Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 147 Vây Công – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 147 Vây Công

Bên ngoài, đám người theo dõi thấy một tràng như vậy thì không biết nên cho là Thiên Long đen hay đỏ đây.
Đen là hắn lại rơi trúng hang của lục giai yêu thú ngay từ đầu, hên là con yêu thú kia lại tự bóp chính bản thân mà chết.
Nhưng đa số đám người này không thể không kinh ngạc khi thấy Thiên Long lại có thể dùng tu vị bị áp chế xuống Nguyên Anh Sơ Kỳ đánh bật đòn công kích của lục giai yêu thú, bao gồm cả hai tỷ muội Nam Cung Gia.
Lúc đó cả đám chỉ có chung một suy nghĩ đó là
“Tên quái vật!”

Thiên Long sau khi nhảy khỏi ngọn núi kia, đáp xuống mặt đất liền liên lạc ngay với Ninh Vũ Tích
“À lố, bông giua mét si bu cu! Nghe thấy ta nói gì không?”
Thiên Long vừa nói vừa dùng ngón gõ gõ vào cái tai nghe. Một lúc sau thì giọng Ninh Vũ Tích từ đầu bên kia đáp lại hắn
“Nghe thấy rồi! Ngươi nói cái quái gì vậy hả?”
Thiên Long thấy nàng đáp lại thì cười cười nói
“Không có gì! Mà cô đang ở đâu vậy, để ta chạy qua đó?”
Đầu bên kia Ninh Vũ Tích nghe được thì liền đáp lại hắn
“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai hả? Ta làm sao biết mình đang ở đâu trong cái nơi ta mới vào lần đầu chứ?”
Thiên Long nghe nàng nói vậy thì nghĩ cũng đúng, mìn hỏi hơi bị ngu. Hắn liền nói với nàng
“Vậy thì ấn cái nút mà ta đưa cho cô đi để ta có thể tìm tới đó!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy liền lôi từ nhẫn trữ vật ra một vật nhỏ bằng quản bings bàn, hình tròn và nó có duy nhất một cái nút màu đỏ.
Nàng ngay lập tức bấm cái nút đó. Đầu bên kia Thiên Long lôi điện thoại ra, mở phần định vị ra thì thấy tín hiệu phát ra ở vị trí khá xa.
Thứ Thiên Long đưa cho Ninh Vũ Tích chính là thiết bị phát tín hiệu. Có nó thì hắn đỡ phải mất công chạy đây chạy đó để kiếm nàng.
Xác định được vị trí của Ninh Vũ Tích thì Thiên Long nói
“Ừm! Giờ thì cô cứ một đường tiến về phía trước đi, tôi cũng sẽ chạy về phía cô. Như vậy có thể nhanh chóng gặp nhau hơn.”
Ninh Vũ Tích ở bên kia nghe Thiên Long nói vậy thì nàng gật đầu và gióng thẳng về phía trước. Tiện thể nếu có chạm trán yêu thú nào thì săn lấy điểm luôn.
Nhìn trên định vị thấy nàng đưng tiến về phía mình rồi thì Thiên Long cất điện thoại đi rồi sau đó cũng bứt tốc phi hành về phía nàng.

Do khoảng cách hai người thực sự chả gần chút nào nên không có nhanh chóng tập hợp được.
Thiên Long trên đường đi gặp không ít yêu thú cản đường. Nhưng đó chủ yếu là yêu thú nhất giai tới tứ giai mà thôi, chả đủ để hắn đặt vào mắt.
Tất cả đều một kiếm mà giải quyết rồi sau đó thu lấy nội đan đổi thành điểm. Rất nhanh chóng, số điểm của Thiên Long đã đạt hơn 1000 điểm.
Bên ngoài, đám người theo dõi thấy Thiên Long dễ dàng giải quyết yêu thú mà dễ dàng đạt 1000 dù tu vị đã bị áp chế thì một mặt mộng bức, như này không phải Khảo Nghiệm này quá dễ sao?
“Có thật là tu vị hắn bị áp chế không vậy? Sao mà kể cả tứ giai yêu thú cũng bị hắn một kiếm chém chết vậy??” Lúc này có người bắt đầu lên tiếng bàn tán về Thiên Long.
“Đúng vậy đó! Như vậy không phải cái khảo nghiệm này quá dễ cho hắn sao? Chưa chi hắn đã đủ 1000 điểm rồi, giờ chỉ cần chạy tới đích mà thôi a!” Cũng không ít kẻ bắt đầu lên tiếng mà phụ họa theo
“Hừ! Các ngươi thì hiểu gì chứ, ta dám chắc là do vũ khí của hắn thuộc đẳng cấp cao nên mới có thể dễ dàng giết chết yêu thú cùng cấp với hắn được!” Cũng không ít kẻ lên tiếng suy đoán tại sao Thiên Long lại dễ dàng hạ gục yêu thú như vậy.
“Hừ! Nhanh chóng đạt 1000 điểm thì càng dễ thành mục tiêu cho kẻ khác cướp điểm. Ai ai cũng nhắm đến ba vị trí đứng đầu để mà lấy được phần thưởng.”
“Đúng vậy! Như vậy cho dù hắn có biến thái đến mức nào đi nữa cũng khó mà thoát được vây công của nhiều người cùng lúc, đặc biệt là khi tu vị bị áp chế như này!”
Không ít kẻ nghe lời này xong thì mà âm thầm tán thành. Hai tỷ muội Nam Cung Gia cũng nghe thấy lời này thì nói
“Hừ! Ngu ngốc!”
Họ nói vậy bởi vì đám này chưa gì đã quên ngay cái việc Thiên Long có thể dễ dàng đánh bật đòn công kích của lục giai yêu thú rồi.
Như vậy thì có vây công cũng chả làm gì được hắn, một đám Nguyên Anh Sơ Kỳ hợp sức cũng vô phương đạt được công kích của một Luyện Hư Kỳ.

Thiên Long lúc này đáp trên một cành cây của một cây đại thụ. Một tay đưa lên bấm vào cái tai nghe rồi lên tiếng nói
“Bên cô sao rồi? Săn được không ít điểm chứ?”
Vừa hỏi xong thì Ninh Vũ Tích ở đầu bên kia lập tức đáp lại hắn
“Cũng kha khá, nhờ món pháp bảo ngươi cho mà ta dễ dàng kiếm được 751 điểm rồi. Chỉ là…..”
Thiên Long nghe nàng nói ngắt quãng như vậy thì lập tức hỏi
“Chỉ là gì?”
“Chỉ là ta đang gặp chút phiền phức mà thôi!”
Thiên Long nghe Ninh Vũ Tích nói là gặp phiền phức thì liền nói
“Hửm? Có phải là gặp mấy con chuột nhắt nhằm vào số điểm của cô đúng không?”
Đầu bên kia lập tức truyền đến lời của Ninh Vũ Tích
“Kiểu như vậy! Không ngờ bọn chúng lại đánh hơi ra nhanh như vậy đó!”
Thiên Long nghe vậy thì nói: “Vậy thì nếu như rơi vào hạ phong nhớ dùng mấy món đồ chơi ta tặng để mà bảo đảm an toàn! Đợi ta đến!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì lập tức đáp lại Thiên Long
“Ta biết! Ta chưa có muốn bị loại đâu!”
Thiên Long định lên tiếng nói gì đó tiếp thì đột nhiên phạm vi thần thức cảm nhận thấy gì đó. Hắn liền nhếch mép, hạ giọng nói nhỏ
“Ây da, có vẻ ta cũng gặp chút phiền phức giống cô rồi!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì nói: “Không ngờ ngươi cũng bị bọn chúng đánh hơi nhanh như vậy đó!”
Thiên Long nhún vai đáp: “Ai biết! Ta đã cố giải quyết lũ yêu thú gọn gàng nhất có thể rồi đó! Vậy mà bọn chúng vẫn lần ra được ta!”
Liếc mắt về một phía đằng xa, rồi lại tiếp
“Vậy thì cố gắng giải quyết xong lũ chuột nhắt này rồi tập hợp! Đừng có mà để bị loại đó!’
Nghe vậy thì Ninh Vũ Tích ở đầu bên kia lập tức đáp lại
“Hừ! Ngươi cũng vậy đó!”
Nói xong thì nàng ngắt liên lạc với hắn, có vẻ phía bên kia mấy con chuột này không nhịn được mà động thủ rồi.
Thấy nàng ngắt liên lạc thì Thiên Long cũng nhảy từ trên cây xuống đất. Khởi động một chút xong, hắn nhếch mép đảo mắt xung quanh nói lớn một tiếng
“Đã đến thì ra đi, đừng có mà lấp ló như mấy con chuột nữa! Muốn lệnh bài của ta ư? Lại đây mà lấy này!”
Vừa nói Thiên Long vừa lấy ra tấm lệnh bài của hắn và trên đó đang ghi rõ con số 1031.
Lệnh bài vừa ra, từ tứ phương tám hướng xung quanh đồng loạt xuất hiện cả một đám người.
Tên nào tên nấy đều đã lôi sẵn vũ khí của mình ra rồi. Đếm sơ qua cũng phải hơn chục tên, Thiên Long thấy vậy thì cười nói
“Thú vị hơn rồi đó! NHÀO VÔ, ÔNG MÀY ĐÂY CÂN HẾT MẤY CON HÀNG CHÚNG MÀY!”
Nói xong thì linh lực lập tức bùng nổ sẵn sàng nghênh chiến với đám người này.
….
Bên ngoài, đám người thấy Thiên Long bị vây công thì lập tức nhao nhao lên
“Đó thấy chưa! Ta đã bảo rồi mà, kiểu gì hắn cũng rơi vào cái cảnh này!”
“Như này thì hắn có chạy đằng trời, kiểu gì hắn cũng phải vận dụng đến lệnh bài để mà thoát nếu như không muốn chết dưới sự vây công của ngần nấy người!”
“Hừ! Vậy mà lại vẫn cố gắng phản kháng lại, giơ tay chịu trói đi cho rồi! Phản kháng làm gì cho nó tốn sức ra hừ!”
Đa số là những lời chế nhạo tới từ những kẻ thông qua danh ngạch mà vào Học Viện. Bởi do những kẻ này đều cảm thấy ghen tị bởi thành tích mà Thiên Long đạt được.
Và cũng là do trước đó bọn hắn còn bị lôi ra mà so sánh với Thiên Long và Ninh Vũ Tích nên mới phun ra mấy lời chế nhạo như vậy.
“Đúng là lũ ngu ngốc mà, hừ!”
Nam Cung Uyển Như không nhịn được mà khẽ nói, Nam Cung Hương Vân bên cạnh cũng không nói gì thêm.
Nhưng mà nàng cũng thầm đồng ý với muội muội của mình, nàng lúc này liếc sang màn chiếu hình ảnh Ninh Vũ Tích.
….
Lúc này bên phía Ninh Vũ Tích, hiện tại nàng đang bị bao vây xung quanh bởi một nhóm 4 tên đực rựa. Ngay khi nàng ngắt liên lạc với Thiên Long thì một tên trong số đó lên tiếng nói
“Cô nương bí quá hóa điên rồi à mà nãy giờ lẩm bẩm một mình vậy? Mà cái thứ quái dị gì trên mặt cô vậy?”
Tên này tóc tai bù xù, khuôn mặt một vẻ bỉ ổi lộ rõ ra, hắn bận một bộ đồ màu xám.
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì liền liếc hắn với một vẻ khinh thường nói
“Hừ! Một con chuột như ngươi không cần phải biết chuyện của ta!”
Nàng cũng học theo Thiên Long mà gọi mấy tên này là mấy con chuột luôn rồi.
“Hừ! Còn mạnh miệng được! Đừng tưởng có chút thiên phú mà nghĩ mình đối phó được bốn người chúng ta!”
Tên vừa lên tiếng là một tên mặc y phục màu đen, da cũng ngăm đen nốt luôn.
“Đúng vậy! Trước đó thì chúng ta còn e ngại ngươi, nhưng giờ tu vị bị áp chế bằng nhau rồi! Vậy thì đừng mơ thoát khỏi tay chúng ta!”
Lần này là tên mặc y phục màu xanh lá cây (Lười chả muốn tả mấy thằng nhân vật phụ này nên vậy cho nhanh).
“Nếu không muốn bị thương thì mau giao ra lệnh bài đi! Bọn ta cũng rất thương hoa tiếc ngọc đó, không muốn làm hại một mỹ nhân như cô nương đâu khà khà!”
Tên này là tên còn lại trong số bốn tên vây công Ninh Vũ Tích, hắn mặc một bộ đồ màu tím.
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì nàng hừ lạnh một tiếng nói
“Hừ! Bớt lời, đánh thì đánh luôn đi! Đừng có mà sủa như mấy con chó bên tai ta nữa!”
Ninh Vũ Tích ở cạnh Thiên Long thì luôn lộ một vẻ xấu hổ, rụt rè, nhưng đối diện kẻ địch nàng mới lộ rõ một vẻ bá đạo như này.
Mà ở cạnh hắn nàng cũng học không ít lời cay ý độc của hắn.
Bốn tên này nghe Ninh Vũ Tích gọi bọn chúng là chó thì liền tức giận quát lên
“Hừ, không biết sống chết! Lên, thịt con ả này rồi cướp sạch điểm của nó!”
Dứt câu, cả bốn tên cùng lúc xông lên lao thẳng về phía Ninh Vũ Tích. Tên nào tên nấy đều trên tay xuất hiện một thanh kiếm rồi.
Ninh Vũ Tích thấy vậy thì không chút lúng túng hay sợ hãi. Trên tay nàng lập tức xuất hiện một trường tiên dài hơn chục mét.
Trường tiên thuần một màu trắng, tay cầm là hình một con rồng đang ngậm ở phần cuối, đôi mắt một màu tử sắc phát ra lôi điện. Phần dây bao phủ bên ngoài là một lớp băng trong suốt nhưng thập phần cứng cáp.
“Băng Long Lôi Tiên – Linh Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo”
Trường tiên này là do Thiên Long mua cho nàng, hắn tặng cho nàng nhưng không hề nói rõ đẳng cấp của nó cho nàng.
Bằng không sẽ lại khiến nàng nghĩ rằng bản thân mình nợ hắn quá nhiều và từ đó sẽ thành ra khó xử.
Trường tiên trên tay, đối mặt với thế công của bốn người, Ninh Vũ Tích không hề có chút nao núng. Nàng khẽ hé môi, yêu kiều quát lên
“Lôi Tập!”
Người nàng theo lời nói xoay vòng một cái, tay cầm Băng Long Lôi Tiên mạnh mẽ quất ra. Trường tiên theo đó xoáy thành một vòng bảo hộ quanh thân nàng.
Không dừng ở đó, từ trường tiên không ngừng tỏa ra lôi điện ra xung quanh. Lôi điện nhắm thẳng bốn tên kia mà lao tới.
Thấy vậy bốn tên này không thể không đỡ được. Tên nào tên nấy đều giơ kiếm ra cản lại lôi điện lao về phía mình.
Lôi điện va chạm với lưỡi kiếm, cả bốn tên lập tức bị đẩy lui ra xa tạo thành bốn vệt dài trên đất.
Mất một lúc mới ổn định lại thân hình của mình, tên nào lúc này cũng tê hết cả tay do lôi điện truyền từ kiếm tới tay rồi.
Cả bốn tên lúc này đều nhìn Ninh Vũ Tích với một ánh mắt kinh dị, không thể tin được nàng lại có thể một chiêu đẩy lùi thế công của cả bốn người bọn hắn.
Bên ngoài không ít người kinh ngạc khi Ninh Vũ Tích lại có thể dùng một chiêu đẩy lui cả bốn tên cùng lúc. Đã thế trông nàng không chút nào là mất sức sau khi thi triển công kích.
Đám trưởng lão của Học Viện theo dõi Ninh Vũ Tích thì nhận ra gì đó. Một người không nhịn được mà thốt lên
“Linh Cấp Pháp Bảo?”
Linh Cấp Pháp Bảo không phải không có, nhưng mà bọn họ sở hữu Linh Cấp Pháp Bảo là do thực lực cùng địa vị mà có được. Trong này làm gì có ai yếu hay địa vị thấp đâu, đều là trưởng lão của Học Viện dưới hai người trên vạn người.
Ấy vậy mà nhìn Ninh Vũ Tích, một cô nương xuất thân từ một thế lực thấp lại sở hữu Linh Cấp Pháp Bảo, đã thế bọn họ còn thấy đó không phải Linh Cấp Hạ Phẩm mà là cao hơn.
Như vậy thì sao họ không kinh ngạc sao được cơ chứ.
….
Tên áo xám lúc này không nhịn được mà quát lên
“Đừng giữ sức, dùng toàn bộ thực lực mà tấn công ả ta! Bằng không kẻ chịu thiệt sẽ là chúng ta!”
Nghe vậy thì ba tên kia gật đầu, lần nữa lao tới Ninh Vũ Tích. Lần này tên nào tên nấy cũng đều thi triển ra Vũ Kỹ của bản thân.
Ninh Vũ Tích thấy vậy thì vẫn như cũ không chút lo lắng, trường tiên trên tay lần nữa vung ra kèm theo đó là tiếng quát của nàng
“Băng Long Loạn Vũ!”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Ai có lòng ủng hộ thằng quèn này thì đây a 😙😙
_Momo: 0823038650
_BIDV:Nguyễn Đức Anh Huy 12810000786434
Còn không thì cho xin vài KP, Đề Cử hoặc TLT cx đc 😘
Cúm ngồi gõ cả ngày ms xong chương 😵

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.