Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 155 Cái Lề Gì Thốn? – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 155 Cái Lề Gì Thốn?

Thiên Long theo lão chấp sự kia đi tới một tòa đại điện xa hoa, hoành tráng đến cực điểm. Thiên Long quan sát kiến trúc này một hồi thì lại tiếp tục đi theo lão chấp sự tiến vào bên trong đại điện.
Từng bước đi lên bậc thang tiến lên tầng phía trên, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh. Thiên Long thấy làm lạ, bởi vì tòa đại điện lớn như vậy mà chỉ có lớt phớt vài người trông như người hầu đang dọn dẹp.
Còn lại chả có lấy một bóng người nào khác cả. Nghĩ một lúc xong Thiên Long cũng ném cái thắc mắc đó sang một bên mà tập trung bám theo lão già chấp sự đáng ghét kia.
Sau một hồi, hai người đi lên tầng cao nhất của tòa kiến trúc này. Dừng chân lại tại trước một cánh cửa gỗ, Thiên Long theo bản năng như hồi còn ở Trái Đất khi đi học bị gọi lên phòng ban giám hiệu thì lại nhìn lên phía trên cửa để xem đó là phòng gì.
Ngước lên phía bên góc phải của cánh cửa thì thấy có một tấm bảng ngọc thạch được khắc dòng chữ “Phòng Viện Trưởng”.
Thấy vậy thì Thiên Long hơi giật mình thầm nghĩ
“Quắt Đờ Phắc? Thế vẹo nào lại bị gọi lên đây? Mình đã làm gì để cô nàng kia để ý à? Chưa chi mới vô trường đã bị gọi lên phòng ban giám hiệu thế này, đã thế còn là trùm cuối của trường nữa chứ! Mặc dù như này có cơ hội tiếp cận một trong hai người, nhưng bị gọi lên không lý do thì khá là khó đỡ a!”
Tuôn một tràng dài ở bên trong đầu, nghĩ tới nghĩ lui không biết cô nàng này gọi hắn lên làm gì, rõ ràng còn chưa gặp mặt lần nào.
“Không lẽ lại nhìn trúng thiên phú của ta nên muốn thu làm đệ tử? Hừm, không khéo lại vậy lắm!”
Cuối cùng hắn chốt hạ là vì lý do này nên hắn được gọi tới đây. Lúc này, lão già chấp sự đưa tay lên gõ vài cái vào cánh cửa
Cốc! Cốc! Cốc!
Gõ xong thì hắn liền lên tiếng nói: “Thưa viện trưởng, ta đã đem người tới rồi ạ!”
Thiên Long và lão già chấp sự đợi một lúc thì từ bên trong phòng, một giọng nói dịu nhẹ, cực kỳ êm tai nhưng không kém phần uy nghiêm vang lên
“Được rồi, ngươi lui đi! Người còn lại thì mau vào đi!”
“Rõ thưa viện trưởng!”
Lão già chấp sự đáp lại lời nói kia xong lại quay ra nhìn Thiên Long nói
“Viện trưởng cho gọi ngươi đó! Mau vào đi!”
Nói xong lão liền quay lưng rời đi, nhìn lão già đó rời đi mà lẩm bẩm nói
“Cái đậu má, ta có điếc đâu mà không nghe thấy nàng nói! Mắc mớ gì cần ngươi nhắc lại, tên này bị khó ở à? Già đầu rồi còn vậy, hừ!”
Lẩm bẩm xong thì cũng đưa tay đẩy cửa gỗ mà tiến vào trong phòng. Cánh cửa gỗ mở ra, hiện lên trước mắt Thiên Long là một căn phòng rộng rãi thoáng đãng.
Xung quanh là những tủ sách đủ các loại sách mà hắn chả biết đó là sách quái gì. Ở một bên là một cái giường đơn, chắc để đó cho có vì tu sĩ dù có ngủ nhưng rất hiếm khi.
Còn có một bộ bàn ghế bằng gỗ nữa, căn phòng trông giản dị hơn nhiều so với bề ngoài của tòa đại điện này. Trước mặt hắn là một cái bàn làm việc bằng gỗ quý, trên mặt bàn là từng chồng sách hay giấy gì đó.
Đằng sau cái bàn là một tấm kính lớn nhìn xuyên ra bên ngoài, đánh giá chung căn phong này một thoáng, Thiên Long mới hướng ánh mắt mình về người đang ngồi ở cái bàn trước mặt mình.
Vẫn như lần đầu hắn thấy, vẫn là một vẻ đẹp hiền hòa nhưng không kém phần nóng bỏng, mái tóc đỏ cam xõa xuống trải dài xuống tận giữa lưng, đôi mắt cùng màu tóc như ngọn lửa rực cháy đang nhìn về phía hắn.
Vẻ đẹp của nàng không hề thua kém gì Băng Băng cùng Tiên Nhi cả.
Nếu có nói thua kém phần nào thì chắc chỉ mỗi phần ngực là cô nàng này thua một bậc, không có lớn như Băng Băng và Tiên Nhi.
Thiên Long lúc này là người lên tiếng trước
“Vậy…..ngài viện trưởng cho gọi ta tới có chuyện gì không?”
Không trả lời Thiên Long vội, Bạch Ngọc Lan lại bắt đầu hỏi hắn
“Vậy ngươi là Thiên Long đúng không? Tân sinh có Thiên Phú cùng Tư Chất đều đạt viên mãn?”
Thiên Long nghe thì thầm nghĩ: “Biết ngay mà, kiểu gì cũng là muốn thu ta làm đệ tử!”
Trong lòng nói vậy nhưng bên ngoài miệng vẫn mở mà trả lời câu hỏi của nàng
“Đúng vậy, chính là ta!”
“Đây là lần đầu tiên ta thấy một trường hợp giống như ngươi đó! Thành ra nó làm ta, Bạch Ngọc Lan đây rất hứng thú a!”
Bạch Ngọc Lan lúc này đang cố nén kích động muốn xông lên xác nhận xem xem Thiên Long có phải người nàng biết không, cái gì cũng phải có trình tự, đặc biệt là với người đứng đầu như nàng.
Vẫn cố bày ra một khuôn mặt dùng tư thái bình tĩnh nhìn Thiên Long mà nói.
“Biết ngay mà!” Thiên Long thầm nghĩ, nhưng mồm thì vẫn như cũ đáp lại lời nói của nàng
“Thật vinh dự khi được lọt vào mắt xanh của viện trưởng a!”
Song Thiên Long lại nhìn nàng mà nói tiếp
“Nhưng ta đoán viện trưởng gọi ta tới không phải chỉ vì việc này đâu nhỉ? Ta đoán có phải không?”
Thiên Long đương nhiên nhìn ra có gì đó từ nàng, tư thái hơi khác lạ so với bình thường, nó dường như không phải hoàn toàn là tự nhiên.
Vốn đã tu cả Hồn Tu, cộng thêm cải tạo đến từ huyết mạch ngay từ ban đầu, Thiên Long rất dễ nhận ra những điều khác thường từ mọi vật dù chỉ là nhỏ nhất. Hắn không có gì quá khó khăn để mà nhìn ra một tia khác thường từ Bạch Ngọc Lan dù chỉ là cực nhỏ.
Vậy nên hắn mới nhìn nàng mà nói thẳng ra cái câu này.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy thì người hơi khẽ run vì kích động, nhưng rất nhanh nàng lấy lại bình tĩnh như ban đầu. Nàng nhìn Thiên Long mà nói
“Đúng vậy! Ta gọi ngươi tới đây không chỉ vì Thiên Phú và Tư Chất của ngươi. Mà là còn vì thứ khác nữa!”
Nàng cũng không có phủ nhận lời nói của hắn mà trực tiếp xác nhận nó luôn. Thiên Long nghe vậy thì có chút tò mò, không biết nàng tìm hắn là có chuyện gì?
“Vậy, ngài gọi ta lên là còn chuyện gì nữa?”
Bạch Ngọc Lan lần này không có trả lời hắn luôn mà nàng hướng về phía một cánh cửa bên trong căn phong rồi lên tiếng yêu kiều nói
“Tỷ tỷ! Tỷ xuất hiện đi được rồi đó, mang cái đó ra đây luôn đi!”
Nàng nói xong thì Thiên Long cũng theo đó mà hướng ánh mắt về phía cảnh cửa đó. Lời Bạch Ngọc Lan dứt được một lúc thì cánh cửa từ từ mở ra, một thân ảnh giống nàng đến chín chín phần trăm bước ra.
Chỉ khác ở chỗ là từ khuôn mặt nàng không có vẻ hiền hòa dịu dàng như Bạch Ngọc Lan. Mà thay vào đó là một vẻ đẹp mạnh mẽ, năng động và hiếu chiến như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội vậy.
Và cả một điều là mái tóc dài cam đỏ của nàng không có xõa xuống như Bạch Ngọc Lan mà là được buộc bằng một sợi dây chun rồi vắt ra trước ở một bên vai.
Nàng bước ra từ cánh cửa, nhìn thấy Thiên Long thì liền nói với nụ cười nhếch trên gương mặt
“Ồ, đây là tân sinh có thành tích tối đa ở vòng đầu tiên đó à? Trông cũng không tệ a!”
Thiên Long nghe nàng nói thì cũng không có phản ứng gì mà hắn nhìn thẳng vào nàng và thấy được nàng hệt như muội muội của mình.
Thái độ hiện tại của nàng cũng chỉ như là cố gắng mà trưng ra vậy, chứ thực ra nàng cũng đang kích động hệt như Bạch Ngọc Lan vậy.
Thiên Long thấy vậy thì khó hiểu thầm nghĩ
“Ủa, hai nàng ta làm sao vậy? Sao mà cứ như kiểu miễn cưỡng bày ra thái độ như này vậy? Ngộ he!”
Bạch Ngọc Lan lúc này lại hướng phía Thiên Long mà nói
“Đây là tỷ tỷ của ta, Bạch Ngọc Hương cũng là viện phó của Học Viện. Ngươi hãy nhớ lấy!”
Thiên Long liền gật đầu cho nó có, dù sao hắn cũng nhớ như in thông tin các nàng từ lúc ban đâu rồi. Thiên Long giờ lại hướng phía hai nàng nói
“Mà việc nàng ý xuất hiện ở đây có liên quan gì đến việc ta có mặt ở đây lúc này vậy?”
Nghe vậy thì Bạch Ngọc Lan lập tức đáp lại Thiên Long
“Chính xác thì chúng ta là những người muốn gặp ngươi và gọi ngươi tới đây!”
Thiên Long bèn khó hiểu nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Lan nói
“Hả? Hai người sao lại muốn tìm ta vây? Bộ ta có gì khiến hai Độ Kiếp Kỳ cường giả như hai người có hứng thú ư?”
Bạch Ngọc Lan không nhanh không chậm đáp lại Thiên Long
“Hừm, có thể coi như là vậy đi!”
Thiên Long nghe xong thì thầm nghĩ trong lòng
“Má lại còn chơi cái trò thần thần bí bí, ta còn thấy hai người đang kích động vì điều gì đó đây!”
Hai Độ Kiếp Kỳ mà biết bản thân mình vậy mà bị một Hóa Thần Kỳ nhìn ra được là mình đang kìm nén xúc động các kiểu thì không biết như nào a!
Lúc này, Bạch Ngọc Lan nhìn Bạch Ngọc Hương mà cất tiếng nói
“Được rồi! Tỷ lấy nó ra đi!”
Bạch Ngọc Hương nghe vậy thì gật nhẹ đầu một cái, nàng lôi từ nhẫn trữ vật một cái hộp hình chứ nhật làm từ một loại sắt nào đó trông rất chi là cứng.
Sau đó thì Bạch Ngọc Hương đưa cánh tay ra mở lấy cái hộp, từ bên trong hộp dần hiện ra một đồ vật, đó là hai cái ngọc bội màu đỏ rực như hai ngọn lửa.
Nhìn ngọc bội bên trong hộp xong Bạch Ngọc Lan quay ra nhìn Thiên Long nói
“Ngươi nhìn nó có quen không?”
Thiên Long nghe nàng hỏi vậy thì khó hiểu nói
“Ủa, ngài lấy ra cho ta xem hai cái ngọc bội lần đầu ta nhìn thấy và bảo ta nhìn nó có quen không. Như vậy không phải là hơi….ủa!?”
Chưa nói hết câu, Thiên Long tiến lại nhìn kỹ ngọc bội, hắn chỉ vào hai ngọc bội mà nói
“Ta cầm lên kiểm tra được chứ?”
Hai cô nàng không chút do dự mà gật đầu đồng ý. Cầm lên hai ngọc bội đỏ rực trên tay, Thiên Long vừa nhìn vừa lục lọi gì đó trong đầu.
Sau một hồi, Thiên Long đột nhiên kêu lên một tiếng như nhớ ra cái gì đó xong liền nói
“A đây chả phải hai miếng ngọc bội mà kiếp trước ta làm ra nhằm bảo vệ những người bên cạnh ta sao! Không ngờ lại thấy lại nó ở đây a!”
Thiên Long ngạc nhiên nên buột miệng phun thẳng ra câu này. Nghe được lời này của hắn, hai cô nàng Bạch Ngọc Lan và Bạch Ngọc Hương cơ thể liền run lên, đặc biệt là khi nghe đến hai chữ “kiếp trước” từ mồm Thiên Long.
Thiên Long phun ra câu đấy xong thì mới chợt nhận ra mình vừa lỡ mồm. Hắn đang định quay ra nói với hai nàng gì đó thì đột nhiên dị biến xảy ra.
Đột nhiên hai cô nàng Bạch Ngọc Lan và Bạch Ngọc Hương như tốc biến đến cạnh hắn mà ôm chặt lấy đầu hắn mà vùi vào giữa bốn ngọn núi của hai nàng và đồng thanh nói
“Nghĩa Phụ!!!”
Thiên Long nghe vậy thì đang tận hưởng hai cặp ngực của hai nàng cũng phải mở to mắt hô lên
“HẢ??? CÁI LỀ GÌ THỐN???”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chương này viết trong tình trạng gật gà gật gù nên có hơn ngắn, thông cảm!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.