Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 156 Hồi Ức! – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 156 Hồi Ức!

Đột nhiên hai cô nàng Bạch Ngọc tỷ muội hơn mình khéo cả vạn tuổi lao vào ôm mình và gọi mình hai tiếng “nghĩa phụ” khiến Thiên Long không thể nhịn được mà méo mặt hô lên
“Nà ní? Cái Lề Gì Thốn!??”
Hô lên thì Thiên Long cũng đồng thời vùng vẫy thoát khỏi hai cô nàng rồi lui ra sau. Nhìn hai tỷ muội Bạch Ngọc này, Thiên Long khó hiểu lên tiếng
“Hai người nói vậy là ý gì? Nghĩa phụ là sao? Hai người không nhầm ta với ai đó chứ??”
Hai tỷ muội Bạch Ngọc thấy vậy thì nhìn nhau xong Bạch Ngọc Hương tiến lên tay cầm lấy ngọc bội đặt trong hộp rồi giơ lên trước mặt hắn nói
“Nếu ngươi nhận ra ngọc bội này thì như vậy không có chuyện ngươi không nhận ra chúng ta. Đặc biệt khi ngươi còn nói nó do kiếp trước ngươi tạo ra nữa!”
Thiên Long nghe nàng nói vậy thì biết là mình không giấu được cái chuyện kiếp trước của mình. Hắn bèn thở dài nói
“Haiz, đúng là thế thật! Nhưng ta không có nhớ là đã đưa nó cho hai người a! Mười ngàn năm trước chúng ta có gặp nhau?”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy thì liền hừ một tiếng nói
“Hừ, ngươi còn không lục lại trong cái đầu ngươi xem còn ai gọi ngươi hai tiếng “nghĩa phụ” vào mười ngàn năm trước không?”
Nghe Bạch Ngọc Lan nói thì Thiên Long cũng đành phải tay chống cằm và bắt đầu lục lọi lại đống ký ức trong đầu mình. Cứ vậy thời gian trôi qua một lúc, Thiên Long đột nhiên hai mắt mở to nhìn về phía tỷ muội Bạch Ngọc và Bạch Ngọc Hương hô lên
“Không lẽ hai ngươi chính là hai con nha đầu mười ngàn năm về trước ta nhận nuôi sau khi cứu khỏi con suối đó ư??”
Hai tỷ muội Bạch Ngọc Hương và Bạch Ngọc Lan thấy Thiên Long cuối cùng cũng nhớ ra thì đồng thời nở một nụ cười nói
“Chào mừng trở lại, nghĩa phụ!”
Nhìn hai cô nàng nóng bỏng trước mặt mình, Thiên Long trong đầu dần hiện lên khung cảnh rất lâu về trước.
…..
Mười ngàn năm trước!
Tại Vân Thiên Tông!
Trong một căn phòng nào đó sâu bên trong tông môn, căn phòng này giản dị vô cùng. Chỉ có một cái giường đủ hai người nằm, một bộ bàn ghế đặt cạnh cái cửa sổ nhìn ra ngoài là một khung cảnh như chốn bồng lai và một vài kệ sách xung quanh căn phòng.
Hiện có một thân ảnh mặc bộ y phục trắng tinh, bên ngoài khoác một trường bào thanh sắc, trước ngực thêu một đám mây.
Thân ảnh này hiện tại tay đặt trên bàn chống lấy cằm, ánh mắt hướng ra phía bên ngoài.
Người này còn ai khác ngoài Thiên Long của kiếp trước cơ chứ. Lúc này hắn như đanh suy nghĩ về điều gì đó, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi mà lẩm bẩm than
“Haizz, chán thiệt chứ! Bế quan gần 50 năm không đột phá mốc cuối để lên Độ Kiếp Đỉnh Phong a. Như này thì bao giờ mới động phòng với lão bà đây!”
Đương nhiên còn gì có thể khiến hắn, kẻ được coi là đệ nhất thiên tài toàn Tinh Cầu lúc này phiền muộn ngoài việc động phòng với vợ cơ chứ.
Mà nếu có ai nghe được câu này của hắn thì đảm bảo hận không thể cắn chết hắn. Người khác thì mất cả ngàn, thậm chí cả vạn năm mới có thể đặt chân tới Độ Kiếp Kỳ hoặc là không bao giờ có thể chạm tới nước này.
Ấy vậy mà hắn đây dùng gần 500 năm như gắn tên lửa vào đít phóng thẳng lên Độ Kiếp Hậu Kỳ. Lần bế quan lâu nhất cũng chỉ là lần gần đây, tốn 50 năm mà thôi.
Trong khi ở cảnh giới này, người khác bế quan không phải ngàn năm thì cũng phải vài trăm năm mới xuất quan một lần. Hắn đây có 50 năm đã than thì bảo sao nếu như kẻ khác nghe được chả hận không cắn chết hắn.
“Haizz, muốn có một đứa con thôi sao mà khó quá vậy trời! Cái điều kiện chết tiệt của lão bà đúng là oái ăm mà! Suốt mấy trăm năm nay phải kiềm chế, tiểu đệ ta sắp nổ tung rồi a!”
Thiên Long vẫn tiếp tục lẩm bẩm than vãn về cái vần đề này không ngừng. Mà cũng đúng, hắn thì tinh lực dồi dào nhưng lão bà không cho triển, đã thế còn bị cấm đi tới kỹ viện.
Như thế khác gì tra tấn hắn không cơ chứ, việc duy nhất giúp hắn kiềm chế gần 500 năm qua là tu luyện. Chỉ có tu luyện, tu luyện và tu luyện mới giúp hắn kiềm chế được điều đó.
Nhưng hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, có vợ mà không được mần thì đúng là cực hình.
“Haizz, thôi bỏ đi! Cố thêm chút nữa, cũng cảm giác sắp thành công đột phá bước cuối cùng rồi, chỉ cần tích lũy thêm một lượng lớn linh khí nữa thôi!”
Than vãn mãi cũng chả được gì nên hắn liền ném cái suy nghĩ đó sang một bên.
Bộp!
Hai tay vỗ xuống mặt bàn rồi đứng dậy, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài, Thiên Long lẩm bẩm nói
“Thôi, ra ngoài đi dạo tý vậy! Bế quan lâu ngày cũng chán muốn chớt rồi!”
Dứt câu, Thiên Long liền biến mất khỏi căn phòng, xuất hiện ngay phía trên Vân Thiên Tông. Lúc hắn xuất hiện thì đằng sau có một âm thanh vang lên
“Long ca! Huynh định đi đâu vậy?”
Thiên Long nghe thấy lời này thì liền quay người lại, đập vào mắt là một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt khả ái xinh xắn không thiếu phần mạnh mẽ, mái tóc lục bích dài buộc sang hai bên.
Thân bận một bộ váy ngắn xanh lục ôm sát lấy cái cơ thể nhỏ nhắn đó, bên ngoài thì cũng giống Thiên Long là mặc một cái trường bào thanh sắc và phía trước ngực cũng thêu một hình đám mây.
“Sương nhi à! Không có gì đâu, ta chỉ định ra ngoài đi dạo chút thôi ý mà! Bế quan lâu ngày thành ra hơi chán a!”
Cô gái trước mặt Thiên Long lúc này không ai khác ngoài vợ hắn, Tiêu Ngọc Sương. Nghe Thiên Long nói vậy thì Tiêu Ngọc Sương gật đầu
“Ừm vậy huynh đi vui vẻ! Muội muốn đi bế quan để đột phá Đại Thừa Hậu Kỳ, tiến vào Đại Thừa Đỉnh Phong a!”
Nghe cô nàng nói vậy thì Thiên Long gật đầu nhìn nàng nói
“Ừm, vậy ta đi đây! Chúc muội may mắn nha!”
“Ừm!”
Tiêu Ngọc Sương cũng gật đầu đáp lại hắn rồi biến mất tại chỗ, tiến về động phủ trong tông môn để bế quan. Thấy nàng rời đi, Thiên Long cũng lập tức biến mất, rời khỏi tông môn.
Phóng đại về một hướng nào đó, vừa phi hành, Thiên Long vừa nghĩ
“Ủa? Mà giờ làm cái gì mới được cơ chứ?”
Khựng lại giữa không trung, Thiên Long cứ đứng đó mà lẩm bẩm
“Hừm, gần 500 năm không ra khỏi tông môn rồi, giờ chả biết nên làm cái gì nữa! Đi kiếm linh dược? Cái đó thì trong giới chỉ của mình có cả đống rồi!”
Nghĩ nát óc một lúc mà chẳng biết nên làm cái gì, Thiên Long thở dài đang định quay về tông môn mà bế quan lần nữa thì đột nhiên ngó xuống phía dưới thấy gì đó.
Bên dưới hắn là một khu rừng lớn, từng cây đại thụ cao cả vài trăm mét, có một vài cây tồn tại lâu năm mọc cao tới mức đâm xuyên qua cả từng tầng mây.
Khu rừng có không ít những yêu thú từ nhất giai tới tứ giai, từ ngũ giai trở lên đều ở khu vực ẩn nấp của chúng cả rồi.
Nhưng mấy thứ trên đều không phải điều khiến Thiên Long chú ý, điều khiến hắn để ý đó là trên dòng suối chảy siết bên dưới có hai thân ảnh đang bị dòng nước cuốn đi và phía trước là một thác nước cao cả trăm mét.
Hai thân ảnh đó Thiên Long thấy chỉ là phàm nhân nên nếu như rơi xuống thác nước thì chỉ có mất mạng mà thôi.
“Ai da! Con cái nhà ai mà lại lang thang ở đây rồi rơi vào tình huống này đây! Thôi thì gặp được ta hôm nay coi như số hai ngươi chưa tận!”
Thiên Long đưa tay xoa trán nói, dứt câu hắn liền lao thẳng xuống chỗ hai thân ảnh kia.
Thường thì với hầu hết tu sĩ gặp cảnh này đều sẽ bỏ qua chẳng bận tâm làm gì vì sống chết của phàm nhân đối với hầu hết tu sĩ là một điều gì đó chả đáng đếm xỉa tới.
Vậy nên khi gặp cảnh này thì theo lẽ thường thì những tu sĩ khác đều mặc kệ sống chết hai người bên dưới kia.
Nhưng Thiên Long thì lại khác, vốn ban đầu hắn cũng chỉ là một phàm nhân như hai người kia mà thôi. Nếu như không có cha vợ, đồng thời là sư phụ của hắn đem về Vân Thiên Tông thì đã chả có hắn của bây giờ.
Thế nên từ lâu trong mắt hắn phàm nhân hay tu sĩ đều bình đẳng, sinh mạng của cả hai bên đều quý giá như nhau cả.
Thậm chí từ lúc đặt chân vào Độ Kiếp Kỳ, hắn đã cải biến Vân Thiên Tông và những nơi trực thuộc tông môn thành một nơi mà cả phàm nhân và tu sĩ đều bình đẳng cả.
Cha vợ hắn ban đầu phản đối mà tý nữa xảy ra con rể và cha vợ xung đột phang nhau. Nhưng cuối cùng lão cũng phải thuận theo điều đó vì….Tiêu Ngọc Sương đồng ý với điều đó.
Đơn giản lão là một kẻ chiều con vô điều kiện trong truyền thuyết, Tiêu Ngọc Sương muốn gì là lão đều nghe theo cả.

Thiên Long lập tức xuất hiện phía trên hai người bị dòng nước cuốn đi, phất tay một cái, cả hai đều được nhấc lên và bay vào bờ.
Cứu hai người xong, Thiên Long mới đánh giá qua hai người này. Liếc qua thì thấy đây là hai tiểu nha đầu khoảng mười đến mười một tuổi mà thôi.
Thiên Long thấy vậy thì một tay xoa đầu thầm nghĩ
“Hai nha đầu này làm gì ở trong đây thế không biết? Phàm nhân mà tiến vào đây thì khác gì tự sát đâu cơ chứ, mà hai tiểu nha đầu này sống sót được đến đây là một kỳ tích rồi a!”
Nhìn xuống hai nha đầu này, hơi thở gần như không có, Thiên Long thấy vậy thì mới giật mình hô lên
“Thôi chết! Quên mất, phải ép nước suối ra khỏi cơ thể bọn chúng không thì chúng mất mạng mất!”
Dứt câu, Thiên Long liền đưa tay ra điểm vào lưng hai nha đầu này mỗi đứa một phát. Lập tức nước suối mà hai đứa uống phải liền bị đẩy ra, cả nước suối tồn đọng trong phổi cũng bị đẩy ra, thành công giữ lại một mạng cho cả hai.
Thiên Long làm xong thì liền tiến ra một góc rồi phất tay tạo nên một động phủ rồi đưa hai nha đầu kia vào nằm, đồng thời dùng linh lực hong khô người cho cả hai.
Hắn cũng tiện ra ngoài vớ vài con yêu thú nhất giai về chế biến cho hai nha đầu ăn khi tỉnh dậy, dù sao hắn cũng từng là phàm nhân nên việc này hết sức quen thuộc.
Còn vì sao hắn không cứu tỉnh hai nha đầu đó luôn mà lại mất thời gian đợi tỉnh ư? Thử hỏi phàm nhân chịu được dù chỉ một sợi cực nhỏ linh lực của Độ Kiếp Kỳ không?
Chỉ mất chưa đến vài giây Thiên Long đã quay lại động phủ, thắp lên một nhóm lửa giữ ấm cho hai nha đầu, tiện thể kiểm tra xem như nào rồi.
Sau khi được hong khô, Thiên Long mới nhận ra hai nha đầu này vậy mà lại là một cặp sinh đôi. Mái tóc nâu dài mượt mà, khuôn mặt khả ái ngây thơ, nhưng phần nào đó lại toát ra một vẻ kiên cường.
Thân hình nhỏ nhắn giống y chang nhau, cả hai đều mặc trên mình một cái váy liền thân cũ nát màu nâu không quá đầu gối, nhìn kiểu gì trông cũng thập phần đáng thương.
Thiên Long đánh giá xong một hồi thì thở dài lẩm bẩm
“Haiz, hai nha đầu này nhìn là có thể đoán ra được chúng sinh ra trong gia đình không mấy khá giả rồi. Nhưng rốt cuộc vì sao mà lại xuất hiện ở khu rừng chỉ tu sĩ mới có thể tiến vào cơ chư?”
Nghĩ nát óc thêm một hồi nhưng không được gì thì Thiên Long bèn nghĩ
“Thôi đợi hai đứa tỉnh dậy rồi hỏi vậy!”
Nghĩ xong, Thiên Long cũng ngồi xuống khoanh chân lại rồi bắt đầu tu luyện tiếp cho thời gian trôi qua nhanh, nhưng thần thức vẫn luôn khai mở để chú ý hai tiểu nha đầu kia.
Thời gian cứ vậy trôi qua, thoắt cái đã tới sáng ngày hôm sau.
Lúc này, đôi mắt của hai tiểu nha đầu kia bắt đầu dần hé mở. Khung cảnh động phủ liền xuất hiện trong mắt hai tiểu nha đầu
“Ưm~ ta vẫn còn sống ư?”
Một trong hai nha đầu từ từ ngồi dậy lí nhí nói.
Đột nhiên nha đầu này như nhớ ra gì đó mà liền lo lắng hô lên
“Ta còn sống, vậy Ngọc Lan, muội ấy……còn muội ấy thì sao?”
Nha đầu này như chưa ý thức được hết mọi chuyện hiện tại nên thành ra cuống cuồng kiếm tìm muội muội.
“Ưm….muội ở đây mà tỷ!”
Nha đầu còn lại lúc này ở bên cạnh cũng dần ngồi dậy, một tay dụi dụi mắt mà nói nhỏ.
Nha đầu kia thấy muội muội của mình không sao thì liền nhào tới ôm lấy nàng mà thút thít
“Hức…may quá muội không sao..hức…may quá! Tạ ơn trời huhu!”
Tiểu muội muội thấy tỷ tỷ mình như vậy cũng mới tỉnh hẳn mà nhớ tới việc mà cả hai đã trải qua. Nàng cũng liền trở nên mít ướt ôm lấy tỷ tỷ mình mà thút thít
“Oaaa….muội sợ quá! Hức….muội cứ tưởng mình chết rồi huhu! Muội sợ quá oaaaa!”
Hai tỷ muội các nàng cứ vậy ôm nhau mà khóc một hồi lâu, dù sao thì cả hai mới chỉ là những đứa trẻ mới lớn. Trải qua một việc tưởng như mất mạng như vậy không sợ mới lạ đó.
Một lúc sau cả hai mới nín, người tỷ tỷ gạt nước mắt đi mà lên tiếng nói
“Mà….sao chúng ta lại ở đây? Có ai đã cứu chúng ta ư?”
“Muội không biết nữa!”
Cả hai vừa dứt câu thì đột nhiên từ bên ngoài vang lên một giọng nói
“Tỉnh rồi đó à? Có đói không? Lại đây ăn chút gì đi này!”
Hai nha đầu nghe tiếng nói này thì như thể theo bản năng mà hơi lép về phía sau rồi hô lên
“Ai đó!”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Đậu má! Chả hiểu web kiểu gì mà cả tối qua không tài nào đăng nổi chương. Viết xong mà muốn đăng cũng chả được. Web sida vãi quần!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.