Bộ chiến y cứ thế được cả bốn phòng nâng giá lên, thực ra chủ yếu là ba phòng chứ Thiên Long chỉ nâng giá khi mà lão già khọm Hồn Sinh kia mở mồm nâng giá thôi. Thiên Long cảm thấy đi cà khịa mấy thằng cha kiểu như này cũng vui phết.
Bảo sao, mấy bộ truyện ngày trước Thiên Long đọc, mấy thằng nhân vật chính thích đi cà khịa người khác. Hóa ra là nó khá là vui, à mà ngoại trừ mấy thằng nhân vật chính trong đầu suốt ngày chỉ biết tu luyện với chém giết các kiểu thì không.
“Ta trả mười hai vạn!” (phòng số bốn)
“Mười hai vạn hai nghìn” (phòng số năm)
“Hừ! Mười hai vạn sáu nghìn” (Hồn Sinh)
“Vậy thì! Ta ra giá mười ba vạn” (Thiên Long”
Hồn Sinh ở bên phòng tức đến nổ đầu, đầu lão giờ cảm tưởng như đang tức giận đến mức bốc cả khói rồi. Lão để ý rằng một điều đó là chỉ khi nào lão mở miệng nâng giá thì Thiên Long mớ theo đó mà nâng giá. Cứ như là hắn không để lão có được đồ mình muốn ý, như vậy hắn chỉ có thể nghiến răng tức giận mà không thể làm gì Thiên Long bởi hắn vẫn còn đang bị mấy vị của Vạn Bảo Các để ý.
Lúc này bỗng nhiên tiếng của cô nàng ở phòng số bốn vang lên, nàng không phải nâng giá mà là hướng phòng Thiên Long mà nói
“Vị công tử phòng số ba, có thể nhường ta món đồ này không? Nếu được ta sẽ rất cảm kích công tử đó!”
Thiên Long ở trong phòng nghe được lời này của cô nàng thì chỉ cười rồi đáp lại nàng ta
Thiên Long: “Cũng được thôi! Nếu như lão già kia không tiếp tục nâng giá lên nữa. Hoặc là ngay khi buổi đấu giá kết thúc, cô có thể gặp ta để mua lại nó với giá rẻ hơn hiện tai. Ta là ta chưa từ chối mĩ nhân bao giờ cả hà hà.
Hồn Sinh ở bên nghe vậy điên tiết phun ra một ngụm máu gắt lên nói
Hồn Sinh: “Thằng nhãi, mày……”
Thiên Long bực mình nói: “Mày cái gì nữa hả? Ta thích vậy thì sao? Ngươi cấm được ta à? Nếu muốn nó thì cứ nôn tiền ra mà mua, chỉ là không biết ngươi đủ khả năng hay không thôi!”
Hồn Sinh giờ đây tức giận đến hai mắt đỏ ngầu rồi, hắn rất muốn ngay lập tức phóng qua giết chết Thiên Long rồi. Cô nàng phòng số bốn nghe lời này thì cười nói
“Hì hì, công tử sao lại nghĩ ta là một mỹ nhân chứ? Nhỡ đâu ta lại chỉ là một kẻ xấu xí thì sao?”
Thiên Long nghe vậy thì vẫn như cũ đáp lại nàng
Thiên Long: “Vậy thì chả sao cả! Lời ta đã nói ra thì chắc chắn sẽ giữ rồi, con người ta chả có cái gì tốt nhưng riêng khoản giữ lời là ta rất tốt. Trừ phi cô là kẻ thù của ta thì đừng mơ về vụ lời hứa gì cả”
Câu trước thì hắn nói ra cho nàng nghe, nhưng mà câu sau thì hắn chỉ lẩm bẩm nói cho bản thân nghe mà thôi. Cô nàng phòng số bốn nghe vậy thì cười đáp
“Vậy thì đã tạ công tử! Ân tình này ta sẽ ghi nhớ, sau công tử cần gì thì có thể tới tìm ta, ta sẽ nhất định không từ chối”
Thiên Long nghe vậy thì chỉ cười rồi đáp: Chuyện nhỏ mà thôi! Vậy thì cô cơ thể cho ta biết quý danh của cô chứ? Không biết ngay cả tên của cô thì sao có thể theo lời cô mà tới tìm cơ chứ?”
Thực ra hắn có thể cho không nàng và không cần nàng phải nợ hắn một cái ân tình. Nhưng mà hắn cố ý làm vậy để mà biết thêm thông tin của một mỹ nữ, ngu gì mà không nhân cơ hội để quen biết thêm một mỹ nhân cơ chứ.
Còn vì sao hắn biết nàng là một mỹ nhân á? Coi như là bản năng của một thằng đực rựa đi, còn nếu sai thì cũng chả sao cả. Hắn cũng chả phải một kẻ phân biệt đối xử, chỉ cần người đó không làm gì gây hại đến hắn là được.
Cô nàng phòng số bốn nghe Thiên Long nói vậy thì cười đáp
“Ồ! Ta quên mất, xin thất lễ! Ta là Diệp Cơ, thân là người của Thánh Hoa Tông. Rất vui được biết công tử, không biết công tử có thể cho ta biết tên không?”
Đám người phía dưới khi biết được tên nàng thì lập tức chấn kinh, có kẻ bắt đầu hô lên
“Diệp Cơ? Tên nàng là Diệp Cơ thì như vậy không phải nàng chính là đệ tử chân truyền của tông chủ Thánh Hoa Tông sao?”
“Có phải là cái tông môn thuộc hàng siêu cấp thế lực và toàn bộ đều là nữ không?”
“Chứ còn gì nữa! Nghe nói trong đó đệ tử nào cũng sở hữu nhan sắc thượng phẩm đó”
“Đúng vậy! Lấy được đệ tử Thánh Hoa Tông làm nuong tử là ước mơ của bao tên nam nhân đó”
“Không ngờ đệ tử chân truyền của tông chủ Thánh Hoa Tông lại xuất hiện ở đây. Không phải Thánh Hoa Tông cách đây khá là xa sao”
“Có lẽ nàng đi lịch luyện gần đây rồi vào dừng chân ở Thiên Kiếm Thành này chăng”
Ai cũng ngồi đoán già đoán non nhưng nào có ai biết được, nàng nào có phải đi lịch luyện. Đây là nàng đang trốn nhà đi chơi, ở tông môn lúc nào cũng phải tu luyện và tu luyện, thế là nàng phát chán. Rồi một hôm nàng nhân cơ hội sư phụ đi khỏi tông môn thì liền ù té đi chơi.
Sau khi liên tục đi lượn lờ, cuối cùng thì tới Thiên Kiếm Thành này, nàng dừng chân tại đây vài ngày rồi tiếp đó sẽ đi “phượt” tiếp. Nhưng đúng lúc Vạn Bảo Các mở buổi đấu giá, thế là nàng quyết định tham dự xem có gì hay ho không.
Thiên Long nghe đám người nói về thân phận nàng thì trong lòng vui vẻ vì hắn đã đoán đúng. Bởi vì đã là người của Thánh Hoa Tông thì ai cũng đều là thuộc hàng mỹ nữ cả, bét nhất cũng hơn mấy cô nàng minh tinh ở Trái Đất rồi. Hồn Sinh ở bên cạnh thì xanh mặt, không ngờ bản thân mình vừa nãy lại còn ra vẻ hù dọa người có bối cảnh còn khủng hơn cả cái Hồn Phủ của lão.
Đè nén lại xúc động trong lòng, Thiên Long lên tiếng đáp lại Diệp Cơ
Thiên Long: “Ra là Diệp cô nương, rất vui được biết cô nương! Nếu vậy thì món đồ này ta sẽ tặng cho cô nương đó, cô nương không cần phải nợ ta một cái ân tình hay gì đâu. Coi như là món quà ta tặng cô để kết giao với cô nương đi hì hì”
Nghe hắn nói vậy thì Diệp Cơ đáp: “Như vậy sao được chứ! Hay là cứ để ta mua lại từ công tử đi cho công bằng”
Thiên Long ngay lập tức nói: “Nếu cô nương không nhận tức là không muốn kết giao với ta rồi. Vậy thì ta đành giữ nó lại cho bản thân thôi”
Thấy hắn cương quyết như vậy thì Diệp Cơ đành thở dài nói
Diệp Cơ: “Nếu công tử đã cương quyết như vậy thì ta đành phải chấp nhận thôi. Mà công tử còn chưa cho ta biết tên a!”
Thiên Long nghe nàng hỏi vậy thì nói: “Về tên ta thì lát nữa buổi đấu giá kết thúc, ta sẽ nói cho cô nương. Chứ bây giờ mà nói ra thì, ta đoán sẽ có kẻ ghi nhớ và săn lùng ta bằng được đó a!”
Hồn Sinh ở bên cạnh nghe vậy thì chỉ nhổ ra một bãi nước bọt, lẩm bẩm nói
Hồn Sinh: “Hừ! Mày nghĩ không nói tên là tao không kiếm được mày chắc? Chỉ cần mày bước ra khỏi đây là mày chết chắc”
Diệp Cơ nghe Thiên Long nói vậy thì cười đáp
Diệp Cơ: “Được thôi! Vậy thì sau buổi đấu giá công tử có thể gặp ta tại đại sảnh tầng một”
Thiên Long: “Tốt! Cứ như vậy đi! Lúc đó ta sẽ đưa Diệp cô nương món đồ này luôn. Hi vọng lúc đó cô nương đồng ý kết giao với ta hì hì”
Diệp Cơ đáp: “Chắc chắn rồi! Ta cũng rất muốn được kết giao với một người thú vị như công tử đó a!”
Thiên Long cười nói: “Quá khen! Quá khen! Giờ ta xin phép đấu giá món này về cho cô nương. Ta trả ba mươi vạn linh thạch thượng phẩm”
Đám người dưới kia đã quá quen với cái kiểu tiêu ph của Thiên Long rồi, nên cũng không quá ngạc nhiên khi hắn vung cả đống tiền mua bộ chiến y này. Đã thế đây còn là hắn đang lấy le với gái thì tiêu phung phí là chuyện dễ hiểu thôi.
Vừa hô giá xong thì bỗng nhiên Thiên Long cảm thấy một trận đau đớn từ eo truyền tới khiến hắn kêu lên nói
Thiên Long: “Ái da! Mẹ ơi!”
Hắn quay ra thì thấy Ngọc Anh lườm hắn rồi nói
Ngọc Anh: Chỉ có thấy gái là sáng mắt ra.
Nghe nàng nói vậy thì Thiên Long chỉ biết cười khổ, cái tính dại gái này của hắn khó mà bỏ nổi. Vậy nên là đành nén chịu đau bởi lúc này Ngọc Anh đang dở chứng ăn giấm bất thình lình.
Cô nàng đấu giá sư ở phía dưới sau khi nghe Thiên Long ra giá một lúc lâu không có ai ra giá nữa thì bắt đầu chốt giá
“Ba mươi vạn lần một! Ba mươi vạn lần hai! Ba mươi vạn lần ba! Xin chúc mừng vị công tử phòng số ba! Bộ chiến y đã thuộc về công tử”
Thiên Long nghe vậy cũng chỉ gật đầu, một lúc sau thanh toán nhận vật phẩm xong thì cô nàng đấu giá sư lại lên tiếng
“Mọi vật phẩm được đem ra đấu giá đã được bán hết. Như vậy là buổi đấu giá đến đây coi như đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã tham gia. Hẹn gặp lại lần sau!”
Lời nàng vừa dứt tất cả mọi người trong phòng đấu giá này cũng đứng dậy và rời khỏi phòng. Mấy người phòng vip cũng bắt đầu rời đi, trong đó có lão già Hồn Sinh là rời đi nhanh nhất, còn lão đi đâu thì ai mà biết.
Thiên Long cũng đứng dậy nói: “Được rồi! Mau đi gặp mặt xem cô nàng Diệp Cơ kia ra sao nào!”
Hai người Ngọc Anh cùng Hi Vũ cũng chả nói gì mà đứng dậy đi theo hắn, chỉ là Ngọc Anh vẫn đang bĩu môi lườm hắn mà thôi. Việc này thì hắn cũng phải đành nhắm mắt làm ngơ thôi, bởi đây là do Ngọc Anh đang lên cơn bất thường mà thôi. Trong phòng số bốn, Diệp Cơ cũng đứng dậy mà quay lại tầng một gặp Thiên Long.
Người nam nhân phòng năm cũng rời đi và Trình Thụy cùng Thủy Hoa cũng rời đi trước đó rồi.