Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 163 Rời Đi! – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 163 Rời Đi!

Tổng bộ Ám Điện…
Trong một căn phòng bài trí dường như chả có một cái gì ngoài một cái ghế trông rất chi quái dị, từ cái ghế mọc ra chi chít gai góc cùng một đôi sừng chìa sang hai bên.
Phần tựa lưng thì thiết kế hình một cái mặt quỷ với đôi mắt sau hoắm đỏ chót cùng một cái miệng răng nhọn hoắt đang há, trông như cái ngai vàng của ma vương vậy.
Trên ghế hiện tại có một thân ảnh đang ngồi đó, thân ảnh này toàn thân bận một bộ đồ đen kịt cùng một cái áo choàng có mũ trùm đầu che kín mít hơn nửa trên khuôn mặt, đồng thời còn đeo thêm một cái bịt mặt để mà bịt nốt phần nửa dưới khuôn mặt.
Kẻ này toàn thân khí tức ẩn nhẫn đến mức cực cùng nhưng lại luôn mang cho ta một loại nguy hiểm chết người. Cảm tưởng như chỉ cần tiến tới gần hắn một phạm vi nhất định là chết lúc nào không hay.
Kẻ có thể có một khí tức vừa ẩn nhẫn đến cực cùng mà lại không kém phần nguy hiểm như này thì chỉ có thể là Điện Chủ của toàn bộ Ám Điện này.
Lúc này hắn đang ngả mình sang một bên, một tay chống lấy cái đầu trông hết sức lười biếng. Đằng sau cái mũ trùm đầu, đôi mắt đang nhắm dưỡng thẫn, như nhớ đến điều gì đó, đôi mắt mở ra mà cất tiếng nói
“Hừ, Nhất Sát! Việc ám sát tên đệ tử của con ả Thủy Băng Băng kia như nào rồi? Không phải tên đứng đầu phân điện mạnh nhất kêu đích thân đi thực hiện nhiệm vụ đó rồi sao?”
Tên điện chủ nói với một giọng khàn khàn không phân biệt nổi là nam hay nữ, vừa dứt câu thì đột nhiên một bóng người như từ không khí xuất hiện bên cạnh.
Tại tổng bộ Ám Điện ngoài tồn tại cao nhất là điện chủ thì còn tồn tại cửu đại sát thủ, Nhất Sát tới Cửu Sát sắp xếp theo thứ tự mạnh tới yếu.
Cửu đại sát thủ này thực lực thấp nhất là Đại Thừa Sơ Kỳ. Nhất Sát trong lời của điện chủ chính là kẻ có thực lực mạnh nhất trong cửu đại sát thủ, tu vị đã đạt tới Đại Thừa Đỉnh Phong.
Người này một thân cũng bận một bộ đồ đen từ đầu đến cuối, trên mặt đeo một cái bịt mặt chỉ để lộ ra đôi mắt với ánh nhìn sắc lẹm như từng lưỡi đao vậy.
Người này cũng như điện chủ, một thân thu liễn đến cực điểm, chỉ là không có đem lại một cảm giác nguy hiểm bằng điện chủ. Điều đó chứng tỏ rằng người kém điện chủ hẳn một bậc về thực lực.
Hắc y nhân vừa xuất hiện liền hai tay chắp sau lưng nói với điện chủ
“Thưa điện chủ, đúng là tên cầm đầu phân điện mạnh nhất đã đích thân nhận nhiệm vụ này, nhưng mà……”
“Nói ngắn gọn cho ta!”
Hắc y nhân kia chưa kịp nói hết câu thì điện chủ đã cắt ngang bằng một giọng lạnh lẽo đến cức điểm, khí thế từ người điện chủ cũng theo đó thoát ra.
Không gian xung quanh điện chủ liền trở nên vặn vẹo chỉ bởi khí thế của hắn, Nhất Sát ở bên cạnh bị khí thế đó ảnh hưởng mà một thân đổ đầy mồ hôi, hô hấp còn trở nên khó khăn, hắn run rẩy đáp
“Vâng! Ngài quên là tên đó sau khi chạy trốn khỏi tiểu tử đó, hắn chui vào kẽ hở không gian phong bạo hiện không rõ sống chết. Còn tiểu tử kia thì hiện đang trong Thánh Nguyên Học Viện rồi ạ!”
Ám Điện ngoại trừ tinh thông ám sát thì việc thu thập thông tin chúng chỉ hơi kém so với Vạn Bảo Các mà thôi, thậm chí có vài việc chúng còn nắm bắt được thông tin trong khi Vạn Bảo Các hoàn toàn không hề hay biết.
Vậy nên việc chúng biết Thiên Long đang ở trong Thánh Nguyên Học Viện là rất dễ hiểu, chỉ là hắn đang làm gì thì đương nhiên không biết rồi.
Hai cô nàng Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan nào dễ gì để kẻ khác phát hiện mình đang làm gì cơ chứ, nếu dễ dàng để bị phát hiện thì còn gì là Độ Kiếp Kỳ cường giả nữa.
Điện chủ nghe Nhất Sát nói vậy thì khí thế dần thu lại, không gian căn phòng mới dần trở lại như cũ. Nhất Sát lúc này mới thở ra một ngụm trọc khí, như vậy có thể thấy được khoảng cách của Đại Thừa Đỉnh Phong với Độ Kiếp nó lớn như nào.
Thu lại khí thế của mình, điện chủ lại quay lại với bộ dạng lười biếng ban nãy, cất tiếng nói
“Vậy à, ta quên mất đó! Đã vậy thì cử tên khác đi diệt tiểu tử đó cho ta, thất bại nữa thì đích thân ta sẽ ra tay. Ta muốn nhìn thấy khuôn mặt của con ả Thủy Băng Băng kia khi thấy đệ tử yêu quý của mình chết ra sao khà khà!”
“Vâng!” Nhất Sát lập tức đáp lại.
“Được rồi! Ngươi lui đi!” Điện chủ lại lười biếng lên tiếng nói.
“Đã rõ!” Dứt câu, Nhất Sát lập tức hòa tan vào không khí mà biến mất khỏi căn phòng, để lại điện chủ lần nữa trở lại trạng thái nhắm mắt dưỡng thần.

Thánh Nguyên Học Viện….
Thiên Long hiện tại đang ngủ mơ mơ màng màng mà không hề hay biết mình vẫn còn rắc rối dính đến Ám Điện. Hắn vẫn ngủ say, cơ thể trần trụi với hai cô nàng nghĩa nữ cũng không mảnh vải che thân.
Cặp hung khí của hai nàng dính chặt lấy hai cánh tay hắn, mỗi người một chân gác lên người hắn, ở giữa là khe suối ẩm ướt đang cạ vào người hắn.
Thiên Long ngủ mà mặt vẫn bày ra một vẻ sung sướng tận hưởng cơ thể mềm mại ấm áp của hai nàng, trông vô sỉ đến cực độ.
Yên Nhi bên trong hệ thống từ đầu đến cuối đều quan sát được hắn làm gì, cô nàng không nhịn được mà nói
“Haiz, sao mình lại có chủ nhân vô sỉ ăn tạp như vậy nhỉ? Ngay cả con gái nuôi cũng xơi bằng sạch! Không hiểu đến lúc mình……mà thôi đi, chuyện gì đến thì cũng sẽ đến! Lúc đó mặc cho hắn làm gì thì làm!”
Thời gian cứ vậy trôi qua, đến sáng hôm sau Thiên Long mới từ từ khẽ mở mắt tỉnh dậy. Điều đầu tiên khi tỉnh dậy là hắn đưa tay ra bóp cặp hung khí của hai cô nàng nghĩa nữ của hắn.
“Á~!”
Đột nhiên bị công kích, Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan đang mơ màng khẽ rên một tiếng. Thiên Long thấy vậy thì cười cười hướng bàn tay về phía cặp mông thịt vốn ban đầu trắng trẻo nhưng trong trận mây mưa bị hắn tét không ngừng mà trở nên đỏ ửng.
Khẽ giơ tay lên vỗ “Bốp” một cái vào cặp mông của hai nàng, theo đó mà bên dưới của hai nàng lại hơi rỉ ra nước, thấy thế Thiên Long cười nói
“Dậy đi hai con dâm nữ này! Sáng sớm ra mà bên dưới đã ướt rồi kaka!”
“Ưm~!”
Cả hai cơ thể nhạy cảm khẽ rên một tiếng, sau đó đôi mắt long lanh dần mở ra, đập vào mắt đã là hình ảnh của tên vô sỉ này rồi.
Cả hai từ từ ngồi dậy, khẽ dụi mắt nói
“Đã sáng rồi cơ à? Chào bủi sáng nghĩa phụ oa~!”
Vừa nói, hai nàng vừa vươn vai một cái để lộ ra từng đường cong hoàn hảo quyến rũ của mình. Thiên Long nhìn chằm chằm không rời mắt, bên dưới tiểu đệ lần nữa lại ngóc đầu dậy.
Vươn vai xong, hai nàng liếc sang thấy tiểu đệ của Thiên Long lại ngóc dậy thì nở ra nụ cười dâm đãng nói
“Hửm, thứ này của nghĩa phụ lại tràn đầy năng lương rồi này!”
“Ái chà, không lẽ người lại muốn làm tiếp ư? Không ngờ người lại xung mãn vậy đó, bất quá chúng ta cũng không ngại a!”
Thiên Long thấy vậy thì hít một ngụm khí, hai tay lập tức vươn ra đẩy hai nàng xuống giường cười nói
“Khà khà thích thì triển, ta không ngại đại chiến thêm vài trăm hiệp với hai đứa đâu!”
“Hì hì, tới luôn đi nghĩa phụ! Không cần dạo đầu đâu!”
Hai nàng nghe Thiên Long nói vậy thì liền hưởng ứng theo hắn luôn. Nhưng ngay khi vừa mới đặt đầu tiểu đệ chạm vào miệng tiểu huyệt Bạch Ngọc Hương thì Thiên Long đột nhiên khựng lại.
“Sao vậy nghĩa phụ? Sao không tiếp tục đi?”
Bạch Ngọc Hương thấy Thiên Long tự dưng khựng lại thì lên tiếng hỏi. Thiên Long nghe nàng hỏi thì liền đáp
“Từ từ, đợi ta chút!”
Dứt câu, hắn lôi ra cái tai nghe liên lạc cùng bộ với cái của Ninh Vũ Tích. Lúc này nó liên tục nhấp nháy cái đèn trên đó vì có người gọi tới.
Thiên Long liền đeo lên, nhấn cái nút để trả lời
“À lố?”
Vừa nói khỏi mồm hai chữ, đầu bên kia lập tức quát lên
“Tên chết tiệt nhà ngươi! Ngươi rốt cuộc đi chết chỗ quái nào mà ta gọi mãi không được hả? Ngươi bắt chúng ta đợi ngươi nguyên một ngày rồi đó tên trời đánh chết bầm này!”
Thiên Long bị giọng nói này nói cho muốn thủng cả màng nhĩ luôn. Thiên Long nghe xong mới nhận ra là Ninh Vũ Tích gọi đến, lúc này hắn mới nhớ ra là ban đầu hắn chỉ bảo đi một lúc.
Nào ngờ lại hắn tới đây và mọi chuyện dẫn đến việc mây mưa với hai cô nàng nghĩa nữ mất tận một ngày giời. Thiên Long thầm lau mồ hôi nói
“À Vũ Tích à? Ngươi bình tinh đi…..”
“Bình tĩnh cái đầu nhà ngươi ý! Nói mau ngươi rốt cuộc đi chết chỗ khi ho cò gáy nào?”
Không để Thiên Long nói xong, Ninh Vũ Tích ở đầu bên kia đã cắt lời hắn mà mắng tiếp. Thiên Long thấy vậy thì khóe miệng giật giật thầm nghĩ
“Ủa? Bộ cô là mẹ tôi đấy à??”
Trong đầu thì nghĩ vậy, nhưng bên ngoài vẫn phải trả lời nàng
“Được rồi! Để ta nói đi, ta ở chỗ hai vị viện phó và viện trưởng, họ nhìn trúng ta nên nhận ta làm đệ tử! Hôm qua là hai nàng truyền cho ta bộ vũ kỹ mới nên ta mải luyện quên mất là ngươi đang đợi! Lỗi ta, lỗi ta!”
Thiên Long lập tức thể hiện khả năng xạo lờ của mình mà tạo nên một tình huống như vậy nhằm đánh lừa Ninh Vũ Tích. Chứ hắn chưa có điên mà nói là ta đến đây chơi gái.
Và kết quả là Ninh Vũ Tích đã tin sái cổ, ở đầu bên kia nàng im một lúc rồi lên tiếng nói
“Hừ, vậy thì ngươi mau quay lại đi! Hai cô nàng Linh Hy và Linh Tâm muốn cùng ngươi bàn việc dự sinh nhật người mà ngươi đề cập đến đấy! Với lại còn có hai người muốn gặp ngươi đó!”
Thiên Long nghe Ninh Vũ Tích nói vậy thì liền đáp ứng nàng, còn về việc có hai người muốn gặp hắn thì hắn không quá để ý.
Tạm biệt Ninh Vũ Tích, Thiên Long cất đi cái tai nghe, thở phào một hơi thầm nghĩ là không ngờ cho cô nàng này leo cây có một buổi mà nổi đóa kinh như vậy.
Lúc này, bốn cánh tay đưa ra quàng lấy cổ hắn, hai cặp hung khí chết người ép chặt vào lưng hắn, hai cô nàng Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan khẽ nói bên tai hắn
“Chuyện gì vậy? Người vừa nói với ai vậy? Và thứ đó là thứ gì?”
“Không có gì! Chỉ là một bằng hữu của ta thôi! Còn cái vừa nãy cứ coi như là pháp bảo liên lạc đi, nó có thể liên lạc với người kia dù ở bất cứ đâu!”
Thiên Long nghe hai nàng hỏi thì liền từ từ giải thích. Nghe vậy thì hai cô nàng hứng thú nói
“Người còn không? Chúng ta cũng muốn để có thể liên lạc với người ở bất cứ đâu a!”
Thiên Long nghe hai nàng nói vậy thì liền cười cười đáp
“Không cần cái đó, ta cho hai đứa thứ còn hữu dụng hơn!”
Dứt câu, hắn lấy ra hai cái điện thoại mới, sau đó thì mất một lúc lâu để chỉ cho hai nàng tất cả công dụng của chiếc điện thoại này.
Sau khi được hướng dẫn xong, hai cô nàng liền thích thú mà thử từng chức năng một, nào là gọi, chụp, nhắn, vân vân và mây mây.
Thiên Long kệ các nàng ngồi nghịch với nhau, hắn rời giường rồi lấy ra một bộ y phục mới mà mặc vào. Sau đó quay ra nói
“Ta đi trước đây! Có gì ta sẽ quay lại gặp hai đứa sau!”
Hai cô nàng kia vừa mải mê nghịch thứ đồ chơi mới vừa đáp lại hắn
“Vâng!”
Hai nàng dù sao thân phận cũng là người đứng đầu một thế lực, không thể rời đi để mà bám lấy hắn được. Cũng chưa thể công khai quan hệ với hắn được, có lẽ phải đợi đến khi hắn đạt lại đỉnh cao như năm xưa.
Lúc đó thì mọi lời nói rèm pha đều là vô nghĩa trước thực lực tuyệt đối mà thôi. Với lại khi nào muốn gặp lại hắn thì chỉ cần như hắn nói mà dùng thứ đồ chơi mới này để mà tiến vào không gian hệ thống gặp hắn thôi.
Tạm biệt hai cô nàng, Thiên Long rời khỏi căn phòng, ra khỏi tòa đại điện nguy nga này và dựa theo trí nhớ mà quay lại cái chỗ sân diễn ra khảo nghiệm cuối cùng để mà gặp mấy người Ninh Vũ Tích.
Thiên Long vừa đi vừa lôi ra cái điện thoại, bật lên thấy có cuộc gọi Diệp Cơ. Hắn liền liên hệ lại với nàng, khi bắt máy thì Diệp Cơ chỉ nói là đang có con mồi dâng lên tận miệng hắn, lo mà đối phó đi.
Rồi ngay lập tức nàng cúp máy trong sự ngơ ngác của Thiên Long, không hiểu rốt cuộc ý của Diệp Cơ là sao. Thiên Long vừa đi vừa nghĩ nát óc cũng chả ra, đành vứt qua một bên, khi nào đên thì tùy cơ ứng biến.
Trước mắt là quay lại chỗ cũ hội họp với Ninh Vũ Tích các nàng trước đã.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Ai có long thì ủng hộ thằng quèn này😁
_Momo: 0823038650
_BIDV: NGUYEN DUC ANH HUY – 12810000786434 (CN Chương Dương – Hà Nội)
K thì xin đề cử, KP hay TLT cx đc 😁

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.