Hinh Thiên Môn!
Đây là môn phái thuộc hàng Trung Cấp thế lực, có tới hai Luyện Hư Kỳ tọa trấn. Môn phái này được dựng ngay giữa bảy ngọn núi lớn nhỏ bao xung quanh.
Dưới chân núi là nơi sinh hoạt, tu luyện chủ yếu của các đệ tử. Và cũng là nơi tổ chức chiêu mộ đệ tử cùng tổ chức các đại hội tỉ thí của môn phái.
Còn bảy ngọn núi xung quanh môn phái là nơi mà các vị trưởng lão cùng trưởng môn và hai vị thái thượng trưởng lão bé quan tu luyện.
Hiện tại 1 trong hai ngọn núi cao nhất, cũng là một trong hai ngọn núi của hai vị thái thượng trưởng lão Luyện Hư Kỳ của Hinh Thiên Môn.
Trong một căn nhà nằm trên đỉnh núi, tại một căn phòng nhỏ. Trong này có một cái bàn vừa đủ cho năm người ngồi.
Năm cái ghế đều hướng về phía một phía, phía đó có hai cái ghế chủ tọa. Hiện giờ cả năm chỗ ngồi đều có người cả rồi, năm người đang đợi chủ nhân hai chiếc ghế chủ tọa kia tới.
Năm người bốn nam một nữa, nam thì ai nấy đều tóc tai trắng phớ. Một mặt già nua, da dẻ trắng bệch, nhưng không hề có chút nào là già yếu cả.
Nếu Thiên Long ở đây sẽ nhận ra một trong bốn người này có người hắn biết. Đó là lão già đã bị hắn cho ăn cả cái dép lào vào đầu mà bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.
Lão cũng là một trong năm vị trưởng lão của Hinh Thiên Môn. Còn về một vị trưởng lão là nữ, nhưng lại không có vẻ già nua như bốn vị nam trưởng lão kia.
Trái lại thì có phần trẻ trung, khuôn mặt có phần nào đó nhan sắc. Thân hình cân đối ẩn hiện sau lớp y phục thanh sắc cùng cái trường bào cùng màu.
Mái tóc đen dài được búi cao lên được gài một cái châm hình……..con nhện. Mái tóc búi lên để lộ ra cái cổ dài, gương mặt có chút nhan sắc được che đi một nửa bởi phần tóc mái của nàng ta.
Nói thì tưởng có vẻ là xinh đẹp nóng bỏng đó, nhưng trong năm người trưởng lão thì nàng ta là người nguy hiểm nhất.
Trước mặt nàng, bốn người kia đều thập phần kiêng dè. Một phần là tu vị nàng cao hơn, còn lại là do công pháp nàng ta tu luyện.
Công pháp nàng ta tu luyện thuộc dạng độc công, mà độc dù ở bất cứ thế giới nào đều thập phần nguy hiểm. Độc do nàng ta phóng thích ra còn ảnh hưởng được đến cả Luyện Hư Kỳ nói gì đến mấy Hóa Thần như bốn vị trưởng lão kia.
Mà thường thì tu luyện độc công là sẽ bị rất nhiều người truy sát, bị những kẻ gọi là chính phái diệt sát.
Nhưng mà Hinh Thiên Môn không hại nàng ta vì nàng ta giúp cho chiến lực bọn họ tăng lên, đồng thời là con bài ẩn của bọn chúng.
Độc của nàng ta mà đánh lén thì Luyện Hư Kỳ cũng chết tức tưởi nếu không kịp giải. Và cũng một phần là Hinh Thiên Môn sợ nếu ra tay, nàng ta liều mạng đủ kéo theo vài tên trưởng lão.
Cũng kéo theo rất nhiều người trong phái và có thể sẽ làm cho một trong hai Luyện Hư Kỳ bị trúng độc nặng.
Như vậy thì Hinh Thiên Môn thực lực đại giảm. Các thế lực đối địch mà biết sẽ nhân cơ hội đó mà tấn công thì Hinh Thiên Môn chỉ có nước xóa xổ. Vậy nên bọn chúng mới không dám ra tay với nàng ta.
Cả năm người cứ thế im lặng ngồi đợi hai người chủ nhân ghế chủ tỏa trên kia tới. Chỉ qua một lúc, đột nhiên bên cạnh hai chiếc ghế chủ tọa kia xuất hiện hai vết rách hư không đối diện nhau.
Vết rách dần dần mở rộng ra, từ đó bước ra hai thân ảnh. Hai nam nhân, họ không hề có phần già nua như bốn nam trưởng lão ngồi phía dưới.
Mà khuôn mặt hai người này rơi vào độ khoảng ba mươi. Một người râu quai nón rậm rạp, khuôn mặt có phần cương trực.
Người kia thì râu dê khá dai, trên mép thì mọc ria chìa sang hai bên. Kết hợp thêm quả ánh mắt híp híp tạo nên một vẻ thập phần gian xảo cùng chút đê tiện.
Hai người đi ra khỏi vết rách hư không, nhìn nhau một thoáng rồi lập tức hướng chỗ của mình mà ngồi xuống.
Nam nhân râu quai nón kia sau khi an tọa, liền nhìn xuống năm vị trưởng lão đang nghiêm túc nhìn mình trông rất chi là áp lực.
Trừ vị nữ trưởng lão kia có phần ung dung thoải mái như không hề có chút áp lực nào.
Hắn và tên râu dê kia cũng không mấy để ý đến nàng ta. Dù sao cũng quen với cái tác phong của nàng ta rồi và cũng là do kiêng dè cái trò xài độc của nàng ta.
Hắn lúc này lên tiếng nhìn lão già đã bị Thiên Long cho cái dép vào đầu bất tỉnh nói
“Không Minh! Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngươi lại để cho tên đệ tử của mình vác về trong cái tình trạng bất tỉnh như vậy?”
Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt hướng về lão già đỉnh đầu hói không cọng tóc trên đó. Bọn họ cũng khá tò mò, tại sao lão ta lại rơi vào cái tình trạng như vậy.
Lúc lão được Tần Nam đưa về thì bọn họ rất ngạc nhiên, vì dù sao các thế lực quanh đây rất ít người có thể khiến lão ra nông nỗi này.
Lão già Không Minh nghe vậy thì liền đứng dậy đáp
Không Minh: “Thưa thái thượng trưởng lão! Mọi chuyện là như thế này……..”
Lão bắt đầu kể đầu đuôi sự việc diễn ra tại Ninh Gia. Tần Nam cũng đã kể lại cho lão về thực lực Thiên Long, lão cũng kể sạch ra không xót một chút gì cả.
Sau một lúc, Không Minh cũng kể xong mọi chuyện diễn ra tại Ninh Gia. Mọi người bao gồm cả lão thái thượng trưởng lão râu quai nón cũng rơi vào trầm mặc.
Ngoại trừ tên thái thượng trưởng lão râu dê kia. Nghe xong mọi sự việc từ miệng Không Minh, kể cả lời đe dọa của Thiên Long.
Hắn lập tức trán nổi đầy gân xanh, tay vỗ mạnh một cái xuống cái cái thành ghế khiến nó tan thành từng mảnh. Hắn quát lên
“Ngông cuồng! Một tên tiểu tử Hóa Thần Đỉnh Phong cùng một Ninh Gia nhỏ bé mà dám đe dọa đến Hinh Thiên Môn ta!”
Lão râu quai nón thấy vậy thì quay ra nói
“Hắn có thể tác động đến không gian thì thực lực cũng phải là Luyện Hư Kỳ! Chúng ta mà đối đầu với hắn thì chỉ có nước khiến môn phái thực lực đại giảm thôi!”
Tên râu dê nghe thế thì lập tức phản bác lại
“Đó có thể chỉ là do tên đệ tử của Không Minh nhìn nhầm mà thôi! Làm gì có chuyện một tên Hóa Thần lại có thể đánh vỡ được không gian cơ chứ! Ngay cả Không Minh hắn cũng xác nhận rằng tên tiểu tử đó chỉ là Hóa Thần Đỉnh Phong mà thôi! Phải không?”
Câu cuối hắn quay xuống nhìn Không Minh nói, ở dưới nghe vậy thì Không Minh cũng lên tiếng nói
Không Minh: “Đúng vậy! Khi tên nhóc đó thi triển thân pháp, tôi đã cảm nhận được tu vị thực của hắn là Hóa Thần Đỉnh Phong!”
“Đó! Vậy nên ta nghĩ chúng ta nên ra tay để cho tên tiểu tử biết thế nào là lễ độ! Bằng không thì mặt mũi của chúng ta vứt đi hết!”
Tên râu dê nghe Không Minh xác nhận thì liền được đà quay sang nhìn tên râu quai nón nói.
“Đó chỉ là có thể! Nếu như tên đó thực lực thật sự là Luyện Hư Kỳ thì đệ tính như nào hả Tôn Hạ?”
Tên râu dê hóa ra tên là Tôn Hạ, nghe vậy thì Tôn Hạ lập tức phản bác lại
Tôn Hạ: “Đó cũng chỉ là nếu như mà thôi! Cũng tại Tôn Phàm huynh nên Hinh Thiên Môn mới không vượt lên được các thế lực khác! Lúc nào cũng quá cẩn thận, không dám mạnh mẽ ra tay ở những vấn đề này!”
“Nhưng cũng chính nhờ tính cẩn thận đó của ta mà Hinh Thiên Môn mới tồn tại được đến bây giờ đó! Đệ thì lúc nào cũng quá nông nổi, luôn muốn dùng cách thô bạo để giải quyết! Đệ quên là Hinh Thiên Môn từng suýt vỡ lở do cái tính này của đệ sao? Nói chung là chúng ta cứ đừng dính đến Ninh Gia lúc này làm gì khi chưa biết thực lực thật của tên tiểu tử đó!”
Tôn Phàm lập tức đáp lại Tôn Hạ, hắn còn nhắc lại sai lầm của Tôn Hạ ngày trước nữa. Điều này khiến Tôn Hạ cứng họng không cãi lại được.
Tôn Hạ: “Nhưng mà…….”
Tôn Phàm: “Hừ! Không có nhưng gì hết! Đệ còn muốn cãi ta đến lúc nào nữa hả?”
Tôn Phàm lập tức ngắt lời Tôn Hạ, đồng thời tỏa ra uy áp của một Luyện Hư Hậu Kỳ khắp căn phòng. Điều này khiến cho mọi người đổ mồ hôi, Tôn Hạ không ngoại lệ.
Tôn Hạ thầm hô: “Không thể nào! Huynh ấy đã đột phá lên Luyện Hư Hậu Kỳ rồi ư?”
Huynh đệ hắn từ xưa đến nay lúc nào cũng bám sát nhau về mặt tu luyện. Nhưng lần này thì lại khác, hắn không ngờ ngay khi hắn vừa bước vào Luyện Hư Trung Kỳ gần đuổi kịp Tôn Phàm.
Nào ngờ hiện tại Tôn Phàm đã đột phá Trung Kỳ lên Hậu Kỳ rồi. Bị Tôn Phàm quát mắng, đồng thời thả ra uy áp đe dọa. Tôn Hạ cắn răng nói
Tôn Hạ: “Là đệ sai!”
Tôn Phàm thấy vậy thì quay xuống nhìn năm vị trưởng lão nói
Tôn Phàm: “Các vị có phản đối với ý của ta không? Ai có thì cứ lên tiếng, ta sẽ nghe ý kiến của mọi người!”
Đám trưởng lão lập tức lắc đầu, vừa chứng kiến thực lực của Tôn Phàm gia tăng thêm một bậc thì làm gì còn ai dám có dị nghị gì.
Thấy vậy thì Tôn Phàm lập tức đứng dậy nói
Tôn Phàm: “Vậy thì, đến đây là kết thúc! Mọi người về nơi của mình cả đi!”
Nói xong thì hắn cũng xé rách hư không mà rời khỏi đây. Dù sao đây cũng là sơn phong của Tôn Hạ, hắn giờ quay về sơn phong của mình.
Sau khi tất cả rời đi, để lại Tôn Hạ một mình ở đây. Hắn nghiến chặt răng, tay siết chặt chảy cả máu gằn giọng nói
Tôn Hạ: “Hừ! Không ngờ hắn lại đột phá tiếp! Khốn kiếp, lúc nào cũng vậy, luôn cái tính chết nhát không dám ra tay mạnh mẽ để cho Hinh Thiên Môn luôn bị khi dễ! Còn tên nhóc khốn kiếp kia nữa, dám đe dọa đến Hinh Thiên Môn, ta mà bắt được thì đừng hòng sống được!”
……………………………………………………..
“Ắt xì”, lúc này đang phi hành cùng Ninh Vũ Tích tiến tới Thánh Nguyên Học Viện. Thiên Long bỗng hắt hơi một cái, tay đưa lên mũi lẩm bẩm nói
Thiên Long: “Ủa? Cúm à? Mà cúm thế éo nào được nhỉ? Ai đang nói đến ta chăng? Chắc là mấy người Diệp Cơ nhớ đến minh rồi hề hề, mới có vài ngày đã nhớ nhau rồi ư?”
Ninh Vũ Tích ở bên cạnh thấy Thiên Long lẩm bẩm thì nàng liền lên tiếng nói
Ninh Vũ Tích: “Hửm? Ngươi có nói gì à?”
Thiên Long nghe nàng hỏi thì cười cười lắc đầu nói
Thiên Long: “À! Không có gì đâu, chắc ai đó đang nhắc tới ta mà thôi!”
Ninh Vũ Tích nghiêng đầu nói: “Ai nhắc đến ngươi lúc này cơ chứ?”
Thiên Long cười thản nhiên nhìn nàng đáp
Thiên Long: “Chắc là mấy bà vợ ta đang nhớ tới ta nên mới nhắc đến ta ý mà hì hì!”
Ninh Vũ Tích nghe vậy thì mày hơi giật nhìn hắn nói
Ninh Vũ Tích: “Mấy bà vợ? Ngươi có vẻ đào hoa quá nhìa tận mấy người vợ?”
Thiên Long nghe vậy thì đắc ý nhìn nàng cười nói
Thiên Long: “Đương nhiên rồi! Một người đẹp trai tiêu sái anh tuấn như ta thì đương nhiên là có rất nhiều mỹ nhân theo đuổi rồi! Và ta không ngại có thêm một người nữa đâu hì hì!”
Câu cuối Thiên Long thâm ý nhìn Ninh Vũ Tích nói. Ninh Vũ Tích thấy vậy thì khuôn mặt đỏ bừng, kết hợp với một thân trắng tinh khiết của nàng càng thêm nổi bật.
Nàng nhìn Thiên Long mà khẽ gắt lên
Ninh Vũ Tích: “Ng….Ngươi nói cái gì vậy hả? A…..Ai lại đi thích ngươi cơ chứ! Đừng có tự mình đa tình, Hứ!”
Nói xong thì nàng quay phắt đi không thèm nhìn hắn nữa. Thiên Long nghe vậy thì cười phá lên, Ninh Vũ Tích thấy hắn cười lập tức quay ra quát lên
Ninh Vũ Tích: “Ngươi cười cái gì hả? Cấm được cười, có gì buồn cười cơ chứ? Cấm cườiiii, tên ngốc này!!!!?”
Thiên Long càng cười thì Ninh Vũ Tích càng xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Cứ thế trên đường đến Học Viện, một người thì trêu chọc còn người thì liên tục xấu hổ đỏ mặt.
Thiên Long nhận ra là trêu chọc cô nàng này rất thú vị, bởi nàng rất dễ xấu hổ. Mà mỗi khi xấu hổ là mặt đỏ bừng lên trông rất là đẹp, đó là lý do Thiên Long liên tục chọc nàng suốt quãng đường đến Học Viện.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Hựai có lòng ủng hộ thằng quèn này thì đây a 😙😙
_Momo: 0823038650
_BIDV:Nguyễn Đức Anh Huy 12810000786434
Còn không thì cho xin vài KP, Đề Cử hoặc TLT cx đc 😘