Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 136 Đế Viêm Lan Ra Tay! – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 136 Đế Viêm Lan Ra Tay!

Dương Hạ sau khi nghe được lời này, trảo thủ lập tức dừng trước mặt Lâm Chấn Thiên. Hắn liền quay đầu nhìn về phía tiếng nói phát ra.
Dương Hạ chỉ thấy cách đó không xa, bốn thân ảnh nữ nhân từ từ hạ xuống mặt đất. Người nào người nấy đều là mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là người có đôi mắt cùng mái tóc đặc biệt liên tục đổi màu kia.
Nhìn bốn mỹ nhân thuộc hàng hiếm thấy xuất hiện cùng lúc như này cũng khiến cho ba tên già đầu Dương Hạ và đệ đệ cũng không nhịn được mà kinh ngạc.
Bốn người này chả phải ai khác ngoài bốn người Lâm Nhược Thiến, Diệp Cơ, Tiêu Ngọc Sương và Đế Viêm Lan cả. Lời vừa nãy là do Lâm Nhược Thiến nói ra, thấy lão cha thối của mình sắp bay màu nên nàng mới nhanh chóng cùng chúng nữ xuất hiện.
Dương Hạ và hai tên đệ đệ của mình cũng phải mất một lúc mới thoát khỏi cái trạng thái thất thần kia. Dương Hạ khuôn mặt trở nên nghiêm lại, hắn nhìn tứ nữ nói
Dương Hạ: “Hừ! Các ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của lão phu?”
Vừa nói hắn vừa đánh giá bốn người các nàng. Nhìn qua một hồi thì thấy bốn người đều chỉ là Luyện Hư Kỳ, cao nhất là Diệp Cơ đạt tới Luyện Hư Hậu Kỳ Đỉnh Phong.
Còn Đế Viêm Lan do hắn chả cảm nhận được gì từ nàng, hắn cứ thế mà chốt hạ nàng tu vị cũng chỉ tầm như ba người Diệp Cơ mà thôi.
Dương Hạ không cảm thấy gì từ Đế Viêm Lan cũng đúng thôi. Vốn sức mạnh của nàng là của Đấu Khí Đại Lục, lúc xuất hiện thì uy áp đến từ sức mạnh của nàng tỏa ra mới khiến Tiêu Ngọc Sương đoán vào khoảng Độ Kiếp Kỳ.
Chứ nếu nói ra thì chả biết được nàng thực lực chân chính rơi vào cảnh giới cụ thể nào. Có thể là Độ Kiếp Trung Kỳ như Tiêu Ngọc Sương nói, hoặc có thể là Hậu Kỳ thậm chí là hơn.
Đã thế nàng còn đang ẩn đi sức mạnh của mình, người khác nhìn vô thì trông nàng chả khác gì người thường. Ngoại trừ đôi mắt cùng mái tóc dị thường của nàng không giống người thường.
Như vậy thì một Hợp Thể Kỳ như Dương Hạ càng không thể nào mà nhìn ra được chút gì từ nàng. Chứ đừng nói đến đoán được tu vị chính xác của nàng.
Còn nếu muốn biết thực lực thực sự của nàng vào khoảng nào thì trừ phi Thiên Long dùng [Quan Sát] để biết.
Bằng không thì đợi thêm một khoảng thời gian, lực lượng của Đế Viêm Lan chuyển dần thành lực lượng của vị diện này thì mới biết được.
Còn về phía Dương Hạ, bốn Luyện Hư Kỳ chưa khiến hắn để vào mắt, huống chi là đe dọa đến hắn. Hai tên đệ đệ của hắn cũng nhìn ra tu vị của bốn người các nàng nên cũng chả coi các nàng là mối nguy hại.
Lâm Nhược Thiến nghe Dương Hạ hỏi vậy nàng hai tay chống eo nói
Lâm Nhược Thiến: “Ta là ai thì hỏi lão ta ý! Còn vì sao ta xen vào chuyện của ngươi thì câu trả lời của câu hỏi trước cũng sẽ là câu trả lời cho câu sau đó!”
Dương Hạ:……..
Dương Hạ và hai tên đệ đệ của hắn nghe Lâm Nhược Thiến nói xong thì đúng kiểu não bộ đang cần thời gian để mà tiếp thu.
Lâm Chấn Thiên lúc này nghe được tiếng nói quen thuộc. Hắn lập tức quay phắt đầu về phía Lâm Nhược Thiến, Lâm Chấn Thiên khi nhìn rõ Lâm Nhược Thiến thì ngạc nhiên hô
Lâm Chấn Thiên: “Thiến Thiến! Con làm cái gì ở chỗ này vậy?”
Lâm Nhược Thiến bĩu môi nói
Lâm Nhược Thiến: “Đến cứu lão đó, chứ còn làm gì nữa hả? Đúng là lão già thối!”
Lâm Chấn Thiên nghe vậy lập tức hô lên
Lâm Chấn Thiên: “Mau chạy đi! Bọn chúng đều là Hợp Thể Kỳ, con mới Luyện Hư Kỳ không cứu được ta đâu!”
Dương Hạ nghe Lâm Chấn Thiên và Lâm Nhược Thiến đối thoại, hắn cũng lập tức biết câu trả lời của câu hỏi ban nãy. Dương Hạ nhìn Lâm Chấn Thiên cười nói
Dương Hạ: “Hóa ra là đại công chúa Lâm Nhược Thiến của Linh Vân Đế Quốc. Cô con gái yêu quý của ngươi, haha!”
Nói đến đây, hắn quay ra nhìn về phía Lâm Nhược Thiến cười nói
Dương Hạ: “Nếu đã đến đây thì ta tiện tay xử lý cả hai cha con nhà các ngươi luôn haha!”
Lâm Chấn Thiên nghe thế liền phẫn nộ quát lên
Lâm Chấn Thiên: “Thằng Hạ Đẳng kia! Đây là chuyện của ta và ngươi, đừng có mà động đến con gái ta! Bằng không Dương Gia ngươi không có yên đâu!”
Dương Hạ nghe vậy thì đá mạnh vào bụng Lâm Chấn Thiên khiến hắn phun ra búng máu. Sau đó thì cười khinh nhìn Lâm Chấn Thiên nói
Dương Hạ: “Dám gọi ta Hạ Đẳng này! Mà ngươi quên là có Hồng Lão ở đây, ngươi nghĩ các ngươi đủ khả năng mà làm hại đến Dương Gia ta?”
Lâm Chấn Thiên nghe vậy thì á khẩu, quả thật có lão già kia thì cho dù cả Đế Quốc liều mạng cũng chả làm gì được Dương Gia.
Dương Hạ lại nói: “À đúng rồi! Ngươi thích chửi ta đúng không? Đã vậy nếu ta giết đứa con gái yêu quý của ngươi trước mặt ngươi thì sẽ như nào nhỉ kaka?”
Lâm Chấn Thiên nghe vậy lập tức lửa giận xung thiên, hai mắt đỏ như máu quát lên
Lâm Chấn Thiên: “Tên khốn! Ngươi dám……”
Dương Hạ cười phá lên nhìn Lâm Chấn Thiên nói
Dương Hạ: “Haha! Có gì mà không dám, ngươi giờ không khác gì một tên phàm nhân thì cản được ta ư?”
Lâm Chấn Thiên: “Ngươi……”
Đúng lúc này thì Lâm Nhược Thiến lên tiếng nói
Lâm Nhược Thiến: “Này! Hai người nói xong chưa? Nói về ta mà như kiểu ta không có mặt ở đây ý!”
Dương Hạ nghe vậy thì quay sang nhìn nàng nói
Dương Hạ: “Ồ! Vậy mà không nhân cơ hội đó mà bỏ chạy! Khá khen cho cô công chúa nhỏ a!”
Lâm Chấn Thiên thấy vậy thì quát lên
Lâm Chấn Thiên: “Thiến Thiến! Sao con còn ở lại đây hả? Còn không mau chạy đi hả cái con nhóc khó dạy này!”
Lâm Nhược Thiến nghe Lâm Chấn Thiên và Dương Hạ nói vậy thì nàng bĩu môi đáp
Lâm Nhược Thiến: “Việc gì phải chạy? Còn lão già thối kia nữa, con gái đến cứu mà lão còn mắng như vậy hả?”
“Haha” Dương Hạ cười phá lên, hắn nhìn Lâm Chấn Thiên nói
Dương Hạ: “Haha! Ngươi có đứa con gái tốt đó! Không ngại nguy hiểm mà đến cứu ngươi, tiếc là phải nằm lại tại đây thôi!”
Dứt câu, Dương Hạ bàn tay hướng về phía Lâm Nhược Thiến. Hỏa hệ linh lực vận chuyển một hỏa cầu hình thành, hỏa cầu nhìn thì nhỏ, không có chút uy hiếp gì.
Nhưng đủ diệt sát bất cứ Luyện Hư Sơ Kỳ nào. Hỏa cầu với một tốc độ cực nhanh rời khỏi bàn tay Dương Hạ bay về phía Lâm Nhược Thiến.
Lâm Chấn Thiên thấy vậy hô kêu lên
Lâm Chấn Thiên: “Khônggggggg!”
Nhưng trái với những gì mà Lâm Chấn Thiên cùng đám người còn lại nghĩ. Hỏa cầu không có va chạm với Lâm Nhược Thiến để mà giết chết nàng.
Trái lại, hỏa cầu đột nhiên khựng trước mặt Lâm Nhược Thiến. Ngay sau đó, nó liền vụt tắt như chưa hề tồn tại vậy. Thấy một cảnh này thì Dương Hạ, Lâm Chấn Thiên cùng đám người kia khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra.
Dương Hạ nương tay không ra tay giết người nữa ư? Chắc chắn là không rồi, hắn hận không thể giết Lâm Nhược Thiến nhanh chóng để khiến cho Lâm Chấn Thiên đau khổ.
Chứ đừng nói đến việc hắn nương tay, thay đổi suy nghĩ tha cho Lâm Nhược Thiến. Dương Hạ khó hiểu tại sao chiêu đó của mình lại biến mất, hắn lập tức hướng phía Lâm Nhược Thiến ra tay làn nữa.
Một hỏa thủ lập tức được tung ra, lần này Dương Hạ dùng tới tám thành lực lượng. Đủ để mà đánh trọng thương Hợp Thể Sơ Kỳ, chứ đừng nói đến Luyện Hư Sơ Kỳ như Lâm Nhược Thiến.
Nhưng lại một lần nữa, hỏa thủ lại dừng trước mặt Lâm Nhược Thiến rồi lập tức tan biến như chưa từng xuất hiện. Dương Hạ quát lên
Dương Hạ: “Cái quái gì vậy? Rốt cuộc ngươi đã dở trò gì hả con nha đầu thối kia?”
Lâm Nhược Thiến nhếch mép nở ra một nụ cười nhìn Dương Hạ nói
Lâm Nhược Thiến: “Ta dở trò gì sao không tự tới đây mà tìm hiểu hả thằng già họ Dương ngu xuẩn kia!”
Vừa nói, nàng vừa đưa ngón trỏ ra ngoắc ngoắc khiêu khích. Dương Hạ tức giận, không chút do dự bứt tốc lao thẳng về phía Lâm Nhược Thiến mà ra một chưởng.
Một chưởng toàn lực bao phủ bởi hỏa diễm nóng tới cực điểm. Trúng chiêu thì Lâm Nhược Thiến chỉ có nước mất xác luôn chứ đừng nói đến trọng thương.
“Chết đi con nha đầu chết tiệt!”
Dương Hạ quát lên một tiếng nhìn một chưởng của mình gần chạm tới Lâm Nhược Thiến. Theo thông thường thì thấy một chưởng này lao tới, bất cứ Luyện Hư Kỳ nào cũng phải sợ hãi các kiểu.
Nhưng Lâm Nhược Thiến lại trái ngược hoàn toàn, nàng nở ra một nụ cười nhìn về phía hỏa chưởng của Dương Hạ. Nàng cười nói
Lâm Nhược Thiến: “Đúng là ngu xuẩn, chửi cũng chả sai!”
Nàng vừa dứt câu, Đế Viêm Lan lập tức xuất hiện trước mặt nàng. Đế Viêm Lan vung tay một cái, hỏa diễm trên tay Dương Hạ lập tức tắt ngóm.
Chưa kịp ngạc nhiên, Dương Hạ như bị một lực lượng nào đó giáng thẳng vào cơ thể. Miệng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, bay ngược ra sau tạo thành một đường máu trên không trung.
“Rầm” Dương Hạ dâm sầm vào cái động phủ chứa dị hỏa kia khiến cả cái động phủ rung chấn. Dương Hạ triệt để bất tỉnh nhân sự, hai mắt trắng đục, mồm vẫn còn đang chảy dòng dòng máu ra.
Động phủ rung chấn, Hồng Lão đang thu lấy dị hỏa thấy vậy thì nói
Hồng Lão: “Hửm? Mấy tên kia có giết vài con chuột mà làm ra động tĩnh lớn vậy?”
Cái trận pháp kết giới bao phủ dị hỏa đã bị lão phá nát trong một chiêu rồi. Cái trận pháp đó thực chất chỉ cản được mọi công kích của Đại Thừa Kỳ trở xuống mà thôi.
Chỉ cần công kích của Đại Thừa Sơ Kỳ thôi cũng đủ đánh nát nó rồi, nói chi đến Đại Thừa Trung Kỳ như Hồng Lão.
Bên ngoài, đám người Lâm Chấn Thiên lẫn hai tên đệ đệ của Dương Hạ thấy một cảnh này thì chấn kinh, một mặt không thể tin nổi.
Một Hợp Thể Trung Kỳ như Dương Hạ lại bị một cái vung tay của nữ nhân kia đánh cho trọng thương mà bất tỉnh. Đã thế lại chính là người mà họ không cảm thấy một chút gì từ nàng.
Một đòn tùy tiện hạ Hợp Thể Trung Kỳ, như này thì ít nhất phải Đại Thừa Kỳ. Cả đám hai mắt mở to nhìn về Đế Viêm Lan mà nghĩ
“Không lẽ nữ nhân này là Đại Thừa Kỳ cường giả ư?”
Lâm Nhược Thiến lúc này nhìn Đế Viêm Lan cười nói
Lâm Nhược Thiến: “Hì hì! Viêm Lan tỷ quả nhiên là rất mạnh a! Mấy tên Hợp Thể không đủ tuổi với tỷ a!”
Đế Viêm Lan không để ý những gì Lâm Nhược Thiến nói. Nàng lại lôi ra một cây kẹo mà nhâm nhi, khi nào cần thì nàng lại ra tay.
Lâm Nhược Thiến nhìn về đám người Lâm Chấn Thiên đắc ý nói
Lâm Nhược Thiến: “Ha! Lão già thối! Thấy gì chưa hả, đã nói rồi cần gì phải bỏ chạy! Trực tiếp đập vỡ mồm bọn chúng là xong!”
Nghe câu này thì Lâm Chấn Thiên cũng cạn lời, ai mà biết được bên cạnh nha đầu này lại có một vị cường giả mạnh như vậy cơ chứ!
Về phần hai tên đệ đệ của Dương Hạ thì sau khi thấy hắn bị một đòn đánh bay. Trong đầu lập tức chỉ nghĩ đến một chữ đó là
“Chạy!”
Một chiêu cho Dương Hạ đo sàn thì chỉ có thể là Đại Thừa cường giả trở lên mà thôi. Chúng có muốn trả thù cho Dương Hạ cũng chả được, chúng mà lao lên thì còn chả đủ để cho nữ nhân kia giết.
Nghĩ là làm, hai tên lập tức vận dụng hết sức bình sinh mà chạy về phía Dương Hạ đem hắn chạy đi. Lâm Nhược Thiến thấy vậy lập tức quay ra nhìn Đế Viêm Lan nói
Lâm Nhược Thiến: “Viêm Lan tỷ….”
Nàng vừa dứt câu, Đế Viêm Lan đã lập tức biến mất. “Oành” một tiếng, Đế Viêm Lan xuất hiện lại bên cạnh Lâm Nhược Thiến.
Chỉ thấy trong tích tắc, bên ngoài động phủ kia dính trên đó ba thân ảnh. Đó còn ai khác ngoài ba anh em Dương Hạ, chúng vừa mới chạy được vài ba bước đã bị Đế Viêm Lan chặn đầu.
Mỗi tên ăn một cái tát bay ngược lại, ghim thẳng lên cái động phủ, phun máu triệt để bất tỉnh. Chỉ tội cho Dương Hạ, vừa ăn một đòn của Đế Viêm Lan, giờ thêm phát nữa.
Như này không nửa năm nằm trên giường thì đừng mơ hồi phục được. Nởi vì khi ra tay, Đế Viêm Lan còn cho một tia lực lượng của nàng vào người bọn chúng.
Chỉ có thể theo thời gian đợi nó tiêu tán mới khôi phục được mà thôi. Còn không, nếu hắn có Linh Cấp Đan Dược để mà dùng thì có thể loại bỏ được luôn.
Nhưng mà Linh Cấp Đan Dược một Cao Cấp thế lực như Dương Gia có thể sở hữu sao? Chắc chắn là không rồi.
Lâm Nhược Thiến thấy vậy thì cười nói
Lâm Nhược Thiến: “Có mà chạy đằng trời nhé! Có Viêm Lan tỷ ở đây thì chỉ có nước mà chịu trói thôi nhé mấy tên khọm họ Dương này.”
Lâm Chấn Thiên thì lúc này một mặt mộng bức. Hắn không ngờ được nữ nhi của mình lại kiếm được một cường giả khủng bố như vậy.
Bên trong động phủ!
Hồng Lão lúc này đã thu xong dị hỏa về tay, dị hỏa top 10 đối với một Đại Thừa như hắn nếu không phải hấp thụ mà thu lấy không thôi thì rất dễ dàng.
Giờ chỉ cần đem về Dược Tộc là địa vị hắn sẽ được nâng cao lên rất nhiều. Dị hỏa đối với gia tộc luyện đan như Dược Tộc thì quả là một vật đại bổ.
Thu lấy dị hỏa xong, Hồng Lão hướng về phía cửa động phủ nó
Hồng Lão: “Hừ! Rốt cuộc là mấy tên ngu ngốc kia làm cái gì mà ồn ào như vậy?”
Động phủ liên tục bị rung chấn mấy lần cũng khiến cho lão khó hiểu. Chỉ có giết mấy tên bị phong bế linh lực thôi mà lại có động tĩnh lớn như vậy.
Lão liền tiến ra khỏi động phủ, dù sao thì cái động phủ này nó cũng ngăn cách thần thức tiến ra ngoài hay từ ngoài tiến vào.
Chỉ có ra ngoài mới biết có chuyện gì xảy ra mà gây động tĩnh lớn như vây. Bước ra ngoài động phủ thì đập vào mắt lão là cảnh ba tên họ Dương kia đã bất tỉnh, linh lực bị phong bế đang bị trói lại rồi.
Bên đó là bốn nữ nhân lão lần đầu thấy cùng ba người Lâm Chấn Thiên đã được giải phong bế linh lực. Hồng Lão thấy vậy định lên tiếng gì đó thì…..
Oành!
Lão đã bị Đế Viêm Lan xuất hiện bên cạnh cho một phát tát đầu cắm thẳng vào bức tường cứng rắn mà Hợp Thể còn không phá nổi.
Hồng Lão bị một phát này cũng theo chân ba người Dương Hạ, trọng thương bất tỉnh nhân sự luôn. Sau đó thì được Đế Viêm Lan cầm chân lôi ra rồi ném về dưới chân tam nữ.
Nàng phất tay cái, Hồng Lão bị phong bế linh lực như ba tên Dương Hạ luôn. Lâm Nhược Thiến cũng trói lão lại chung với ba tên kia, vừa trói vừa nói
Lâm Nhược Thiến: “Hì hì, nhanh và gọn! Quả là Viêm Lan tỷ!”
Lâm Chấn Thiên và đồng bọn thì đã sốc còn sốc nữa! Biết rằng Đế Viêm Lan mạnh rồi, nhưng mà….một tát Đại Thừa đo ván.
Đó rốt cuộc là sao? Không lẽ nàng là Độ Kiếp Kỳ?? Độ Kiếp Kỳ sao lại đi cùng Lâm Nhược Thiến? Lâm Chấn Thiên một mặt ngơ ngác nhìn về Lâm Nhược Thiến cùng Đế Viêm Lan.
Phía bên cạnh, Diệp Cơ và Tiêu Ngọc Sương nhìn nhau nói
Tiêu Ngọc Sương: “Cơ tỷ! Hình như chương này chúng ta không có đất diễn thì phải!”
Diệp Cơ gật đầu nói: “Hình như là vậy đó! Tên tác giả chương này cho chúng ta ra rìa rồi!”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Ai có lòng ủng hộ thằng quèn này thì đây ạ 😙😙
_Momo: 0823038650
_BIDV:Nguyễn Đức Anh Huy 12810000786434

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.