Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 157 Hồi Ức (2)! – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 157 Hồi Ức (2)!

“Ai đó”
Hai nha đầu song sinh khi nghe thấy giọng nói từ phía cửa động phủ vọng vào thì theo bản năng lui về sau mà quát lên.
Đáp lại lời nói của hai nàng, Thiên Long từ bên ngoài động phủ tiến vào, trên tay hắn là hai con yêu thú nhất giai Phong Thố đã được sơ chế loại bỏ hết nội tạng cùng lông.
Tiến đến trước mặt hai tiểu nha đầu song sinh kia, Thiên Long lên tiếng nói
“Gì mà phải đề phòng như vậy? Ta không có ăn thịt hai ngươi đâu! Nếu ta có ý định hại hai ngươi thì đã để hai ngươi chết trên dòng suối kia rồi! Vậy nên yên tâm đi!”
Nghe Thiên Long nói vậy thì hai nha đầu nhìn nhau, nuốt một ngụm nước bọt, nha đầu tỷ tỷ hướng phía Thiên Long mà nhỏ giọng nói
“Là….là ngươi đã cứu chúng ta ư?”
Thiên Long liền bĩu môi nhìn nha đầu này mà lên tiếng đáp lại
“Không ta cứu hai ngươi thì còn ai vào đây nữa hả? Nha đầu nhà ngươi hỏi hơi thừa đó!”
Nghe Thiên Long nói như vậy thì hai nha đầu này mới dần buông bỏ đề phòng một chút. Nha đầu tỷ tỷ lại lần nữa hướng phía Thiên Long nhỏ giọng nói
“Vậy thì…..đa tạ đã cứu mạng tỷ muội chúng ta! Sau này chúng ta nhất định sẽ báo đáp!”
Thiên Long nghe xong thì liền xú tay rồi đáp
“Cái đó thì khỏi cần, ta cứu người không đòi hỏi báo đáp! Mà với lại ta không nghĩ các ngươi đủ khả năng báo đáp cho ta đâu! Giờ thì đói rồi chứ, lại đây ăn đi!”
Nha đầu tỷ tỷ thấy vậy thì liền lên tiếng phản bác lại Thiên Long
“Không được, chúng ta nợ ngươi một mạng! Nhất định sẽ báo đáp! Với lại…..”
Ọc ọc!!
Chưa kịp nói hết câu, từ bụng cả hai nha đầu song sinh này đều kêu lên một tiếng. Thấy vậy thì khuôn mặt cả hai đều trở nên đỏ bừng, xấu hổ lắp bắp nói
“Đâ…đây là…..không phải…..ý ta là….”
Thiên Long nhìn cảnh tượng trước mắt này thì khóe miệng nhếch lên nhìn hai tiểu nha đầu trước mắt cười nói
“Đói rồi chứ gì? Lại đây đi, vùng vẫy trên dòng suối ngày hôm qua khiến hai ngươi mất không ít sức đâu!”
Nói xong, Thiên Long phất tay một cái, một ngọn lửa nhỏ vừa đủ nướng đồ ăn được tạo bởi linh lực của hắn xuất hiện. Thấy một cảnh này, hai nha đầu kia lập tức kinh hãi nhìn hắn mà lắp bắp nói
“Ngà….ngà….ngài là tu sĩ ư?”
Thiên Long nghe nha đầu này hỏi vậy thì theo bản năng mà gật đầu xác nhận
“Đúng vậy! Ta là một tu sĩ!”
Thiên Long vừa dứt câu thì phía hai nha đầu kia lập tức quỳ xuống, cơ thể run rẩy, giọng điệu cũng trở nên run rẩy nói
“Tu sĩ đại nhân tha mạng! Tiểu nhân không biết nên đã mạo phạm ngài! Xin ngài tha cho tiểu nhân”
Thiên Long giật mình khi thấy hai nha đầu này hành động như vậy. Đồng thời hắn cũng nhớ ra tại Tu Chân Giới này, hầu hết tu sĩ dường như coi phàm nhân phục tùng chúng là lẽ đương nhiên.
Từ đó mà trong tâm trí phàm nhân đều sinh ra một nỗi sợ hãi nhất định đối với tu sĩ. Thiên Long lập tức phất tay, một lực lượng vô hình nâng hai tỷ muội song sinh kia dậy. Thiên Long vừa làm hắn vừa thản nhiên nói với hai nha đầu này
“Không cần phải sợ! Ta không như những kẻ khác! Ta ban đâu cũng chỉ là một phàm nhân như các ngươi mà thôi! Vậy nên trong mắt ta phàm nhân hay tu sĩ đều bình đẳng cả!”
Nâng hai nha đầu này dậy xong, Thiên Long tiếp tục chú tâm vào việc nướng thịt. Hai nha đầu kia sau khi nghe Thiên Long nói xong thì có phần tin phần không.
Vậy nên vẫn có chút căng thẳng, chỉ dám ngồi im trên cái giường đá không lên tiếng nói gì nữa. Nhưng mà cái bụng thì lại không yên lặng được, phía bên kia Thiên Long đã bắt đầu nướng hai con Phong Thố rồi.
Hương thơm từ thịt thỏ bốc lên, lan tỏa khắp động phủ khiến cho bụng dạ hai tiểu nha đầu này không nhịn được mà kêu lên òng ọc.
Thiên Long thấy hai tiểu nha đầu này đói bụng mà vẫn e dè không dám lên tiếng thì cười khổ. Hắn nướng xong hai con Phong Thố, cầm tới trước mặt hai đứa nói
“Ăn đi! Không cần phải sợ sệt như vậy đâu, ta đã bảo là không làm hại các ngươi đâu mà! Thế nên ăn mà lấy lại sức đi!”
Hai tiểu nha đầu nhìn hai cái đùi thỏ thơm nức mũi trước mặt, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt. Cuối cùng, một lúc không nhịn được mà đưa ta ra chộp lấy cái đùi mà ăn ngấu nghiến.
Thiên Long thấy một cảnh này thì nhếch mép mỉm cười. Đứng dậy, Thiên Long xoay người về hướng cửa động phủ nói
“Đói thì cứ ăn thêm! Ta ra ngoài làm chút việc, một lúc nữa ta quay lại!”
Nói xong, Thiên Long để lại hai tiểu nha đầu đang ăn như hổ đói trong động phủ mà đi ra ngoài.
Hai tiểu nha đầu kia sau khi ăn xong cái đùi thì vẫn còn đói nên đã tiếp tục tiến tới mà lấy ăn tiếp. Cuối cùng, hai con thỏ nướng cũng nằm gọn trong bụng hai tiểu nha đầu này.
Ăn xong, tiểu nha đầu muội muội quay sang nhìn tỷ tỷ mình mà lên tiếng nói
“Tỷ, giờ chúng ta làm gì đây?”
Nha đầu tỷ tỷ nghe muội muội mình hỏi vậy thì liền rơi vào trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, nha đầu tỷ tỷ nói
“Giờ ra bên ngoài cũng chẳng còn nơi nào mà đi! Với lại chúng ta đang bên trong khu rừng nói chỉ có tu sĩ mới tiến vào được! Ra ngoài bây giờ rất là nguy hiểm, chỉ còn cách nhờ người kia mà thôi!”
Nha đầu muội muội nghe vậy thì liền hé miệng nói
“Nếu như hắn có ý đồ gì với chúng ta thì sao? Dù sao lời của đám tu sĩ không thể hoàn toàn tin tưởng được!”
Nha đầu tỷ tỷ nghe vậy thì chỉ có thể thở dài lắc đầu
“Kể cả vậy cũng phải chịu thôi! Ra ngoài thì chết trong bụng yêu thú, ở đây nếu tên kia có ý định hại chúng ta thì chúng ta cũng vô pháp phản kháng. Vậy nên cứ thử tin tưởng đám tu sĩ này một lần xem sao!”
Nha đầu muội muội nghe vậy thì cũng chỉ biết gật đầu nghe theo mà thôi.
Lúc sau, Thiên Long quay lại với hai bình nước suối trên tay, nhìn hai nha đầu này đã ăn xong thì cười nói
“Ăn xong rồi à? Vậy giờ khát không? Uống chút nước đi này!”
Vừa nói, Thiên Long vừa đưa hai bình nước đến trước mặt hai tiểu nha đầu. Tiếp lấy bình nước trong tay Thiên Long, cả hai lí nhí nói
“Ca…..cảm ơn!”
Thiên Long chỉ cười rồi ngồi xuống nhìn hai tiểu nha đầu đang tu ừng ực lấy bình nước. Lúc sau, Thiên Long lên tiếng nói
“Được rồi! Hai ngươi có thể kể cho ta tại sao hai ngươi lại xuất hiện tại khu rừng này vậy?”
Vừa uống nước xong, hai tiểu nha đầu nghe Thiên Long hỏi vậy thì có chút lưỡng lự, nhưng sau đó cũng kể hết ra cho Thiên Long.
….
Mọi chuyện hóa ra là do hai nha đầu này đã mất cha mẹ từ hai năm trước, chỉ còn hai đứa nương tựa vào nhau mà sống. Nhưng mà đối với hai tiểu nha đầu mới lớn như này thì việc kiếm đồ ăn thức uống sống qua ngày cũng đã là một điều rất chi là khó khăn rồi.
Một hai năm gần đây chỉ có thể làm vài việc vụn vặt để có thể kiếm miếng ăn sống qua ngày. Cũng chính vì điều này là giải thích cho việc tại sao hai nha đầu này mới nhỏ như vậy mà từ khuôn mặt đã lộ rõ vẻ kiên cường rồi.
Dù cuộc sống khó khăn, nhưng hai tỷ muội nương tựa vào nhau, lấy đối phương là điều để bản thân cố gắng sống tiếp nên khó khăn cũng chả là gì nữa.
Cho đến hai ngày trước chỗ hai nha đầu sống có một tin do kẻ nào đó tung ra là chỉ cần vào rừng kiếm được một nhánh linh thảo mà một tên tu sĩ đang cần tìm thì sẽ được hắn chiếu cố sống sung sướng tới cuối đời.
Lúc đó không chỉ đám phàm nhân chỗ hai nha đầu động tâm mà chính bản thân hai đứa cũng động tâm. Sống khó khăn suốt hai năm trời thì đương nhiên nghe đến có cơ hội sống sung sướng thì bảo sao hai đứa không động tâm.
Thế là hai nha đầu này đi tới nơi tung tin, lấy được một tờ giấy có hình linh thảo mà tên tu sĩ kia cần tìm rồi tiến thẳng vào khu rừng này.
Nơi hai nha đầu sống, tất cả những ai còn vận động được đều tiến vào rừng mà kiếm linh thảo.
Chỉ trong một ngày, hai nha đầu ở phía rìa khu rừng đã tìm được linh thảo trong hình mà quay về. Nào ngờ khi quay về lại thấy toàn bộ nơi hai nha đài sống ngập trong biển lửa.
Một khung cảnh ngập tràn huyết sắc, khắp nơi đều là xác những người dân nằm trên đất, máu chảy thành từng dòng, đám cướp hoành hành khắp nơi. Lúc này hai nha đầu này mới biết, tin kia chỉ là do bọn cướp dựng lên để nhằm dụ tất cả nam nhân của nói này đi để chúng cướp cho dễ mà thôi.
Hai nha đầu này khi quay về thì bị phát hiện, rơi vào tầm mắt của một vài tên biến thái nên đã bị truy đuổi vào khá sâu bên trong khu rừng này.
Trên đường chạy trốn, không may trượt chân kéo nhau rơi xuống dòng suối, mặc dù thoát khỏi bọn cướp nhưng lại không thể thoát khỏi dòng chảy của con suối.
Và sau đó nếu không phải gặp được Thiên Long thì cả hai cũng đã chết rồi.
Nghe xong câu chuyện của hai nha đầu này thì Thiên Long gật đầu, bảo sao hqua lại thấy có một cột khói gần đây. Hóa ra là nơi hai nha đầu này bị đốt, lúc sau hắn nhìn cả hai mà nói
“Vậy là giờ cả hai không còn nói để đi?”
Hai tiểu nha đầu nghe xong thì buồn bã gật đầu, thấy vậy thì Thiên Long rơi vào suy ngẫm.
Một lúc sau, Thiên Long như nghĩ ra gì đó thì hơi nhếch mép cười, thoát khỏi trạng thái suy nghĩ rồi hướng hai nha đầu lên tiếng
“Được rồi! Hai ngươi gặp được ta coi như đây là cơ duyên của các ngươi.”
Nghe lời này của Thiên Long thì hai tiểu nha đầu rơi vào khó hiểu. Thiên Long lại nhìn hai nha đầu này mà nói tiếp
“Bây giờ các ngươi có hai lựa chọn! Một là ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi khu rừng này, từ đây về sau hai ngươi tự sinh tự diệt!”
Hai tiểu nha đầu nghe xong thì nhìn nhau một lúc rồi lại tiếp tục hướng phía hắn chăm chú nghe xem lựa chọn còn lại là gì.
Thiên Long thấy vậy thì hơi nở nụ cười mà nói tiếp
“Lựa chọn thứ hai là các ngươi sẽ thực hiện báo đáp cho ta!”
Hai nha đầu này nghe Thiên Long nói vậy thì khó hiểu, rõ ràng trước đó còn nói là bọn họ không báo đáp được đâu. Sao giờ lại đi bảo hai người báo đáp?
Thiên Long nhìn hai nha đầu bày ra vẻ mặt khó hiểu này thì cười cười nói tiếp
“Và điều kiện để hai ngươi báo đáp ta là để ta nhận nuôi hai ngươi, từ giờ cuộc sống về sau của hai ngươi là do ta lo liệu!”
“Hả!???”
Cả hai tiểu nha đầu nghe vậy thì không nhịn được mà hô lên kinh ngạc nhìn Thiên Long. Lúc sau, nha đầu tỷ tỷ nuốt một ngụm khí nhìn Thiên Long nói
“Sao ngài lại muốn nhận nuôi chúng ta vậy ạ?”
Thiên Long nghe vậy thì giả vờ ho vài tiếng mà làm bộ nói
“E hèm! Như ta đã nói, các ngươi gặp ta thì coi như là cơ duyên của các ngươi đi! Đúng vậy, chỉ thế thôi!”
Mồm thì nói vậy nhưng trong lòng lại thầm nói
“Chứ ai đời lại phun toẹt ra là ta muốn có con nhưng lão bà lại chưa cho động phòng! Như vậy thì có mà mất mặt đến chết à?”
Nghe Thiên Long nói vậy thì hai nha đầu này nhìn nhau giống như kiểu trao đổi bằng ánh mắt. Sau một lúc thì quay ra nhìn hắn nhỏ giọng nói
“Nếu ngài không chê chúng ta thì…..”
Thiên Long nghe vậy thì sảng khoái cười nói
“Tốt! Lựa chọn đúng đắn, từ giờ hai ngươi chính thức là nghĩa nữ của ta! Chỉ cần ta còn sống, bất cứ kẻ nào đừng mong đụng được tới hai ngươi. Giờ còn không mau gọi hai tiếng “nghĩa phụ”!”
Thấy vậy, hai tiểu nha đầu vì lý do gì đó hơi đỏ mặt xấu hổ hướng phía hắn lí nhí nói
“Ng…nghĩa phụ~!”
Đoàng!
Trong đầu Thiên Long như có thứ gì đó nổ tung, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn không chịu được khi hai nha đầu này gọi mình như vậy.
Thiên Long trong lòng vui muốn khóc luôn rồi, nhưng vẫn cố kìm nén lại mà nói
“Tốt! Giờ thì ta sẽ đưa hai đứa ra khỏi đây mà quay về chỗ ta!”
Nghe vậy thì hai nha đầu khẽ gật đầu, Thiên Long liền phất tay một cái, một lực lượng vô hình nhấc bổng hai nha đầu lên.
Thiên Long cũng phá tan động phủ rồi bay thẳng lên trời kéo theo hai tiểu nha đầu bên cạnh mình.
Hai tiểu nha đầu lần đầu trải nghiệm cảm giác phi hành nên rất kinh ngạc. Lăng không giữa trời, Thiên Long nhớ gì đó thì lên tiếng nói
“À, ta quên không hỏi tên hai ngươi! Hai ngươi tên gì? Ta trước, ta tên hai chữ, Thiên Long! Mà về sau cứ gọi ta nghĩa phụ là được!”
Nghe vậy thì hai tiểu nha đầu gật đầu, song nha đầu tỷ tỷ lên tiếng nói
“Con tên Bạch Ngọc Hương! Còn đây là muội muội của con, Bạch Ngọc Lan!”
Thiên Long nghe xong thì gật đầu, nhìn hai tiểu nha đầu giống nhau y đúc này, Thiên Long xoa cằm nghĩ gì đó rồi nói
“Được rồi! Vậy thì Ngọc Hương, con lại đây!”
Vừa nói vừa kéo Bạch Ngọc Hương lại phía mình, không để nha đầu này lên tiếng thì Thiên Long đã lôi ra một sợi chun. Sau đó vòng tay ra sau gáy Bạch Ngọc Hương rồi cột mái tóc nâu dài của nha đầu này lên.
Làm xong thì Thiên Long cười nói
“Xong, giờ thì dễ phân biệt hai đứa hơn rồi đó!”
Bạch Ngọc Hương lúc này hơi đỏ mặt, dù chỉ mới mười một mười hai nhưng đây là lần đầu tiếp xúc với nam nhân khác ngoài phụ thân nên vẫn có phần xấu hổ.
Sau đó thì Thiên Long dẫn cả hai về tông môn, lúc này hắn là người mạnh nhất cả tông môn nên khi dẫn hai tiểu nha đầu này về chả ai dám nói gì.
Khi tới Vân Thiên Tông thì hai nha đầu Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan đều há hốc mồm bởi sự hoành tráng nơi đây.
Thiên Long đã nhận nuôi hai đứa thì cũng bắt đầu dạy cả hai tu luyện. Thiên Long được một phen kinh hỉ vì biết được thiên phú tu luyện của cả hai đều cực cao.
Khi bắt đầu bước vào tu luyện, cả hai mới biết được sự khủng bố của Thiên Long. Cả hai không ngờ được rằng bản thân lại được nhận nuôi bởi cường giả số một số hai trên toàn Tinh Cầu.
Thời gian cả hai ở Vân Thiên Tông cứ thế trôi qua, đã được hơn 50 năm. Trong thời gian này, Tiêu Ngọc Sương cũng đã xuất quan thành công bước vào Đại Thừa Đỉnh Phong.
Khi biết lão công mình đi nhận nuôi hai tiểu nha đầu thì một mặt nhìn hắn mà nói
“Bộ huynh vã đến vậy cơ à Long ca?”
Hai tiểu nha đầu kia thời gian đó cũng đã quen thuộc với Tiêu Ngọc Sương và còn gọi nàng nghĩa mẫu luôn, khiến cho nàng phản ứng không kịp hệt Thiên Long.
50 năm đó, hai tiểu nha đầu ngày nào đã bước chân vào Hóa Thần Kỳ. Được đặt vào hàng ngũ thiên tài của thiên tài trong tông môn.
Thời gian chăm sóc hai tỷ muội Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan, Thiên Long cũng thấy được rằng Ngọc Lan tính tình khác hẳn Ngọc Hương.
Một người thì hiếu chiến, lúc nào cũng gọi hắn ra để thử uy lực của vũ kỹ. Thiên Long thì chiều hai nha đầu này hết mực nên mặc kệ cho nàng ta xài vũ kỹ lên người, dù sao cũng chỉ như gãi ngứa.
Trái ngược với Ngọc Hương, Ngọc Lan thì lúc nào cũng bám lấy hắn, hắn có khi ưa thích nha đầu này hơn. Chỉ có một vấn đề với hai nha đầu này mà hắn không tiện nói ra…
Cứ như vậy, thời gian tiếp tục trôi đến khi Thiên Long đột phá Độ Kiếp Đỉnh Phong đồng thời sau đó là trận chiến mang tính hủy diệt với Ma Tộc diễn ra.
Trong trận chiến đó, Thiên Long đã đưa toàn bộ tài nguyên tích góp được cả đời cho hai nghĩa nữ của mình và ép buộc hai nàng rời đi không được tham gia trận chiến vì hắn không muốn hai nàng phải mất mạng.
Dù không muốn nhưng dưới uy thế của Thiên Long, hai nàng cũng phải nghe theo mà rời đi xa.
Và như đã biết, trận chiến đó dù Nhân Tộc thắng nhưng Thiên Long cùng Tiêu Ngọc Sương cũng bỏ mạng.
Còn hai nghĩa nữ của hắn sau đó như nào thì Thiên Long cũng chả biết được vì hắn lúc đó chết bố nó rồi còn đâu!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.