Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 61 Diệp Cơ – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 61 Diệp Cơ

Thiên Long cùng Ngọc Anh và Hi Vũ rời phòng đấu giá và hướng phía cầu thang đi xuống đại sảnh tầng một đợi cô nàng Diệp Cơ, chủ nhân phòng vip số bốn kia. Cả ba người vừa đi xuống cầu thang vừa trò chuyện, Ngọc Anh lên tiếng nói
Ngọc Anh: “Có phải anh định tiếp cận cưa cẩm cô nàng Bích Diệp đó phải không hả?”
Thiên Long nghe Ngọc Anh nói vậy thì chỉ có thể cố gắng nặn ra nụ cười lý nhí nói
Thiên Long: “À ừ thì…..em biết đó”
Ngọc Anh bĩu môi quay phắt sang một bên nói
Ngọc Anh: “Hừ! Mặc kệ anh đó! Cứ thấy gái đẹp là sáng mắt ra thôi, trong đầu anh không còn gì khác à?”
Thiên Long cười khổ đáp: “Sao hôm nay tự dưng em ăn giấm lâu vậy? Suốt từ lúc nãy rồi! Bình thường em không như vậy mà.”
Ngọc Anh nghe Thiên Long nói vậy chỉ “Hứ” một tiếng rồi bĩu môi phồng má quay đi không nói gì. Hi Vũ đi bên cạnh nghe cuộc trò chuyện thì cười nói
Hi Vũ: “Chủ nhân có vẻ thích mỹ nữ nhỉ? Ngài thấy ta có đẹp không hì hì!”
Thiên Long nghe Hi Vũ nói vậy thì cười nói: “Ta phải thừa nhận rằng, ngươi là người đẹp nhất mà ta gặp được từ trước tới giờ. Thậm chí ngay cả Ngọc Anh hay là hai lão bà khác của ta cũng phải thua kém ngươi một bậc”
Hi Vũ được Thiên Long khen thì nở ra một nụ cười hết sức yêu mị, nàng nhìn hắn nói
Hi Vũ: “Thật thế ư? Chủ nhân quá khen rồi hì hì”
Thiên Long đáp: “Ta không hề nói quá! Ngươi thực sự rất đẹp, hiện tại ta chưa thấy ai có thể đẹp hơn được so với ngươi đâu”
Ngọc Anh ở bên cạnh lúc này cũng quay ra, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, nàng hướng phía Hi Vũ nói
Ngọc Anh: “Cái này thì em cũng không phủ nhận nổi, cô ấy thực sự quá đẹp. Khi đứng cạnh cô ấy, em còn cảm thấy mình thua hẳn một bậc từ khí chất cho tới nhan sắc luôn. Và đặc biệt là……”
Câu cuối nàng vừa nói vừa liếc nhìn bộ ngực của Hi Vũ, cảm thấy được ánh mắt của Ngọc Anh tập trung tại bộ ngực của mình thì Hi Vũ chợt lạnh sống lưng. Nàng lập tức hai tay ôm bộ ngực nhìn Ngọc Anh nói
Hi Vũ: “Cô đang nhìn gì vậy hả? Đừng lại gần tôi”
Sau cái vụ bị Ngọc Anh xoa bóp ngực mình, Hi Vũ giờ đây cực kì dè chừng Ngọc Anh. Nàng không muốn bị Ngọc Anh đè ra mà mát xa bộ ngực của mình nữa đâu, bởi khi bị làm vậy nàng hoàn toàn mất hết sức mà kháng cự lại.
Ngọc Anh thấy Hi Vũ như vậy thì tiếp tục cười cười nói: “Và đặc biệt là bộ ngực của nàng! Nó thực sự sờ rất thích a! Em muốn sờ nó tiếp quá hè hè!”
Thiên Long thấy Ngọc Anh lại một lần nữa thay đổi ba trăm sáu mươi độ thì cũng đành bó tay. Chả hiểu sao từ lúc tới đây, nàng tính tình cứ dở dở ương ương kiểu gì ý, mà cũng chả sao cả, nàng vẫn là chính mình là được.
Hi Vũ nghe thấy cây nói của Ngọc Anh thì rùng mình, nàng nép vào người Thiên Long, bộ ngực khủng bố của nàng ép mạnh vào người hắn khiến cho hắn nổi lên tà hỏa nhưng phải nhanh chóng đè nén xuống. Hi Vũ lườm Ngọc Anh nói
Hi Vũ: “Hừ! Nằm mơ đi! Không có chuyện tôi cho cô động vào nó nữa đâu. Vậy nên hãy chết cái ý nghĩ đó đi, mà có thì chỉ có chủ nhân được sờ thôi”
Thiên Long nghe vậy thì trong lòng vui vãi đạn, nhưng vẫn giả vờ ho một tiếng rồi nói: “E hèm! Được rồi! Hai người ngưng đấu đá nhau đi. Mọi người xung quanh đanh chú ý đó!”
Nghe vậy thì hai người Hi Vũ và Ngọc Anh mới ngưng lại, không trêu chọc nhau nữa. Mà thực ra thì đám người xung quanh đã để ý ba người từ lúc đầu rồi, hai nàng sở hữu nhan sắc thuộc tốp một tốp hai thì sao không khiến người ta chú ý được cơ chứ.
Nhưng lại không một tên nào dám tiến tới sinh sự, đó là bởi hai lý do. Một là đây vẫn đang trong Vạn Bảo Các, nếu mà dám làm trò tại đây thì chỉ có xác định mà thôi. Hai là họ đã để ý, Thiên Long chính là từ phía cầu thang phòng vip mà đi xuống nên là cũng đoán được hắn chính là thanh niên cực giàu kia, như vậy họ không dám lại gần mà đắc tội với hắn.
Đám nam nhân xung quanh chỉ có thể nhìn về phía hai người Ngọc Anh với Hi Vũ với ánh mắt thèm thuồng. Và còn lại là nhìn Thiên Long với ánh mắt ghen tị khi mà thấy Hi Vũ dán bộ ngực đồ sộ của nàng vào người hắn.
Ba người sau một hồi đi xuống cầu thang, cuối cùng cũng đã đi xuống tới đại sảnh tầng một. Hắn cùng hai người Ngọc Anh đứng chờ tại chân cầu thang đại sảnh tầng một để đợi cô nàng Diệp Cơ kia xuống.
Lúc này đang đợi Diệp Cơ đi xuống, Lệ Hương ở một phía đi tới chỗ ba người Thiên Long. Đi đến gần ba người, nàng lên tiếng nhìn Thiên Long cười nói
Lệ Hương: “Ngươi có vẻ thích đi kết giao nhỉ? Và có vẻ toàn là mỹ nhân thôi nhỉ?”
Thiên Long nghe thấy tiếng Lệ Hương vang lên đằng sau mình thì hắn cũng quay người lại, hướng phía nàng cười nói
Thiên Long: “Ồ! Lệ Hương đó à! Hì hì, đúng như nàng nói, ta rất thân thiện hòa đồng, thích kết giao với người khác. Đặc biệt những mỹ nhân xinh đẹp như nàng là ta rất thích kết giao đó khà khà”
Lệ Hương nghe hắn dẻo mép khen như vậy thì cũng cười đáp
Lệ Hương: “Hừ! Vẫn chỉ được cái dẻo mép, bảo sao nhiều cô nương rơi vào ma thủ của ngươi không thoát ra được
Thiên Long cười đáp: “Hì hì, nàng quá khen rồi”
Lệ Hương lúc này mới để ý đến Hi Vũ ở bên cạnh Thiên Long, nàng hiếu kì hỏi hắn
Lệ Hương: “Cô nương này là ai vậy? Lúc tới đây không có, sao bây giờ lại xuất hiện đi với ngươi vậy”
Nàng vừa hỏi vừa quan sát đánh giá Hi Vũ, nàng thấy được nhan sắc cùng khí chất của Hi Vũ thì cũng phải kinh ngạc. Nàng không ngờ lại có một người đẹp như vậy, nàng cũng rất tự tin vào vẻ đẹp của mình, nhưng mà khi ở cạnh Hi Vũ thì nàng phải thừa nhận mình kém nàng một bậc.
Thiên Long nghe Lệ Hương nói vậy thì mới chợt nhớ ra lúc đến đây không có Hi Vũ nên nàng không biết là phải. Hắn bỗng cúi xuống thì thầm vào tai Lệ Hương, Lệ Hương nghĩ hắn định làm gì mình thì hơi đề phòng nhưng khi nghe được lời hắn thì thầm vào tai mình, nàng mở to mắt chấn kinh.
Thiên Long nói vào tai nàng xong thì rời khỏi phía tai nàng, hắn thấy bộ dạng của nàng lúc này rất buồn cười. Nàng đang mở to mắt hết cỡ, miệng thì há to, cố nặn ra câu nói gì đó nhưng mà không được. Một lúc sau, nàng tỉnh lại từ cơn sốc, nàng nhìn xung quanh xem có ai chú ý không thì mới hướng hắn nói nhỏ
Lệ Hương: “Ngươi không đùa đấy chứ? Nàng ta? Khí linh ư? Không thể nào!”
Thiên Long nhún vai đáp: “Ta đây là nói thật, nàng có thể tin hay không tin thì tùy. Nhưng sự thật không thể thay đổi, đó là nàng là khí linh của ta”
Lệ Hương nghe vậy thì hoàn toàn chấn kinh, nàng lại nói tiếp
Lệ Hương: “Nếu nàng ta đúng là khí linh, vậy thì nàng ta là khí linh bậc gì mà có thể đạt đến bậc này? Ta thấy nàng ta như một con người sống chứ không phải khí linh nữa rồi”
Thiên Long gãi đầu rồi nhìn nàng nói: “Cái này thì nàng có thể coi nàng ta cấp độ vượt trên cấp độ hoàn mỹ đi.”
Lệ Hương trợn mắt nói: “V-Vượt cấp độ hoàn mỹ, đó là cấp bậc gì cơ chứ?”
Thiên Long cười nói: “Sau này ta sẽ nói cho nàng biết, bây giờ chưa phải lúc hì hì”
Lệ Hương nghe vậy thì thở ra một hơi, hắn đã không muốn trả lời thì nàng cũng không hỏi về vấn đề này nữa.
Hai người Thiên Long cùng Lệ Hương đổi sang chủ đề khác, còn Ngọc Anh với Hi Vũ thì đang liên tục đấu khẩu với nhau.
Lúc sau, đang trò chuyện với Lệ Hương thì hắn để ý có một thân ảnh cực kì đẹp từ trên cầu thang bước xuống. Dáng người nàng cân đối, nàng mặc một bộ y phục màu đỏ pha lẫn viền đen, ba vòng đều đặn. Vòng một không quá to tầm cỡ D cup, vòng ba cũng không quá nảy nở như mấy người Ngọc Anh hay Băng Băng nhưng bù lại nàng lại có một vòng eo cực kỳ hoàn hảo. Làn da trắng hồng mịn màng, mũi cao lông mi cong vút chớp chớp, đôi mắt cùng mái tóc đồng một màu nâu nhạt. Chỉ là bây giờ nàng đang đeo một cái khăn che đi nửa dưới khuôn mặt của mình mà thôi, nhưng vẫn không làm che đi vẻ đẹp vốn có của nàng được.
Từ người nàng, Thiên Long cảm nhận được loại khí chất vũ mị nhưng đồng thời có cả năng động cùng chút ngây thơ. Thiên Long dựa vào khả năng [Quan sát] thì biết được nàng chính là Diệp Cơ, chủ nhân phòng số bốn và là người hắn hứa sẽ tặng nàng bộ chiến y kia.
Thiên Long liền tạm ngưng cuộc trò chuyện với Lệ Hương và tiến đến chỗ Diệp Cơ. Diệp Cơ vừa đặt chân xuống đại sảnh tầng một, thì thấy có người thanh niên đến trước mặt mình, nàng lên tiếng nói
Diệp Cơ: “Không biết vị công tử đây là?”
Thiên Long cười nói: “Mới đây thôi nàng đã quên ta rồi sao hề hề?”
Diệp Cơ nghe hắn nói vậy thì cười nói: “Ồ! Ra là công tử, lần đầu gặp mặt. Bây giờ ta có thể biết tên công tử rồi chứ?”
Thiên Long cười nói: “Tốt! Ta họ Thiên, tên một chữ Long. Nàng cứ gọi ta là Thiên Long là được.”
Diệp Cơ: “Rất vui được biết công tử! Xin tự giới thiệu lại, ta tên Diệp Cơ và như mấy người kia nói, ta là đệ tử của tông chủ Thánh Hoa Tông.”
Thiên Long gật đầu nói: “Rất vui được biết nàng!”
Diệp Cơ lúc này chú ý sang hai người Ngọc Anh cùng Hi Vũ bên cạnh Thiên Long thì ngạc nhiên bởi hai người đều là mỹ nhân không thua kém gì nàng, đã thế một người nàng thấy còn đẹp hơn cả nàng. Nàng rất nhanh trở về như cũ rồi lên tiếng hỏi
Diệp Cơ: “Còn hai vị này là?”
Thiên Long: “Ồ! Hai người họ á? Hai người là lão bà của ta”
Diệp Cơ hướng phía hai người Ngọc Anh cười nói: “Ra là vậy! Rất vui được biết hai người”
Ngọc Anh thì không sao hướng phía Diệp Cơ chào hỏi, nhưng Hi Vũ nghe Thiên Long bảo nàng là lão bà của hắn thì có hơi chút đỏ mặt chỉ gật đầu. Thiên Long đợi ba người làm quen xong thì hắn lên tiếng nói
Thiên Long: “Được rồi! Bây giờ chúng ta kiếm một chỗ để mà trò chuyện nhỉ? Chỗ này không tiện lắm.”
Diệp Cơ nghe vậy thì gật đầu, Lệ Hương cũng tiến tới nói: “Vậy thì, mấy người có thể tới phòng giao dịch, ta sẽ dẫn mấy người đi.”
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu nói: “Làm phiền nàng rồi!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.