Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 139 Học Viện Chiêu Sinh! – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 139 Học Viện Chiêu Sinh!

Sau khoảng một ngày, Thiên Long và Ninh Vũ Tích cũng tới gần Nguyên Thành. Cả hai người bọn họ hạ xuống mặt đất rồi đi về phía cánh cổng khổng lồ của thành trì trước mặt.
Nguyên Thành…
Thành trì có một không hai tại Vân Thiên Đại Lục. Nó chính là định nghĩa của hai từ “xa xỉ”, toàn bộ thành trì được đúc bởi Thượng Phẩm Linh Thạch chiều dài bất tận nhìn lòi mắt chả thấy điểm cuối.
Đã thế còn rộng một cách khủng khiếp chả biết đi đâu để mà lần nữa. Tường thành được bố trí những trận pháp cao thâm, thậm chí Hợp Thể Kỳ cường giả có khi còn chả phá nổi. Mà không những không phá nổi có khi còn bị trận pháp phản ngược đòn tấn công rồi trọng thương nữa ý.
Đừng nói đến việc có thằng ngu nào định đi đào tường để lấy đi đống gạch đúc từ Thượng Phẩm Linh Thạch. Nơi này xa hoa đến cực điểm, toàn bộ Vân Thiên Đại Lục chỉ có duy nhất nó mà thôi.
Thiên Long và Ninh Vũ Tích ở trong đám người thấy vậy thì không nhịn được mà nói
Thiên Long: “Uầy! Rộng vãi đạn, đã thế toàn bộ đúc bởi Thượng Phẩm Linh Thạch luôn! Đúng là xa xỉ thật đó! Mà hình như tường thành kia là có trận pháp à?”
Ninh Vũ Tích cũng gật đầu cảm thán
Ninh Vũ Tích: “Trung Phẩm Linh Thạch cũng đã quý rồi! Vậy mà đây toàn là Thượng Phẩm Linh Thạch, thật là quá xa hoa đi mà!”
Thiên Long nghe Ninh Vũ Tích nói vậy thì hắn cười nói
Thiên Long: “Nó mà là Cực Phẩm Linh Thạch thì ta thổ huyết mà chết vì độ xa xỉ của cái thành này luôn đó!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì khẽ nói
Ninh Vũ Tích: “Ngươi nghĩ gì vậy? Cực Phẩm Linh Thạch hiếm như vậy mà dùng để xây thành thì có mà cả Học Viện thành con mồi cho tất cả thế lực Đỉnh Cấp săn giết a!”
Thiên Long cười cười nhìn Ninh Vũ Tích đáp
Thiên Long: “Ta biết! Ta chỉ nói vậy thôi, chứ nếu thật thì chắc ta cũng không nhịn được mà đào luôn mất!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì hừ một tiếng nói
Ninh Vũ Tích: “Chưa kịp đào chắc ngươi đã bị trận pháp phản cho chết rồi! Còn ở đấy mà đào với không đào!”
Nghe vậy thì Thiên Long chỉ cười cười không đáp. Nhưng trong lòng lại đang thầm nghĩ
Thiên Long: “Hah! Dăm ba cái trận pháp thất cấp đỉnh cao! Ta tiện vào đường là cho nó tắt ngóm luôn à! Mà làm người ai làm vậy cơ chứ!”
Nghĩ thì thế, nhưng nếu đống đó mà là Cực Phẩm Linh Thạch thì có mà hắn không ngại liều mạng mà đào lấy đâu. Dù sao cái hệ thống giết người kiếm exp của hắn cũng cu đơ bố nó rồi.
Còn một cách là song tu với vợ có tu vị cao hơn để đột phá. Hai là đổi Cực Phẩm Linh Thạch thành exp, cái này hắn chưa dùng bao giờ. Vì trước giờ Cực Phẩm Linh Thạch đều là đổi từ điểm hệ thống mà có.
Mà Cực Phẩm Linh Thạch đổi từ điểm ra thì có mứt đổi thành exp để tăng cấp được. Vậy mới nói nếu thành trì này mà là Cực Phẩm Linh Thạch, hắn đào xong khéo có khi phi thăng luôn mất.
Nhắc tới địa vị cao nhất tại Vân Thiên Đại Lục, thì trong lòng các tu sĩ của Vân Thiên Đại Lục chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến Thánh Nguyên Học Viện.
Và khi nhắc đến Thánh Nguyên Học Phủ thì kiểu gì chả nghĩ ngay tới Nguyên Thành này.
Căn bản là Thánh Nguyên Học Viện tọa lạc ngay giữa trung tâm Nguyên Thành.
Nguyên Thành là thành trì xa hoa bậc nhất và rộng lớn nhất toàn bộ Vân Thiên Đại Lục do chính tay Thánh Nguyên Học Viện dựng lên và cai quản nó.
Thời gian chiêu sinh càng đến gần, chỉ còn một ngày nữa, bầu không khí tại Nguyên Thành càng thêm sôi nổi hơn bao giờ hết, tu sĩ đông như kiến cỏ, trăm hoa đua nở, các anh tài hội tụ đầy đủ, muôn hình vạn trạng.
Ngoại trừ số ít các vị cường giả cao tầng có phận sự, Nguyên Thành chỉ tiếp đón tu sĩ thiên tài dưới 100 tuổi.
Ngay tại cổng thành có hai vị chấp sự có tu vị đạt tới Luyện Hư Hậu Kỳ cùng Đỉnh Phong đích thân canh giữ. Họ nghiêm ngặt dò xét tuổi tác của từng tu sĩ một để tránh cho những kẻ trên trăm tuổi trà trộn vào tham gia khảo hạch
Chính vì cái lẽ đó mà vô số thiên tài ngày ngày ẩn mình tu luyện, mà hôm nay lại nhao nhao xuất hiện hòa vào dòng người đông đúc tiến đến tham gia chiêu sinh.
Khác với các thành trì khác là có nhiều thế lực ngư long hỗn tạp trộn lẫn với nhau. Nguyên Thành lại là thiên đường của những tán tu.
Bởi lẽ tại Nguyên Thành, mặc kệ ngươi có thân phận gì, chỉ cần đặt chân vào thành thì địa vị tất cả phải bình đẳng, không thể dựa vào thế lực của bản thân mà gây chuyện thị phi, đó là quy định do Thánh Nguyên Học Viện đặt ra.
Có thể nói, tại Nguyên Thành, dù ngươi là thiếu gia của Cao Cấp thế lực, vẫn chỉ sánh ngang với một tán tu vô danh tiểu tốt mà thôi.
Tuy nhiên quy định đặt ra nó là như vậy, nhưng ai mà chẳng biết, rời khỏi Nguyên Thành thì thân phận và địa vị lại một lần nữa lại quyết định số phận của bọn họ.
Cũng chả thể nào mà cả đời trốn chui trốn lủi bên trong Nguyên Thành để mà tránh được cả. Trừ phi ngươi lọt vô mắt xanh của vị cường giả của Học Viện, được thu vào môn hạ, từ đó một bước lên trời.
Nhưng điều đó thì liệu sẽ có mấy ai làm được cơ chứ?
Chính bởi cái lý do đó mà giờ đây không ít thiên tài tán tu đang ra sức nịnh bợ mấy vị Thiếu Chủ hay Công Tử của thế lực lớn thu nhận mình dưới trướng.
Thiên Long: “Oa! Không ngờ lại còn cái chuyện này nữa nha, đúng là lắm trò thiệt a!”
Thiên Long thấy cảnh này thì không nhịn được cảm thán nói. Ninh Vũ Tích bên cạnh cũng nói
Ninh Vũ Tích: “Thì phải vậy thôi! Dù sao họ cũng chỉ là tán tu, không thế lực chống lưng. Nếu đắc tội với đám thiếu gia thế lực lớn thì khi rời thành khó mà sống nổi.”
Thiên Long nghe vậy thì gật đầu đồng ý với nàng. Đúng là mấy tên cậu ấm của các thế lực lớn, đến chín mươi phần trăm là sẽ không bao giờ tha cho nếu có kẻ đắc tội chúng.
Ở trong thành thì không sao, nhưng đến khi nhận nhiệm vụ ngoài thành thì thôi rồi lượm ơi. Kiểu gì một là chết, hai là bị phế, may ra thì có một trường hợp phản sát lại được.
Và trường hợp đó đều rơi vào mấy tên Vị Diện Chi Tử mà thôi. Hiếm có tên tán tu bình thường nào làm được điều đó cả. Vậy nên những tán tu này mới phải làm ra cái hành động như vậy.
Bằng không khi tiến vào Học Viện lỡ tay đắc tội với tên cậu ấm nào hoặc khiến chúng ngứa mắt là thôi xác định kiếp này coi như bỏ.
…………………………………………………….
Lúc này đây, tại cái đường lớn trong thành, có vô số ánh mắt lúc này đang đánh giá soi mói một thiếu niên nhìn qua chỉ 16, 17 tuổi có tu vi Kim Đan Đỉnh Phong, mang theo sự đố kỵ, hâm mộ, không phục, đủ loại biểu tình khác nhau.
Chỉ thấy thiếu niên này đi cùng hai nam thanh niên khác, tất cả diện mạo đều anh tuấn bất phàm, khí thế toàn thân vô cùng cao quý
Mặc dù như vậy nhưng người khác dễ dàng nhìn ra, hai nam thanh niên kia luôn luôn phục tùng đi sau người thiếu niên một bước, dù thực lực ba người cao hơn đối phương rất nhiều.
Thiếu niên này là Thiếu Chủ của Nguyễn Gia – Nguyễn Huy 17 tuổi đã có tu vị Kim Đan Đỉnh Phong.
Đối với vô số thiên tài dưới trăm tuổi mà nói, tu vi Kim Đan Đỉnh Phong chẳng là gì trong mắt họ, nhưng nếu hỏi bọn hắn một câu
“Lúc 17 tuổi, ngươi có tu vi gì?”
Bảo đảm sẽ rất nhiều người ủ rủ cuối đầu, bởi lẽ ở độ tuổi đó, đạt đến Kim Đan đã là không tệ rồi, huống hồ gì Kim Đan Đỉnh Phong, lại sở hữu hai loại Linh Căn Phong và Hỏa.
Chưa kể trên thân còn được tu Thiên Cấp Công Pháp, lấy tu vị Kim Đan Đỉnh Phong phang vỡ mồm Nguyên Anh Sơ Kỳ còn đước, nếu không tính mấy anh zai Nguyên Anh Sơ Kỳ của Cao Cấp thế lực khác.
Vì lý do đó mà ở đây hội tụ vô số anh tài, nhưng bọn họ không hề dám khinh thương thiếu chủ Nguyễn Gia – Nguyễn Huy này.
Lời nói bàn tán, nghị luận bốn phương tám hướng vang lên
“Đó là Nguyễn gia thiếu chủ sao? Trẻ tuổi thật đó!”
“Không sai, mặc dù tu vi hắn chưa cao, nhưng Nguyễn gia là một Cao Cấp thế lực, được Học Viện cung cấp đến tận 3 hay 4 danh ngạch tiến vào, chẳng cần liều mạng tham gia khảo hạch làm gì!”
“Hai người sau lưng hắn cũng không hề tầm thường, người nam thanh niên kia hình như gọi Nguyễn Vinh, 81 tuổi có Tu Vi Hóa Thần Sơ Kỳ, nghe nói là con trai của Đại Trưởng Lão Nguyễn Gia!”
“Đúng vậy, Nguyễn Vinh cũng là thiên tài có thanh danh hiển hách, chỉ là thiên phú so với Nguyễn Huy còn kém một chút, năm xưa hắn đạt được Kim Đan Đỉnh Phong ở tuổi 20, mà Nguyễn Huy hiện nay chỉ mới 17!”
“Người còn lại chắc hẳn là Nguyễn Chí, 78 tuổi Nguyên Anh Đỉnh Phong. Thiên phú so với Nguyễn Vinh không hề kém chút nào. Nghe bảo là con trai của vị Nhị Trưởng Lão Nguyễn Gia!”
“Nghe nói sau khi tiến vào Học Viện, điều được coi trọng nhất chính là Thiên Phú mà không phải tu vi!”
“Chuẩn! theo quy định của Học Viện, nếu muốn khiêu chiến một đối thủ nào đó, phải đem tu vi cả hai cân bằng như nhau! Dù tu vi có cao vẫn không có ưu thế gì đáng nói”
“Haizz, Thánh Nguyên Học Viện chỉ xem trọng Thiên Phú, không nhìn tu vi, mà trong cùng cấp bậc, người có thiên phú càng cao đương nhiên sẽ chiến thắng!”
“Hợp lý rồi! Các ngươi nghĩ thử xem? Từ cổ chí kim, các vị cao nhân thành lập nên Học Viện với mục đích chủ yếu là tìm kiếm truyền nhân! Mà đối tượng được ưu tiên nhất không thể nghi ngờ là người có thiên phú cao!”
“Đúng vậy! Dù cho ngươi đạt đến Hóa Thần Đỉnh Phong trước trăm tuổi thì thế nào? Trước mặt các vị cường giả của Học Viện vẫn không đáng giá nhắc đến, bọn họ chỉ xem trọng Thiên Phú và Tư Chất của ngươi mà thôi!”
Nguyễn Huy cùng hai người Nguyễn Vinh và Nguyễn Chí tiến về Học Viên. Nghe đám người bàn tán về mình thì trong lòng đắc ý cười nói
Nguyễn Huy: “Khà khà! Tung hô ta nữa đi! Thật là sướng mà, cảm giác được kẻ khác tung hô thật phê quá đi à! Đúng vậy ta là thiên tài có một không hai của Nguyễn Gia kaka!”
Trong lòng thì như vậy, bất quá ngoài mặt vẫn thể hiện một vẻ bình thản, không để ý mọi việc xung quanh.
Nhưng chưa “tượng sứ” được bao lâu thì lập tức mọi lời khen từ hắn chuyển thẳng sang người khác.
“Oaaa! Đó không phải thiên tài của Nam Cung Gia sao?”
Theo lời nói của người này, mọi ánh mắt đổ dồn về một phía.
Chỉ thấy lúc này từ một phía có hai thiếu nữ một lớn một nhỏ. Lớn thì cơ thể phát triển đầy đủ, nàng bận một bộ váy ngắn màu trắng dài chưa quá đầu gối. Cơ thể muốn có ngực có ngực đã thế còn đạt tới D hay E cup gì đó.
Muốn eo có eo, cái eo thon thả mảnh khảnh như eo xà. Muốn mông có mông, cặp mông không quá to nhưng cực kỳ săn chắc. Đôi chân dài miên man, làn da trắng như tuyết không tỳ vết. Nhìn qua nàng phải cao hơn một mét bảy là ít.
Mái tóc đen dài óng mượt được buộc lên nhưng vẫn trải dài xuống tận cặp mông săn chắc kia. Khuôn mặt thì thuộc hàng mỹ nhân hiếm gặp, mắt phượng mày liễu, mi cong vút. Cái mũi cao, môi hồng má đào, trông thập phần xinh đẹp.
Người còn lại nhỏ hơn, cơ thể chưa phát dục hết nhưng vẫn có thể nhìn rõ ra từng phần trên cơ thể rồi. Khuôn mặt xinh xắn thập phần đáng yêu, luôn toát ra một vẻ hiền lành, dịu dàng.
Mái tóc lam nhạt trải dài xuống giữa lưng, có hai nhánh vắt lên phía trước của hai vai. Nàng bận bộ váy lam sắc dài kín đáo, kèm theo dải lụa vắt hai tay luôn tung bay dù không có gió.
Hai đại tiểu mỹ nữ xuất hiện khiến cho đám đông lần nữa trở nên sôi động, thậm chí còn hơn cả so với sự có mặt của Nguyễn Huy.
“Đâu đâu? A thấy rồi! Đó chả phải tiểu thư Nam Cung Uyển Như, 16 tuổi đạt Nguyên Anh Sơ Kỳ. Người được cho là thiên tài số một của Nam Cung Gia sao?”
“Thật ư? Mười sáu tuổi Nguyên Anh Sơ Kỳ! Ối mẹ ơi, như thế này thì thiếu chủ Nguyễn Gia còn chẳng thể bằng nàng sao?”
“Thì chả vậy! Người ta kém tuổi, thế lực ngang nhau. Công pháp tu luyện cũng ngang nhau, mà nàng thì Nguyên Anh. Như vậy thì đủ biết thiên phú tu luyện ai hơn ai rồi đó, có vậy còn phải hỏi!”
“Người đi cùng nàng hình như là Nam Cung Hương Vân, 56 tuổi Hóa Thần Sơ Kỳ, tỷ tỷ của Uyển Như tiểu thư sao?”
“Ồ! Hình như đúng là vậy, Hương Vân tiểu thư hanh danh hiển hách không kém Uyển Như tiểu thư. Hai người họ dù cùng cha khác mẹ nhưng luôn yêu quý nhau, đi với nhau như hình với bóng.”
“Không ngờ hai vị tiểu thư này lại lợi hại như vậy! Hoàn toàn ăn đứt thiếu chủ Nguyễn Gia ban nãy luôn!”
Nguyễn Huy đã đi được cách đó một đoạn nhưng mà vẫn nghe được những lời này. Không nhịn được mà thầm hô
Nguyễn Huy: “Chết tiệt! Hai đứa đó dám lấy hết sự tung hô của người khác về phía bọn chúng! Ta mới là người phải được tung hô chứ, Nguyên Anh thì sao chứ? Ta cũng sắp đột phá rồi, chẳng qua do thời gian chiêu sinh đến mới phải xuât quan thôi! Hừ, đáng giận!”
Nguyễn Vinh cùng Nguyễn Chí cũng bị đám người kia đưa ra so sánh, trong lòng cũng khó chịu nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lãnh đạm mà đi theo Nguyễn Huy.
Ở một bên thấy náo nhiệt vậy thì Thiên Long và Ninh Vũ Tích cũng thấy hứng thú hẳn lên. Đặc biệt là Thiên Long, hắng đang rất hứng thú.
Ninh Vũ Tích lên tiếng nói
Ninh Vũ Tích: “Không ngờ lại đồng loạt xuất hiện nhiều thiên tài của các gia tộc như vậy! Thật thú vị, ngươi nghĩ vậy không Thiên Long?”
“Ừ” trả lời đúng một chữ như thế hắn không quan tâm nàng nói gì. Ninh Vũ Tích cũng nhận ra điều đó thì quay ra nói
Ninh Vũ Tích: “Thiên Long ngươi……”
Chưa nói hết câu thì nàng thấy Thiên Long đang dán mắt và cặp đại tiểu mỹ nhân hai tỷ muội Uyển Như và Hương Vân. Thấy vậy, Ninh Vũ Tích bĩu môi, nàng liền đưa tay ra véo mạnh chỗ thọt mềm ở eo hắn.
Đang tia gái chăm chú, đột nhiên một cơn đau truyền đến. Thiên Long lập tức kêu “Á” mộ tiếng, hắn quay ra nhìn Ninh Vũ Tích khẽ quát lên
Thiên Long: “Cô làm cái quái gì vậy hả? Đau chết ta!”
Ninh Vũ Tích yêu kiều hừ một tiếng nhìn hắn nói
Ninh Vũ Tích: “Thế nào? Nhìn tỷ muội nhà người ta đã mắt chứ hả?”
Thiên Long thấy vậy thì không trả lời nàng mà nở nụ cười nham nhở nhìn nàng nói
Thiên Long: “Không lẽ….nàng ghen? Ghen khi ta tia người con gái khác à khà khà?”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì gương mặt thanh tú nổi lên một rạng mây hồng, xấu hổ nhìn Thiên Long khẽ gắt lên
Ninh Vũ Tích: “A…A…Ai thèm ghen vì loại người như ngươi chứ hả? Đ….Đ….Đã bảo đ…đừng có mà tự mình đa tình rồi!”
Thiên Long cười cười nói: “Được rồi! Là ta đa tình, thôi chúng ta cũng tiến vào đó thôi.”
Nói xong Thiên Long tiến vào thành theo dòng người, Ninh Vũ Tích đi sau phụng phịu dậm chân nhìn hắn luôn miệng lẩm bẩm nói
Ninh Vũ Tích: “Tên xấu xa, tên chết tiệt, chỉ biết trêu chọc người khác! Đúng là tên đáng ghét mà!”
(Chương này có mượn ý của CĐBC nên là đừng hỏi sao nó giống nhé :V)
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Ai có lòng ủng hộ thằng quèn này thì đây a 😙😙
_Momo: 0823038650
_BIDV:Nguyễn Đức Anh Huy 12810000786434
Còn không thì cho xin vài KP, Đề Cử hoặc TLT cx đc 😘
XIN NÓI LUÔN! AI KHÔNG ĐỌC ĐƯỢC THÌ OUT, ĐỪNG CÓ CỐ ĐỌC ĐỂ RỒI NGỒI THAN NÀY THAN NỌ. MỆT NGƯỜI VỜ LỜ! CHẢ CÓ AI ÉP MẤY ÔNG ĐỌC CẢ, THẾ NHÉ!
THÂN!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.