Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 62 Chặn Đánh – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 62 Chặn Đánh

Bốn người Thiên Long, Diệp Cơ, Ngọc Anh và Hi Vũ theo sau Lệ Hương tiến tới căn phòng để mà tiếp tục cuộc trò truyện lúc còn trong phòng đấu giá. Lệ Hương dẫn bốn người Thiên Long tới một căn phòng, mở ra thì bên trong khá rộng vào khoảng bảy mươi mét vuông, bàn ghế đầy đủ, ở gần một góc phòng có một bàn làm việc.
Đây là phòng mà Lệ Hương dùng để mà trao đổi với những người có ý định hợp tác làm ăn với Vạn Bảo Các. Thường thì nàng cũng chả dùng đến bao giờ, bởi vì có rất ít người đến để mà hợp tác làm ăn.
Chủ yếu những người hợp tác với Vạn Bảo Các là những thế lực từ cao cấp trở lên, và họ thường đến thẳng tổng bộ Vạn Bảo Các để mà bàn bạc luôn. Ỏ các chi nhánh thì thường chỉ là các tu sĩ săn yêu thú rồi đem bán nội đan mà thôi.
Hôm nay thì nàng dùng nó để cho Thiên Long trao đổi với Diệp Cơ. Lúc này, bên trong phòng, Thiên Long ngồi trên ghế và hai bên trái phải phân biệt là Ngọc Anh cùng Hi Vũ. Ngồi đối diện hắn là Diệp Cơ, lúc này nàng đã tháo khăn bịt mặt ra rồi, để lộ ra hoàn toàn khuôn mặt xinh đep thanh tú của nàng. Lệ Hương thì đang đảm đương nhiệm vụ pha trà cho cả hai bên.
Ngồi đối diện nhau được một lúc, Lệ Hương mang trà tới đặt trước mặt hai bên, Thiên Long cầm lên nhấp một ngụm trà, thưởng thức xong thì hắn nói
Thiên Long: “Lệ Hương! Nàng pha trà thơm thật đó, uống rất tuyệt. Hừm, ta tự dưng muốn ngày nào cũng được thưởng thức trà của nàng quá!”
Lệ Hương nghe hắn nói vậy thì cười đáp: “Ngươi đó! Chỉ được có cái dẻo mép, chả được cái tích sự gì khác cả hì hì”
Thiên Long nhún vai phủ định lời nàng: “Nàng nói vậy là không đúng rồi! Ta đây không chỉ được cái mồm mép là giỏi, mà ở một phương diện nào đó ta cũng rất giỏi đó! Nàng muốn thử không khà khà”
Lệ Hương nghe lời hắn thì ban đầu không hiểu, nhưng sau một hồi thì nàng đỏ mặt mắng Thiên Long
Lệ Hương: “N-Ngươi! Tên biến thái này! Đầu óc chỉ có vậy thôi hả!!”
Thiên Long cười khoái chí, đúng là trêu chọc gái chưa bao giờ là chán cả. Hai người Ngọc Anh và Hi Vũ ngồi hai bên mặc kệ hắn trêu chọc Lệ Hương, hai nàng lúc này vẫn đang trong tình trạng giao đấu bằng ánh mắt, phải là bằng mắt. Từ sau vụ Ngọc Anh bóp bộ ngực khủng bố của Hi Vũ thì hai người giờ như nước với lửa, Thiên Long cũng kệ hai nàng, chỉ cần hai nàng không đến mức chém giết nhau là được.
Sau một lúc, hắn hướng về phía Diệp Cơ ngồi trước mặt, hắn lên tiếng nói
Thiên Long: “Để Diệp cô nương đợi lâu rồi! Bây giờ thì chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện luôn rồi chứ nhỉ?”
Diệp Cơ đang ngồi thưởng thức cốc trà, thấy hắn lên tiếng hỏi mình thì nàng cũng đặt cốc trà xuống đáp
Diệp Cơ: “Tốt!”
Thiên Long nghe nàng dứt khoát như vậy thì gật đầu, hắn nhìn Diệp Cơ rồi lên tiếng nói
Thiên Long: “Vậy thì! Như đã nói, ta sẽ tặng cho cô bộ chiến y, bù lại cô nương đồng ý kết giao bằng hữu với ta chứ?”
Diệp Cơ nhanh chóng đáp: “Như vậy không được!”
Thiên Long giật mình nói: “Tại sao? Hay là Diệp cô nương không muốn kết giao với ta?”
Diệp Cơ vội vàng xua tay lắc đầu nói: “A! Ý ta không phải như vậy!”
Thiên Long: “Vậy ý cô nương là sao? Sao lại nói như vậy không được?”
Diệp Cơ đáp: “Ý ta là, ta không thể nhận không của công tử món đồ đó được! Ta còn chưa mất hết liêm sỉ mà nhận không món đồ của người ta mới gặp lần đầu được! Còn về việc kết giao với công tử, ta đã định làm như vậy rồi, bởi ta thấy tính của công tử rất thú vị a”
Thiên Long nghe được lời này của nàng thì thở ra một hơi, may mà nàng không từ chối thẳng mặt mình. Hắn lên tiếng nói
Thiên Long: “Nếu vậy thì ta sẽ bán lại món đó cho cô nương, còn vụ ân tình gì gì đó thì không cần nhé! Cô nương thấy sao?”
Diệp Cơ nghe vậy thì gật đầu nói: “Được! Vậy, công tử ra giá đi”
Thiên Long lại vào tư thế vuốt râu mặc dù móe có râu, giả vờ suy nghĩ, lúc sau hắn hướng Diệp Cơ rồi nói
Thiên Long: “Ta sẽ lấy của cô nương mười vạn linh thạch thượng phẩm, bằng giá khởi điểm lúc đấu giá. Cô nương thấy sao? Như vậy ổn chứ!”
Hắn không muốn ra một cái giá quá thấp, nếu làm như vậy thì chỉ khiến đối phương sinh ra ý nghĩ là hắn có mục đích gì đó với nàng nên mới ra một cái giá thấp như vậy. Thế nên, cái giá khởi điểm lúc đấu giá là rất hợp lý rồi.
Diệp Cơ nghe vậy thì nở ra một nụ cười, điều đó càng khiến nàng trở nên đẹp hơn, nàng nhìn Thiên Long đáp
Diệp Cơ: “Được a! Công tử thật hào phóng, chỉ lấy giá như vậy! Đa tạ công tử!”
Thiên Long cười nói: “Không có gì! Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Nói xong hắn phất tay một cái, bộ chiến y từ bên trong giới chỉ xuất hiện đầy đủ trên mặt bàn, hắn nhìn nàng nói
Thiên Long: “Đây! Bộ chiến y của cô nương đây.”
Diệp Cơ quan sát một hồi, nàng không ngừng đưa bàn tay sờ dọc theo bộ chiến y để cảm nhận nó. Quan sát xong, nàng hướng Thiên Long nói
Diệp Cơ: “Được rồi! Đây là mười vạn linh thạch thượng phẩm của công tử. Đa tạ công tử đã chiếu cố!”
Nàng vừa nói vừa đưa ra một giới chỉ chứa linh thạch cho Thiên Long. Nhận lấy giới chỉ, Thiên Long cười cười nhìn nàng nói
Thiên Long: “Được rồi! Bây giờ chúng ta có thể coi như bằng hữu rồi, vậy nên không cần xưng hô công tử làm gì đâu cho mệt”
Diệp Cơ nghe vậy thì cũng cười đáp: “Vậy thì, ta có thể gọi công tử là Thiên Long chứ? Còn công tử có thể gọi ta là Diệp Cơ, được chứ?”
Thiên Long gật đầu cười nói: “Hề hề, ta cầu còn không được đó.”
Hai người đều thu lấy đồ của mình, Diệp Cơ cất bộ chiến y vào giới chỉ xong, nàng hướng phía Thiên Long nói
Diệp Cơ: “Thiên Long! Giờ ngươi tính làm gì tiếp?”
Thiên Long nghe nàng hỏi vậy thấy thấy lạ, nhưng vẫn trả lời nàn
Thiên Long: “À thì! Ta sẽ tiếp tục đi loanh quanh cùng hai nàng, gặp thành trì nào thì dừng chân tại đó thôi. Nàng hỏi vậy làm gì”
Diệp Cơ nghe hắn nói vậy tức là hắn cũng là đang đi lịch luyện, nên nàng sáng mắt ra hướng phía Thiên Long nói
Diệp Cơ: “Vậy thì! Ta có thể đi cùng ngươi chứ? Nói thật thì, ta đang trốn sư phụ đi dạo chơi bên ngoài, ở trong tông môn chỉ có tu luyện và tu luyện, nó làm ta chán muốn chết đi à. Vậy nên, ngươi cho ta đồng hành cùng ngươi nhé! Được không ?”
Thiên Long tự dưng thấy nàng bụp một cái tính cách đang từ khiêm tốn thang ngay một cô gái năng động rồi. Quả nhiên là không thể đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài được, còn về yêu cầu của nàng thì hắn ngu gì không đồng ý. Như vậy càng có thêm cơ hội tiếp xúc mà tán tỉnh nàng và ai lại đi từ chối có thêm mỹ nhân đồng hành cùng cơ chứ.
Thiên Long gật đầu nói: “Được thôi! Bây giờ chúng ta xuất phát luôn đi. Ta dừng chân tại Thiên Kiếm Thành này cũng khá lâu rồi”
Diệp Cơ thấy hắn đồng ý thì vui vẻ nói: “Tuyệt quá! Cảm ơn ngươi nhiều nha Thiên Long!”
Thiên Long thấy có vẻ cái tính năng động này mới chính là tính cách thật của nàng. Hắn cũng không mấy để ý, quay sang hướng phía Lệ Hương nói
Thiên Long: “Được rồi! Chúng ta tạm chia tay ở đây nhé! Có duyên sẽ gặp lại!”
Lệ Hương nghe vậy cười đáp: “Được! Có duyên ắt gặp lại! Đi cẩn thận nhé”
Thiên Long gật đầu rồi cùng đám người Ngọc Anh, Hi Vũ và Diệp Cơ đứng dậy rời khỏi phòng hướng phía cửa ra lớn mà đi ra. Cả năm người tiến ra khỏi Vạn Bảo Các, năm người ở đây là có Lệ Hương tiễn bốn người Thiên Long đi.
Nhưng đến trước cửa thì Thiên Long dừng lại, thấy hắn dừng lại thì đám người Ngọc Anh thấy lạ, Ngọc Anh lên tiếng hỏi
Ngọc Anh: “Anh làm gì mà lúc nào cứ đang đi là khựng lại vậy?”
Thiên Long nở ra một nụ cười tà, hắn lên tiếng đáp: “Không có gì! Chỉ là anh phát hiện ra một con chuột đang rình anh mà thôi”
Nghe vậy thì Lệ Hương lên tiếng nói: “Ý ngươi là sao?”
Thiên Long vẫn như cũ giữ nụ cười nói: “Thì là có một tên phiền phức đang muốn tính sổ với ta ý mà”
Lệ Hương nghĩ gì đó rồi lên tiếng nói: “Không lẽ….chính là lão khọm Hồn Sinh của Hổn Phủ, kẻ mà bị ngươi chọc cho phát điên lên”
Thiên Long gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Diệp Cơ cùng Hi Vũ ở sau nghe vậy thì lập tức đồng thanh nói
“Có cần ta diệt hắn luôn không?”
Thiên Long nghe hai nàng đồng thanh như vậy thì chỉ cười nói
Thiên Long: “Không cần hai nàng phải bẩn tay, để ta giải quyết hắn. Dù sao lão già khọm này là nhắm vào ta mà”
Dứt câu hắn lấy ra một cái vòng tay, đây chính là một kiện Chân Cấp Hạ Phẩm Pháp Bảo – Phản Hồn Trạc. Công dụng nghe tên đủ hiểu, không chỉ có tạo ra một vòng bảo hộ vô hình ngăn chặn đòn công kích linh hồn. Mà nó còn có thể phản lại đòn công kích của chính kẻ xuất ra công kích đó, đòn công kích sẽ bị phản thẳng lại linh hồn kẻ đó. Chỉ có thể phòng ngự đòn công kích của Thất Cấp Hồn Tu mà thôi, nhưng mà như vậy quá đủ đối phó với một tên Ngũ Cấp Hồn Tu rồi.
Diệp Cơ nhận ra điều gì đó thì lên tiếng hỏi: “Mà sao ngươi lại biết được là có kẻ đang phục kích ngươi? Ta đã là Luyện Hư Trung Kỳ mà không cảm nhận được kẻ nào đang ẩn nấp. Vậy mà ngươi mới Hóa Thần Sơ Kỳ lại biết được.”
Thiên Long nghe vậy thì chỉ cười đáp: “Cái đó thì nàng có thể coi như bản năng của ta đi, ta có thể cảm nhận được có kẻ đang nhắm vào mình. Bây giờ thì mấy người đứng đây đợi ta, ta sẽ xử lý hắn nhanh thôi, ta cũng khó chịu thằng già trẩu này lắm rồi”
Thực ra hắn chả có cái gì gọi là bản năng đấy đâu. Chỉ là lúc bước ra đến cửa thì có tiếng hệ thống vang lên
— Tinh! Phát động nhiệm vụ
[Có kẻ nhắm đến tính mạng ký chủ, mặc dù không thể giết nổi mười một mạng của ký chủ. Nhưng mà không thể để cho một tên nhãi nhép lấy mạng đươc!
Mô tả: Nhiệm vụ tiêu diệt Hồn Sinh đang nấp bên ngoài Vạn Bảo Các.
Thưởng: 5000 điểm
Thất bại: Chết luôn đi cho rồi. Có mỗi tên Hồn Sinh cũng không diệt được thì sống làm gì] —
Dứt câu hắn bước ra khỏi cửa thì có ngay một tiếng nói truyền thẳng đến tai hắn
“Thằng nhãi chết tiệt! Đi chết đi!”
Theo đó là một lưỡi kiếm làm từ linh hồn lực hướng thẳng đầu hắn mà bay tới một cách vô thanh vô tức. Nhưng Thiên Long vẫn đứng đó, trên mặt nở ra một nụ cười.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.