Cả ba người Thiên Long, Ngọc Anh và Hi Vũ nhìn xuống phía dưới quan sát tiếp buổi đấu giá. Cô nàng đấu giá sư trên sàn đấu giá lên tiếng
“Vật phẩm tiếp theo! Mau mang ra nào!”
Lời nói cô nàng vừa dứt thì một người đàn ông đu ra từ phía sang đấu giá, trên tay là một hộp ngọc khá nhỏ. Hộp ngọc được bê lên đặt tại bàn trước mặt cô nàng đấu giá sư. Thấy vật phẩm đã được mang lên, cô nàng lên tiếng nói
“Vật phẩm tiếp theo sẽ là……”
Hộp ngọc theo lời nàng mà được mở ra, khi nắp hộp được mở ra thì đập vào mắt mọi người trong phòng đấu giá là một viên đan dược đỏ chót tỏa ra sinh mệnh lực dồi dào.
Cô nàng tiếp tục nói: “Lần này là một viên đan dược Địa Cấp Cực Phẩm – Phục Huyết Đan. Công dụng của nó vừa có thể dùng để hồi phục vết thương vừa bổ sung tinh huyết một cách nhanh chóng ngay sau khi phục dụng. Còn một điều nữa là điểm nhấn của viên đan dược này là nó có khả năng khôi phục một số bộ phận đã bị phế đi khi bị trọng thương”
Nàng nhìn xung quanh rồi nói tiếp
“Giá khởi đầu mười vạn linh thạch trung phẩm, mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm ngàn”
Ngay khi lời nàng vừa dứt thì tiếng nói từ phòng số một tức phòng của Trình Thụy cùng Thủy Hoa.
Trình Thụy: Ta trả mười lăm vạn!
Đám người phía dưới không dám tranh giành hàng với đám người phòng vip, một là bọn chúng không muốn đắc tội với những thế lực lớn, hai là do túi tiền bọn họ không đủ sức kham vật phẩm từ Địa Cấp Thượng Phẩm trở lên.
Dù sao phía dưới đa phần là từ Kim Đan Kỳ cho tới Hóa Thần Đỉnh Phong, thi thoảng có lác đác vài tên Luyện Hư nhưng chỉ là Luyện Hư Sơ Kỳ tán tu mà thôi. Mấy tên tán tu để đạt tới Luyện Hư thì chúng đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tài nguyên bản thân tích góp được qua bao trận chiến, nên là tài sản của bọn chúng thường ít ỏi hơn rất nhiều so với Luyện Hư Kỳ của một tông môn hay thế lực đẳng cấp cao nào đó.
Thiên Long để ý công dụng của viên Phục Huyết Đan này thì thấy khá là ngạc nhiên nha, cái công dụng cuối không phải rất thích hợp cho tên Trình Niên bị hắn phế đi tiểu đệ sao. Thiên Long nghĩ kiểu gì hai kẻ phòng số một cũng mua bằng được.
Và y như rằng, Thiên Long vừa nghĩ xong thì tiếng Trình Thụy vang lên từ phòng số một ra giá để mua. Thiên Long để ý nhếch mép cười nói
Thiên Long: Quả nhiên là sẽ mua ngay cho thằng phế vật kia dùng mà. Chắc là thương con, nó mất thiên phú tu luyện nên là giờ cố tìm cách chữa tiểu đệ cho nó để nó có thể ít nhất là làm điều nó hứng thú nhất.
Ngọc Anh bên cạch nghe Thiên Long lẩm bẩm thì nói: Anh đang lẩm bẩm về cái gì vậy?
Thiên Long cười đáp: Tên thành chủ kia đang cố đấu giá viên đan dược này để chữa cho tiểu đệ của thằng phế vật Trình Niên kia.
Ngọc Anh: Trình Niên thằng nào ý nhỉ?
Thiên Long trợn mắt nhìn nàng nói: Hả? Em đang đùa hay gì vậy?
Ngọc Anh: Em đùa gì anh chứ! Những kẻ nào chả có ấn tượng gì thì não bộ em tự động loại bỏ kí ức về mấy tên đó. Anh nhắc lại vài ấn tượng về kẻ đó thì may ra em nhớ.
Thiên Long cạn lời với cô nàng này, đến thế là cùng: Haizzz, cái tên phế vật con trai thành chủ Trình Thụy, kẻ lúc chúng ta mới đến Thiên Kiếm Thành và hắn nhắm ngay em định kéo em về làm thứ thỏa mãn dục vọng hắn ý. Cuối cùng bị anh sút cho mất giống luôn ý.
Ngọc Anh giờ mới nhớ ra nói: À! Hóa ra là thằng đần đó. Vậy là lão thành chủ đang định mua viên đan kia về để chữa cái đó cho thằng phế vật Trình Niên kia?
Thiên Long gật đầu nói: Đúng vậy, nhưng anh không để chúng toại nguyện đâu. Ít nhất cũng phải khiến chúng mất chút máu khi mua viên đan này.
Hi Vũ ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì hỏi: Hai người đang nói về ai vậy?
Thiên Long nhìn nàng rồi trả lời: Về một tên kẻ thù của ta thôi ý mà.
Hi Vũ nghe vậy thì tiếp tục nói: Vậy ư? Chủ nhân cần ta chém chết hắn không?
Thiên Long nghe nàng mở mồm là chém rồi thì tay hóa đao chặt một cái lên đầu nàng, Hi Vũ kêu lên
Hi Vũ: Ai da! Sao ngài lại đánh ta? Ta có làm gì sai đâu?
Nàng bĩu môi phồng má nhìn hắn với ánh mắt hờn dỗi, Thiên Long nói: Ngươi chưa chi mở miệng đã đòi chém chém giết giết rồi. Cái này không cần ngươi lo làm gì, ta đã có kế hoạch “cảm ơn” hắn vì đã thuê sát thủ đến ám sát ta rồi.
Nói xong Thiên Long hướng phía tấm kính nhìn xuống, lúc này cô nàng đấu giá sư đang chốt giá vì mấy phòng vip còn lại đều không để ý tới viên đan này.
“Mười lăm vạn lần một…….mười lăm vạn lần hai…..mười lăm vạn lần ba. Chố……”
Nàng chưa kịp nói chốt giá thì tiếng Thiên Long từ phòng số ba vang lên
Thiên Long: Ta trả mười lăm vạn năm
Ở trong phòng, Trình Thụy khi nghe Thiên Long hét giá thì nhíu mày nói
Trình Thụy: Không lẽ tên này muốn tranh với chúng ta?
Thủy Hoa bên cạnh nói: Ta không cần biết, chúng ta phải mua bằng được để chữa trị cho nhi tử của chúng ta. Ít ra như vậy còn an ủi phần nào cho nó.
Trình Thụy thở ra một hơi: Haiz, đành phải cố vậy! Chỉ mong tên kia không chơi trội như vừa nãy, dùng thế lực uy hiếp cũng chả có tác dụng gì vì ngay cả Hồn Phủ hắn còn không buồn để vào mắt.
Trình Thụy hướng phía dưới nói: Ta trả mười sáu vạn.
“Mười sau vạn, còn ai trả giá cao hơn không? Vậy thì mười sáu vạn lần một…..mười sáu vạn lần hai……mười sáu vạn lần………”
Thiên Long lại lên tiếng: Ta trả mười sáu vạn năm.
“Vâng! Mười sáu vạn năm, có ai trả cao hơn không?”
Trình Thụy: Mười bảy vạn!
Thiên Long: Mười sau vạn năm.
……………………….
Cứ thế, mỗi khi Trình Thụy hét giá thì Thiên Long lại canh ngay lúc cô nàng đấu giá sư chốt giá lần thứ ba mới bắt đầu tăng giá. Điều đó khiến Trình Thụy cực độ khó chịu, cứ nghĩ rằng đan về tay rồi thì lại bị Thiên Long đẩy giá lên.
Lúc này Phục Huyết Đan đã được Thiên Long cùng Trình Thụy đẩy lên tới hơn hai mươi vạn rồi. Thủy Hoa trong phòng thấy cảnh này nghiến răng nghiến lợi nói
Thủy Hoa: Không lẽ tên này cố tình gây khó dễ với chúng ta? Nhưng chúng ta đâu có đắc tội gì với hắn đâu?
Từ đầu đến cuối khi tham gia đấu giá Thiên Long đều dùng một giọng trầm hơn so với bình thường nên cả hai không nhận ra Thiên Long thông qua giọng của hắn được
Trình Thụy cau mày nói: Ta cũng không biết nữa! Không lẽ đành phải từ bỏ thôi? Giá hiện tại đã vượt qua giá trị của một vật phẩm Địa Cấp Cực Phẩm rồi, kể cả viên đan này có hiếm hơn so với những đan dược khác cùng cấp đi chăng nữa.
Thủy Hoa quát lên: Không được! Chúng ta phải mua bằng được cho thằng bé, ít nhất phải chữa được 1 trong hai thứ nó đã mất.
Trình Thụy thở dài: Đành phải chiều theo ý nàng. Ai bảo nàng là người hắn yêu nhất cơ.
Trình Thụy cắn răng hét giá lần cuối: Ta trả hai mươi tám vạn.
Trình Thụy lập tức nâng giá thừ hai mươi hai vạn lên hai mươi tám vạn để cho chắc ăn. Đây là số tiền căng nhất hắn có thể bỏ ra đối với một vật Địa Cấp Cực Phẩm rồi.
Thiên Long thấy vậy là đủ rồi, lần này hắn không nâng giá nữa để cho Trình Thụy mua được vật phẩm, như vậy hắn có thể thực hiện kế hoạch của mình.
Cô nàng đấu giá sư không thấy Thiên Long không tăng giá nữa thì nó
“Hai tám vạn lần thứ nhất…..hai tám vạn lần thứ 2…..hai tám vạn lần thứ 3. Con chúc mừng vị khách phòng vip số một”
Trình Thụy thấy vậy thì thở ra một hơi, nếu Thiên Long mà còn tăng giá nữa thì lúc đó không biết phải làm gì với cái tính của Thủy Hoa nữa.
Lúc này Thiên Long hướng ngay Lệ Hương truyền âm: Được rồi nàng mau để ta thay tên chuyển đồ mang lên cho hắn.
Lệ Hương đáp: Tốt, ta sẽ đích thân mang lên đưa cho ngươi.
Thiên Long: Được! Ta sẽ ra ngoài phòng đợi nàng.
Khi tên mang đồ lên cho Trình Thụy đi được một đoạn thì Lệ Hương bảo hắn để nàng mang lên. Tên đó cũng không dám hỏi gì mà gật đầu rồi lui về sau sàn đấu giá. Lệ Hương tiếp lấy hộp đan rồi tiếng đến phòng Thiên Long đưa cho hắn.
Thiên Long bên trong phòng đứng dậy chuẩn bị rời phòng, Ngọc Anh lên tiếng nói: Anh đi đâu vậy?
Thiên Long cười gian nói: Trả đũa! Hai nàng cứ ở đây đợi ta.
Nói xong Thiên Long rời khỏi phòng, rồi gặp Lệ Hương ngay trước cửa. Hắn lên tiếng nói: Được rồi, đa tạ nàng đã giúp.
Lệ Hương cười nói: Không có gì! Mà ta cũng không ngờ ngươi lại giàu như vậy đó. Ra tay cái là cả đống cực phẩm linh thạch đó.
Thiên Long cười nói: Đó chưa là gì đâu. Được rồi, giờ nàng có thể quay lại rồi. Chuyện ở đây để ta làm nốt.
Lệ Hương cũng gật đầu rồi nhanh chóng quay lại sau sàn đấu giá, Thiên Long lấy ra một cái áo bào màu đen thui choàng lên che kín cả khuôn mặt, sau đó mở Shop lên mua một thứ gì đó rồi mới cầm hộp đan tiến đến phòng của Trình Thụy cùng Thủy Hoa.
Đứng trước cửa Thiên Long nở ra một nụ cười nham hiểm, báo hiệu sắp có thằng gặp nạn. Giơ tay lên gõ cửa nói với một tông giọng hệt như một thằng đồng bóng nhằm đánh lừa kẻ bên trong
Thiên Long: Thưa ngài! Tôi đưa đan lên cho ngài ạ.
Trình Thụy nghe vậy thì đáp: Được! Ngươi có thể vào!
Thiên Long nhếch mép cười, cất hộp ngọc đựng đan đi một tay nắm tay nắm cửa một tay xuất hiện một quả bóng màu hồng rồi vặn cửa tiến vào.