Tiến vào bên trong đại môn, có tổng cộng mười hai vạn người không hơn không kém. Khi nghe lão giả chấp sự tuyên bố rằng Khảo Hạch bắt đầu, từng tu sĩ ai nấy đều sắc mặt trở nên nghiêm túc, hai tay siết chặt.
Bọn họ đã chờ đợi cơ hôi này quá lâu rồi, với lại là mỗi một thế hệ thì phương thức khảo hạch đều có sự thay đổi. Vậy nên tất cả những người có mặt ở đây đều không dám bất cẩn, trừ thằng nào đó ra.
Trên đường tiến vào đại môn, trong đầu không ít người hiện lên suy nghĩ
“Cánh cửa đầu tiên sẽ là khảo nghiệm như thế nào?”
Ninh Vũ Tích cũng không ngoại lệ, hiện tại nàng cũng đang khá là hồi hộp cùng lo lắng rằng liệu bản thân mình có thể vượt qua được khảo nghiệm mà Học Viện đề ra không.
Còn Thiên Long thì còn chả quan tâm, tay thì ngoáy mũi trong đầu thì đang nghĩ xem mấy người Diệp Cơ đã lấy được Dị Hỏa hay chưa. Hắn còn đang đoán già đoán non xem khảo nghiệm sẽ là gì
Thiên Long: “Hừm! Tu chân giới thì khảo nghiệm cái gì đầu tiên? Độ tinh khiết của linh lực? Thiên Phú? Tư Chất? Hay là cả hai đây?”
Và đúng như hắn đoán, sau khi toàn bộ mười hai vạn người bước vào bên trong đại môn. Lúc này đại môn đã hoàn toàn đóng kín lại rồi, thập vị chấp sự lần nữa xuất hiện phía trên cao.
Trước sự ngờ vực của những người tham dự bên dưới, từ ống tay áo của cả mười vị chấp sự, hàng loạt những viên thủy tinh cầu cùng những viên ngọc hình thoi xuất hiện.
Tổng cộng hai mươi tư vạn viên, mỗi loại mười hai vạn. Rồi thủy tinh cầu cùng ngọc dần rơi xuống tay của từng người. Mỗi người đều có hai loại, nhìn trên tay mình là một thủy tinh cầu cùng một viên ngọc.
Tất cả những người có mặt tại đây đều ngước lên nhìn mười vị chấp sự đang lăng không phía trên. Chờ đợi câu trả lời của họ về hai thứ trên tay họ lúc này, Thiên Long cũng không ngoại lệ.
Hắn lười dùng [Quan Sát] để mà xem xem nó là thứ gì. Đợi mấy lão già này giải thích cho nó nhanh, lúc này lão giả có tu vị Hợp Thể Kỳ kia lên tiếng nói
“Như các ngươi thấy, trên tay các ngươi là một thủy tinh cầu cùng một viên ngọc. Đó là hai loại pháp bảo đơn giản, viên thủy tinh cầu nó sẽ đo sự tinh khiết của Linh Lực các ngươi. Còn viên ngọc nó có công dụng đo xem Tư Chất của các ngươi ra làm sao! Điều các ngươi cần làm là chỉ cần truyền linh lực vào hai thứ đó mà thôi!”
Một lão giả khác lại bước ra nói tiếp lời của lão giả Hợp Thể Kỳ
“Nếu như độ tinh khiết của linh lực không đạt tới sáu thành và tư chất không đạt tới lục sắc thì sẽ không thông qua khảo nghiệm.”
Nghe vậy thì đám người phía dưới không ít người sắc mặt đã tái nhợt khó coi rồi
Tu sĩ đều có linh lực, chuyện này ai cũng biết, nhưng để có được Linh Lực tinh khiết không phải chuyện dễ dàng gì.
Bởi lẽ, trong quá trình tu luyện, vì vô số nguyên nhân khác biệt sẽ dẫn đến Linh Lực trong cơ thể không tinh khiết như lúc ban đầu.
Một số trường hợp điển hình dẫn đến Linh Lực không tinh khiết như: Phục dụng quá nhiều đan dược để gia tăng tu vi, tu luyện công pháp thấp kém, đột phá khi căn cơ còn chưa vững vàng, vân vân và mây mây.
Hoặc có thể nói thẳng ra, đó là đơn giản chỉ vì thiên phú của bản thân bọn họ vốn đã chả cao rồi.
Ai cũng hiểu, người có linh lực càng tinh khiết, ngày sau tu luyện sẽ càng dễ dàng, thành tựu càng cao hơn, và đương nhiên chiến lực cũng mạnh hơn đồng cấp.
Cũng vì nguyên nhân này, mà trong cùng thế hệ, người có linh lực càng tinh khiết sẽ được công nhận là thiên tài.
Còn về tư chất thì trời sinh vốn sẵn có rồi, nó thể hiện khả năng lĩnh ngộ của một tu sĩ. Tư chất càng cao thì khả năng lĩnh ngộ vũ kỹ cũng như công pháp càng cao.
Nói thẳng ra là khảo nghiệm đầu tiên đã là khảo nghiệm về mặt Thiên Phú cùng Tư Chất của những người tham gia khảo hạch năm nay rồi.
Đám lão già trong Học Phủ muốn tìm truyền nhân, đương nhiên rất chú trọng điểm này. Chẳng ai muốn đệ tử của mình có lnh lực chứa đựng tạp chất và tư chất thấp kém cả.
“Bạch sắc là thể hiện độ tinh khiết linh lực các ngươi dưới sáu thành, bảy thành là lục sắc, tám thành là tử sắc, chín thành là xích sắc. Còn về mười thành thì ngay cả mười người chúng ta cũng chưa đạt tới.
Chỉ những người được xếp trên Thiên Bảng mới có thể đạt tới mười thành. Như vậy, nếu trong các ngươi đạt được mười thành, tương lai các ngươi có khả năng bước chân vào Thiên Bảng.”
Lão giả Hợp Thể Kỳ nhìn xuống đám tu sĩ đang có phần hoang mang phía dưới mà nói. Nghe lời này của lão giả, đám người bên dưới đang từ hoang mang lo lắng chuyển thành kinh ngạc.
Bọn chúng không ngờ ngay cả mấy người chấp sự còn không đạt được mười thành. Chỉ có những thiên tài thực sự đứng trên Thiên Bảng mới có thể đạt được mười thành.
Trong đám người bên dưới bắt đầu có không ít kẻ bắt đầu có suy nghĩ rằng nếu như chúng đạt mười thành thì không phải sau này sẽ uy chấn một phương sao. Nhưng lão giả lại lên tiếng nói tiếp
“Tuy nhiên Thiên Phú phải đi kèm Tư Chất, Thiên Phú cao mà Tư Chất thấp kém thì vứt. Như vậy thì cho dù đồng cấp , Thiên Phú ngang nhau thì ngươi cũng vô phương thắng được kẻ có Tư Chất cao hơn mình nếu không dựa vào pháp bảo cao cấp.
Tư chất phân ra làm tám màu sắc từ thấp tới cao: hắc sắc, bạch sắc, lam sắc, lục sắc, cam sắc, tử sắc, xích sắc và cuối cùng là hoàng kim sắc. Chỉ cần đạt tới lục sắc là coi như đã đạt rồi, ta đây cũng chỉ đạt tới tử sắc mà thôi!”
Nghe xong thì đám tu sĩ bên dưới lần nữa rơi vào lo lắng, để đạt được một điều kiện đã khó, đạt được cả hai điều kiện nó còn càng khó hơn nữa.
Thiên Long nghe xong thì nhếch mép cười nghĩ
Thiên Long: “Quả là một phương thức loại bỏ hiệu quả. Với cái khảo nghiệm này thì không biết có được bao nhiêu kẻ trong số mười hai vạn người ở đây trụ lại được nhỉ?”
Thiên Long nghĩ xong thì quay đầu sang nhìn Ninh Vũ Tích, hắn thấy nàng lúc này cũng bày ra một vẻ mặt lo lắng hồi hộp không kém gì đám người xung quanh.
Thiên Long thấy vậy thì đưa tay ra vỗ vai nàng nhẹ một cái. Đang lo lắng như vậy, đột nhiên bị Thiên Long vỗ vai một cái, Ninh Vũ Tích giật bắn mình quay ra nhìn hắn khẽ quát
Ninh Vũ Tích: “Ngươi làm gì vậy chứ?”
Thiên Long mỉm cười nhìn Ninh Vũ Tích mà nói
Thiên Long: “Bình tĩnh đi! Nếu mà chỉ mới có khảo nghiệm đầu đã lo lắng vậy rồi thì những khảo nghiệm sau cô sao mà trụ được! Thả lỏng ra, đừng có quá căng thẳng làm gì, hãy tự tin vào bản thân mình.”
Nghe Thiên Long nói vậy thì Ninh Vũ Tích mới bình tĩnh lại, nàng hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra. Làm xong thì nàng cũng bình tĩnh lại, quay ra ngùn hắn nói
Ninh Vũ Tích: “Cảm ơn ngươi!”
Thiên Long cười cười đáp lại: “Không có gì! Muốn báo đáp thì lấy thân báo đáp là được, ta không phiền đâu hì hì!”
Ninh Vũ Tích: “Ngươi…….vô sỉ!”
Nàng nghe Thiên Long nói vậy thì tức đỏ mặt, tên này chả thấy lúc nào chịu nghiêm túc cả. Lúc nào cũng cố chiếm tiện nghi của mình, nàng hứ một tiếng rồi quay mặt đi.
Thiên Long thấy vậy thì chỉ cười cười, sau đó thì tiếp tục nghe xem lão giả kia có gì cần nói tiếp không. Chỉ là lúc này, lão giả liền lên tiếng nói
“Bắt đầu đi!”
Hít….
Biển tu sĩ hít lấy một hơi thật sâu rồi cúi xuống nhìn hai vật đang nằm trong tay mình. Tinh thần thả lỏng đến cực điểm, linh lực toàn bộ vận chuyển vào thủy tinh cầu trước tiên, dường như hy vọng rằng linh lực mình độ tinh khiết càng cao càng tốt.
Trong lúc nhất thời, hàng loạt ánh sáng che phủ cả không gian, phần lớn là ánh sáng bạch sắc, kế đến là lục sắc chứng tỏ độ tinh khiết của linh lực đạt bảy thành, có thể thông qua khảo hạch, cũng có vài trường hợp hy hữu, xuất hiện tử sắc tức đạt tới tám thành.
Không ít người nhìn bạch sắc thủy tinh cầu trên tay mình mà nước mắt lăn dài trên má, họ biết bản thân mình đã bị loại rồi.
Vì như lão giả đã nói, chỉ cần không đáp ứng một trong hai điều kiện là đã bị loại khỏi đây rồi.
Việc này cũng không có cách nào, phần lớn người ở đây thuộc thế lực cấp thấp cùng tán tu có thể tu luyện đến Kim Đan hay thậm chí Nguyên Anh đã là không tệ rồi, muốn linh lực bọn hắn độ tinh khiết đạt trên sáu thành quả thật đòi hỏi hơi cao.
Thiên Long và Ninh Vũ Tích nhìn thủy tinh cầu trên tay mình, Ninh Vũ Tích lại lộ ra vẻ lo lắng nhìn Thiên Long nói
Ninh Vũ Tích: “Nhỡ đâu ta lại không đạt thì sao? Như vậy thì gia tộc ta sao có thể chống chịu được một Sơ Cấp thế lực như Hinh Thiên Môn cơ chứ!”
Thiên Long nghe vậy thì liền nở một nụ cười, vươn tay ra vỗ vai giúp nàng chấn tĩnh nói
Thiên Long: “Cứ thả lỏng người và tinh thần đi! Cho dù không đạt, ta cũng sẽ không để cho một cái Sơ Cấp thế lực đụng tới cô đâu! Vậy nên cứ tự tin lên mà thực hiện khảo nghiệm đi!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì cũng bình tĩnh lại, nàng gật đầu với hắn. Sau đó nàng hai mắt nhắm lại, toàn bộ cơ thể lẫn tinh thần đều thả lỏng hết mức có thể.
Mọi âm thanh hay sự hiện diện xung quanh nàng như bị biến mất khỏi nhận thức của nàng. Chỉ còn tập trung vào thủy tinh cầu trên tay, cảm nhận từng dòng linh lực trong cơ thể chạy thẳng tới thủy tinh cầu.
Trong toàn bộ đám người có mặt tại đây, những kẻ thuộc trường hợp hy hữu xuất hiện tử sắc đang hô hố cười vì kết quả của mình. Đột nhiên tại một khu vực, một xích sắc quang mang sáng chói xuất hiện.
Xích sắc quang mang xuất hiện lấn át hầu như tất cả tử sắc quang mang của những kẻ này. Điều này khiến cho toàn trường kinh ngạc, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó.
Mười vị chấp sự cũng bị thu hút bởi sự việc này, bọn họ không ngờ lại xuất hiện người đạt chín thành độ tinh khiết tại đây.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về thân ảnh một nữ nhân hai mắt đang nhắm lại, trên tay là xích sắc thủy tinh cầu đang phát sáng chói lóa.
Ninh Vũ Tích lúc này từ từ mở mắt ra, nàng nhìn thủy tinh cầu trên tay mình đang rực rỡ một màu đỏ chói. Nàng lập tức kinh ngạc, hai mắt đẹp mở to chớp chớp như không tin vào điều mình đang thấy, nàng quay ra nhìn Thiên Long lắp bắp nói
Ninh Vũ Tích: “Thiên Long…ta….ta…..”
Thiên Long cười đáp lại nàng: “Đó thấy chưa! Ta đã bảo rồi, hãy tự tin lên!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì vui sướng gật đầu lia lịa. Từ trong bóng tối, có vài thân ảnh đang quan sát cuộc khảo hạch này, ai nấy đều mang một khí tức khủng bổ đến cực điểm.
Họ ngồi xung quanh một cái bàn tròn, đang nhìn vào một màn hình chiếu rọi hình ảnh Ninh Vũ Tích cầm xích sắc thủy tinh cầu trên tay.
“Không tệ! Nha đầu này mười bảy tuổi, Nguyên Anh Hậu Kỳ. Đã thế lại đạt tới chín thành tinh khiết, là một viên ngọc quý đang để bồi dưỡng!”
Một giọng nói êm ái, thanh nhã từ trong mấy người vang lên khi nhìn nhìn vào hình ảnh Ninh Vũ Tích.
“Cũng không tệ! Nhưng mà Thiên Phú tốt, cần phải xem Tư Chất nha đầu này đến đâu đã rồi mới quyết đinh ra sao!”
Lần này là một giọng khàn khàn vang lên ngay sau đó. Lời vừa dứt, mấy người còn lại cũng gật đầu coi như đồng ý với người này.
Sau đó thì đến lượt viên ngọc đo tư chất của tất cả bắt đầu phát sáng. Giống như thủy tinh cầu, đa số toàn hắc sắc tới lam sắc, thi thoảng có lục sắc coi như đạt.
Một vài trường hợp đạt tới cam sắc cùng tử sắc được coi như là tư chất ưu việt. Nhưng đen thay trong số bọn họ thì trước đó linh lực lại đạt dưới sáu thành nên vẫn bị loại.
Kèm theo đó cũng không ít kẻ linh lực đạt bảy, thậm chí tám thành nhưng tư chất lại dưới lục sắc. Vậy nên kết cục vẫn chỉ có thể là loại mà thôi, Thiên Long thấy hàng loạt kẻ hai dòng nước mắt lăn dài trên trên má mà cười trừ.
Ninh Vũ Tích lúc này cũng thở ra một hơi, nàng lần nữa nhắm mắt lại và truyền linh lực vào viên ngọc. Một lần nữa, cô nàng lại khiến cho chính bản thân trở thành tiêu điểm của toàn bộ người nơi đây.
Kể cả người xem tại quảng trường hay là những người ẩn sâu trong bóng tối kia. Chỉ thấy viên ngọc trên tay nàng bắt đầu phát sáng lên, một màu sắc đỏ rực cùng một màu hòa quyện với màu đỏ của thủy tinh cầu.
Toàn bộ đều chấn kinh, không thể ngờ được lại xuất hiện người đạt chín thành độ tinh khiết cùng với tư chất gần như viên mãn.
Mấy người trong bóng tối đang quan sát cũng rục rịch, một giọng nói đầy quyến rũ nhưng không kém phần mạnh mẽ vang lên
“Nha đầu này sẽ là đệ tử của ta! Cấm ai trong các ngươi dám tranh với ta, bằng không lão nương xử bẹp mấy lão già các ngươi!”
Mấy người đang ngồi ở đó nghe vậy thì cứng họng không dám lên tiếng cãi lại. Vì bọn họ biết nàng ta nói là làm và thực lực nàng ta hoàn toàn cao hơn bọn họ.
Ninh Vũ Tích mở mắt ra thấy cả hai thứ trên tay mình đều một màu đỏ. Thiên Long thấy vậy thì cũng nhếch mép thầm nghĩ
Thiên Long: “Nếu Thiên Phú và Tư Chất nàng thấp kém thì nàng đã không đạt nổi Nguyên Anh Hậu Kỳ khi mười bảy tuổi đâu! Đặc biệt là khi sinh ra trong thế lực thấp như vậy!”
Nàng lúc này không nhịn được mà vui sướng nhảy cẫng lên ôm lấy Thiên Long mà kêu lên
Ninh Vũ Tích: “Ta qua rồi! Tuyệt quá ta qua rồi!”
Thiên Long cũng không từ chối mỹ nữ, mặc nàng mà hưởng thụ hương thơm dịu nhẹ tươi mát từ cơ thể nàng.
Lúc sau nàng mới chợt nhận ra mình có hơi chút thất thố. Nàng liền buông hắn ra, mặt lúc này đã đỏ ửng lên như muốn xuất huyết luôn rồi.
Ninh Vũ Tích liền đánh trống lảng bằng cách đổi chủ đề
Ninh Vũ Tích: “Ngư….Ngươi sao còn chưa thực hiện khảo nghiệm đi! Tất cả đều đã sắp làm xong hết rồi đó!”
Thiên Long biết cô nàng đang đánh trống lảng, nhưng hắn tha cho nàng lần này. Hắn nhìn nàng cười nói
Thiên Long: “Nhân vật chính lúc nào chả thể hiện lúc cuối khà khà!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì bĩu môi nhìn hắn nói
Ninh Vũ Tích: “Hừ, ba hoa là giỏi! Ngươi có vẻ tự tin quá nhỉ?”
Thiên Long chỉ cười cười không đáp, hai tay cầm thủy tinh cầu và viên ngọc lên bắt đầu vận chuyển linh lực vào trong. Vì lúc này hắn để ý còn mỗi mình hắn là chưa có thực hiện mà thôi.