Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống – Chương 134 Chấn Thiên vs Dương Hạ (2)! – Botruyen

Ta Có Cái Gọi Là Đa Dạng Hệ Thống - Chương 134 Chấn Thiên vs Dương Hạ (2)!

Bên trong cái không gian Băng Hỏa Mộc lẫn lộn kia!
Lúc này trong đây liên tục xuất hiện những tiếng nổ vang đinh tai nhức óc. Ngay cả những người bên ngoài không gian đó còn nghe được từng tiếng nổ vang đó.
Chỉ thấy Dương Hạ liên tục điều động hỏa hệ xung quanh mình tấn công về phía Lâm Chấn Thiên.
Lâm Chấn Thiên thì cũng chả phải dạng vừa. Do có công pháp đẳng cấp cao hơn hẳn so với Dương Hạ cùng với việc lão sở hữu song linh căn.
Nên là Lâm Chấn Thiên liên tục dùng hàng vô số đằng thụ để cản đòn tấn công tới từ Dương Hạ. Sau đó thì điều động hàn khí xung quanh tạo thành từng đòn công kích băng hệ mãnh liệt lao tới Dương Hạ.
Điều này khiến cho trận chiến của hai người dường như nghiêng về một phía. Dương Hạ chật vật vừa phải chống đỡ từng đợt tấn công bằng Băng hệ.
Lại vừa phải tìm cơ hội phản công lại Lâm Chấn Thiên. Không những thế, vốn Lâm Chấn Thiên tu vị còn nhỉnh hơn Dương Hạ nên là Dương Hạ càng thêm chật vật khi đối đầu Lâm Chấn Thiên.
“Viêm Cầu Toái Thiên”
Dương Hạ quát lên một tiếng, hỏa diễm hừng hực xung quanh lập tức tề tựu lại tạo thành một đại hỏa cầu manh một sức hủy diệt cực kì khủng khiếp.
Hỏa cầu hình thành, lập tức không chút do dự lao nhanh về phía Lâm Chấn Thiên. Lâm Chấn Thiên nhìn đại hỏa cầu mang khí tức khủng bố lao về phía mình thì cười nói
Lâm Chấn Thiên: “Vô dụng thôi! Xem ta đây!”
“Hàn Băng Quy Tập!”
Theo lời của Lâm Chấn Thiên, hàn khí xung quanh cấp tốc tụ tập thành một tiểu cầu màu xanh lam trên tay hắn. Tiểu cầu tỏa ra hàn khí lạnh lẽo đến cực điểm, Lâm Chấn Thiên nhìn về phía hỏa cầu hét lên
Lâm Chấn Thiên: “Ăn đi này!”
Lâm Chấn Thiên đẩy mạnh lòng bàn tay đang giữ tiểu cầu đó về phía hoat cầu khổng lồ kia. Lam sắc tiểu cầu với một tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía hỏa cầu khổng lồ kia.
Tiểu lam cầu nhìn nhỏ bé nhưng mà khí tức ẩn chứa không chút kém cạnh so với đại hỏa cầu. Hàn băng tiểu cầu cùng với đại hỏa cầu trong chốc lát va chạm với nhau.
Chỉ thấy hàn băng tiểu cầu chui tọt vào trong đại hỏa cầu, đại hỏa cầu vẫn như cũ lao về phía Lâm Chấn Thiên. Còn về hàn băng tiểu cầu như mất dạng luôn, chả thấy đâu nữa.
Dương Hạ thấy vậy thì cười phá lên nhìn đại hỏa cầu của mình lao về phía Lâm Chấn Thiên nói
Dương Hạ: “Kakaka! Chết đi tên họ Lâm kia! Chiêu của ta lợi hại hơn là rõ nhé hahaaha!”
Lâm Chấn Thiên nhìn đại hỏa cầu lao về phía mình thì nhếch mép lên nở ra một nụ cười khinh bỉ nói
Lâm Chấn Thiên: “Ngu xuẩn! Đó là lý do ngươi luôn thua ta đó tên họ Dương kia!”
Dương Hạ: “Ngươi…..”
Đại hỏa cầu ù ù lao tới chỗ Lâm Chấn Thiên, cứ ngỡ Lâm Chấn Thiên sẽ bị trọng thương bởi chiêu này của Dương Hạ. Nhưng ngay khi đại hỏa cầu còn cách Lâm Chấn Thiên có một trượng thì dị biến xảy ra.
Đại hỏa cầu đang lao tới bỗng khựng lại, chỉ trong nháy mắt cả một hỏa cầu khổng lồ nóng tới cực điểm bị hóa thành một cục băng.
Sau đó thì lập tức nổ tung hóa thành từng bông tuyết lấp lánh trước mặt Lâm Chấn Thiên. Dương Hạ thấy một cảnh này thì kinh ngạc nói
Dương Hạ: “Cái gì? Không thể nào? Rõ ràng chiêu của ngươi đã bị hỏa cầu của ta nuốt trọn rồi cơ mà!”
Lâm Chấn Thiên nghe Dương Hạ nói vậy thì hừ một tiếng khinh bỉ nói
Lâm Chấn Thiên: “Bị nuốt trọn không có nghĩa nó bị triệt tiêu nghe chưa đồ ngu! Giờ tới lượt ta!
Linh Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ – Vạn Băng Chiến Thương!”
Dứt câu, hàn khí trong không gian lập tức bị rút đi với một tốc độ chóng mặt. Linh lực của Lâm Chấn Thiên cũng bị rút đi không ít, bằng chứng là mặt hắn hơi tái nhợt đi khi vận dụng Vũ Kỹ này.
Chỉ trong chốc lát, xung quanh Lâm Chấn Thiên dần dần xuất hiện hàng vô số cây thương với kích thước đồng đều ba mét được ngưng tụ bởi hàn khí.
Từng cây thương xuất hiện, dần dần số lượng lên tới cả vạn cái. Mỗi cái đều mang một khí tức không hề yếu một chút nào.
Mỗi cây thương đó đủ để mà đánh trọng thương một Luyện Hư Kỳ. Mà đây có tới hàng vạn cái, nếu nó đồng loạt được phóng đi thì Hợp Thể Hậu Kỳ cũng khó mà nuốt trôi được một chiêu này.
Dương Hạ ở phía bên kia thấy được Lâm Chấn Thiên thi triển vũ kỹ này thì hai mắt mở to như sắp lòi cả ra rồi. Hắn lắp bắp nói
Dương Hạ: “Cá…..Cái….gì? Linh Cấp Vũ Kỹ ư? Là…..Làm th…..thế nào mà ngươi lại có được cơ chứ? Không phải Cao Cấp thế lực như Linh Vân Đế Quốc không thể nào có được Linh Cấp Vũ Kỹ sao?”
Lâm Chấn Thiên sắc mặt hơi nhợt nhạt vẫn cố mà bày ra cái mặt cười đểu của mình nhìn về phía Dương Hạ nói
Lâm Chấn Thiên: “Hah! Đó là của quá khứ rồi! Còn làm sao ta có được á? Cứ coi như là vận khí ta quá cao so với đám họ Dương các ngươi đi!”
“Ngươi…..” Nghe câu này của Lâm Chấn Thiên, Dương Hạ tức đến đỏ mặt. Vì lý do gì mà tên này lại có Linh Cấp Vũ Kỹ mà không phải Dương Gia bọn hắn cơ chứ.
Không để Dương Hạ nói gì tiếp, Lâm Chấn Thiên đã hô lên
Lâm Chấn Thiên: “Đi ngửi đất đi thằng già họ Dương chết tiệt đi!”
Dứt câu, Lâm Chấn Thiên hai tay giơ cao rồi vụt mạnh xuống như ném gì đó. Theo hai cánh tay hạ xuống, hàng vạn cây băng thương kia đồng loạt như mưa bay về phía Dương Hạ.
Dương Hạ nhìn một cảnh tượng hàng trăm, hàng vạn cây băng thương với một tốc độ khủng khiếp bay về phía mình.
Dương Hạ xanh mặt lại, không chút chậm trễ, hai tay điên cuồng kết ấn. Linh lực vận chuyển đến cực cùng, hỏa diễm trong Hỏa Lãnh Thổ điên cuồng hội tụ về phía Dương Hạ.
Lúc này Dương Hạ bao phủ bởi hỏa diễm, trông hệt như một hỏa nhân chân chính. Trên tay hắn xuất hiện một thanh đao màu đỏ chót, hỏa diễm không ngừng bốc ra từ thanh đao. Phần ngăn cách giữa lưỡi đao và phần chuôi là hình đầu một con rồng.
Long Chiến Hỏa Ngục Đao!
Đó là tên thanh đao trên tay Dương Hạ, nó là một kiện Thiên Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo hàng thật giá thật. Hắn đã phải bỏ một cái giá khá chát để mà thỉnh một vị trưởng lão của Ải Nhân Tộc rèn ra nó.
Dương Hạ hai tay siết chặt chuôi đao, hỏa diễm khủng khiếp bao phủ hắn cấp tốc vận chuyển về thanh đao. Điều này khiến cho bao phủ thanh đao là một thanh đao khổng lồ bằng hỏa diễm vậy.
Dương Hạ hai mắt rực lửa ngước lên nhìn cơn mưa băng thương đang lao xuống đầu mình. Hắn quát lên một tiếng thật lớn
“Thiên Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ – Hỏa Long Phá Thiên Trảm!”
Theo tiếng quát, Dương Hạ đưa
Long Chiến Hỏa Ngục Đao đang được bao phủ bởi hỏa diễm len quá đầu. Không chút do dự, toàn lực bổ mạnh xuống một phát.
Từ đường vung đao đó của Dương Hạ, một con rồng hoàn toàn được hình thành bởi hỏa diễm lao thẳng về phía hàng vạn băng thương kia.
Hỏa long mang theo sức nóng khủng khiếp lao vào giữa cơn mưa băng thương kia. Hỏa long cùng băng thương va chạm nhau, hàng loạt băng thương bị bốc hơi bởi sức nóng của hỏa long.
Thoạt nhìn thì tưởng chừng như hỏa long từ Vũ Kỹ của Dương Hạ áp đảo Vũ Kỹ của Lâm Chấn Thiên. Nhưng người trong cuộc mới biết được sự thật nó ra làm sao.
Chỉ thấy sắc mặt nhợt nhạt của Dương Hạ đen đi thấy rõ, hắn có thể cảm nhận được hỏa long chỉ mới chống đỡ được gần một nửa số băng thương đã có dấu hiệu sắp không cản được nữa rồi.
Đằng bên kia Lâm Chấn Thiên thì nhếch mép cười nói
Lâm Chấn Thiên: “Ha! Ngươi nghĩ cái con tiểu long đó của ngươi đối chọi được với Linh Cấp Vũ Kỹ của ta ư? Mơ đi haha!”
Hàng loạt băng thương đâm về phía hỏa long, hỏa long giờ đây bằng mắt thường cũng có thể thấy nó dần nhỏ đi và mờ dần đi.
Một vài bằn thương không đâm về phía hỏa long, rơi vào khắp không gian hỏa diễm của Dương Hạ. Do phần lớn hỏa diễm đã bị rút đi để thi triển một chiêu Hỏa Long Phán Thiên Trảm rồi.
Vậy nên những nơi băng thương đâm xuống, một mảng hỏa diễm không gian bị đóng thành băng luôn.
Chỉ sau một lúc, hỏa long triệt để tan biến dưới cơn mưa băng thương. Băng thương vẫn còn rất nhiều, tiếp tục hướng thẳng phía Dương Hạ mà lao tới.
Dương Hạ thấy vậy thì cắn răng, liên tục chật vật né tránh cả ngàn băng thương lao tới. Tay cầm Long Chiến Hỏa Ngục Đao không ngừng vũ động chém ra để mà đánh tan băng thương.
Những băng thương Dương Hạ né tránh, trực tiếp găm vào không gian hỏa diễm của hắn. Chẳng mấy chốc, số băng thương cũng đã hết, Dương Hạ thở dốc từng hồi.
Trên người hắn cũng không ít vết thương do băng thương gây ra. Những vết thương đó Dương Hạ còn phải vận chuyển hỏa hệ linh lực vào vết thương bằng không máu huyết hắn bị đóng băng luôn.
Phải điều động linh lực để mà ngăn sự đóng băng ở vết thương khiến Dương Hạ càng thêm chật vật.
Đó là sự nguy hiểm của băng thương này, chỉ cần bị dính sát thương từ nó thì không những cơ thể bị đóng băng.
Mà thậm chí cả máu huyết, xương cốt trong cơ thể cũng triệt để đóng băng mà chết luôn. Lâm Chấn Thiên ở đằng bên kia lúc này nhìn bộ dạng chật vật của Dương Hạ cười đắc ý nói
Lâm Chấn Thiên: “Chịu thua đi tên già đầu chết tiệt! Nhìn ngươi kìa, trông có thảm hại không?”
Dương Hạ thở dốc từng hồi, khuôn mặt tức giận tột độ nhìn Lâm Chấn Thiên. Nếu như hắn mà có Linh Cấp Vũ Kỹ như Lâm Chấn Thiên thì Lâm Chấn Thiên đã không đắc ý được bây giờ rồi.
Mà đó chỉ là nếu như mà thôi, sự thật thì vẫn luôn tàn khốc. Lâm Chấn Thiên lại tiếp tục nói
Lâm Chấn Thiên: “Giờ ngay cả cái Hỏa Lãnh Thổ của ngươi còn không duy trì được nữa thì khéo cố quá thảnh quá cố đó!”
Dương Hạ nghe vậy thì mới giật mình đảo mắt xung quanh. Giờ đây hỏa diễm không gian của hắn đã hoàn toàn bị đóng băng rồi. Dương Hạ chấn kinh, hắn không ngờ cái đống băng thương đó còn làm được cả trò này.
Lâm Chấn Thiên nhếch mép cười, hắn thốt ra đúng một chữ
“Bạo!”
Dứt lời, cả không gian này lập tức vỡ vụn. Cả hai lần nữa xuất hiện bên ngoài, mấy tên Hợp Thể Kỳ kia đang đấu với nhau.
Thấy hai người đã ra bên ngoài rồi thì liền đánh mắt về phía hai người. Phe Dương Hạ thì sắc mặt xấu đến cực điểm khi thấy hắn thương thế không nhẹ, sắc mặt tái nhợt miệng liên tục thở dốc.
Còn về tên tán tu cùng tên đi cùng Lâm Chấn Thiên thì vui vẻ hơn bao nhiêu khi thấy hắn có vẻ thắng trong cuộc chiến này. Chỉ là sắc mặt hơi nhợt nhạt do thi triển Vũ Kỹ cấp cao mà thôi, nhưng như vậy vẫn hơn Dương Hạ.
Ở phía tứ nữ, khi thấy Lâm Chấn Thiên hạ được Dương Hạ thì Lâm Nhược Thiến nở một nụ cười nói
Lâm Nhược Thiến: “Đó thấy chưa! Ta đã bảo rồi, lão già đó không dễ bị bắt nạt vậy đâu! Mặc dù cái tính khiến ta không ưa nổi, nhưng tính ra hắn là thiên tài trong các đời Hoàng Đế của Linh Vân Đế Quốc đó!”
Diệp Cơ và Tiêu Ngọc Sương nghe vậy thì gật đầu. Còn Đế Viêm Lan thì nãy giờ ngoài việc duy trì vòng bảo hộ cho ba nàng thì vẫn như cũ ngồi cắn kẹo vừa quan sát phía Lâm Chấn Thiên.
Hai bên lúc này tách ra, hai tên đi cùng Dương Hạ quay về phía hắn. Tên tán tu cùng tên còn lại cũng quay về phía Lâm Chấn Thiên.
Một tên đi theo Dương Hạ lên tiếng nói
“Nhị Ca! Giờ chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu tiếp tục chiến thì bên mình thua là chắc chắn rồi!”
Tên còn lại cũng lên tiếng nói
“Đúng vậy đó! Bên hắn dù sao cũng là có tới hai tên Hợp Thể Trung Kỳ, thậm chí tên Lâm Chấn Thiên kia có thể đối đầu với Hợp Thể Hậu Kỳ!”
Dương Hạ nghe hai đệ đệ của mình nói vậy thì nhếch mép nở ra một nụ cười nói
Dương Hạ: “Ha! Đại ca giờ đang bế quan tìm cơ hội đột phá Hợp Thể Đỉnh Phong rồi! Không tiện làm phiền huynh ấy, đã vậy thì gọi người đó, chúng ta không chiếm được dị hỏa thì cũng không để cho tên khốn họ Lâm đó có được!”
Tên Hợp Thể Sơ Kỳ Đỉnh Phong nghe vậy liền kêu lên
“Không lẽ……huynh định báo cho ông ấy ư? Nhưng bằng cách nào?”
Dương Hạ nhếch mép cười đáp
Dương Hạ: “Ta có lệnh bài của ông ấy! Đây là do đại ca đưa ta, phòng khi huynh ấy bế quan mà gia tộc gặp nguy. Có thể nhờ ông ấy giúp đỡ!”
Tên kia nghe vậy thì cười nói
“Vậy thì…..”
Dương Hạ cười gằn nhìn về phía Lâm Chấn Thiên quát lên
Dương Hạ: “Tên họ Lâm kia! Ta mà đã không chiếm được dị hỏa thì ngươi đừng có mơ mà chiếm được!”
Vừa nói, Dương Hạ vừa lôi ra một lệnh bài, hắn truyền linh lực vào rồi quát lên
“Hồng Lão! Làm ơn giúp chúng ta lần này!”
Lâm Chấn Thiên và hai người kia nghe Dương Hạ nói vậy thì lập tức rơi vào trạng thái đề phòng.
Lời Dương Hạ vừa dứt, cả một vùng trời vài ngàn dặm xung lập tức sụp đổ. Tầng tầng không gian như thi nhau đổ vỡ, từ trong đó một khí tức kinh hồn tỏa ra.
Ở phía xa, Tiêu Ngọc Sương là người có khả năng nhận biết mạnh nhất. Nàng nuốt ngụm nước bọt nói lên bốn chữ khiến cho Diệp Cơ và Lâm Nhược Thiến giật mình
“Đại Thừa Cường Giả!”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Ai có lòng ủng hộ thằng quèn này thì đây ạ 😙😙
_Momo: 0823038650
_BIDV:Nguyễn Đức Anh Huy 12810000786434

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.