Ám Dật đạp không trên cao nhìn xuống chỗ Thiên Long đang đứng, ánh mắt hắn từ lâu đã chuyển từ ung dung thành ngưng trọng.
Giờ đây hắn triệt để xem Thiên Long là một đối thủ cần phải tiêu diệt chứ không phải một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như trước nữa.
Ám Dật lên tiếng nói: “Ta đã quá coi thường ngươi rồi! Quả không hổ là đệ tử Thủy Băng Tiên Tử, đúng là anh hùng xuất thiếu niên a! Nếu như không thể thu thập ngươi, ta đành phải triệt để tiêu diệt ngươi rồi!”
Dứt câu, linh lực khủng bố của Ám Dật không chút giữ lại mà lập tức bùng nổ. Linh lực bùng nổ, lan tỏa ra xung quanh, không gian liên tục vặn vẹo chỉ bởi sức ép đến từ linh lực hắn.
Sức mạnh Hợp Thể Trung Kỳ triệt để bạo phát, uy áp tới từ cảnh giới cao không chút do dự áp thẳng lên người Thiên Long.
Thiên Long bị uy áp Ám Dật đè thẳng lên người, thì hai chân hơi khuỵu xuống. Mặt đất dưới chân bắt đầu nứt ra, Thiên Long thấy lại bị xài cái trò này lên người thì nói
Thiên Long: “Hừ! Sao mấy tên này cứ thích hiển uy bằng cái trò thả uy áp rồi ép thẳng lên người khác vậy nhỉ? Dùng mãi không chán à? Nó còn có tác dụng với người khác, nhưng với ta thì….”
Nói đến đây, người Thiên Long được bao phủ bởi một quang mang đen tuyền. Ám Dật ở trên cao, hắn cảm nhận khí tức từ hắc sắc quang mang đang bao phủ lấy Thiên Long.
Đột nhiên hắn cảm thấy được một sự áp chế ập tới bản thân mình, và nó phát ra từ hắc sắc quang mang kia. Ám Dật chấn kinh nói
Ám Dật: “Hả? Sao lại có cảm giác bị áp chế đến từ tên tiểu tử đó vậy? Sự áp chế này khiến ta không bộc lộ quá được bảy thành lực lượng! Làm thế nào mà….”
Rất nhanh, Ám Dật nhận được câu trả lời cho câu hỏi của hắn. Lúc này, hắc sắc quang mang bao phủ Thiên Long tản đi để lộ ra thân ảnh Thiên Long.
Chỉ là khi nhìn vào bộ dạng Thiên Long lúc này, Ám Dật lập tức chấn kinh. Hai mắt mở to ra, đồng tử co rút lại, mồm há ra như sắp rớt cả hàm vậy.
Hiện tại hình dạng của Thiên Long hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy. Trên đầu mọc ra đôi tai cáo đen trùng với màu tóc, mái tóc ngắn lúc này cũng mọc dài tới tận lưng thuần một màu đen tuyền.
Ánh mắt đen nâu cũng đã chuyển sang màu đỏ chót như máu trông cực kỳ lạnh lẽo. Làn da trước đó của hắn vốn đã trắng giờ còn trắng hơn khi vào trạng thái bán nhân này.
Bốn cái răng nanh cũng mọc dài ra hơn so với bình thường, bàn tay và cả cánh tay thô ráp trở nên thon gọn hơn nhưng ẩn chứa lực lượng kinh khủng hơn rất nhiều, móng tay cũng mọc dài ra nhọn hoắt.
Đặc biệt là sau lưng mọc ra tận mười một cái đuôi cáo thuần một màu đen. Khí tức Thiên Long lập tức được đẩy từ Hóa Thần Đỉnh Phong lên Luyện Hư Sơ Kỳ.
Trảm Thần Kiếm cũng đã xuất hiện trên bàn tay
Kèm theo đó là một khí tức áp bức nặng nề toát ra từ người Thiên Long lúc này. Một loại áp bức đến từ huyết mạch, đây chính là trạng thái mạnh nhất của Thiên Long.
Điều này càng khiến Thiên Long như một vị thần cao cao tại thượng hạ phàm vậy. Mang một vẻ tôn quý cùng lạnh lùng đến cực cùng.
Hình dạng này đến tứ Huyết Mạch Sáng Thế Thần Hồ hắn rút được từ Hệ Thống. Lần đầu hắn dùng chính là lúc đánh cược với Thủy Băng Băng và bây giờ hắn mới xài lại lần nữa.
Lý do vì sao bây giờ hắn mới xài tới, thì căn bản là do Thiên Long hắn…….quên. Khi vào hình dạng này thì công dụng của huyết mạch cũng được kích hoạt, đó chính là khả năng giảm chiến lực của kẻ có huyết mạch kém hơn.
Đó chính là lý do tại sao Ám Dật cảm thấy mình bị giảm tới ba thành thực lực. Đây là do Ám Dật cảnh giới cao hơn Thiên Long mới bị giảm ba thành, bằng không nếu cùng cấp thì còn bị giảm tới một nửa thực lực.
Ám Dật thấy một dạng này của Thiên Long thì hoàn toàn sốc. Hắn liền hô lên
Ám Dật: “Ngươi…..ngươi….không phải là nhân loại ư?”
Thiên Long nghe vậy thì chỉ thẳng mũi kiếm về phía Ám Dật quát lên phủ định
Thiên Long: “Này! Ông nói ai không phải người? Tôi là người hẳn hoi đấy nhé, ít nhất 50% là vậy a!”
Ám Dật nghe vậy thì đáp: “Ngươi là nhân loại thì sao có thể có hình dạng như này cơ chứ!”
Thiên Long nhếch môi nói: “Việc gì tôi phải nói cho ông biết nhỉ? Ông chưa phải bố tôi!”
Ám Dật: “Ngươi…..”
Ám Dật tức giận nhưng ngay khi để ý tới thực lực của Thiên Long lúc này thì chấn kinh nói
Ám Dật: “Hả? Không thể nào! Ngươi….ngươi đạt tới Luyện Hư Kỳ ư? Không thể nào!!”
Thiên Long nghe vậy “hừ” một tiếng bĩu môi nói
Thiên Long: “Không thể với ngươi, không có nghĩa là không thể với ta!”
Ám Dật nghe xong thì hừ lạnh một tiếng nói
Ám Dật: “Luyện Hư Kỳ thì đã sao cơ chứ! Trước mặt Hợp Thể Kỳ chỉ là rác thôi!”
Cái này thì Thiên Long không phủ nhận với Ám Dật. Luyện Hư đứng trước Hợp Thể chả khác gì bảo đứa con nít đánh nhau với người trưởng thành cả.
Vậy nên Thiên Long tăng lên Luyện Hư Kỳ cũng chưa chắc đánh chết Ám Dật được nếu trực tiếp đối đầu. Chỉ có thể dùng kế để mà diệt sát hắn mà thôi.
Hiện giờ trong đầu Thiên Long vẫn đang liên tục vận chuyển suy nghĩ xem nên làm cách nào để mà kích sát được tên Ám Dật này đây.
Cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Long, Ám Dật quát lên một tiếng
Ám Dật: “Tiểu tử! Chết đi!”
Dứt câu, Ám Dật lại cấp tốc vận chuyển Ám hệ linh lực. Hai tay lần nữa kết ấn với một tốc độ chóng mặt, Thiên Long thấy vậy thì giật mình hô lên
Thiên Long: “Đậu xanh! Lại cái chiêu chết tiệt đó!”
Sau đó, Thiên Long lại nhếch mép cười thầm nói
Thiên Long: “Nhưng mà ngươi lại tung chiêu đánh xa thì ta càng lợi a! Đúng là không biết rút kinh nghiệm!
Chỉ trong chốc lát, Ám Dật đã kết ấn xong, hắn nhìn Thiên Long quát lên
“Ám Không Phá Ấn”
Theo lời Ám Dật, một hắc sắc Đại Ấn được xuất ra. Đại Ấn nhắm thẳng chỗ Thiên Long đang đứng mà giáng xuống.
Đại Ấn xuất hiện, lần nữa tầng tầng không gian vỡ vụn. Không gian liệt phùng liên tục xuất hiện khi Đại Ấn đi qua. Đại Ấn càng tiếp cận, Thiên Long càng cảm nhận được thân hình mình như bị một ngọn núi đè lên.
Thiên Long cười nói: “Không hổ là Hợp Thể Kỳ! Chỉ với khí thế tỏa ra từ chiêu thức đã khiến cơ thể ta bị đè nặng rồi. Nhưng nếu là chiêu cận chiến ta còn sợ, còn đánh xa thì….kaka!”
Dứt câu, lực lượng Lục Cấp Thể Tu bùng phát. Sức ép cũng theo đó mà biến mất sạch, Thiên Long nhún chân lao thẳng về phía Đại Ấn quát lên
“Phản Đòn Toàn Phần!”
Tay cầm Trảm Thần Kiếm vung chém mạnh vào Đại Ấn, ngay khi lưỡi kiếm chém vào Đại Ấn. Lập tức Đại Ấn hóa thành hắc sắc quang mang rồi phản ngược lại phía Ám Dật.
Ám Dật thấy vậy thì lập tức né tránh Đại Ấn bị Thiên Long phản ngược lại. Tránh được xong thì Ám Dật hô lên
Ám Dật: “Lại cái chiêu này! Chết tiệt, không lẽ hắn không hao hụt tý linh lực nào khi thi triển nó ư? Thứ Vũ Kỹ quái gì vậy?”
Chưa dừng ở đó, từ chỗ Thiên Long lại phóng đến một chiêu Kamehame Ha! Lần này Thiên Long chỉ nhét có ba loại linh lực vào, nhưng là ba loại có sức sát thương mạnh nhất.
Kim! Hỏa! Lôi!
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM!
Chiêu này bay tới đâu, không gian liên tục vỡ vụn để lộ ra từng mảng đan kịt trên đường nó bay. Tam sắc quang mang bay với một tốc độ chóng mặt bắn thẳng về Ám Dật.
Nhưng tốc độ này không đủ để đánh trúng một Hợp Thể Kỳ như Ám Dật. Ám Dật chỉ nhẹ nhàng lách một cái, hắn dễ dàng né được một chiêu này.
Quang mang bay thẳng lên trời, một chiêu nữa của Thiên Long đánh hụt Ám Dật. Ám Dật nhìn Thiên Long giờ đang sắc mặt tái nhợt, liên tục thở dốc nói
Ám Dật: “Hừ! Vũ Kỹ khủng khiếp đó, nhưng ngươi không đủ linh lực mà thi triển nó liên tục! Nếu đã cạn linh lực rồi thì chết đi!”
Dứt câu, linh lực Ám Dật lần nữa bùng nổ, liên tục vận chuyển về bàn tay của hắn. Một lúc sau, Ám Dật nhìn Thiên Long quát lên một tiếng
“Thiên Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ – Ám Diệt Chưởng!”
Một chưởng mang một màu sắc đen kịt hình thành, hướng ngay phía Thiên Long lao xuống.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM!
Một chưởng giáng xuống, không gian sụp đổ liên tục, không kịp khôi phục lại. Từng mảng không gian liệt phùng liên tục xuất hiện giữa không trung, trông rất chi là khủng bố.
Một chưởng mang theo khí thế kinh thiên giáng thẳng xuống chỗ Thiên Long đang đứng. Thiên Long thấy vậy thì quát lên
Thiên Long: “Hừ! Ai kêu linh lực ta cạn kiệt?”
Dứt câu, Thiên Long lôi ra một viên đan dược. Mùi dược liệu lập tức lan tỏa ra xung quanh ngay khi đan dược xuất hiện. Ám Dật thấy viên đan trên tay Thiên Long thì hô lên
Ám Dật: “Hả? Thiên Cấp Đan Dược, Nguyên Linh Đan? Không ngờ ngươi lại có loại đan dược này! Thủy Băng Tiên Tử quả nhiên là chiều đồ đệ!”
Nguyên Linh Đan – Thiên Cấp Thượng Phẩm Đan Dược: Loại đan dược không có tác dụng gì ngoài hồi phục linh lực. Chỉ cần nuốt vào thì cho dù Độ Kiếp Kỳ đang cạn linh lực cũng lập tức phục hồi lại như ban đầu.
Thiên Long nghe vậy thì đáp: “Hừ! Coi như có chút nhãn pháp!”
Dứt câu, Thiên Long nuốt viên đan vào miệng, linh lực lập tức phục hồi như ban đầu. Vốn hắn chả cần phải dùng, chẳng qua đàn muốn đánh lừa Ám Dật để mà tiếp tục kế hoạch của mình mà thôi.
Đã diễn thì diễn cho chót, vậy nên Thiên Long mới lôi ra viên Nguyên Linh Đan này mà nuốt vào. Ngay khi khôi phục lại, Thiên Long lập tức lao thẳng về phía chưởng kia của Ám Dật.
Kiếm lần nữa được chém ra, Phản Đòn Toàn Phần lần nữa được thi triển. Một chưởng này của Ám Dật lập tức bắn ngược lại phía hắn.
Ám Dật thầm hô: “Chết tiệt! Thứ Vũ Kỹ này thực sự khó chịu a! Không lẽ nó không có điểm yếu?”
Vừa nói, Ám Dật vừa đẩy nhanh tốc độ để mà né tránh một chưởng bị phản ngược lại này. Vì chiêu thức bị Phản Đòn Toàn Phần phản lại không chỉ uy lực mà cả tốc độ cũng được tăng gấp đôi.
Ám Dật né tránh xong thì hắn nhìn xuống chỗ Thiên Long đứng nghĩ
Ám Dật: “Không! Không có gì hoàn hải cả! Nếu dùng linh lực đánh xa không được, vậy thì ta sẽ đánh cận chiến!”
Nghĩ thì Ám Dật cũng thực hiện, trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm. Thanh kiếm không ngừng phát ra hắc sắc quang mang, tính ăn mòn không ngừng tỏa ra từ thanh kiếm.
Ám Dạ Kiếm – Thiên Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo.
Không chút chần chừ, Ám Dật lập tức lao thẳng về phía Thiên Long mà vung kiếm chém.
Địa Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ – Ám Thiên Sát!
Thiên Long thấy Ám Dật đổi phương thức chiến đấu thì nhếch mép cười nói
Thiên Long: “Cuối cùng cũng khôn ra à? Nhưng mà có lẽ ngươi chậm rồi!”
Dứt câu, một kiếm kia của Ám Dật chém thẳng xuống người Thiên Long. Thiên Long bị một kiếm này chém làm đôi, nhưng cảnh tượng máu me phun trào trong dự định của Ám Dật không xảy ra.
Chỉ thấy Thiên Long hắn vừa chém làm đôi lập tức hóa thành một luồng linh lực bay ngược lên trên trời. Ám Dật thấy vậy ngạc nhiên, mồm vô thức nói
“Phân thân?”
Ngay sau đó, hắn nhìn theo hướng luồng linh lực bay đi. Một tiếng kêu ở tít trên cao vang lên
“Đậu má! Đau vãi cả đạn! Mọe đau muốn chết luôn, cảm giác bị chém làm đôi là đây ư? Mẹ kiếp đau muốn đái ra quần mất!”
Ám Dật lúc này đã hướng ánh mắt về phía phát ra tiếng kêu, ngay khi nhìn về phía đó. Ánh mắt Ám Dật không nhịn được màco rụt lại, bởi vì lúc này trên đầu hắn là một quang cầu tứ sắc mang một khí thế hủy diệt khủng khiếp.
Chỉ thấy Thiên Long là người đang giữ lấy nó bằng Trảm Thần Kiếm, Thiên Long thấy Ám Dật nhìn lên thì cười nói
Thiên Long: “Ngạc nhiên chưa? Có thì chết đi thằng l*n đầu cắt moi!”
Dứt câu, Thiên Long quát lên một tiếng thật lớn
“Chết đi! Phản Đòn Toàn Phần!”
Theo lời của Thiên Long, tứ sắc quang cầu khổng lồ đang bị cản lại bởi Trảm Thần Kiếm. Lập tức bị đánh bật lại về phía và khí tức của nó còn mạnh hơn gấp hai lần khi đang bị Thiên Long cản lại.
Tứ sắc quang cầu mang một khí thế hủy thiên diệt địa lao về phía Ám Dật với một tốc độ khủng khiếp. Không gian quang cầu đi qua, tầng tầng lớp lớp bị thổi bay.
Ám Dật sắc mặt tái nhợt, đồng tử co rụt hết cỡ, hắn cảm nhận được quang cầu này đủ giết chết hắn. Hắn cảm nhận trong quang cầu đó còn có cả khí tức của hai chiêu Đại Ấn và Chưởng kia của hắn.
Tránh cũng không tránh được, Ám Dật nghiến răng quyết định sẽ ngạng kháng. Dù sao bỏ chạy cũng bị Điện Chủ giết chết, không bằng liều mạng với tên tiểu tử này.
Ám Dật hít một hơi quát lên một tiếng thật lớn
“LINH CẤP HẠ PHẨM VŨ KỸ – ÁM DIỆT THIÊN ĐỊA!”