Thiên Long nhìn hai cô nàng Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan đang áp sát mình mà thầm đổ mồ hôi không ngớt. Hắn quên mất một điều rằng, ngày trước trong mắt mọi người hai nàng là những thiên tài hoàn mỹ vô khuyết.
Nhưng đối với hắn thì hình tượng đó chỉ đúng một phần mà thôi, còn phần còn lại thì các nàng trong mắt hắn chỉ là……..hai con Dâm Nữ!!
Quay lại mười ngàn năm trước…
Khi Tiêu Ngọc Sương còn chưa xuất quan đột phá lên Đại Thừa Đỉnh Phong!
Một hôm, Thiên Long chán đời ngồi trong phong nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Thở dài một hơi mà than
“Haiz, mãi không đột phá được bước cuối chán đến chết mất! Như thế này thì bao giờ mới động phòng được đây!”
Than xong thì hắn hai tay đưa lên vò đầu mà la hét
“Mẹ kiếp!!! Lão bà bất công quá trời aaa! Lão tử muốn động phòng, lão tử muốn mất kiếp xử nam, aghhhhh!”
Thiên Long một mực la hét lại không để ý ngoài cửa đúng lúc đó có người đứng đó. Thì đơn giản hắn không phát hiện bởi vì trong tông môn của mình thì hắn không có rảnh mà mở thần thức để mà cảnh giác này nọ.
Người bên ngoài từ đầu đến cuối từng lời của Thiên Long đều lọt tại, người này nghe xong thì chỉ nhếch mép cười một cái như nghĩ đến một điều gì đó, sau đó thì lập tức rời khỏi chỗ đó.
“Haiz, thôi bỏ đi! Đi xem hai nha đầu kia tu luyện như nào rồi vậy!”
Than thở xong thì Thiên Long liền đứng dậy khỏi ghế mà rời khỏi căn phòng của mình.
Đi về một khoảng trống ở sau tông môn, nơi đây bao quanh bởi những ngọn núi cao trùng điệp, cây cối mọc xanh um tùm. Ở trung tâm những ngọn núi mà một cái sân rộng lớn hình tròn được dựng cao lên.
Ngay tại đây lúc này có hai thân ảnh đang không ngừng lao vào nhau mà giao thủ. Từng nắm đấm, từng cước được tung ra hết sức mạnh mẽ, va chạm nhau tạo nên từng đợt sóng xung kích khủng bố lan tràn ra xung quanh, không khí như nổ vang, khiến mặt sân bị cấy tung lên.
Nhưng lạ thay là chỉ ngay sau đó, mặt sân lập tức được khôi phục lại như chưa có gì xảy ra. Tất cả là do xung quanh cái sân rộng lớn này được bày một trận pháp đơn giản nhằm khôi phục lại khi bị phá hủy.
Hai thân ảnh kia liên tục lao vào nhau tạo nên từng tiếng nổ vang trong không khí rồi bật ngược ra sau, ngay sau đó lại bứt tốc lao vào nhau mà thi triển từng vũ kỹ nhằm vào đối phương.
Vũ kỹ không chút hoa lệ hay màu mè gì cả, chỉ thuần một vẻ mạnh mẽ đến cực điểm. Quyền cước va chạm liên tục, bất phân thắng bại, không ai nhường ai.
“Hỏa Chiến Quyền”
Một trong hai đột nhiên hô lên, nắm đấm lập tức được bao phủ bởi hỏa diễm nóng bỏng và đầy uy lực.
“Hừ, muội cũng vậy! Hỏa Chiến Quyền!”
Người kia cũng không chút yếu thế mà liền vào thế ra quyền, vũ kỹ y hệt người kia được tung ra. Nắm đấm cũng lập tức được bao phủ bởi hỏa diễm, không chút kém cạnh.
Oành!
Hai hỏa quyền lập tức va chạm vào nhau, một vụ nổ tràn đầy hỏa diễm lập tức hình thành xung quanh hai người. Bán kính hàng trăm mét xung quanh mặt sân bị vỡ vụ ra thành từng đám bụi, không khí xung quanh trở nên vặn vẹo như có hiện tượng muốn nứt vỡ ra vậy.
Sau khi va chạm, hai thân ảnh này lập tức tách ra giữ một khoảng cách nhất định với người còn lại.
Cả hai đang định lao vào nhau một lần nữa thì một giọng nói từ phía trên cao vọng xuống
“Được rồi! Tốt lắm, mà đối chiến với nhau thì cẩn thận đừng để người kia bị thương nha cả hai!”
Hai thân ảnh kia dừng lại hành động mà ngước lên phía trên nhìn người đang từ từ hạ xuống. Cả hai thấy người này tới thì liền hô lên
“Nghĩa phụ!”
Hai người từ nãy giờ đối kháng với nhau còn ai khác ngoài hai tỷ muội Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan. Việc hai người chiến đấu với nhau là chuyện thường ngày rồi, hai nàng tu vị gần tương đương nhau nên luôn cùng người còn lại đối chiến nhằm củng cố tu vị.
Nhưng chỉ dừng ở mức độ vừa phải để không khiến đối phương bị thương, căn bản là vì hai tỷ muội đều không muốn người còn lại bị thương. Và một phần cũng là do Thiên Long, một lần Ngọc Hương lỡ ra tay hơi quá khiến Ngọc Lan bị thương.
Khi Thiên Long biết được đã tức giận khiển trách cả hai nguyên một ngày, hai nàng nghe mà muốn rụng tai luôn á. Ai bảo Thiên Long kiếp trước là một tên bao bọc con cái một cách thái quá.
Thế là từ đó hai nàng không dám làm quá đà nữa vì không muốn lại nghe cải lương đến từ Thiên Long.
…
Thiên Long vừa đáp xuống mặt đất, Bạch Ngọc Lan đã nhào tới đu vai bám cổ hắn rồi, còn Bạch Ngọc Hương chỉ từ từ lại gần mà thôi.
Hắn cũng quen với hành động này của Bạch Ngọc Lan rồi nên không quá để ý, liếc một hồi xung quanh rồi cất tiếng nói
“Sao rồi? Tu vị củng cố ổn thỏa rồi chứ?”
“Ổn rồi thưa nghĩa phụ!”
Cả hai tỷ muội cùng đồng thanh mà đáp lại câu hỏi của Thiên Long. Nghe vậy thì Thiên Long gật đầu hài lòng nói
“Vậy thì tốt, cứ tiếp tục tu luyện đi! Chỉ có càng mạnh lên mới có thể nắm bắt vận mệnh của chính mình được!”
“Vâng!”
Cả hai đều đồng thanh đáp, thấy vậy thì Thiên Long gật đầu hài lòng. Hai nha đầu này được cái là rất nghe lời hắn và luôn chú tâm tu luyện, điều này khiến hắn rất vừa ý.
Lúc này hắn không để ý, Bạch Ngọc Hương ở một phía nhìn về Bạch Ngọc Lan nháy mắt như ra hiệu gì đó. Bạch Ngọc Lan thấy vậy thì khẽ cười gật đầu một cái, sau đó nàng liền lên tiếng nói với Thiên Long
“Nè nè nghĩa phụ!”
“Gì vậy?”
Thiên Long nghe nàng gọi thì liền hỏi lại, Bạch Ngọc Lan lại nói tiếp
“Ngày mai nghĩa phụ tới phòng con đi! Con mới nghĩ ra một phương thức pha trà mới đó! Con muốn nghĩa phụ là người đầu tiên thưởng thức nó a!”
Thiên Long nghe vậy thì liền vui mừng mà thốt lên
“Vậy à! Được thôi, ta rất mong chờ được thử trà mới do Lan nhi pha đó!”
Bạch Ngọc Lan ngoài tu luyện ra, vì lý do nào đó mà nha đầu này lại rất thích trà đạo. Luôn tìm cách nghĩ ra một loại trà mùi vị đặc sắc hơn, thơm ngon hơn gấp nhiều so với trà khác.
Bạch Ngọc Lan thấy vậy thì vui vẻ hôn một cái vào má hắn mà nói
“Tuyệt quá, chiều mai nhớ tới phòng con đó a!”
Dứt câu, nàng nhảy khỏi người hắn mà đi về phía Bạch Ngọc Hương mà tiếp tục đối chiến.
Thiên Long đưa tay lên sờ má mình mà lẩm bẩm nói
“Cái nha đầu này! Toàn vô tư như vậy a, có lẽ ta chiều nha đầu này hơi quá rồi! Chắc sau phải nói rõ về vấn đề này cho nha đầu này thôi!”
Lẩm bẩm xong thì Thiên Long cũng té khỏi đó mà quay về phòng tu luyện. Thiên Long vừa rời khỏi đó không lâu, hai nha đầu kia liền dừng tay nhìn nhau rồi như chung ý nghĩ gật đầu một cái, sau đó liền cấp tốc phi hành về một phía.
Còn đi đâu thì ngoài các nàng ra, có trời mới biết hai nàng đi đâu.
…
Ngày hôm sau!
Phòng Bạch Ngọc Lan…
Căn phòng được bài trí rất đơn giản, một cái giường, một bộ bàn ghế kê sát khung cửa sổ để dễ nhìn ra bên ngoài. Có một cái tủ để sách, trên đó chật kín bởi rất nhiều loại sách, thi thoảng có vài cuốn vũ kỹ Thiên Long tặng cho nàng ngày trước.
Trên tường có rất nhiều bức tranh vẽ, nào là hình hai tỷ muội nàng, hình có cả mặt Thiên Long, cũng có vài bức phong cảnh trông rất sống động.
Thiên Long đang ngồi trên ghế đợi Bạch Ngọc Lan, nàng đang pha trà ở phía góc phòng. Mùi trà dịu nhẹ, thơm phức lan tỏa cả gian phòng, hít một hơi cũng khiến cho thân thể trở nên sảng khoái.
Thiên Long ngoảnh đầu về phía bóng lưng đang pha trà của Bạch Ngọc Lan nói
“Lan nhi, sắp xong chưa vậy?”
Nghe Thiên Long hỏi, Bạch Ngọc Lan liền mỉm cười, đôi môi đào khẽ hé đáp lại hắn
“Sắp xong rồi, nghĩa phụ đợi chút!”
Nói xong, trên tay nàng xuất hiện một gói bột trắng tinh, đổ vào cốc trà, miệng khẽ nở ra một nụ cười dù rất bình thường nhưng lại có phần nào đó…..nham hiểm?
Xong xuôi, Bạch Ngọc Lan bưng cốc trà ra đặt trước mặt Thiên Long cười nói
“Trà của người đây nghĩa phụ! Thử xem tay nghề con có lên không!”
Thiên Long nghe vậy thì cười cười đáp lại
“Đương nhiên phải tịnh tiến rồi, con là Lan nhi của ta cơ mà kaka!”
Vừa nói, Thiên Long vừa đưa cốc trà lên mà thưởng thức, hương trà thơm phức tràn ngập khoang miệng, dân lên tận mũi. Vị trà pha lẫn đắng ngọt rất chi là tuyệt vời, không những thế khi nuốt xuống cơ thể còn cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.
Thiên Long bày ra một mặt thưởng thức đến tận cùng, Bạch Ngọc Lan vẫn chỉ đứng một bên vẫn một nụ cười đó nhìn Thiên Long.
Một lúc sau, Thiên Long uống hết cốc trà, mặt trông phởn hết mức, quay sang nhìn Bạch Ngọc Lan nói
“Ha tay nghề con lại lên rồi đó Lan nhi! Ta thưởng thức nó mà quên cả trời đất là gì luôn á!”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy thì vẫn khuôn mặt mỉm cười đó mà đáp
“Đa tạ nghĩa phụ quá khen a!”
“Hà hà không có gì, dù sao người có lợi vẫn là ta mà, được thưởng thức cốc trà thơm như vậy a!”
Đang nói thì đúng lúc này, Bạch Ngọc Hương từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào nói
“Uy, ra là hai người ở đây à?”
Thiên Long thấy Bạch Ngọc Hương tiến vào thì hỏi
“Con tới đây tìm ta hay Lan nhi có chuyện gì à?”
“Đúng a! Con có chuyện cần nói với muội muội ý mà!”
Bạch Ngọc Hương liền nhanh chóng trả lời Thiên Long. Thấy vậy thì Thiên Long đứng dậy nói
“Vậy thì ta ra ngoài không làm phiền cả hai!”
Nhưng chưa kịp bước thêm bước nào thì đột nhiên cơ thể hắn nóng bừng lên một cách khó hiểu. Cảm giác như toàn bộ cơ thể bị thiêu đốt bên trong, một cảm giác khó chịu tới tột độ.
Đặc biệt tiểu đệ bên dưới đã ngóc đầu dậy đến hết mức tạo thành một cái lều dưới đũng quần hắn rồi.
“Cái quái? Đ….đây là…..dâm dược?? Nhưng mà từ lúc nào?? Không lẽ….?”
Thiên Long liền quay ra nhìn về phía Bạch Ngọc Lan, chỉ thấy nha đầu này lúc này đang nở một nụ cười đầy mị hoặc cùng đắc ý, đồng dạng Bạch Ngọc Hương bên cạnh cũng bày ra một mặt thú vị nhìn hắn.
Thiên Long lập tức khó khăn nhìn nàng mà hô lên
“La….Lan nhi! Không lẽ….cái này do con?”
Bạch Ngọc Lan vẫn cười như vậy nhìn hắn nói
“Đúng vậy a! Là do con đó!”
“Hả??? Tại sao con lại làm vậy??”
Thiên Long cố gắng kiềm chế lại mà hô lên nhìn nàng nói. Lúc này Bạch Ngọc Hương bên cạnh lại lên tiếng nói
“Thì tụi con đang thực hiện điều nghĩa phụ muốn đó!”
Thiên Long nghe vậy thì khó hiểu nói
“Hả?? Điều….ta muốn??”
Bạch Ngọc Hương vẫn như cũ, cười cười nhìn hắn từ từ nói
“Không phải hôm qua người ở trong phòng than thở gào thét là không được động phòng sao? Con vô tình nghe được nên cấu kết với muội muội bày ra buổi thử trà này để hạ thuốc rồi chính tụi con giúp người thực hiện mong muốn luôn!”
Bạch Ngọc Hương vừa giải thích vừa khẽ liếm đôi môi đào như chuẩn bị gặm nhấm con mồi vậy. Thiên Long nghe vậy thì đổ mồ hôi nghĩ
“Lúc đó nha đầu đó ở bên ngoài ư? Chết tiệt, mình hoàn toàn không để ý! Mà chúng rốt cuộc đã đào đâu ra loại dâm dược mà ngay cả ta còn bị dính như này??”
Phải biết là Thiên Long đã đạt tới Độ Kiếp Kỳ thì gần như khó mà bị trúng mấy loại dâm dược như này. Như biết hắn nghĩ gì, Bạch Ngọc Hương lại cười nói
“Nếu nghĩa phụ hỏi sao thuốc lại có tác dụng với người thì là do thuốc đặc chế tù chỗ Đan gia gia a! Khi tụi con kể cho Đan gia gia kế hoạch thì lão liền hứng thú đưa cho tụi con một gói Kiếp Dâm Dược.”
Thiên Long nghe vậy thì tức muốn nổ tung đầu, trong lòng thầm mắng
“Lão già chết tiệt! Sắp xuống lỗ rồi còn đi hùa theo lũ trẻ chơi ta như vậy! Kiếp Dâm Dược? Đây chả phải loại duy nhất ảnh hưởng tới Độ Kiếp Kỳ sao? Thằng già chết tiệt nhớ mặt lão tử đ…..Hự!”
Chưa chửi xong thì thuốc lại phát tác mạnh hơn khiến Thiên Long càng thêm khó chịu. Tiểu đệ bên dưới xung huyết như muốn nổ tung rồi, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía hai nha đầu kia.
Không nhìn thì thôi, đến khi nhìn thì hai mắt Thiên Long như bay ra khỏi hốc mắt mà lao về phía đó. Lúc này, hai nha đầu này hoàn toàn không còn một mảnh vải nào.
Thân hình lồi lõm hoàn hảo vô khuyết, làn da trắng hồng căng bóng, bộ ngực hắn không để ý lâu ngày giờ đã phát triển tới độ vừa tay rồi.
Cái eo thon thả uốn lượn như eo xà, thập phần dụ hoặc, cặp mông căng tròn đẫy đà vểnh cao đủ khiến vô số nam nhân chết vì nó.
Đôi chân dài miên man cộng thêm cặp đùi nóng bỏng khiến cho người ta hận không thể bị hai nàng dùng nó mà kẹp chết, như vậy cũng đáng vì chết trong sung sướng.
Đặc biệt là khe suối của cả hai đều không có rậm rạp chút nào, trái lại từng ngọn cỏ non chỉ mọc lưa thưa phía trên khiến cho nó trở nên cuốn hút đến vạn phần.
Thiên Long hai mắt mở to khi thấy khung cảnh bổ mắt này, mồm há to như muốn rụng xuống đất. Máu mũi nãy giờ cứ chả dòng dòng không thể kiểm soát nổi.
Hai nha đầu kia thấy bộ dạng của hắn thì cười đắc ý, đôi chân dài bắt đầu chuyển động đi về phía hắn.
Thiên Long đang trong trạng thái mơ hồ thì đột nhiên cảm thấy có cái gì đó mềm mềm đàn hồi ép vào bên cánh tay và sau lưng mình.
Bừng tỉnh thì thấy hai nha đầu này một người thì ôm lấy cánh tay hắn vùi vào giữa cặp ngực mềm mại đàn hồi kia. Một người thì nhào lấy ôm cổ hắn từ đằng sau, ép cặp ngực không thua kém người kia vào lưng hắn.
Điều này khiến Thiên Long đã khó kiềm chế nay càng khó hơn, Bạch Ngọc Lan ôm cánh tay hắn, ghé môi vào sát tai hắn mà khiêu khích
“Nghĩa phụ ~! Người không phải kiềm chế đâu, đây đều là chúng ta tự nguyện mà! Trúng Kiếp Dâm Dược chắc là khiến người rất khó chịu và nóng trong người đúng không!”
Bạch Ngọc Hương cũng theo đó mà thêm dầu vào lửa, cũng ghé vào tai bên kia của hắn mà nói
“Đúng vậy a! Đừng kiềm chế làm gì, chúng ta thực ra đều có tình cảm hướng hết về phía người đó nghĩa phụ! Với lại chúng ta cũng không phải ruột thịt gì a, nên không phải sợ người qua tiếng lại! Mà với cường giả thì cái luân thường đạo lý đó chả đáng một đồng a, vậy nên đừng tự kiềm chế mà hành hạ bản thân nữa hì hì!”
Nghe cả hai khiêu khích liên tục thì Thiên Long đầu muốn nổ tung rồi, hắn hận không thể đè cả hai ra mà đại chiến 300 hiệp. Nhưng may thay, hắn vẫn còn một tia lý trí, lập tức vận sức đẩy cả hai ra mà lao thẳng ra khỏi cửa sổ bay thẳng về phía động phủ mà tìm cách giải dược.
Thấy một cảnh như vậy thì hai tỷ muội thầm tặc lưỡi nói
“Chậc, đồ nghĩa phụ nhát chết! Biết thế dốc cả gói thuốc vào cho khỏi kháng cự!”
Ban nãy Bạch Ngọc Lan chỉ cho có nửa chỗ Kiếp Dâm Dược vì nghĩ tầm đó là đủ để Thiên Long mất lý trí mà lao vô xơi hai nàng rồi. Ai ngờ hắn lại vẫn giữ được lý trí mà lao ra cửa sổ, té khỏi đây.
“Hừ, lần sau thì đừng có hòng thoát được!”
Cả hai đều nhìn về phía Thiên Long bay đi mà đồng thanh nói. Tiếc là chả có lần sau vì lúc đó Thiên Long cũng về ngủ với giun rồi còn đâu.
…
Quay lại hiện tại!
Thiên Long bị hai cô nàng kéo lại mà không nhịn được hô lên
“Lạy chúa, đừng nói lại chơi trò đánh thuốc nhé!”
Hai cô nàng nghe vậy thì cười nham hiểm nói
“Ồ nghĩa phụ vẫn nhớ lần đó cơ à? Nhưng rất tiếc là lần này không có cần phải xài thuốc! Lần này chúng ta mạnh hơn, trực tiếp xài vũ lực là được!”
Dứt câu, hai nàng xé rách y phục hắn mà quăng lên giường, Thiên Long bị vậy thì thầm hô trong lòng
“Vãi! Không lẽ lão tử hôm nay bị hai cô con gái nuôi cưỡng hiếp ư???”