Lưỡi kiếm vô hình được ngưng tụ bởi hồn lực của Hồn Sinh, vô thanh vô tức một mạch từ một hướng nào đó trong không gian, nhắm thẳng đầu Thiên Long mà bay tới. Thiên Long không hề lúng túng hay là sợ hãi hay gì cả, Thiên Long cứ một mực đứng im tại chỗ.
Thấy Thiên Long hoàn toàn không phản ứng hay động đậy gì, bên trong không gian đen kịt, Hồn Sinh đang ẩn nấp trong này thì vui vẻ nghĩ là Thiên Long quá sợ hãi mà không cử động nổi. Hắn chỉ có thể chờ đợi công kích đánh tới mình. Hồn Sinh nở ra một nụ cười vì nghĩ là mình sắp giết chết thằng nhãi dám chửi hắn không ra gì trước bao nhiêu người.
Thấy được Thiên Long sắp chết dưới tay mình thì hắn không nhịn được truyền thẳng âm vào đầu Thiên Long nói
Hồn Sinh: “Mày xong đời rồi, thằng nhãi khốn kiếp! Cái mạng mày sẽ là cái giá cho việc mày dám chửi tao không ra gì trước mặt đám người kia”
Thiên Long lúc này đang đứng im, nghe thấy lời này của Hồn Sinh thì hắn nhếch mép, nở ra một nụ cười rồi lẩm bẩm nói
Thiên Long: “Ngươi nghĩ ta là thằng ngu chỉ biết đứng im cho ngươi diệt sát sao? Mặc dù có đứng im cho giết bằng hồn lực thì ngươi chỉ có mà tự hủy mà thôi”.
Lúc này, lưỡi kiếm linh hồn gần chạm tới Thiên Long thì bỗng nhiên, nó như va chạm với một tấm màng khựng lại giữa chừng. Hoàn toàn không cách nào chạm tới Thiên Long, điều này khiến Hồn Sinh ở bên trong không gian phải giật mình hô lên
Hồn Sinh: “Cái quái gì vậy? Không lẽ thằng nhãi này biết ta sẽ phục kích nó để mà có biện pháp đề phòng sao?”
Hồn Sinh lúc này thấy Thiên Long ngẩng mặt lên, trên gương mặt hắn là một nụ cười đểu, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía không gian Hồn Sinh đang nấp. Điều này khiến Hồn Sinh chấn kinh nói
Hồn Sinh: “Không thể nào! Làm sao mà một tên Hóa Thần Sơ Kỳ lại có thể phát hiện ra ta, một Luyện Hư Kỳ cơ chứ?
Hồn Sinh chưa kịp hết bất ngờ thì lại có thêm bất ngờ cho hắn. Lúc này, lưỡi kiếm được ngưng tụ bởi hồn lực của Hồn Sinh đang bị cản lại, bỗng dưng nó đột ngột đổi hướng, quay ngược lại bay thẳng về phía Hồn Sinh với tốc độ nhanh gấp đôi.
Hồn Sinh giật mình kinh hãi khi thấy cảnh này, hắn hoàn toàn không hề lường trước được điều này. Hắn không thể tin được rằng trên người Thiên Long lại tồn tại thứ có thể vừa cản được linh hồn công kích của hắn. Không những thế, nó còn phản ngược lại đòn đó được luôn.
Hồn Sinh do chấn kinh bởi việc này nên lão ta hoàn toàn quên luôn vụ tránh hay phòng ngự cái chiêu bị phản ngược lại này. Đang đứng bên trong không gian, Hồn Sinh đột nhiên ôm lấy đầu mình la lên
Hồn Sinh: “Á á á á á á á!”
Lúc này Hồn Sinh đã bị trúng chính đòn mà hắn xuất ra, đầu hắn như muốn nứt ra vậy, linh hồn hắn đã bị chính đòn của hắn đả thương cực nặng. Bởi vì do muốn diệt sát Thiên Long, lúc xuất chiêu lão đã dùng đòn mạnh nhất của mình, nên khi đòn tấn công bị phản lại khiến hắn không thể nào chịu nổi.
Đã thế hắn còn không có phòng bị tý gì nên là linh hồn hắn bị trùng kích cực kì nặng nề. Hắn liên tục la hét bên trong không gian lẩn trốn, có một điều là, hắn mới là Luyện Hư Sơ Kỳ và ở cảnh giới này thì tu sĩ chỉ mới tiếp cận một tia nhỏ không gian chi lực để mà xé rách không gian để mà di chuyển nhanh hơn các cảnh giới trước đó mà thôi.
Khi di chuyển trong đó ở cái cảnh giới này phải cực kì thận trọng, phải duy trì linh lực bảo vệ cơ thể không là toang luôn bên trong không gian vô tận đó. Và giờ đây, Hồn Sinh linh hồn bị trùng kích nặng nề, cơn đau khiến hắn không thể nào có sức mà duy trì linh lực bảo vệ hắn bên trong không gian này, kèm theo việc cơ thể Hồn Tộc yếu hơn so với các tộc khác. Kết quả chỉ có một, đó là hắn hoàn toàn bị lực lượng không gian xé nát thành xác vụn bên trong đó.
Ở trước cửa Vạn Bảo Các, Thiên Long bỗng nghe tiếng hệ thống vang lên
— Ting! Hoàn thành nhiệm vụ
[Tiêu diệt kẻ nhắm tới tính mạng ký chủ
Thưởng: 5000 điểm] —
— Ting! Diệt sát thành công Luyện Hư Sơ Kỳ nhận được 10000 exp —
Thiên Long nghe tiếng hệ thống nói vậy thì hắn ngơ người ra chả hiểu sao nhiệm vụ đã hoàn thành rồi. Thiên Long liền hỏi hệ thống tại sao
Thiên Long: “Hệ thống! Sao chưa chi ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi? Đừng nói là thằng cha kia chết bởi chính chiêu thức của hắn nhé?”
— Ting! Đương nhiên là không rồi thưa ký chủ —
Thiên Long nghe vậy thì liền hỏi: “Hả? Nếu không phải vậy thì tại sao hắn lại chết? Không lẽ do nghịch ngu gì à?”
— Tinh! Có thể coi là vậy! Do hắn không hề phòng bị bất cứ gì trước đòn bị phản lại bởi Phản Hồn Trạc. Ngay khi bị trúng đòn công kích, linh hồn hắn bị tổn hại nặng nề dẫn đến việc hắn không điều động linh lực bảo vệ cơ thể ở bên trong không gian ẩn nấp nữa. Cuối cùng hắn bị lực lượng không gian đè ép xé tan cơ thể thành từng mảnh và mất mạng bên trong đó —
Thiên Long nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên, hắn cảm thán nói
Thiên Long: “Á đìu! Không ngờ lại có chuyện như vậy đó, ! Thôi thì đỡ mất phải tốn sức đích thân diệt hắn.”
Cảm thán một hồi, Thiên Long thu lại Phản Hồn Trạc rồi quay lại với mấy người Ngọc Anh, hắn khá vui vì lại nhận được cả đống exp, như vậy hắn càng gần hơn với Hóa Thần Trung Kỳ rồi. Quay lại vào bên trong Vạn Bảo Các, Ngọc Anh thấy hắn thì lên tiếng hỏi
Ngọc Anh: “Đã xong rồi ư?”
Thiên Long nghe nàng nói thì gật đầu đáp lại Ngọc Anh: “Ừm! Xong rồi, anh cũng không ngờ lại đơn giản như vậy!”
Diệp Cơ bên cạnh nghe hắn diệt sát Hồn Sinh nhanh như vậy thì ngạc nhiên nói
Diệp Cơ: “Hả? Làm sao ngươi lại có thể bằng vào tu vị Hóa Thần Sơ Kỳ nhanh như vậy thủ tiêu một tên Luyện Hư Sơ Kỳ kiêm Ngũ Cấp Hồn Tu cơ chứ?”
Thiên Long nghe Diệp Cơ nói vậy thì cũng không dấu nàng, hắn chỉ vào Phản Hồn Trạc trên tay nói
Thiên Long: “Đơn giản thôi! Đó là nhờ cái này”
Diệp Cơ thấy hắn vừa chỉ vào Phản Hồn Trạc vừa nói thì nàng lại tiếp tục hỏi
Diệp Cơ: “Bằng vào cái vòng tay này thôi á? Nó rốt cuộc là thứ gì lại có thể giúp ngươi diệt hắn vậy?”
Thiên Long bắt đầu giải thích: “Nó là một món pháp bảo có tên là Phản Hồn Trạc. Công dụng vừa giúp chủ sở hữu chặn những đòn công kích bằng linh hồn lực, không chỉ vậy còn có khả năng phản ngược lại đòn công kích của đối phương nếu như nó không phá được màng bảo vệ của pháp bảo. Và vậy đó, công kích của tên Hồn Sinh đó không đủ mạnh để phá hủy nó nên là bị phản ngược mà chết”
Diệp Cơ kinh ngạc khi nghe hắn nói vậy, nàng mất một lúc để chấn tĩnh bản thân rồi nói tiếp
Diệp Cơ: “Rốt cuộc nó là pháp bảo đẳng cấp gì mà có thể cản được cả công kích của một tên Ngũ Cấp Hồn Tu cơ chứ?”
Lệ Hương ở vên cạnh nghe hai người đối thoại, đến đoạn này thì nàng cũng hiếu kì xem nó là đẳng cấp gì. Và Thiên Long lại một lại khiên cho Diệp Cơ phải kinh ngạc thêm lần nữa, lần này cộng thêm cả Lệ Hương
Thiên Long: “Nó là một Linh Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo, đủ khả năng chống lại đòn công kích linh hồn từ một tên Lục Cấp Đỉnh Phong Hồn Tu”
Hắn đã cố tình hạ hẳn một đẳng cấp của nó xuống để đỡ khiến Diệp Cơ phải quá kinh ngạc, nhưng mà Diệp Cơ cùng Lệ Hương vẫn mở to mắt nhìn hắn
Diệp Cơ: “Ng- Ngươi vừa nói là Linh Cấp Pháp Bảo ư?”
Thiên Long: “Đúng vậy! Có gì lạ lắm sao?”
Nghe hắn nói vậy thì Lệ Hương thì còn nhịn được đè nén cảm xúc kinh ngạc hiện tại xuống. Nhưng mà Diệp Cơ thì lại không, nàng liền hô lên
Diệp Cơ: “Không lạ thế quái nào được cơ chứ!!!!!”
Thiên Long lập tức giơ ngón trỏ lên “suỵt” một tiếng nói: “Nàng có cần phải hét lên vậy không? Mọi người xung quanh đang nhìn nàng kìa”
Diệp Cơ nghe vậy thì bừng tỉnh, nhìn xung quanh thấy đúng là mọi người đang nhìn nàng, lúc này nàng biết mình vừa thất thố. Nàng đỏ mặt hơi xấu hổ, sau một hồi cố chấn tĩnh lại rồi mới nói tiếp
Diệp Cơ: “Không lạ làm sao được cơ chứ! Mấy món pháp bảo thiên về hồn lực vốn đã cực kì hiếm rồi, đây ngươi lại sở hữu một món đạt tới tận Linh Cấp. Như vậy không lạ sao được cơ chứ!”
Thiên Long nhún vai nói: “Mà thôi kệ đi! Quan tâm quá về nó làm gì cơ chứ! Bây giờ thì chúng ta nên bắt đầu rời khỏi Thiên Kiếm Thành mà tới một nơi khác thôi!”
Diệp Cơ nghe vậy thì khóe miệng giật giật, kệ nó đi ư? Linh Cấp Pháp Bảo – thứ khiến cho bao người đỏ mắt, chém giết lẫn nhau để mà giành được. Đã thế còn là pháp bảo về hồn lực nữa cơ chứ, vậy mà hắn lại chỉ làm như nó không có gì to tát ư? Nếu ai khác mà biết hắn phản ứng như vậy với Linh Cấp Pháp Bảo thì đảm bảo sẽ muốn đập hắn một trận, người thì cầu còn không được, đây hắn lại coi như không.
Diệp Cơ thấy hắn không thấy hắn không muốn nói về việc này nữa thì nàng cũng không hỏi nữa. Nàng hướng hắn hỏi về một vấn đề khác
Diệp Cơ: “Thiên Long! Rốt cuộc ngươi thuộc thế lực nào mà lại vừa giàu lại vừa sở hữu mấy pháp bảo mạnh như vậy chứ?”
Thiên Long nghe nàng nói vậy thì lại chém gió đáp ngay: “À thì! Ta là đệ tử của viện trưởng Vạn Linh Học Viện – Thủy Băng Băng”
Diệp Cơ lần này thì bị hắn cho sốc toàn tập rồi, Vạn Linh Học Viện là tồn tại bậc gì cơ chứ. Đó là đỉnh cấp thế lực đó, đã thế còn là thế lực đỉnh cấp mạnh nhất nữa chứ. Hắn lại đi là đệ tử của viện trưởng Vạn Linh Học Viện, Thủy Băng Băng cường giả bậc nhất cơ chứ.
Bảo sao hắn lại giàu như vậy, mà Thủy Băng Băng viện trưởng chiều đệ tử mình như vậy sao? Mà thôi chuyện người ta, điều tra kĩ chỉ tổ vỡ mồm mà thôi.
Diệp Cơ nuốt nước bọt nói: “Không ngờ, ngươi lại là đệ tử của Thủy Băng Băng viện trưởng! Bảo sao lại giàu như vậy! Và không ngờ là Thủy Băng Băng viện trưởng lại chiều đệ tử mình như vậy đó!”
Thiên Long chỉ cười cười không nói gì, Diệp Cơ cũng không hỏi về mấy điều này nữa, nàng biết đâu là điểm dừng, hắn và nàng chỉ mới quen mà hắn đã nói cho nàng những điều này là tin tưởng nàng lắm rồi. Vậy nên nàng cũng không ngưng hỏi về thân phận hắn nữa.
Lúc này Thiên Long quay sang phía Lệ Hương đã quay về bộ dạng bình thường, hắn nói
Thiên Long: “Vậy thì! Chúng ta chia tay tại đây, sau có duyên ắt gặp lại! Lúc đó hy vọng nàng chưa quên ta hì hì”
Lệ Hương nghe vậy thì cười nói: “Chắc chắn rồi! Ai quên nổi tên biến thái nhà ngươi chứ!”
Thiên Long nghe vậy thì cười đáp: ” Được! Vậy ta đi nhé!”
Lệ Hương gật đầu nói: “Đi cẩn thận! Đừng có bỏ mạng đó nha!”
Thiên Long nghe lời chúc của nàng thì cũng bó tay. Hắn quay về phía ba người Hi Vũ, Ngọc Anh và Diệp Cơ nói
Thiên Long: “Tốt! Chúng ta đi thôi”
Cả ba gật đầu, sau đó Thiên Long cùng ba người các nàng quay lưng rời đi, hướng cửa thành mà đi.
P/s: Điện thoại mình toang rồi ae ơi! Vừa phải chạy ra net để mà gõ mãi mới được 1c. Ae thông cảm, mai mới đi sửa máy nên là 1-2 ngày tới mình cố lúc chiều về ra net gõ đc chương nào hay chương đó nhahồn