Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 135 Hồng Lão. Dược Tộc – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 135 Hồng Lão. Dược Tộc

Từ trong không gian đổ vỡ kia bước ra một thân ảnh. Người này mặt mày già nua, râu trắng dài xuống tận ngực, khuôn mặt đầy những nét tang thương theo từng năm tháng.
Thân hình gầy gò trông rất ốm yếu ẩn sau lớp y phục trắng xóa. Bên ngoài khoác một áo bào màu xanh lam nhạt, ở ngực trái có được thêu một chữ Dược.
Nhưng trái ngược với cái thân hình gầy gò ốm yếu đó, trên người lão giả này mang một khí thức khủng bố. Đừng nhìn hai cái cánh tay gầy gò, da bọc xương kia mà nghĩ nó yếu nhược.
Lực lượng từ hai cánh tay gầy gò đó đủ để đập sấp mặt bất cứ tên Hợp Thể Kỳ nào. Mái tóc dài bạc trắng bay phất phới mặc dù xung quanh chẳng có tý gió nào.
Điều này tạo cho lão giả một vẻ đúng chuẩn cao cao tại thượng của một cường giả. Nhìn lão giả vừa mới xuất hiện, ba người Lâm Chấn Thiên sắc mặt lập tức xấu đến mức cực điểm.
Nếu người đến là một Hợp Thể Hậu Kỳ hay quá lắm là một Hợp Thể Đỉnh Phong thì Lâm Chấn Thiên còn có thể dựa vào công pháp lẫn vũ kỹ để mà chống đỡ được ít nhiều để cho cả bọn rút lui được.
Nhưng mà lão giả vừa mới xuất hiện này khiến cho Lâm Chấn Thiên cảm thấy còn áp lực hơn cả Hợp Thể Đỉnh Phong là thái thượng hoàng Linh Vân Đế Quốc, tức phụ thân hắn và là gia gia của Lâm Nhược Thiến.
Sự uy áp còn lớn hơn Hợp Thể Đỉnh Phong thì bét nhất cũng là Bán Bộ Đại Thừa Kỳ. Mà Bán Bộ Đại Thừa Kỳ cũng đủ khiến cho ba người bọn hắn chôn thân đây rồi.
Đám người Dương Hạ nhìn thấy lão giả vừa xuất hiện thì lập tức vui vẻ nói
Dương Hạ: “Hồng Lão! Đa tạ đã ra mặt giúp đỡ!”
Vừa nói, Dương Hạ vừa chắp tay hướng phía lão giả được gọi là Hồng Lão, người hơi cúi cung kính nói.
“Đa tạ Hồng Lão!”
Hai tên đệ đệ của Dương Hạ thấy nhị ca của mình làm vậy cũng chắp tay cúi người cung kính nói.
Hồng Lão nghe ba người Dương Hạ hướng phía mình nói thì đôi mắt khép hờ của lão nhìn về phía Dương Hạ nói
Hồng Lão: “Rốt cuộc chuyện gì mà ngươi lại cầu đến ta? Không phải đã nói là nên cầu ta chỉ khi Dương Gia gặp nạn thôi cơ mà?”
Hồng Lão là một tên cung phụng trưởng lão của một trong những thế lức ẩn thế – Dược Tộc. Cái chữ Dược được thêu trên áo của lão là bằng chứng.
Dược Tộc là một gia tộc chuyên về luyện đan, được truyền từ cả vài vạn năm về trước rồi. Dược Tộc cũng là một thế lực rơi vào hạng đỉnh cấp thế lực như Tam Đại Học Viện vậy. Đều có ít nhất một Độ Kiếp Kỳ Cường Giả tọa trấn.
Dược Tộc rất ít khi lộ diện trước thế nhân. Mà mỗi khi lộ diện là y như rằng đi đấu giá đan dược. Đan dược do Dược Tộc luyện chế chỉ có tốt hơn chứ không có vụ kém hơn so với những nơi khác luyện chế ra.
Nhưng mà hàng tốt thì đườn nhiên cái giá phải bỏ ra để sở hữu đan dược do Dược Tộc luyện chế thì phải gọi là cắt cổ. Nhưng hoàn toàn xứng đáng, bởi vì tác dụng phụ nó đem đến yếu hơn rất nhiều so với đan dược nơi khác luyện chế.
Hồng Lão là một tên cung phụng trưởng lão của Dược Tộc. Lý do hắn xuất hiện để giúp tên Dương Hạ là bởi vì Hồng Lão nợ Dương Gia một ân tình.
Nhiều năm về trước, Hồng Lão do nghịch ngu gì đó mà khi rời Dược Tộc ra bên ngoài lượn lờ lại bị trọng thương. Cuối cùng thì lúc đang thoi thóp thì được Dương Minh, cũng tức tên đại ca của ba người Dương Hạ cứu giúp.
Khi được chữa khỏi thương thế thì Hồng Lão đã đưa cho Dương Minh một lệnh bài và nói nếu Dương Gia gặp nạn thì chỉ cần dùng lệnh bài truyền tin cho lão. Lão sẽ ra tay giúp Dương Gia coi như trả họ một cái ân tình.
Còn lý do tại sao Dương Hạ lại có lệnh bài thì chương trước đã nói rồi, miễn hỏi không rảnh mà nói lại đâu.
Dương Hạ nghe Hồng Lão nói vậy thì vẫn tư thế chắp tay hướng Hồng Lão nói
Dương Hạ: “Chúng ta gọi Hồng Lão tới vì chúng ta phát hiện ra dị hỏa top 10 Tử Liên Không Diễm. Nhưng chúng ta không đủ khả năng thu phục nó nên muốn đem nó tặng cho ngài.”
Hồng Lão nghe Dương Hạ nói vậy thì hai mắt khép hờ khẽ mở ra. Nói đến dị hỏa thì ai mà chẳng muốn sở hữu nó, ngay cả Độ Kiếp Kỳ còn muốn nói gì là Đại Thừa như lão.
Nói đến đây, Dương Hạ nở ra một nụ cười nham hiểm nhìn về phía ba người Lâm Chấn Thiên nói
Dương Hạ: “Nhưng mà ngay khi chúng ta định dùng lệnh bài truyền tin cho ngài thì bị ba tên kia ngăn cản. Chúng muốn chiếm đoạt di hỏa cho riêng mình nên ngăn không để cho chúng ta truyền tin cho ngài. May mà ta đã liều mạng phản kháng mới có một cơ hội để dùng lệnh bài.”
“Vô sỉ”
Cả đám người Lâm Chấn Thiên lẫn tứ nữ ở xa nghe được lời này của Dương Hạ thì không nhịn được mà chửi thầm lão ta.
Rõ ràng không ăn được đạp đổ, bây giờ trước mặt lão giả kia thì đổi trắng thay đen một cách trắng trợn. Hồng Lão nghe vậy thì “ồ” một tiếng, đôi mắt liếc về phía ba người Lâm Chấn Thiên.
Chỉ với một cái liếc mắt, ba người Lâm Chấn Thiên lập tức rùng mình. Toàn thân đổ mồ hôi hột, sống lưng lạnh toát, Lâm Chấn Thiên tu vị cao nhất cả ba cũng không ngoại lệ.
Cả ba lập tức rơi vào trạng thái đề phòng đến cực điểm. Thấy vậy Hồng Lão nói với giọng có chút khinh thường
Hồng Lão: “Hừ! Phòng bị làm gì? Ta mà muốn các ngươi chết thì các ngươi sống được sao?”
Vừa nói, Hồng Lão vừa nói lão vừa bắn thẳng uy áp về phía ba người Lâm Chấn Thiên. Lập tức cả ba người Lâm Chấn Thiên không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Chỉ với uy áp mà đã khiến cho cả ba người không thể chống cự mà phun ra một ngụm máu. Như vậy có thể thấy được khoảng cách của Hợp Thể Kỳ và Đại Thừa Kỳ nó lớn đến mức nào.
Ở bên kia Lâm Nhược Thiến thấy Hồng Lão chỉ với uy áp đã khiến cho lão cha của nàng thổ huyết rồi thì chấn kinh nói
Lâm Nhược Thiến: “Lão cha thối kia thuộc dạng khiêu chiến vượt một hai tiểu cảnh giới đều được. Ấy vậy mà lão già kia chỉ với một ánh mắt mà đã……rốt cuộc Đại Thừa với Hợp Thể khoảng cách lớn mức nào vậy?”
Tiêu Ngọc Sương ở bên cạnh lập tức giải đáp cái thắc mắc này của nàng
Tiêu Ngọc Sương: “Cả chục tên Hợp Thể Kỳ đứng trước Đại Thừa Kỳ cũng chỉ khiến hắn thương nhẹ. Tủ thử hỏi khoảng cách nó như nào? Chưa kể đó là ví dụ của chục tên Hợp Thể Đỉnh Phong và một tên Đại Thừa Sơ Kỳ!”
Nghe vậy thì Lâm Nhược Thiến ngạc nhiên không thôi, Tiêu Ngọc Sương nhìn về phía Hồng Lão lại nói tiếp
Tiêu Ngọc Sương: “Với lại lão già kia không chỉ Đại Thừa Sơ Kỳ mà là Trung Kỳ! Lão cha của tỷ cùng hai người kia chịu được uy áp của lão già đó là còn may rồi đó!”
Nghe vậy Lâm Nhược Thiến càng thêm kinh ngạc, nàng nuốt ngụm nước bọt nhìn về Đế Viêm Lan nói
Lâm Nhược Thiến: “Vậy còn giữa Độ Kiếp Kỳ và Đại Thừa Kỳ?”
Tiêu Ngọc Sương thản nhiên đáp
Tiêu Ngọc Sương: “Cả vài chục tên Đại Thừa Kỳ cũng không đủ để Độ Kiếp Kỳ giết cho đã tay đâu!
Tiêu Ngọc Sương lại nhìn về phía Lâm Nhược Thiến nói
Tiêu Ngọc Sương: “Tỷ phải biết đại chiến kiếp trước của muội cũng như là trận chiến giữa các chủng tộc và ma tộc ngày trước. Long ca tu vị Độ Kiếp Đỉnh Phong, một kiếm tiễn cả trăm tên Đại Thừa của Ma Tộc về với đất mẹ thì tỷ hiểu rồi đó!”
Lâm Nhược Thiến nuốt một ngụm nước bọt, nàng gật đầu đã hiểu. Nàng không ngờ khoảng cách của những cảnh giới này lại lớn đến vậy.
Bảo sao người ta nói, nếu mà Siêu Cấp thế lực muốn thâu tóm Cao Cấp thế lực thì chỉ dễ như không. Bởi vì chỉ cần Đại Thừa Kỳ cường giả ra tay thì chỉ có nước chịu trói mà thôi.
Lúc này bên phía Lâm Chấn Thiên, Hồng Lão nhìn hắn lên tiếng nói
Hồng Lão: “Dám có ý đồ với dị hỏa của lão phu! Có vẻ Linh Vân Đế Quốc không muốn tồn tại nữa rồi nhỉ?”
Hồng Lão cũng là một lão bất tử sống lâu năm nên lão cũng biết Lâm Chấn Thiên là ai. Vậy nên lão mới trực tiếp nói ra được thế lực của Lâm Chấn Thiên.
Nghe Hồng Lão nói vậy thì đám người Lâm Chấn Thiên thầm hô
“Từ bao giờ dị hỏa là của ngươi vậy lão già?”
Nhưng chỉ dám nghĩ chứ không có nói ra ngoài miệng. Nói ra thì chỉ có nước chết mà thôi, Lâm Chấn Thiên nuốt một ngụm nước bọt nhìn Hồng Lão nói
Lâm Chấn Thiên: “Tiền bối! Đây là chuyện của hậu bối, ngài xen vào có phải hơi quá đáng không? Với lại mọi việc chưa chắc đã như tên họ Dương kia nói!”
Chạy chả được, đánh cũng càng không được. Lâm Chấn Thiên chỉ còn biết cầu phúc, ngồi nói lý vớ vẩn nếu may thì giữ được một mang. Nếu không được thì……biết rồi đó.
Hồng Lão nghe Lâm Chấn Thiên nói vậy thì cười phá lên nói
Hồng Lão: “Ha hả! Chuyện của hậu bối các ngươi? Từ bao giờ việc tranh giành dị hỏa là chuyện riêng của hậu bối vậy? Còn việc Dương Hạ hắn nói thật hay nói dối thì việc gì ta phải quan tâm?”
Lâm Chấn Thiên nghe Hồng Lão nói vậy thì biết lần này không thoát nổi rồi. Hồng Lão lại nhìn về phía Lâm Chấn Thiên nói
Hồng Lão: “Ta nợ Dương Gia hắn một cái ân tình, vậy ngươi thử hỏi xem ta nên tin lời ngươi hay lời hắn?”
Dương Hạ và hai tên đệ đệ ở một thấy cảnh này thì nhếch mép cười nghĩ
“Dám ra tay với bọn ta hả? Giờ thì ở đó mà chịu chết đi hahaha!”
Nghe Hồng Lão nói vậy đám người Lâm Chấn Thiên đen mặt lại, linh lực âm thầm vận chuyển. Bọn họ định nếu mà Hồng Lão không tha thì chỉ còn cách liều mạng kéo theo được ai thì kéo trong ba tên Dương Hạ kia mà thôi.
Nhưng mà Hồng Lão đã phát hiện ra việc ba người bọn hắn định làm. Lão lập tức vung tay một cái, một luồng lực lượng cực nhanh bay thẳng về phía ba người.
Dính phải một đòn này từ Hồng Lão cả ba lập tức phun ra một ngụm máu, trực tiếp bị đánh thẳng xuống mặt đất tạo thành ba cái hố.
Ba người Lâm Chấn Thiên gắng gượng mà đứng dậy, cả ba người lập tức nhận ra điều không ổn. Linh lực của bọn họ đã bị phong bế lại rồi, hoàn toàn không thể điều động được dù chỉ một chút.
Linh lực bị phong bế, họ chỉ hơn người thường một cái là cơ thể mạnh hơn rất nhiều mà thôi. Hồng Lão ra tay xong thì nói
Hồng Lão: “Định liều mạng ư? Nằm mơ đi, ở đó mà chịu trói!”
Dứt câu, Hồng Lão quay sang nhìn ba người Dương Hạ nói
Hồng Lão: “Ba tên đó các ngươi muốn làm gì thì làm! Ta sẽ đi thu lấy dị hỏa!”
Dương Hạ nghe vậy thì trong lòng có chút tiếc nuối nhưng mà cũng đành chịu. Hắn nhìn Hồng Lão cung kính nói
Dương Hạ: “Đa tạ Hồng Lão đã ra tay giúp đỡ!”
Hồng Lão nghe Dương Hạ nói vậy thì liền đáp lại
Hồng Lão: “Lần này là các ngươi giúp ta thu được dị hỏa! Coi như ta vẫn nợ Dương Gia các ngươi một ân tình, sau Dương Gia có gặp nạn ta vẫn sẽ ra tay giúp!”
Dương Hạ nghe Hồng Lão nói vậy thì lập tức vui vẻ nói
Dương Hạ: “Đa tạ Hồng Lão!”
Hồng Lão phất tay trả lời
“Không có gì!”
Nói xong thì Hồng Lão hướng về phía động phủ đang tỏa ra khí tức hỏa hệ nồng đậm.
Hồng Lão nói vậy với Dương Hạ bởi vì nhờ có hắn mà lão kiếm được dị hỏa. Nếu thành công đem được dị hỏa về Dược Tộc thì địa vị của lão cũng cao hơn không ít, tài nguyên tu luyện sẽ khủng hơn rất nhiều.
Chính vì vậy lão mới nói vẫn nợ Dương Gia một ân tình. Bằng không thì lão cũng nhân lần này coi như trả xong ân tình. Không dính dáng đến Dương Gia nữa rồi.
Sau khi Hồng Lão tiến vào động phủ cất chứa Tử Liên Không Diễm. Đám người Dương Hạ lập tức tiến về phía ba người Lâm Chấn Thiên.
Dương Hạ nở ra một nụ cười nham hiểm nói
Dương Hạ: “Sao nào? Không phải lúc nãy to mồm lắm cơ mà? Sao không nói tiếp ta nghe xem nào tên họ Lâm tạp chủng kia?”
Lâm Chấn Thiên tức giận nhìn Dương Hạ đang đắc ý, hắn quát lên
Dương Hạ: “Phế vật! Chỉ biết dở trò là giỏi, nếu không có lão già đó thì ngươi đừng mơ hạ được ta! Hự….!”
Vừa nói xong thì Lâm Chấn Thiên bị Dương Hạ sút mạnh vào bụng, phun ra một ngụm máu. Thân hình bay ra sau cả mét mới ngưng lại được.
Do linh lực bị phong bế, không vận linh lực mà phòng ngự được. Vậy nên chỉ dính có một cú đá kèm chút linh lực đã khiến Lâm Chấn Thiên bị thương rồi.
Dương Hạ sau khi nghe Lâm Chấn Thiên nói vậy thì tức giận nói
Dương Hạ: “Ta vốn định hành hạ ngươi rồi mới giết ngươi! Nhưng ngươi vẫn to mồm như vậy thì ta thành toàn cho ngươi. Xuống đất ngủ với giun đi tên khốn!”
Vừa nói, tay hóa trảo hướng thẳng đầu Lâm Chấn Thiên mà bổ tới. Đúng lúc đó thì một tiếng nói vang lên khiến hành động Dương Hạ khựng lại giữa chừng.
“Dám ra tay với lão cha thối của ta ư? Đừng có mơ, thằng già khọm chết dẫm kia!”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Ai có lòng ủng hộ thằng quèn này thì đây ạ 😙😙
_Momo: 0823038650
_BIDV:Nguyễn Đức Anh Huy 12810000786434

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.