“Băng Long Loạn Vũ!”
Dứt câu, Băng Long Lôi Tiên trong tay Ninh Vũ Tích bắt đầu vũ động. Băng Long Lôi Tiên liên tục uốn lượn xung quanh Ninh Vũ Tích.
Dần dần xung quanh nàng linh lực bắt đầu hình thành hư ảnh của một đầu cự long xanh lam tỏa ra hàn khí bức người.
Ngay khi hư ảnh cự long hình thành, nó như có linh tính. Lập tức động, cự long uốn lượn vòng quanh Ninh Vũ Tích, cái đuôi điên đảo không ngừng về tứ phương tám hướng xung quanh.
Kèm theo đó là hàn khí bức người cùng những luồng kình phong tỏa ra xung quanh, bốn tên kia thi triển vũ kỹ chưa kịp chạm tới Ninh Vũ Tích, mũi kiếm đã bị hư ảnh cự long vung đuôi đánh bật ra xa rồi.
Không những thế chúng còn bị hàn khí từ cự long làm cho đóng bằn cả cánh tay, hàn khí thẩm thấu da thịt đau đớn vô cùng.
Khi cự long biến mất, xung quanh vài chục mét Ninh Vũ Tích đều đã bị băng phong lại rồi. Bốn tên kia thì đã bị cự long đánh bật ra khỏi phạm vi đó, bằng không thì không chỉ cánh tay bị đóng băng đâu.
Đánh lui cả bốn tên xong, Ninh Vũ Tích một tai hất mái tóc trắng dài mượt mà ra sau, kiêu ngạo nói
“Hừ! Chỉ thế thôi sao? Đúng là chỉ biết ỷ đông hiếp yếu, cướp thành quả của người khác là giỏi!”
Ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía bốn tên đằng xa đang nhìn nàng với ánh mắt kinh dị. Bọn chúng đang không ngừng vận linh lực để giải trừ lớp băng trên cánh tay.
Tên nào tên nấy đều nghiến răng nhìn nàng thầm nghĩ
“Làm thế quái nào mà con ả này lại mạnh như vậy chứ?”
Bên ngoài, mọi người theo dõi trận chiến của Ninh Vũ Tích thì bày ra một mặt kinh dị. Họ không ngờ dù tu vị đã bị áp chế bằng nhau, vậy mà Ninh Vũ Tích vẫn có thể dễ dàng áp đảo cả bốn người cùng lúc.
Tỷ muội Nam Cung Gia cũng không ngoại lệ trong số đó. Chỉ có mấy người trưởng lão của Học Viện cùng hai người Bạch Ngọc Lan và Bạch Ngọc Hương mới biết do trường tiên trên tay đẳng cấp cao nên Ninh Vũ Tích mới có thể dễ dàng đẩy lui bốn người kia.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng một phần là do nàng có tâm lí vững vàng, dù bị bốn kẻ liên thủ vây công mà không chút bối rối nào tung chiêu mạnh mẽ đối kháng.
Bọn họ còn đang có một câu hỏi rằng tại sao một Nguyên Anh như Ninh Vũ Tích lại có thể làm chủ được một Linh Cấp Pháp Bảo?
Lý do bọn họ đặt ra câu hỏi này thì đơn giản là pháp bảo khi đạt tới Thiên Cấp là đã có chút linh tính rồi. Thi thoảng có vài trường hợp là Địa Cấp đã có rồi, vậy nên huống chi đây là Linh Cấp.
Và khi muốn luyện hóa, nhỏ máu nhận chủ thì người sở hữu cũng phải có đủ thực lực để mà áp chế pháp bảo trong lúc luyện hóa. Bằng không thì khả năng cao sẽ bị phản phệ mà trọng thương.
Còn về tại sao Ninh Vũ Tích có thể dễ dàng sử dụng Linh Cấp Pháp Bảo, đã thế còn là Linh Cấp Cực Phẩm thì đơn giản đồ từ hệ thống nó khác với mặt hàng bình thường.
Pháp bảo mua từ hệ thống thì chỉ cần Thiên Long chỉ định tặng cho ai thì lập tức món đồ đó trở thành của người đó, việc duy nhất cần làm là nhỏ máu nhận chủ.
Hoàn toàn không phải tốn công tốn sức luyện hóa làm gì cho nó mất thời gian.
Quay lại, thực ra bọn họ không biết rằng Thiên Long không chỉ đổi vũ khí cho Ninh Vũ Tích mà ngay cả đống vũ kỹ cũng thay hết cả loạt cho nàng.
Từ Hoàng Cấp cho tới Địa Cấp, những vũ kỹ hiện tại thi triển ra đều là cực phẩm của đẳng cấp vũ kỹ đó.
Ví dụ như Băng Long Loạn Vũ mà nàng mới thi triển ban nãy, nó là một Huyền Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ do Thiên Long mua trong Cửa Hàng rồi tặng cho nàng.
Ban đầu Thiên Long lôi ra một đống vũ kỹ cho Ninh Vũ Tích, nàng không chịu nhận vì dù sao nàng cũng đã nợ hắn quá nhiều rồi.
Thiên Long lúc đó đành chém gió rằng đó chỉ là vài ba vũ kỹ Hoàng Cấp cùng Huyền Cấp mà thôi, hắn chả cần làm gì.
Nhưng Ninh Vũ Tích lúc đó vẫn định không nhận vì xuất thân từ một thế lực thấp như Ninh Gia thì một Huyền Cấp Vũ Kỹ đã là cao nhất mà nàng có thể sở hữu rồi.
Cuối cùng thì Thiên Long đành giở cái trò mặt dày kêu nàng không nhận thì có thể ném đi vì dù sao hắn cũng chả cần mấy vũ kỹ đó.
Thế là Ninh Vũ Tích đành phải theo lời hắn mà nhận lấy đống vũ kỹ và thầm an ủi bản thân đó chỉ là Huyền Cấp Vũ Kỹ mà thôi. Nhưng nàng mà biết còn có cả Địa Cấp thì chắc nàng ngất luôn mất.
Vì đơn giản là Địa Cấp so với Huyền Cấp uy lực vũ đã như trời với đất rồi và Địa Cấp là thứ chấn phái mà Sơ Cấp thế lực trở lên mới có được, mấy thế lực thấp hơn thì không thể có được.
Một Tam Cấp thế lực như Ninh Gia thì càng không, cao nhất là Huyền Cấp Trung Phẩm mà thôi.
Còn lý do tại sao Thiên Long không tặng nàng Thiên Cấp và Linh Cấp Vũ Kỹ á? Một Nguyên Anh Kỳ như nàng đủ linh lực để mà thi triển nó chắc?
Khéo thi triển xong lăn ra chết vì cạn linh lực mất, vậy nên Thiên Long mới không có ngu đưa cho nàng. Đợi sau này nàng mạnh hơn thì tặng sau cũng không có muộn.
Giải thích nhiều tốn giấy quá, quay lại hiện tại chỗ Ninh Vũ Tích.
Sau khi đánh lui bốn tên kia, bọn hắn vẫn đang trong tình trạng giữ khoảng cách với Ninh Vũ Tích.
Không để ý đến bọn hắn, vì dù sao bọn chúng cũng chả làm gì được nàng. Ninh Vũ Tích nhìn Băng Long Lôi Tiên trên tay thầm nghĩ
“Không ngờ pháp bảo hắn tặng ta lại mạnh như vậy! Ban nãy chỉ dùng có ba thành sức mạnh mà đã có thể đẩy lui bốn tên này rồi! Rốt cuộc thứ này là đẳng cấp gì vậy chứ? Hắn tặng mình nhiều thứ như vậy, không lẽ hắn thực sự có ý với ta?”
Nghĩ đến đây thì Ninh Vũ Tích có chút đỏ mặt, nàng lắc mạnh đầu nghĩ
“Không! Tuyệt đối không để tên sắc lang này đạt được ý đồ! Sau phải trả lại hắn, ta nợ hắn nhiều quá rồi!”
Thầm nghĩ xong thì Ninh Vũ Tích quay lại trạng thái chiến đấu nhìn về phía bốn tên kia.
Không nói không rằng, nàng trực tiếp ra tay với bọn hắn. Lần này nàng không chút giữ sức nào như vừa nãy nữa.
Trường tiên trong tay nàng vung mạnh từ trên xuống, quất thẳng về phía một tên trong bốn tên.
Tên đen đủi bị nhắm vào là tên y phục xám, hắn nhìn trường tiên mang uy lực khủng bố lao tới với tốc độ chóng mặt thì liền đổ mồ hôi.
Không chút chần chừ, lập tức dùng hết sức bình sinh mà thúc đẩy tốc độ để tránh. Trường tiên quất thẳng xuống mặt đất chỗ tên y phục xám vừa đứng, mặt đất lập tức bị cấy tung lên.
Không những thế còn phá tan mặt đất tạo thành một đường dài vài chục mét về phía trước, cây cối trên đường đều bị xới tung cả rễ luôn. Nhìn thấy một cảnh như vậy thì tên y phục xám đổ mồ hôi hột nghĩ
“Dính phải đòn đó chắc ta không còn mạng luôn mất.”
Hắn cứ ngỡ tránh được một đòn đó là xong, nhưng khi hắn chân chưa chạm đất thì trường tiên đã đổi hướng quất thẳng về phía hắn.
Tên này lập tức kinh hãi, lập tức đưa kiếm lên đỡ một đòn này. Trường tiên va chạm với kiếm, không chút khó khăn nào, thanh kiếm của tên này lập tức bị đánh gãy.
Thấy một tràng này, tên này không nhịn được trợn tròn mắt kinh hãi. Trường tiên quất thẳng vào lồng ngực hắn, một dòng máu đỏ tóe ra từ ngực hắn, ngay sau đó bị lực đạo đánh bay vụt ra sau đâm rầm vào một gốc đại thụ.
Không nhịn được mà phun ra một búng máu rồi lập tức bất tỉnh nhân sự với một vết rách ngang ngực đang không ngừng chảy máu.
May cho tên này, vừa nãy mà không kịp đưa kiếm lên đỡ đòn thì hắn không chỉ bị một vết rách như vậy, mà là đã bị cắt thành hai nửa rồi.
Nói thì lâu nhưng tất cả chỉ diễn ra trong có vài giây. Nhìn thấy nàng chỉ với một hai chiêu đã xử xong tên kia thì ba tên còn lại bắt đầu nảy sinh ý định bỏ chạy.
Nhưng nào để bọn chúng như ý, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Xử lý xong một tên, Ninh Vũ Tích liền chuyển mục tiêu sang tên đồ đen.
Một lần nữa trường tiên quất mạnh về một phía. Tên đồ đen thấy vậy thì thầm than
“Chết tiệt! Tại sao lại là ta cơ chứ!”
Dứt câu, hắn đã bị trường tiên trói chặt lại, sệt chặt đến mức thổ huyết. Không dừng ở đó, Ninh Vũ Tích dùng lực quang quật hắn như một cục rác.
Liên tục văng hắn đập xuống đất rồi đập vào thân cây, khiến cho mặt đất bị cấy tung lên từng mảng, còn cây cối thì liên tục đổ rạp.
Tên đồ đen tội nghiệp bị Ninh Vũ Tích bạo hành đến thổ huyết liên tục mà bất tỉnh nhân sự.
Thấy hắn đã bất tỉnh, Ninh Vũ Tích quăng hắn sang một bên như cái giẻ rách rồi đổi tầm ngắm sang kẻ tiếp theo.
Thấy nàng hướng ánh mắt về phía mình, hai tên kia liền kinh hãi. Không chút do dự quay lưng chuồn nhanh nhất có thể.
Nhưng Ninh Vũ Tích nào có để chúng chuồn đi dễ như vậy. Trường tiên trong tay vung quá đầu, nàng quay tròn nó phía trên đầu.
Theo đó linh lực trong cơ thể vận chuyển hết mức, trường tiên đang xoay cực nhanh phía trên đầu lúc này không ngừng tỏa ra lôi đình cùng hàn khí.
Ninh Vũ Tích khẽ động, tay cầm trường tiên vung mạnh bổ từ trên xuống. Trường tiên quất thẳng xuống mặt đất, theo đó miệng nàng khẽ nói
“Lôi Tập!”
Ngay khi trường tiên chạm xuống mặt đất, một đường sét lập tức xuất hiện bay thẳng về phía hai tên bỏ chạy kia. Đường sét mang theo khí thế hủy diệt, đi đến đâu hàng loạt cây cối bị biến thành tro bụi, mặt đất bị cấy tung lên tách sang hai bên.
Hai tên kia đang cật lực bỏ chạy, bỗng cảm thấy có gì đằng sau. Cả hai quay đầu về sau thì thấy một luồng lôi đình khủng bố lao thẳng về phía mình.
“KHÔ……”
Còn không kịp hô xong hay lấy ra lệnh bài để thoát thân thì cả hai đã bị lôi đình nuốt gọn vào trong nó. Lôi đình quét sạch thêm một đoạn dài phía trước nữa rồi mới tan biến.
Hai tên kia thì chết mất cả xác trong đòn công kích này luôn rồi. Lúc này Ninh Vũ Tích gương mặt đã có phần tái nhợt, chứng tỏ đòn vừa rồi nàng đã hao tổn không ít linh lực.
Trước mặt nàng lúc này là một mảng rừng hoang tàn, cây cối bị hủy diệt, mặt đất bị sang phẳng cháy xém kéo dài hơn trăm mét về phía trước.
Ninh Vũ Tích thấy vậy thì cũng có phần kinh ngạc khi bản thân lại có thể phát ra công kích mạnh như vậy.
Cảm khái một lúc thì nàng lôi ra một bình đan dược rồi lấy một viên ra bỏ vô miệng mà nuốt xuống.
Chỉ sau một lúc thì linh lực của nàng đã khôi phục được hơn sáu thành rồi.
Cảnh tượng nàng một mình đánh ngất hai tên và giết chết hai tên đã lọt vào mắt của không ít người theo dõi bên ngoài.
Nhưng phần lớn người ở đây là không kinh ngạc bởi Ninh Vũ Tích mà đang bị kinh ngạc bởi thứ khác.
Hiện giờ hầu hết ánh mắt tại quảng trường đều mang một vẻ kinh dị nhìn về màn chiếu hình ảnh Thiên Long.
Chỉ thấy trên đó lúc nàng đang là cảnh tượng một người đang đứng, xung quanh là mấy chục người thê thảm nằm la liệt và tất cả đều ở bên trong một cái hố khổng lồ đường khính trăm mét.
Xung quanh bị tàn phá kinh khủng, miệng cái hố xuất hiện vết nứt chằng chịt như mạng nhện, kéo dài ra thêm hàng trăm mét xung quanh.
Không ít cây đại thụ bị thổi bay còn mỗi cái gốc bị đánh bật cả rễ lên.
Và người duy nhất đang đứng ở trung tâm cái hố còn ai khác ngoài Thiên Long cơ chứ. Lúc này hắn đang bày ra một vẻ mặt đắc ý, cái miệng thì cười nham nhở, khóe miệng có khi kéo dài tới mang tai mất.
“Hah, mấy con gà công nghiệp này! Dám chơi trò chó đàn với ta à, mơ đi mấy con hàng hahaha!”
Hắn nhìn mấy tên đang thê thảm nằm dưới đất mà cười lớn đắc ý.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Hô hố, mấy hôm ốm phải nằm viện khó chịu vcc!