Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 53 Khí Linh Hiện – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 53 Khí Linh Hiện

Biết mình vừa có thêm một kẻ thù nữa nhưng Thiên Long hắn còn chả buồn quan tâm, sau khi nhận được Phá Hồn Đăng do một tên của Vạn Bảo Các đem lên thì gật đầu nhận lấy. Hắn quan sát thì thấy đây là một cái đèn lồng mang một màu đen tuyền tỏa ra ánh sang màu vàng mập mờ ở bên trong.
Ngọc Anh thấy hắn vung tay mạnh như vậy chỉ để mua một cái đèn lồng thì tiến lại gần nói
Ngọc Anh: Long! Nó là cái gì vậy mà anh lại vung tiền mạnh tay như vậy chứ?
Nàng cũng đã được nói cho về việc linh thạch cực phẩm quý đến mức nào nên khí thấy Thiên Long dùng nhiều linh thạch cực phẩm như vậy chỉ để mua một cái đèn lồng thì không nhịn được hỏi hắn.
Thiên Long nghe nàng nói vậy thì nói: Em có nhớ trong mấy bộ tiên hiệp thì công kích mặt nào khó chịu nhất?
Ngọc Anh được hắn hỏi thì cúi đầu tay chống cằm ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng lên nhìn Thiên Long trả lời
Ngọc Anh: Đó là dạng tấn công linh hồn đúng không?
Thiên Long gật đầu nói: Chính xác!
Thấy mình đoán đúng thì Ngọc Anh để ý ngay đến cái lồng đèn nói: Không lẽ đây là một kiên pháp bảo công kích linh hồn?
Thiên Long gật đầu: Đúng vậy! Nó được gọi là Phá Hồn Đăng, một Linh Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo. Vạn Bảo Các không giám định được bởi nó được một Bát Cấp Hồn Tu phủ lên một tầng kết giới linh hồn trước khi vẫn lạc nên là nếu không có một kẻ cảnh giới tương tự giám định thì đừng mong nhìn ra được gì. Sử dụng nó sẽ tạo ra một quang mang gây sát thương trực tiếp tới linh hồn kẻ bị nhắm vào kể cả Hợp Thể Kỳ nếu như hắn không có phòng bị. Dưới Hóa Thần thì sẽ trực tiếp bị diệt sát, chỉ tiếc là…..
Ngọc Anh: Là gì?
Thiên Long thở dài nói: Chỉ là nó không phù hợp với anh hay là em bởi vì yêu cầu cần người sử dụng là một hồn tu.
Ngọc Anh nói: Vậy anh mua về làm gì cho tốn tiền?
Thiên Long lắc đầu nói: Anh để đấy về sau có ai trong số các nàng có tu luyện hồn lực thì anh sẽ đưa cho để phòng thân. Một phần cũng là do cái thứ này quá nguy hiểm nếu vào tay của Hồn Tộc thì rất khó chịu.
Ngọc Anh bĩu môi: Hừ, anh định kiếm thêm bao nhiêu chị em cho em nữa đây hả?
Thiên Long cười khổ nói: Tùy vận mệnh hì hì!
Ngọc Anh: Hứ, chỉ giỏi cãi thôi.
Thiên Long cười nói: Được rồi cô nàng ăn giấm của ta, chúng ta tiếp tục tham dự đấu gia nào.
Ngọc Anh nghe vậy cũng không dở trò ăn giấm nữa mà tiếp tục quan sát buổi đấu giá. Hai người ngồi hóng thêm một thời gian thì thấy vẫn chưa xuất hiện nổi một món Địa Cấp Thượng Phẩm trở lên nên Thiên Long quyết định thử triệu hoán khí linh của Trảm Thần Kiếm xem như nào.
Thiên Long tiến ra giường ngồi đả tọa trên đó, đặt Trảm Thần Kiếm trước mặt rồi bắt đầu nhắm mắt lại. Ngọc Anh hiếu kì hỏi
Ngọc Anh: Anh làm gì vậy?
Thiên Long mắt vẫn đóng chặt đáp: Anh đang thử xem có gọi ra được khí linh của thanh kiếm này không! Em đợi anh chút, anh cần yên tĩnh một lúc.
Ngọc Anh nghe vậy thì cũng nghe lời tiến đến trước tấm kính ngồi xuống ghế rồi mở điện thoại lên chơi tiếp. Phía dưới thì vẫn đấu giá sôi nổi, một số người vẫn đang tự hỏi sao Thiên Long hắn không tiếp tục đấu giá. Có một số tên cho rằng hắn thích khoe khoang xong giờ hết tiền, nhưng chúng đâu biết ban nãy Thiên Long chọc điên tên lão giả Hồn Phủ khiến hắn hận muốn giết Thiên Long luôn nên đã thu được hẳn hai mươi ngàn điểm tương đương hai vạn linh thạch cực phẩm gấp đôi số tiền bỏ ra.
Phía trên các chủ nhân phòng vip vẫn chỉ đợi đến vật phẩm đẳng cấp cao hơn, Ngọc Anh thì chơi điện thoại còn Thiên Long lúc này linh hồn xuất khiếu đã đi vào bên trong Trảm Thần Kiếm.
Bên trong Trảm Thần Kiếm, Thiên Long đang lơ lửng giữa một mảng không đen vô tận. Mở mắt ra, Thiên Long quan sát thấy chỉ toàn một màu đen tuyền thì khó hiểu liên hệ với Yên Nhi
Thiên Long: Yên Nhi, ta đã vào bên trong Trảm Thần Kiếm rồi mà không thấy gì ngoài một khoảng không vậy?
Yên Nhi thấy lạ nói: Lạ nhỉ, đáng lẽ ngài phải thấy nàng ta luôn chứ nhỉ?
Thiên Long: Hả? Nhóc cũng không biết luôn ư?
Yên Nhi lâm vào yên lặng như đang cố suy nghĩ gì đó, Thiên Long thấy Yên Nhi im lặng thì thở dài đành phải lượn lờ trong không gian này tìm kiếm khí linh của mình thôi.
Thiên Long bắt đầu di chuyển trong cái không gian đen kịt này, vừa bay vừa quan sát xung quanh nhưng vẫn chỉ là một khoảng không gian đen vô tận, không có nổi một tia sáng chứ đừng nói đến bóng dáng của một cô nàng luôn. Đi mãi thêm một lúc nhưng chả phát hiện ra gì
Thiên Long thở ra một hơi nói: Haizz, không lẽ Yên Nhi lừa mình? Thực chất là Trảm Thần Kiếm không có khí linh? Mệt mỏi thật nha! Thôi té khỏi đây thôi.
Ngay khi Thiên Long định rời khỏi nơi này thì có tiếng nói vô cùng êm tai vang lên nhưng trong đó lại pha chút hờn dỗi
“Thật là! Chỉ mới một lúc mà ngài đã định bỏ cuộc rồi ư?”
Thiên Long giật mình ngó nghiêng xung quanh không thấy gì thì lên tiếng
Thiên Long: Ai? Ngươi có là khí linh của Trảm Thần Kiếm đó không?
Tiếng nói lại vang lên đáp lại Thiên Long: Ngài nghĩ còn ai ở đây ngoài ngài ra cơ chứ! Ta chỉ mới chọc ngài một lúc mà ngài đã định rời đi luôn rồi!
Thiên Long: Ặc! Lại còn vậy nữa! Ngươi đã lên tiếng rồi vậy sao còn không hiện thân đi chứ.
Dứt câu xung quanh Thiên Long bỗng dưng sáng lên, từ khung cảnh đen tối vô tận bỗng chốc biến thành một chốn tiên cảnh, núi non trùng điệp xanh ngát, có những thác nước xanh mát chảy ào ào từ đỉnh núi xuống. Những khu rừng với những cái cây cổ thụ cao chọc trời, trên bầu trời điều khiến Thiên Long ngạc nhiên đó là rất nhiều loại thần thú bay lượn.
Từ Phượng Hoàng, Kim Ô, Thanh Long, Thanh Loan, vân vân chúng khiến cho nơi này trở nên cực kỳ sống động. Lúc sau Thiên Long mới hết ngạc nhiên rồi lên tiếng
Thiên Long: Ủa? Còn ngươi ở đâu vậy? Sao ta không thấy ngươi?
Tiếng nói của khí linh vang lên: Ta ở ngay sau chủ nhân này.
Nghe được lời nói của khí linh, Thiên Long lập tức quay người lại và. Bỗng dưng mặt hắn cắm thẳng vào một thứ vô cùng mềm mại, mùi hương lại rất thơm khiến Thiên Long vô cùng say mê. Hắn cứ vậy dán mặt vào thứ hắn mới đập mặt vào bởi nó vô vùng mềm mại dễ chịu không muốn rời ra vậy
Lúc này Thiên Long đang tận hưởng thì tiếng khí linh vang lên cười nói: Chủ nhân! Thế nào, ngực ta thích chứ? Hì hì.
Thiên Long nghe lời nói này mới bừng tỉnh khỏi cơn mê say, lôi đầu ra khỏi bộ ngực cực phẩm đó. Lui ra xa một chút để quan sát rõ khí linh của mình, khi nhìn rõ toàn bộ thân hình khuôn mặt nàng thì Thiên Long lập tức đơ người vì vẻ đẹp của nàng
Thân hình nàng hoàn hảo một cách tuyệt đối nàng mặc một bộ đồ màu đen tuyền nửa hở nửa không trông rất kích thích, nàng cao khoảng một mét bảy khuôn mặt xinh đẹp tới cực điểm, mũi cao lông mi cong vút chớp chớp vũ mị, đôi mắt màu nâu pha chút màu cam cảm tưởng khi nhìn vào mắt nàng như đang nhìn vào hố đen vô tận vậy. Mái tóc đen dài bồng bềnh trải dải xuống tận cặp mông căng tròn cao vút của nàng. Nàng so với Băng Băng, Tiên Nhi cùng Ngọc Anh thậm chí còn có phần hơn ba nàng, về phần Tiêu Ngọc Sương thì nàng thuộc vào hàng loli đáng yêu rồi.
Điểm nhấn đặc biệt của nàng là bộ ngực cực kì khủng bố của nàng, nó phải đạt tới I cup. Thiên Long nhìn mà chỉ muốn vùi đầu vào đó mà tận hưởng thôi, từ người nàng toát lên một vẻ vũ mị cực kì mãnh liệt. Cô nàng khí linh thấy Thiên Long đang như thằng mất hồn nhìn chằm chằm vào nàng và mồm thì không ngừng chảy nước miếng.
Nàng thấy vậy thì hai tay khoanh lại đẩy bộ ngực lên rồi hơi nhún người một cái khiến nó nảy nảy càng làm Thiên Long nhìn muốn lòi cả con mắt ra.
Nàng cười nhìn Thiên Long nói: Thế nào? Ta đẹp chứ chủ nhân hì hì!
Thiên Long lần nữa được lời nói của nàng đánh thức, hắn nhanh tay lau mép đi nói
Thiên Long: Ta thực sự không ngờ ngươi lại có thể đẹp như này đó. Ngươi có tên gọi không? Chứ gọi khí linh thì hơi bất tiện
Cô nàng nhìn hắn cười nói: Hì hì chủ nhân quá khen, còn về tên thì ngài là chủ nhân của ta ngài có thể ban cho ta một cái tên.
Thiên Long nghe vậy thì lập tức đổ mồ hôi, hắn cực tệ trong khoản đặt tên và chỉ cần hắn đặt ngu một cái thôi là kiểu gì cô nàng khí linh này cũng dỗi. Chỉ cần nghe giọng nàng lúc hắn mới tới đây là biết, lúc đó giọng nàng có chút hơn dỗi không hiểu vì sao.
Thiên Long cúi đầu tay chống cằm cố gắng vận dụng hết nơ ron thần kinh để nghĩ một cái tên dễ nghe cho nàng. Trôi qua một lúc, cô nàng khí linh vẫn đứng đợi Thiên Long còn hắn thì đang căng não suy nghĩ thì bỗng ngẩng phắt dậy nhìn nàng nói
Thiên Long: Nguyễn Hi Vũ thì sao? Ta lấy họ của ta để đặt cho ngươi đó.
Cô nàng khí linh ngẫm một lúc thì nở ra một nụ cười cực kì yêu mị nói: Được a! Vậy bây giờ tên ta là Nguyễn Hi Vũ, hì hì cảm ơn chủ nhân đã ban tên, Hi Vũ ra mắt chủ nhân.
Thiên Long thấy nàng thích thì thở phào, may mà nghĩ ra được một cái tên dễ nghe. Xong vụ đặt tên thì Thiên Long nhìn nàng nói
Thiên Long: Vậy bây giờ có thể nói cho ta cách để triệu hoán ngươi ra bên ngoài không.
Hi Vũ gật đầu nói: Dễ thôi, chủ nhân chỉ cần lưu lại một sợi linh hồn trên cơ thể ta là được. Khi ra ngoài chủ nhân chỉ cần niệm một cái là có thể triệu hoán ta ra khỏi đây.
Thiên Long: Ồ! Đơn giản vậy thôi ư? Vậy thì…..
Ngay lập tức Thiên Long tách một sợi linh hồn ra tiến tới giữa ngực nàng, nàng cũng không phản kháng rồi sợi linh hồn đó của Thiên Long dung nhập vào người nàng và phía trên cặp ngực khủng bố đó hiện lên một ấn ký hình tròn bao gồm những hoa văn vô cùng ảo diệu.
Làm xong thì Thiên Long thở ra một hơi, mở mắt nhìn nàng nói: Vậy là được rồi nhỉ?
Hi Vũ gật đầu nói: Vậy là xong rồi! Bây giờ ra ngoài chủ nhân chỉ cần niệm một cái là ta sẽ xuất hiện ngay.
Thiên Long gật đầu rồi định rời khỏi không gian này và triệu hoán nàng, nhưng trước khi đi Thiên Long lại nhìn nàng hỏi
Thiên Long: Mà ta có thể hỏi ngươi một câu không?
Hi Vũ: Hửm, chủ nhân cứ nói!
Thiên Long: Sao lúc nãy ngươi gọi ta sao ta lại cảm thấy như ngươi đang dỗi ta nhỉ?
Hi Vũ hơi bĩu môi nói: Do chủ nhân chứ sao nữa, từ lúc ngài sở hữu ta mà ngài lại không hề gọi ta ra bên ngoài làm ta trong đây chán muốn chết à!
Thiên Long cười khổ một cái, lúc đó hắn còn không nhớ đến tồn tại gọi là khí linh luôn nên là làm sao mà gọi nàng ra được cơ chứ.
Thiên Long cười cười nói: Tại ta! Tại ta! Được rồi bây giờ ta sẽ ra bên ngoài rồi sẽ gọi ngươi ra nhé.
Hi Vũ gật đầu nói: Được! Chủ nhân mau cho ta ra khỏi đây đi, ta chán lắm rồi.
Thiên Long gật đầu rồi biến mất khỏi nơi này, lúc này đang ngồi đả tọa trên giường thì Thiên Long dần mở mắt ra, thở ra một hơi rồi hướng Ngọc Anh nói
Thiên Long: Anh đã nhắm mắt được bao lâu rồi?
Ngọc Anh đang chơi, nghe tiếng Thiên Long thì nói: Ủa? Anh nhanh vậy! Mới chỉ có năm phút thôi mà!
Thiên Long hơi ngạc nhiên vì hắn cảm thấy mình ở bên trong kia cũng khá lâu rồi. Mà như vậy cũng tốt, đỡ bị bỏ lỡ quá nhiều của buổi đấu giá!
Thiên Long nói: Giờ anh sẽ triệu hoán khí linh của thanh kiếm nè.
Nghe vậy Ngọc Anh cũng hiếu kì tiến gần tới nói: Anh mau mau gọi ra đi.
Thêm Long gật đầu rồi khẽ niệm một cái, bỗng phía trên đầu hắn hiện ra một quang mang màu đen rồi ngay khi nó biến mất Hi Vũ từ phía trên rơi thẳng xuống người hắn.
Hi Vũ: Ai da! Xuất hiện hơi lỗi tý hì hì. Ủa chủ nhân đâu rồi?
Thiên Long: Um….Um….
Lúc này Hi Vũ mới để ý tới việc mình đang đè trên người Thiên Long, bộ ngực nàng đang áp thẳng mặt hắn khiến hắn không phát ra được lời nào. Và tư thế hai người họ khá là kích thích, bộ ngực nàng áp hết vào mặt hắn hai tay hắn thì đang đặt trên cặp mông cực kì nảy nở của nàng. Hắn tiện tay bóp mạnh một cái
Hi Vũ hơi rên một cái cười nói: Ahhh, ta mới ra ngoài thôi mà chủ nhân đã muốn làm chuyện đó với ta rồi ư? Hì hì, chủ nhân thật là biến thái nha.
Ngọc Anh một bên nhìn cảnh này thì lại không ghen mà nàng đang bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô nàng trước mặt mình. Nàng rất tự tin vào sắc đẹp của mình nhưng khi nhìn thấy cô nàng khí linh này lại cảm thấy mình thua nàng một bậc. Ngọc Anh lên tiếng hỏi
Ngọc Anh: Đây chính là khí linh của anh ư? Nàng ta đẹp một cách đáng kinh ngạc luôn á.
Hi Vũ quay ra thấy Ngọc Anh thì cười nói: Xin chào, lần đầu gặp mặt. Chắc đây là nữ nhân của chủ nhân nhỉ? Ta là khí linh của chủ nhân, tên ta Nguyễn Hi Vũ là do chủ nhân đặt cho.
Ngọc Anh lập tức phản ứng nói: Rất vui được gặp mặt, ta tên Ngọc Anh.
Lúc này Thiên Long mới chui ra khỏi bộ ngực của Hi Vũ nói: Được rồi, Hi Vũ cũng đã ra rồi, hai người cũng làm quen rồi giờ thì chúng ta tiếp tục xem buổi đấu giá thôi nào.
Hi Vũ: Được a, ta cũng muốn tham gia những sự kiện này. Ở trong thanh kiếm kia chán quá rồi.
Nàng cũng rời khỏi người Thiên Long mà tiến gần tới chỗ tấm kính. Ngọc Anh lại ghé sát vào tai Thiên Long nói
Ngọc Anh: Anh có ý định với nàng đúng không?
Thiên Long: Ặc! Bị em phát hiện rồi
Ngọc Anh bĩu môi nói: Nàng đẹp như vậy anh không có ý đồ với nàng thì mới là chuyện lạ đó.
Thiên Long cười nói: Hề hề thôi chuyện đó để sau đi! Giờ ta tiếp tục quan sát buổi đấu giá thôi.
Ngọc Anh gật đầu rồi cả hai tiến ra ngồi cạnh Hi Vũ quan sát buổi đấu giá.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.