Lăng lao về phía Thiên Long thì đã nghĩ hắn xong đời rồi. Nhưng khi thấy Diệp Cơ dùng một đôi đũa chặn đứng một chém này của Trần Lăng thì há mồm, không thể tin nổi việc đang xảy ra.
Bốn tên cao to đen hôi kia thấy cảnh này cũng lập tức sững người lại, chúng biết là Trần Lăng một khi ra tay thì luôn toàn lực. Vậy mà cô nàng kia chỉ cần một đũa lại có thể gắp trúng lưỡi dao của Trần Lăng. Trần Lăng đã là Hóa Thần Đỉnh Phong, như vậy thì cô nàng kia phải cảnh giới gì mới làm một trò như vậy.
Trần Lăng lập tức phả ứng, hắn định rút chủy thủ ra lui về đằng sau. Nhưng khi hắn kéo mạnh tay thì thấy thanh chủy thủ không hề lay động. Diệp Cơ thấy vậy liền nói
Diệp Cơ: “Đã dám tới thì đừng có hòng toàn thây ra về.”
Nàng vừa dứt câu, đôi đũa thả ra thanh chủy thủ, ngay sau đó nàng phất tay một cái, đôi đũa trong tay lập tức rời khỏi tay hướng thẳng phía Trần Lăng bay đi.
Trần Lăng không kịp phản ứng bởi đôi đũa bay với tốc độ vượt xa khả năng cảm nhận của hắn.
Phụt!
Hai chiếc đũa lập tức găm vào hai bả vai của Trần Lăng khiến cho máu hắn tóe ra. Không dừng ở đó, lực đạo dư thừa sau khi găm vào vai hắn khiến hắn bay ngược ra đằng sau đâm rầm vào tường, hai vai hắn găm trên tường luôn.
Thấy một cảnh này thì đám người xung quanh há mồm trơn mắt, chúng không ngờ rằng Tiếu Sát lại bị một kiêu đánh bay như vậy. Không để cho mấy tên đi theo Trần Lăng lên tiếng, Diệp Cơ lập tức thả ra uy áp, ép thẳng lên người bốn tên kia khiến chúng không thở nổi rồi nói
Diệp Cơ: “Còn không mau cút! Đừng để ta tìm đến tận Hắc Hổ Bang của các ngươi mà diệt tận gốc”
Bốn tên kia nghe vậy muốn nói gì nhưng cũng chả mở mồm được vì bị uy áp ép cho thở còn khó. Bốn tên lập tức khó khăn tiến tới chỗ Trần Lăng bị ghim trên đó, gỡ hắn xuống rồi bắt đầu dìu hắn ra khỏi quán.
Trần Lăng trước khi được đưa về thì hai mắt đỏ ngầu mở to ra, nụ cười cũng không còn nữa mà thay vào đó là những tiếng kêu ken két do hai hàn răng nghiến vào nhau. Hắn phát ra sát khí kinh người, nhưng Diệp Cơ không quan tâm, nàng phất tay một cái sát khí lập tức bị đánh tan, Trần Lăng còn bị ảnh hưởng phun ra một ngụm máu.
Sau đó hắn mới được bốn tên kia đem về, Diệp Cơ thấy vậy lại bắt đầu ăn uống tiếp. Thiên Long nãy giờ thấy nàng trang bức thì cười nói
Thiên Long: “Hề hề! Không ngờ nàng bá đạo vậy đó nha! Trông ngầu phết đó, dùng đũa chặn, rất biết cách trang bức a!”
Ngọc Anh cũng lên tiếng nói: “Phải đó! Phải đó! Cơ tỷ lúc đó ngầu thật đó nha! Dùng đũa để đỡ một dao của hắn, thực sự trông rất ngầu đó tỷ biết không!”
Thủy Linh giọng nói thánh thót cũng vang lên: “Ngầu a! ngầu a!”
Hồng Mị gật đầu nói: “Rất oai!”
Còn Hi Vũ chỉ gật đầu mà thôi, Diệp Cơ nghe vậy cũng hơi đỏ mặt nói
Diệp Cơ: “Thôi được rồi! Còn không mau ăn cho xong rồi còn làm gì thì làm”
Thấy nàng như vậy thì Thiên Long cười cười, mỗi khi như này thì làm gì còn phong thái cường giả như ban nãy. Không trêu nàng nữa, cả bàn tiếp tục ăn uống.
Đám người xung quanh cùng lão chủ quán thì vẫn chưa hết kinh ngạc bởi thực lực của Diệp Cơ. Có vài kẻ thầm hô may vì vừa nãy khong nghịch dại mà tiếp cận.
Lúc sau, Thiên Long cùng ngũ nữ ăn xong, tất cả đứng dậy Thiên Long đinh ra thanh toán thì lão chủ quán liền nhanh chóng nói
“Công tử không cần phải trả tiền đâu ạ! Tiền lần trước công tử đưa vẫn còn thừa rất nhiều!”
Thiên Long nghe vậy thì đáp: “Nếu lão đã nói vậy thì cứ thế đi! Chúng ta đi thôi!”
Nói xong Thiên Long cùng ngũ nữ tiến ra ngoài quán, lão chủ quán thở ra một hơi, đột nhiên lão nhớ ra gì đó thì lẩm bẩm nói
“Ủa? Hôm qua đến là bốn người, sao giờ lại thành sáu người? Hai người kia đâu ra vậy? Mà thôi đi! Tò mò làm gì, biết quá nhiều lại hại cái thân.”
Ở ngoài quán, Ngọc Anh đi bên cạnh Thiên Long, nàng lên tiếng nói
Ngọc Anh: “Bây giờ chúng ta làm gì vậy Long?”
Thiên Long nghe nàng hỏi thì liền đáp: “Vào Hoàng Thiên Sâm Lâm tăng tu vị cho nàng. Đồng thời đánh vững cảnh giới cho em, em mới Kim Đan Kỳ vẫn còn yếu quá.”
Dứt câu hắn lôi ra một ngọc giản đưa cho Ngọc Anh, sau đó hé vào tai nàng nói nhỏ
Thiên Long: “Đây là công pháp anh đã hứa mua cho em! Vô Cấp Công Pháp – Ngũ Hành Lôi Thiên Quyết. Công pháp chủ tu cho ngũ hành linh căn cùng lôi linh căn, nó là công pháp do hệ thống tạo ra nên mới là Vô Cấp. Nếu phải nói ra đẳng cấp thích hợp thì ít nhất nó phải siêu việt Chân Cấp.”
Công pháp này hắn mua chỉ với 10000 điểm trong Shop cho Ngọc Anh bởi nó là Vô Cấp mới rẻ như vậy. Mà đồ do hệ thống tự tạo ra thì làm gì có chuyện đẳng cấp thấp được. Lấy Phẹ Hồn Quyết cùng Bất Diệt Bá Thể Kinh là hiểu.
Ngọc Anh nghe vậy thì vui vẻ ôm lấy hắn hôn một cái vào má hắn nói
Ngọc Anh: “Yêu anh nhất đó! Hì hì”
Thiên Long thấy vậy chỉ cười cười, Diệp Cơ ở đằng sau thấy cảnh này thì thầm nghĩ
“Hai người họ không biết xấu hổ à? Đang ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật đông người qua lại đó hai người”
Sau đó sau người Thiên Long cứ thế đi ra khỏi thành, hướng vào Hoàng Thiên Sâm Lâm mà đi”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.